Trà Vị Tình Yêu Tôi Thưởng Thức Hàng Ngày

Chương 1: Vị trà khi nhìn thấy em lúc hoàng hôn




Editor: Alissa Rachael Bennet

Chạng vạng tối, đường nhựa vẫn còn nóng, mặt trời lặn nhanh, màn đêm chưa khép lại.

Bên đường từng cái đèn được bật lên thắp sáng cả con phố, Bạch Ngân lướt qua, cô đi tới cửa hàng bán đồ ăn vặt ở đầu con phố mua một chai trà xanh tươi, ngẩng đầu uống hết nửa chai, ngồi xổm ở ven đường, ngắm nhìn dòng người qua lại trên phố.

Cô ăn mặc quá bắt mắt, để tóc dài, trang điểm đậm, môi đỏ, mặc áo khoác không quá phù hợp, thoạt nhìn giống như một cô gái nhỏ đang làm công việc không đàng hoàng.

Xa xa, một đội giống như đại quân đang từng bước tiến tới, Bạch Ngân vẻ mặt đang thoải mái, lúc này lông mày cũng dần cau lại.

Cô đã quá quen thuộc với luồng sát khí nóng hổi như vậy.

Cô ngã xuống đất, nhìn thấy ánh mắt thăm dò của một con chó đen trên mặt đất, lập tức bị âm thanh chấn động làm cho hoảng sợ.

Kẻ thù cách đó chưa đầy 50 mét!

Giữa ban ngày, họ đang tiếp cận một đám đông, vừa nhìn đã biết là muốn bớ lông tìm vết.

Và Bạch Ngân chợt nhận ra, nhóm người này hình như là muốn tìm mình a!

Cô đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, gấp đến độ nhảy khắp xung quanh, Chúa ơi! Cứu giúp! MMP!

Nhóm người này rõ ràng đang đến tìm cô, mà phía sau cô căn bản không có đường lui.

Vào thời điểm kì diệu này, cô đã bị chặn ở quầy bán đồ ăn vặt, cô không biết hôm nay mình đã gặp cái vận cứt chó gì nữa!

Bạch Ngân tiếp tục ngồi ôm đầu, cầu mong đừng ai tìm thấy mình

Một chiếc xe Lexus màu đen ngừng ở quầy bán đồ ăn vặt, một cái tay vươn ra từ cửa sổ, định gọi ông chủ mua một chai trà xanh.

Ánh mắt Bạch Ngân chợt loé lên, từng trên mặt đất đứng dậy, bất ngờ mở cửa xe, lên xe, khoá cửa lại, đưa chai trà xanh trong tay cho anh: “Anh trai, giúp tôi một chút, nói anh không nhìn thấy tôi!”

Chủ xe Lexus xụ mặt nhìn cô với vẻ mặt chấn động.

Trước sự kinh ngạc trên mặt anh, cô cúi thấp xuống gầm ghế.

Sau đó, Bạch Ngân nghe thấy một giọng nói vô cùng lạnh lẽo của chủ xe, lướt qua trên đỉnh đầu của mình:

“Vậy cô cho rằng sẽ không có ai nhìn thấy cô sao?  Cô là đồ ngốc à?”

Đội đuổi theo cô không chịu thua, họ đến vỗ cửa xe, đe dọa đủ kiểu.

Sau vài câu nói, chủ xe đã hiểu ra mọi chuyện, tên ngốc này mắc nợ cho vay nặng lãi và bọn chúng muốn tống tiền cô?

Người đàn ông bật ra một tiếng chế nhạo gần như không thể nghe được từ mũi.

Bạch Ngân ngồi xổm trong xe ôm đầu, “Anh à, làm bạn, đưa em đến đồn cảnh sát nhanh đi. Em cần sự giúp đỡ của các chú, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ. Em chỉ là học sinh tiểu học.”

… một loạt những lời nói dối.

