Trả Thù: Vợ Cũ Tổng Giám Đốc Xin Nhẹ Tay

Chương 14: Bạn trai Nguyên Du Xuân




Thật ra Nguyên Du Xuân cũng không rảnh đến mức đó, tặng căn hộ cho người ta. Chỉ là cô cảm thấy mình sỉ nhục được chồng cũ nghèo khổ, sẽ thấy hả hê...nhưng cũng thấy khó chịu. Mẹ anh ta bị bệnh, sau này khỏi bệnh mà quay lại chỗ đó sống chỉ sợ sẽ lại mắc căn bệnh khác, chỗ đó vừa nhỏ vừa cũ kĩ, không tiện sinh hoạt. Trước đây mẹ Tạ Chiến Quân đối xử với cô như con cháu trong nhà, cô chỉ muốn làm chút việc cuối cùng cho bà ấy.

"Dù sao cũng cảm ơn em"

"Cảm ơn?" Hàng chân mày thanh tú khẽ động, cô đứng dậy, tiến đến chỗ Tạ Chiến Quân: "Tôi cũng đâu cho không anh? Anh nghĩ tiền của tôi là từ trên trời rơi xuống đấy à? Biểu hiện của anh đêm qua đổi lại căn hộ này"

"Được" Anh vẻ mặt vô bi vô hỉ đáp

Nguyên Du Xuân chất giọng cao lãnh, thốt lên một câu:

"Nếu anh còn muốn tiếp tục với tôi vậy thì nghỉ việc ở quán rượu đi. Tôi không muốn tiếp xúc với một kẻ đã bẩn rồi, còn bẩn hơn nữa"

Cô chê Tạ Chiến Quân bẩn, nhưng chính cô lại đang tiếp xúc với con người dơ bẩn kia để sỉ vả anh ta, trả thù cho thỏa mãn nỗi lòng.

Nguyên Du Xuân quay người bỏ đi, cô không muốn lãng phí thêm thời gian. Tạ Chiến Quân chỉ nhìn bóng lưng cô dần khuất.

***

Tạ Chiến Quân không mất nhiều thời gian để chuyển đồ từ căn hộ cũ sang nơi ở mới. Nguyên Du Xuân nói đúng, cũng không thể bắt cô ấy mỗi lần đến đều ở trong một nơi cũ nát vừa nhìn đã muốn mắc bệnh.

Đêm hôm đó, anh đến quán rượu để xin nghỉ việc, cả ngày bận bịu với công việc và chuyển nhà nên giờ mới có thời gian. Tin chắc Chu Ngữ chính là người nhàn rỗi nhất công ty, tại vì toàn bộ công việc của Chu Ngữ đều đã chuyển lên người Tạ Chiến Quân. Nguyên Du Xuân muốn làm khó anh. Nhưng anh sẽ vui vẻ chấp nhận, dù sao cũng có thể thấy cô nhiều hơn.

Xin nghỉ ở đây cũng dễ, vào cái thời nhiều người bế tắc, có không ít người đến đây xin việc.

Tạ Chiến Quân đi ngang qua một ngõ hẻm, vô tình nghe tiếng động lạ bên trong. Anh bước vào xem thế nào. Chỉ thấy được một đám 4 người râu ria dữ tợn, bao vây một người đàn ông trẻ hình như sắp có đánh nhau:

"Mấy người các anh vô lí vừa thôi! Muốn ai chết là kẻ đó liền chết sao?"

"Mày đã ra tay với đại ca bọn tao còn già mồm! Hôm nay bọn tao cho mày tàn phế!"

Một trận chiến quyết liệt diễn ra, bốn đánh một. Một thân một mình vốn không đánh lại bốn người. Tạ Chiến Quân quan sát thấy có vẻ anh chàng đó là người bị hại nên mới xông vào giúp. Anh đã từng học võ, cũng dành được nhiều giải xuất sắc, cho nên bọn người man rợ kia vốn không đánh lại anh.

Trong con ngõ nhỏ đó những tiếng hét, tiếng đấm đá liên tục vang lên. Người đàn ông bị bao vây kia có vẻ đã bị đánh trúng nên khom người đứng một chỗ.

Tạ Chiến Quân vừa quay người, kết quả bị một tên tập kích phía sau, giơ ống cống lên chuẩn bị đập xuống. Vì không kịp tránh anh theo phản xạ giơ cổ tay ra đỡ, nhưng chính tên kia bị ăn một cú đạp đau điếng.

Không cầm cự nổi trước một người có thân thủ tốt như Tạ Chiến Quân, bốn con người kia ôm theo vết thương bỏ chạy.

Tạ Chiến Quân thấy kẻ địch đã rời đi thì thở phào, nhìn cổ tay mình bị đánh đã đỏ lên, đau điếng. Anh xoa xoa cổ tay, quay sang nhìn cái người đang co ro kia:



"Này, cậu không sao chứ?"

"Cảm ơn anh...tôi cần đến bệnh viện. Lưng của tôi..." Hắn ta không ngừng run rẩy

À, thì ra là bị đánh trúng lưng rồi. Tạ Chiến Quân cũng không muốn vòng vo, nhanh chóng đưa người vào bệnh viện để tránh thương tích chuyển nặng hơn.

