Trả Thù: Vợ Cũ Tổng Giám Đốc Xin Nhẹ Tay

Chương 3: Tổng Giám đốc Đại Nguyên




Năm năm sau...

Ánh nắng nhẹ chiếu rọi xuống mặt đất, sương sớm trên lá dần tan chảy. Thành phố bắt đầu trở nên nhộn nhịp, xe cộ tấp nập.

Tại tập đoàn Đại Nguyên...

Hôm nay Đại Nguyên đón Tổng Giám đốc mới, các nhân viên nghe nói cô ấy là người xinh đẹp. Nhưng khi gặp mới biết lời đồn đó là sự thật, xinh hơn cả ảnh hậu khiến mọi người cả nam và nữ được một trận mê mẩn.

"Chào Tổng Giám đốc!" Mọi người đồng thanh

Cô gái xinh đẹp trong bộ váy màu đen uyển chuyển bước vào. Khuôn mặt mĩ lệ, đôi môi không son mà đỏ, với mái tóc dài uốn nhẹ. Cô đi đến đâu mọi người đều cúi chào đến đó, chứng tỏ vị trí của cô không thấp.

"Đại Nguyên...thật tốt" Cô thở ra, cùng thư kí tiến đến phòng làm việc trên tầng cao nhất.

5 năm dài, những ngày tháng cố gắng mệt mỏi đã được đến đáp. Nguyên Du Xuân sau khi ly hôn đã tự mình vươn lên, cố gắng thật nhiều để đến được vị trí ngày hôm nay_Tổng Giám đốc Đại Nguyên. Đại Nguyên là một tập đoàn lớn có tiếng trong giới nhiều năm trở lại đây.

Phòng làm việc của Tổng Giám đốc mới đã được chuẩn bị, mọi thứ đều đầy đủ, trang trí với gam màu đen trắng đẹp mắt.

Thư kí của cô_Chu Ngữ lên tiếng:

"Nguyên tổng, không biết phòng này đã hợp ý cô chưa?"

"Tốt rồi, cảm ơn cô"

Nguyên Du Xuân ngồi vào ghế, chân vắt chéo. Giờ đây trông cô khác hẳn với lúc trước, xinh đẹp quý phái, rất có phong thái, muốn coi thường xuất thân của cô khi nhìn vào cô cũng phải dè chừng, cô đã không phải là một Nguyên Du Xuân yếu đuối, chỉ biết yêu Tạ Chiến Quân nữa. Những năm qua, cô đã coi như người đàn ông đó chưa từng tồn tại, không còn quan tâm.

"Nguyên tổng, cuộc họp cổ đông sẽ tiến hành vào 2 ngày sau. Cô ngồi lên vị trí này có vẻ khiến mấy vị đó không vừa ý, muốn phản đối chủ tịch đến cùng" Chu Ngữ lấy sổ ghi chép ra, xem lại lịch trình của cô.



Nguyên Du Xuân chống cằm nghĩ nghĩ, đôi mắt sắc xảo liếc qua danh sách các vị cổ đông một lượt. Mấy người này đều không theo phe cô, coi thường cô là một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm.

"Nếu cô không muốn tham gia cũng không sao. Chủ tịch nói hôm đó cô không đến có thể đi giải trí"

"Không cần, tôi sẽ đến. Phải xem thử bản mặt của bọn họ chứ. Chủ tịch nhất định đã có cách nên mới muốn tôi ngồi ở vị trí này"

Nếu không đến bọn họ sẽ cho rằng cô đang sợ hãi mất, chỉ biết trốn tránh sau lưng chủ tịch, vậy mà cũng xứng đáng đứng trong Đại Nguyên.

Lần này cô đến là vì ý kiến của chủ tịch Đại Nguyên, nhưng cô là người ngoài, còn là một cô gái trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, tất nhiên những vị cổ đông kia không ủng hộ.

"Vẫn còn một vị trí thư kí trống, ngày mai tôi sẽ mang hồ sơ đến để cô chọn ạ"

Nguyên Du Xuân gật đầu. Thời gian sắp tới xem ra sẽ bận lắm đây.

***

Sau khi nhận việc ở Đại Nguyên, Nguyên Du Xuân đến Từ gia dùng bữa trưa. Đứng trước cổng lớn của căn biệt thự xa hoa, cô bước vào.

Từ lão gia thấy bóng dáng của cô thì vui lắm:

"Du Du, cuối cùng con cũng về rồi"

"Bố" Cô kính cẩn cúi chào.

Từ lão gia cũng là chủ tịch của Đại Nguyên, người muốn cô tiếp quản vị trí Tổng Giám đốc. Đây không phải bố ruột của cô, là bố nuôi. Chuyện là 4 năm trước ông bị tai nạn, cũng may được Nguyên Du Xuân giúp đỡ mới giữ được mạng sống. Xem xét thấy đây là đứa trẻ có tài, ngoan ngoãn, đã không còn người nhà, ông quyết định nhận cô làm con nuôi, giúp đỡ cô trong công việc. Ông Từ coi cô như con gái ruột, tình cảm cha con những năm qua khó phai mờ.



Tuy vậy không phải Nguyên Du Xuân được chiếu cố, mà là cô đã cố gắng hết sức. Nhìn thấy sự nỗ lực không ngừng nghỉ của con gái, ông đã quyết định cô sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí này.

Hai cha con lâu ngày gặp lại nên muốn trò chuyện một chút:

"Bố, vì sao lại muốn con giữ chức quan trọng trong Đại Nguyên?" Nguyên Du Xuân hỏi, cô biết Từ lão gia vẫn còn có con trai, nhưng cô là người ngoài.

Ông cười, nhẹ nhàng giải thích:

"Con không cần nghĩ nhiều. Chỉ cần làm tốt là được. Bố đã già rồi, tuổi cao sức yếu. Còn thằng nhóc Từ Vân đó không làm được tích sự gì. Bố biết con đã cố gắng, xứng để bố tin"

"Bố còn trẻ, sức khỏe tốt, không nên nói vậy"

Chính lúc này trên lầu vọng xuống tiếng nói:

"Chà, Du Xuân, về rồi à?" Từ Vân, con trai duy nhất của Từ lão gia, anh ta chỉ biết ăn chơi, thế nên Từ lão gia luôn không thích đứa con này. Nhưng anh ta rất biết chọn, đã có dự cảm sau này bố sẽ giao phần lớn Đại Nguyên cho con nuôi là Nguyên Du Xuân, vậy nên luôn bám lấy cô

Thấy Nguyên Du Xuân, hắn ta lật đật chạy xuống. Không có chút phép tắc gì mà ngồi "bịch" xuống bên cô. Khi muốn giơ tay ra chạm cô thì bị Từ lão gia lườm cho.

Nguyên Du Xuân cũng là không thích tên này, cô lạnh lùng nhìn hắn.

"Đừng như vậy mà, bố nói chúng ta có thể đính hôn"

Từ lão gia chỉ hận không thể lôi thằng con trời đánh này về, dùng gậy đập cho một trận:

"Cái đó phải dựa vào việc Du Du có thích không. Con đó, có cô gái nào thích chứ?"

Nguyên Du Xuân không thích Từ Vân chút nào. Luôn dùng ánh mắt khinh miệt nhìn hắn. Loại đàn ông 30 tuổi vẫn còn ăn chơi, không biết phụ giúp cha già, cho dù trời có sụp cô cũng không nhìn đến.