Hàn Duy Chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá cô, nếu cô là học sinh tiểu học, có lẽ cô lớn lên nhờ chích hóc môn tăng trưởng.

Cô có tay chân thon và thẳng, mặc váy ngắn, dáng vẻ cầu kỳ, ở sau eo lộ ra một phần da trắng như tuyết, khi quay lại, cổ áo của cô lơ đãng lộ ra cảnh xuân, đôi mắt của anh hướng qua sang bên kia.

Đám người như những thây ma bức cô xuống xe, Bạch Ngân đối với chủ xe vẫn còn một chút hy vọng, cô cảm thấy có lẽ dù anh ta có máu lạnh đến đâu cũng nên đưa mình đến đồn cảnh sát.

Để anh biết cô bất lực như thế nào, cô giả vờ nhắm mắt lại ngất đi.

Hãy để số phận do ông trời an bài.

Nhưng có một bàn chân trực tiếp đạp ngã cô! …

“Thật là đủ ác!”

Trong phòng thay đồ một giờ sau đó.

Bạch Ngân một bên trang điểm, một bên phàn nàn về chủ chiếc Lexus, “Anh ta nghĩ lái một chiếc xe đắt tiền là ghê gớm lắm sao? Chị cũng không yêu cầu anh ta cắt một lát thịt, chị chỉ cầu xin anh ta cho chị trốn một chút! Vậy mà anh ta cũng không chịu!”

Em gái nhỏ hỏi cô: “Vậy tại sao anh ấy lại không chịu?”

Bạch Ngân vẻ mặt phẫn nộ:”Anh ta đạp ngã chị!”

“Sau đó làm sao chị trốn được? Bọn cho vay nặng lãi nhiều như vậy?”

“Một cảnh sát tình cờ đi ngang qua!” Bạch Âm thở dài, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích: “Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là nhân viên công chức là người đáng tin cậy nhất! Nếu chị tin anh ta, chị đã bị băm thành giò thịt ô ô!”

“Mấu chốt là, chị không thực sự tin tưởng anh ta?”

“Đáng giận nhất là anh ta thậm chí không trả  tiền chai trà xanh lại cho chị! Nó đã ở trong xe của anh ta!”

Bạch Ngân hai tay nâng cằm, không biết ngày nào bị bọn cho vay nặng lãi đuổi giết mới kết thúc!

Tại sao cô ấy phải chịu đựng điều này khi còn trẻ như vậy?

Khi vừa lên xe, cô nghĩ rằng ít nhất người bên kia nên đưa cô đến đồn cảnh sát, nhưng anh ta không làm vậy, cô bị yêu cầu xuống xe.

Không, cô trực tiếp bị anh đá xuống!

Cũng đừng nói đến cái gì thương hoa tiếc ngọc,  cô thậm chí không xứng đáng được đối đãi bình thường.

“Cho nên, ngẫu nhiên gặp được phú nhị đại và được người ta nhìn trúng gì đó, đều mẹ nó tất cả là ham muốn, cuộc sống thực tế không phải như vậy!”

“Vậy thì em nghĩ thế nào?” Chị Tương Lăng, người phụ trách đội dẫn đầu đi tới, vỗ vai cô, ý nói giờ giải lao đến rồi, chị ấy bảo cô mau sửa sang lại đầu tóc cho gọn gàng để đi dọn gạch.

Cô đổi tay chống cằm nói tiếp: “Cuộc đời của em thật sự quá khó khăn. Chắc kiếp trước em đã làm rất nhiều việc xấu. Ông trời muốn trừng phạt em, đi làm thêm cũng bị đòi nợ.”

Cô tuy còn trẻ, lại là một người bình thường, chưa từng có hoàng tử nào từ trên trời rơi xuống, chưa bao giờ có một số tiền lớn không tiêu hết,khi yêu thì lúc nào cũng thua, không vượt qua được các kỳ thi, và bất cứ khi nào cô thi đấu, cô luôn là người đứng đầu nếu đếm ngược từ dưới lên, không phải là cô không chăm chỉ, mà là vận khí của cô dường như luôn rất kém.