Tạ Chiến Quân được bác sĩ bôi thuốc và băng bó cổ tay lại. Anh quay sang chỗ người được anh cứu đang nằm trong phòng bệnh. Anh ta luôn miệng cảm ơn, nếu không có Tạ Chiến Quân chắc mình đã không thể sống sót nữa. Hỏi mới biết thì ra anh ta vô tình đắc tội với lão đại của mấy tên kia nên bị rượt đuổi, cũng may có Tạ Chiến Quân ra tay nghĩa hiệp:

"Cảm ơn anh nhiều lắm"

"Không có gì, thấy người gặp khó khăn thì nên giúp đỡ. Cậu nên để ý, lỡ bọn chúng tìm cậu báo thù. Đừng lảng vảng quanh mấy chỗ như quán rượu"

Vì không thể ở lại lâu nên Tạ Chiến Quân về ngay. Nhìn theo bóng lưng cao ráo của anh, người nằm trên giường bệnh chợt cong môi kéo ra nụ cười, thật bí ẩn.

***

Hôm sau, Tạ Chiến Quân vẫn đến công ty như bình thường. Bàn tay đó đến cả bê một tập tài liệu cũng khó.

"Làm sao vậy?" Nguyên Du Xuân tiến đến, quan sát cái cổ tay thon gọn được một lớp băng bọc kín.

"Hôm qua đánh nhau, vết thương nhỏ thôi"

Cô cũng chẳng tỏ ra vẻ ngạc nhiên, chỉ nhìn chăm chăm tay Tạ Chiến Quân.

Bị thương đến mức băng bó chắc là đau lắm nhỉ?

Nghĩ vậy cô liền giơ tay, dùng sức bóp lấy cổ tay bị băng bịt kín của Tạ Chiến Quân.

Cổ tay bị Nguyên Du Xuân bóp chặt, Tạ Chiến Quân đau đến nhíu chặt hai chân mày nhưng lại không kêu lên một tiếng, cũng không đẩy cô ra. Càng như vậy lại càng khiêu khích cô, cô ngước đôi mắt to tròn nhìn Tạ Chiến Quân, đôi mắt vô cùng ngây thơ:

"Có đau không?"

Tạ Chiến Quân nhất thời không trả lời được, Nguyên Du Xuân liền dùng thêm sức. Vốn bình thường sức của cô không so lại anh, nhưng đêm qua cái cổ tay này suýt nữa đã gãy. Tạ Chiến Quân dường như không chịu đựng nổi, hơi thở dồn dập, nét mặt anh tuấn nhăn nhó có phần ủy khuất:

"Đau chính là đau, nhất định phải nói ra sao? Nói rồi cũng không hết đau"

Trước đây cô một chút cũng không muốn thấy anh đau đớn, chỉ là xử lí vết trầy trên da của anh cũng phải cẩn thận từng chút. Nhưng bây giờ lại...

Nguyên Du Xuân chán ghét hất tay Tạ Chiến Quân ra, cũng không muốn quan tâm thêm. Cô thản nhiên ngồi vào ghế, xem lại chứng từ.

Tạ Chiến Quân không vì cô làm anh đau mà bực bội, được cô quan tâm không tốt sao? Lẽ ra anh còn phải chịu đựng nỗi đau nhiều hơn thế. Danh vọng và tiền bạc có thể mang ra khoe mẽ, thế nhưng tình yêu của anh nhất định phải giấu đi.



Có lẽ anh đã quên, nếu giấu vết thương ở tận đáy lòng, chỉ một mình anh cảm nhận, nhiều lần bị đụng chạm, thì vết thương sẽ càng thêm chằng chịt.

Tiếng gõ cửa vang lên, được Nguyên Du Xuân cho phép Chu Ngữ bước vào:

"Tổng Giám đốc, giám đốc Lưu đã quay về rồi"

"Nói anh ta đến đây" Nguyên Du Xuân tỉnh bơ phán một câu

Chu Ngữ đáp "vâng" sau đó liền lui ra.

Giám đốc Lưu? Tạ Chiến Quân thầm nghĩ người đó như thế nào.

Lát sau một người đàn ông trong bộ vest đen bước vào, vừa gặp Nguyên Du Xuân anh ta không nghĩ được trong phòng còn Tạ Chiến Quân, lập tức xông đến ôm cô, nhiệt tình cọ xát:

"Xuân Xuân, nhớ em chết mất! Bảo bối của anh!"

Tạ Chiến Quân nhìn mà máu ghen đang sôi sục, hắn ta chính là tên anh đã cứu đêm qua! Rốt cuộc có thân phận gì mà dám ôm cô, còn gọi tên cô thân mật như thế?! Anh cuộn chặt hai tay, nhưng chính cái tay đau đã nhắc nhở anh.

"A, Lưu Tinh Nam! Anh đừng lộn xộn, ở đây có người ngoài!" Nguyên Du Xuân gắng đẩy người kia ra

Hai từ "người ngoài" nghe mà đau nhói!

Lúc này cái người tên Lưu Tinh Nam kia mới chú ý trong phòng còn Tạ Chiến Quân. Hắn vội buông cô ra, nhưng nháy mắt với cô đầy tình ý. Lúc trông rõ Tạ Chiến Quân, hắn ngạc nhiên không hết:

"Là anh sao? Người hôm qua đã cứu tôi!"

Lưu Tinh Nam lại tiếp tục giới thiệu:

"Tôi tên Lưu Tinh Nam, giám đốc công ty Lưu thị. Không biết tay anh thế nào rồi?"

"Tôi không sao" Tạ Chiến Quân giấu đi cảm xúc hiện tại

Nguyên Du Xuân tiến đến bên Lưu Tinh Nam, khoác lấy tay anh ta đầy thân mật:

"A Nam, đây là Tạ Chiến Quân, thư ký mới của em. Không ngờ đêm qua anh gặp nguy hiểm anh ta đã ra tay cứu anh"

Cô nhìn về phía Tạ Chiến Quân, càng siết chặt tay Lưu Tinh Nam hơn:

"Thư ký Tạ, anh ấy là bạn trai tôi"