Trà Thái Xanh

Chương 7: Long's pov




Mùa Thu, Circle K.

Người ta hay nói yêu Hà Nội vì mùa thu, và tôi thi thoảng chợt nhận ra mình cũng yêu cái thời tiết mùa thu mát mẻ không có nắng to như hè, cũng không lạnh như những ngày đông. Và bởi vì thời tiết đẹp như thế này, giam mình trong lớp học cùng bốn bức tường trắng ngả xám thì quá lãng phí. Thế là tôi cùng thằng Phong không hẹn mà cùng ra Circle K uống nước ngắm phố.

Thật ra lúc đầu tôi ngồi cùng bàn với cây hài nói nhiều tên Gia Phong này làm tôi muốn phát cáu nhưng tiếp xúc nhiều thấy thằng này chơi được vãi, kiểu nó khá giữ chữ tín. Ok vào hội với tao, đếch nói nhiều. Mà lúc rủ rê ỉ ôi để Phong vào trong hội tôi không để ý đến chuyện bọn thằng Quân rồi Đức hút thứ thuốc toả ra cái mùi ngọt ngấy đến mức tôi phát điên lên. Sau này nó vào thì lại lo cho nó liệu có khi nào bị nhiễm tính xấu không, nhưng ngày đầu tiên:

"Thuốc lá điện tử chứa nhiều chất độc hại, gây nghiện, gây bệnh tật, tử vong. Theo Liên minh Kiểm soát thuốc lá Đông Nam Á (SEATCA) đa phần thuốc lá điện tử có chứa Nicotine - chất gây nghiện cao, là nguyên nhân gây các bệnh tim mạch, hô hấp, tiêu hóa và ung thư. Sử dụng nicotine quá liều gây ngộ độc."

"..." Vãi l** thật.



Thằng Phong đốp ngay câu này vào mặt bọn Quân ngay khi tụi nó vừa lôi cây thuốc lá điện tử ra mới nó. Tự dưng tôi thấy mình lo hơi thừa nhưng thằng này được, mười điểm đéo nói nhiều.

Là một người trong nhóm nhưng thằng Phong lại chưa bao giờ hút thuốc lá vì lý do trên, không yêu đương trong khi cả hội thay người yêu như thay áo. Không đánh nhau, không uống rượu, không một cái gì hết. Phải nói nó ngoan từ đầu đến chân và tất nhiên điều này làm bọn Đức hơi ngứa mắt nhưng vì là bạn tôi nên ừ.

Tôi từng nghe thằng Đức nói rằng có khi thằng Phong gay chứ đéo thể nào có một thằng đã từng này lại ngoan như thế. Nhưng sự thật đã vả vào mặt nó khi vào một ngày đầu tháng tám trên phố Tạ Hiên, thấy thằng Phong mặc cổ phục màu xanh cầm tay một đứa con gái cũng mặc cổ phục nhưng màu đỏ, một bên tay còn đang ôm bó hoa màu hồng. Tôi chỉ nhìn thấy một góc sườn mặt con bé đó nhưng tôi dám chắc con bé đó xinh, đúng gu nhiều thằng (trong đó có tôi).

Và tất nhiên tôi đếch còn có hứng với con bé đó vì nó đang là người yêu của thằng Phong, mấy đứa trong hội tự cho thế. Bởi vì chúng tôi không thiếu gái đến mức độ phải cướp của bạn.

Còn dạo gần đây, tôi tiếp cận bí thư tên gì mà tôi còn chẳng nhớ nổi, hình như là Ngọc. Cái thứ nhất, ban đầu vào lớp mười tôi thấy con ấy cũng thuộc dạng xinh kiểu tri thức nhưng lại trầm quá nên hơi mờ nhạt. Cái thứ hai là hôm trước thằng Đức đi chửi nhỏ chảnh trong khi ai cũng thấy trầm chứ không chảnh. Mỗi tội con hàng này vừa chia tay người yêu nên cọc và dây thần kinh bị chập mà Ngọc -ừ chắc thế- vừa rời lớp nên mới bị dính.

Nó còn khích đểu tôi và cái tính hiếu thắng của tôi nên ừ. Cái vụ cá cược này làm tôi có chút tội lỗi, kiểu chơi đùa tính cảm con nhà người ta nên mới hay mua đồ ăn cho nhỏ. Vừa để giảm bớt tội lỗi vừa để tán nhỏ.

"Vào một ngày đẹp trời em thấy tin nhắn kia hiện đang chờ.



Baby girl, em có đang free? Giờ anh làm quen được không nhờ?

"Ngày trôi qua nhứ thế, hai ta như có đôi.

Em phải lòng anh như thế ấy, ôi lại chết tôi."

Một tiếng ngân nga khá là vui tay, nó khá bé và tôi đã mất một mới có thể nghe thấy. Thằng Phong quay lại nhìn về phía người đang đứng dựa vào cột đối diện cửa ra vào từ đời nào, có một điều mà tôi phải nói rằng tai thằng này nhiều khi thính như chó.

Tôi khá là thích giọng hát này kiểu nó trong trẻo đáng yêu vãi, nên tôi muôn nói chuyện với chủ nhân của nó. Và lúc tôi chạm nhẹ vào vai thì người đó đã giật mình quay người lại. Tôi không dám tin là mình sẽ gặp Ngọc tại chỗ này và có cơ hội hiếm hoi để nghe con bé này hát. Đ** ** cái giọng này mà không làm ca sĩ thì tiếc vãi, tôi cảm thán trong lòng.

Đôi mắt Ngọc mở to hết cỡ nhìn tôi đầy kinh ngạc và bằng thế lực nào đó tôi thấy con bé này đáng yêu vãi. Tôi từng nói Ngọc có nét đẹp kiểu tri thức nhưng đôi mắt cửa sổ tâm hồn lại mang cái vẻ đẹp cổ điển, kín đáo. Hai cái vẻ đẹp này pha trộn và hoà quyện lại với nhau tạo nên một khuôn mặt xinh xắn đến mức hớp hồn người khác.

Và tôi cần lấy lại bình tĩnh nếu không sẽ mất kiểm soát mà thốt rằng "Mày đẹp vãi l**, Ngọc ạ."

Đ** **, tôi bắt đầu tự hỏi liệu ba mẹ con Ngọc có phải người mẫu, ca sỹ, diễn viên hay không mà sinh ra đứa con gái vừa đẹp vừa đáng yêu thế. Mỗi tội hơi nhát, nếu mà cởi mở nữa thì chức hoa khôi trường năm nay của bạn ấy hết.

Nhưng cái Ngọc nó hơi thẳng thắn hoặc nói trắng ra là thiếu kinh nghiệm. Điều này làm tôi cũng đếch biết mình phải đối xử với mẻ như thế nào để trong thời gian ngắn nhất tán đổ nhỏ.