Hai năm trước, ngay sau khi cha mẹ cô rời đi, cô mới biết được họ nợ những khoản vay nặng lãi từ người chú của mình.

Những kẻ cho vay nặng lãi nhanh chóng tìm đến cô, và cô “thừa kế” khoảng nợ nặng lãi của bố mẹ.

Nhóm cho vay nặng lãi cũ vừa rồi đã nhiều lần ra tay với cô.

Ngày nay, bọn cho vay nặng lãi không dám manh động, đặc biệt là trong khuôn viên các trường đại học.

Vì vậy, cô thường sống trong khuôn viên trường để bảo toàn mạng sống của mình.

Nhưng một khi bọn chúng biết rằng cô đã nghỉ học, chúng sẽ làm mọi thứ có thể để tìm thấy cô.

Chị Tương vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của cô: “Em  cứ hoài ghi cuộc đời, khả năng sẽ không chuyển hết gạch được đâu!”

Cô em gái đang trang điểm bên cạnh là sinh viên trường Đại học Nghệ thuật, cùng Bạch Ngân mới quen nhau được ba ngày, nghe vậy liền tích cực đáp lại: “Mọi chuyện nhanh chóng tốt thôi. Quản lý Tương cứ yên tâm! Chúng em sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc.”

Các cô đều là những người mẫu xe hơi tạm thời, cao khoảng 1m68, tuy rằng không phải quá cao, nhưng đối với một buổi triển lãm ô tô thương hiệu có quy mô vừa, như vậy là quá đủ.

Buổi triển lãm ô tô kéo dài từ sáng đến tối, ba tiếng mới được nghỉ một lần, thời gian vừa đến, cô và tiểu tỷ muội bị bắt lên kệ như vịt.

Tóc chưa chải kỹ cũng không sao, dù sao cũng không chuyên nghiệp. 

Tuổi trẻ là bất khả chiến bại, chỉ cần có khí phách là có thể đứng chụp ảnh.

Sau triển lãm ô tô, một chiếc xe của công ty đã đưa họ trở lại trường học của bọn cô.

Bạch Ngân liên tục yêu cầu tài xế đưa cô đến trước cổng trường, vừa mở cô chạy như bay vào. Cô chỉ cảm thấy thoải mái sau khi bước vào cửa của khu ký túc xá.

Vài ngày sau, Bạch Ngân dùng máy ATM ở  trường để kiểm tra tiền lương của buổi triển lãm ô tô.

Tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho cô sinh hoạt trong một tháng.

Để tiết kiệm tiền, cô thậm chí còn không bật nhắc nhở trên điện thoại di động, việc đầu tiên cô làm mỗi ngày sau khi tan học là xếp hàng tại quầy tạm thời để kiểm tra số dư.

Chính cô không ngờ tới trong trường hợp như vậy, cô lại có thể gặp một người quen.

Sau khi nhìn chằm chằm vào số dư và xác nhận nó, cô mới lấy ra hai trăm tệ trong thẻ ăn.

Vừa mới cất tiền vào ví, xoay người định bước đi thì bị người phía sau ngăn lại: “Bạch Ngân.”

Bạch Ngân dừng chân lại và nhận ra đó là giọng của Triệu Gia Ngôn

Cô và Triệu Gia Ngôn đến nhà hàng ở phía tây duy nhất của trường để ăn tối, nhưng lại cảm thấy không được thoải mái, nên cô đề nghị rời đi.

Triệu Gia Ngôn ngồi ở phía đối diện đè tay cô lại, nhìn thấy người phục vụ mang đồ ăn tới, “Uống chút nước rồi đi.”

Bạch Ngân cảm thấy rằng đáng lẽ cô không nên xuất hiện ở đây với anh.

Rút tay về, cô cầm ly nước lên uống cạn, ly nước này vẫn còn vị chua và chanh.

Bạch Ngân liên tục yêu cầu tài xế đưa cô đến trước cổng trường, vừa mở cô chạy như bay vào. Cô chỉ cảm thấy thoải mái sau khi bước vào cửa của khu ký túc xá.

Vài ngày sau, Bạch Ngân dùng máy ATM ở  trường để kiểm tra tiền lương của buổi triển lãm ô tô.

Tuy không nhiều nhưng cũng đủ cho cô sinh hoạt trong một tháng.

Để tiết kiệm tiền, cô thậm chí còn không bật nhắc nhở trên điện thoại di động, việc đầu tiên cô làm mỗi ngày sau khi tan học là xếp hàng tại quầy tạm thời để kiểm tra số dư.

Chính cô không ngờ tới trong trường hợp như vậy, cô lại có thể gặp một người quen.

Sau khi nhìn chằm chằm vào số dư và xác nhận nó, cô mới lấy ra hai trăm tệ trong thẻ ăn.

Vừa mới cất tiền vào ví, xoay người định bước đi thì bị người phía sau ngăn lại: “Bạch Ngân.”

Bạch Ngân dừng chân lại và nhận ra đó là giọng của Triệu Gia Ngôn.

Cô và Triệu Gia Ngôn đến nhà hàng ở phía tây duy nhất của trường để ăn tối, nhưng lại cảm thấy không được thoải mái, nên cô đề nghị rời đi.

Triệu Gia Ngôn ngồi ở phía đối diện đè tay cô lại, nhìn thấy người phục vụ mang đồ ăn tới, “Uống chút nước rồi đi.”

Bạch Ngân cảm thấy rằng đáng lẽ cô không nên xuất hiện ở đây với anh.

Rút tay về, cô cầm ly nước lên uống cạn, ly nước này vẫn còn vị chua và chanh.

“Em họ em có dạo này ổn không?” Bạch Ngân cố gắng tìm chủ đề chung để nói chuyện với anh, “Em dạo này không gặp được em ấy.”

“Anh cũng rất ít gặp em ấy.” Triệu Gia Ngôn xoa đầu cười, nụ cười của anh mang theo nét e thẹn của thiếu niên, “Anh cũng không phải bạn học của em ấy, làm sao biết em ấy như thế nào.”

“Đúng rồi”,Triệu Gia Ngôn hỏi, “Đám người cho vay nặng lãi không đến tìm em nữa đúng không.”

Bạch Ngân liếc nhìn đôi mắt sáng ngời của anh liền cảm thấy vô cùng trong trẻo, giống như suối nước trong suốt sâu thẳm, cô từ đây có thể nhìn thấy đáy suối, ánh mắt của anh không hề có những tạp chất, cô làm sao có thể làm cho anh lo lắng? Cả cuộc đời gió êm sóng lặng, vẫn nên chỉ cho anh thấy thế giới hòa bình.

Càng ngày cô càng cảm thấy mình không nên ngồi đây, không nên uống cốc nước này.

“Không nói nữa.” Cô chớp mắt nhìn anh, “Em về đây. Thực ra là em đã ăn rồi.”

“Vậy thì cô có thể ăn nhẹ trước khi đi.” Triệu Gia Ngôn cố gắng hết sức để giữ cô lại, “Có món súp cam yêu thích của em.”

“Anh gói lại cho bạn cùng phòng ăn.” Bạch Ngânđứng dậy rời đi.

Triệu Gia Ngôn là anh trai của cô, nhưng bọn họ bằng tuổi.

Họ lớn lên cùng nhau. Từ nhỏ, Triệu Gia Ngôn đã là một đứa trẻ thiên tài trong xóm của họ, anh được tiến cử vào trường đại học tốt nhất ở Bắc Kinh, không chỉ được miễn học phí mà hàng năm anh còn nhận được học bổng cao nhất.

Mà thành tích của cô lại cô cùng tầm thường.

Vì muốn học cùng trường đại học với anh, vào năm thứ hai trung học, cô đã tìm một giáo viên nổi tiếng để học hội họa, vì vậy cô miễn cưỡng thi vào khoa hội họa Trung Quốc của học viện cao nhất này.

Gia đình cô lúc đó vẫn bình thường.

Cha mẹ cô điều hành một xưởng bán buôn nhỏ, không tính là giàu có nhưng cũng đủ để không lo về miếng cơm, manh áo.

Mọi người đều biết cô thích Triệu Gia Ngôn, và Triệu Gia Ngôn cũng biết tuy rằng hai người chưa từng nắm tay nhau, nhưng cả hai đều biết tâm ý của nhau.

Chỉ là sau khi bố mẹ cô nợ nặng lãi bỏ đi, mẹ Triệu đã yêu cầu Bạch Ngân hạn chế đi chungvới con trai bà ta. Còn Triệu Gia Ngôn ngồi bên cạnh cô cũng không nói một lời, lúc đó cô không hận Triệu Gia Ngôn, nhưng cô chỉ chắc chắn rằng họ sẽ không bao giờ ở bên nhau nữa.

Sau đó, cô nghe nói Triệu Gia Ngôn đang cùng em họ học múa, đó là sự sắp đặt của hai gia đình.

Bạch Ngân cũng vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, nhưng so với những bi thương chân chính thì chuyện này có vẻ tầm thường.

Trường học không lớn, nhưng cơ hội gặp người quen trên đường rất ít.

Nhưng mà, đã lâu không gặp Triệu Gia Mẫn, gặp lại anh, trái tim non nớt vẫn không kìm được nổi lên một chút rung động.

Anh ấy trông vẫn rất đẹp.

Dường như dù gió có thổi bao nhiêu lần, mưa bao nhiêu lâu thì trời vẫn trong xanh.

Anh sẽ luôn thuộc về phía trong sáng của trái tim cô, nhưng cô cũng biết rằng sẽ không bao giờ có được điều đó nữa.

Cô thực sự mong rằng anh sẽ mãi mãi sống tốt và có một cuộc hành trình suôn sẻ. Như mọi khi trong tiền kiếp của anh ấy.

Bố mẹ anh nói đúng, chỉ cần anh tránh xa cô, anh sẽ luôn ổn.

Vào khuôn viên trường vào cuối mùa hè, không khí bắt đầu mát mẻ hơn một chút, cô đi qua những cây phượng vĩ vẫn còn tươi tốt hai bên đường, ngửi thấy mùi thơm của hoa sơn chi thoang thoảng từ đâu bay tới.

Bạch Ngân bước nhanh vào căng tin ở phía tây nam của nhà ăn và mua một cái bánh sừng bò.

Sau khi quẹt thẻ ăn cơm, chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị “Chị Tương”.

Tương Lăng là người quản lý tìm cô làm nhân viên bán thời gian, sau khi kết nối, chị ấy hỏi thẳng vào vấn đề: “Em có thời gian không? Chị đang ở trước cổng trường của em, mang em đi ăn một bữa cơm, vừa thấy được một người.”

Bạch Ngân cảm thấy mình đi tới Tam Bảo điện sẽ không có chuyện gì, liền hỏi: “ Chị thấy ai?”

“Nhìn thấy thì sẽ biết, em ra tới lại nói, biển số xe em đã biết rồi.” Trước khi cúp máy, chị ấy vội vàng nói với cô: “Nhanh lên, trường học không cho chị đậu lâu.”

Bạch Ngân nhìn bánh mì, liếc điện thoại, cuối cùng ngượng ngùng hỏi ông chủ, có thể trả lại tiền cho cô không, cô không muốn ăn bánh mì.

Ông chủ không nói gì, ông cầm lấy chiếc bánh mì và tìm cho cô ba tờ năm mươi xu.

Bạch Ngân cầm tiền và bước đến cổng trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấy chiếc xe Ngũ Lăng Hoành Quang màu trắng của chị Tương.