Trà Thái Xanh

Chương 3




Thứ ba, trường THPT chuyên Thanh Tú.

Tôi không muốn rằng cái tiết trời hôm nay vẫn là thời tiết oi bức đến mức chẳng có gì diễn tả, tôi bắt đầu nhờ đến những cơn mưa đầu tháng tám. Bước ra khỏi nhà xe, tôi khẽ cảm thán rằng sự đi học nhàm chán.

Tôi đến lớp học của mình ở tầng ba, nhìn căn phòng ảm đạm chẳng lấy nổi một bóng người, tôi chẳng muốn lấy làm tự hào gì đâu chỉ là tôi luôn là người đến sớm nhất lớp. Chắc do nhà tôi khá xa trường đi xe mất gần mười lăm hai mươi phút nên hay đi sớm. Nhìn bốn bức tường sơn màu trắng, gần như đã ngả xám làm tôi càng nhàm chán hơn, bàn ghế hơi xộc xệch. Tôi để chiếc balo trên ghế rồi bật hai cái điều hoà.

Cuối cùng cũng mát được hơn một tí so với nhiệt độ bên ngoài, tôi nằm ra bàn. Chiếc tai nghe đang truyền đến tiếng asmr, tôi không biết cái này có ma lực gì nhưng mỗi khi nghe thấy âm thanh này tôi vô thức mà ngủ. Bài tập thì tôi đang làm xong hết từ ngày hôm qua nên giờ tôi cực kỳ thanh thơi.

Tất nhiên là hiện tại tôi đang rất buồn ngủ, đến nỗi cả hai con mắt tôi sắp dán lại với nhau chặt như keo con voi. Cảm tưởng rằng như chẳng có gì có thể khiến tôi tỉnh dậy ngoại trừ...

"Hôm nay kiểm tra văn đúng không nhỉ, bí thư?"

Tôi ngồi dậy trong chốc lát, tôi không quan tâm đến lúc đó biểu cảm trên khuôn mặt trông vừa ngu vừa hề như thế nào. Cái tôi quan tâm hôm nay có bài kiểm tra văn! Nghe đến thế là da gà da vịt của tôi nổi lên.

Nhưng bây giờ trước mặt tôi là Nguyễn Vũ Nhật Long đang nhịn cười đến mức hai bả vai run rẩy. Cậu ta cho rằng như thế là để trêu chọc tôi đúng không?

"Bí thư à, trông mặt mày buồn cười chết đi được." Nhật Long nhịn cười một cách khó khăn để nói một câu hoàn chỉnh.

Giờ tôi mới có thời gian để nhìn rõ cái khuôn mặt không có nổi một góc chết của cậu ta đã vô tình khiến bao nhiêu em say đắm. Thi thoảng tôi cũng sẽ vô tình nhìn thấy khuôn mặt cậu ta trong trường một cách vô tình và lướt qua. Bởi vì tôi và cậu ta không ở cùng một thế giới, thế giới của hai người chúng tôi quá khác biệt.

Tôi im lặng một vài phút, thoát khỏi tik tok vào zalo xem bài tập hôm nay có gì. Ừ thì có bài kiểm tra thật nhưng là bài kiểm tra lý.

"Hôm nay kiểm tra lý không phải môn văn... nhưng cảm ơn mày vì đã nhắc tao." Tôi đầy chân thành khi thốt ra câu vừa rồi, nhờ cậu ta mà tôi mới nhớ ra hôm nay có bài kiểm tra lý tiết đầu.

Nụ cười trên khuôn mặt cậu ta tắt ngúm sau câu trả lời của tôi, chà cái khuôn mặt đầy nghi hoặc làm tôi cũng thấy hơi buồn cười thiệt. Có đâu ai ngờ một trò đùa để nhìn thấy vẻ mặt ngu học của tôi lại hoá thành thật mỗi tội lệch môn.

Tôi bỗng phì cười.

"Hôm nay cũng không có bài kiểm tra lý..." Tôi khúc khích cười khi đã có cơ hội nhìn khuôn mặt đang ngơ ngác như con nai vàng của hotboy Nhật Long.

Vẻ mặt nghi hoặc kia đã tan biến như cách nỗi lo của tôi về Toga của mấy chapter gần đây và thay vào đó là nỗi buồn vô tận khi nghe tin em sẽ qua đời. Tôi vừa trải qua nỗi xót anh chồng Shoto thì phải hứng chịu nỗi buồn nghe tin một bias nữa qua đời. Tan nát cõi lòng.

"Nhưng có kiểm tra toán vào tiết bốn." Tôi không ngại dội thẳng vào con người đang ngồi đối diện tôi một gáo nước lạnh đâu, thật ấy.

Đợt này tôi nói thật, đoạn tin nhắn từ cô Duyên dạy toán đã làm bằng chứng thuyết phục nhất. Nhật Long người đã hoá đá tại chỗ chỉ trong một phút ba mươi giây khi nghe câu trả lời và đoạn tin nhắn.

Mẹ khiếp, trông cậu ta buồn cười dã man.

"...Tao chưa học gì, liệu bí thư có thể chỉ bài cho tao không?" Nhật Long mỉm cười một cách ranh mãnh nhìn tôi nói.

"Câu trả lời là không, từ bây giờ đến tiết bốn còn tận gần hai tiếng. Cậu có thể học thuộc công thức từ bây giờ với cả dạng bài cô cũng cho ôn rồi nên đề cũng không khó lắm đâu."

Tôi ghét cay ghét đắng việc quay cóp gian lận trong mỗi bài kiểm tra, bởi như thế chỉ trông bạn như một kẻ trộm chỉ biết lén lút. Với cả như thế đâu thể đánh giá được năng lực của bạn đến đâu được? Lấy ví dụ như hồi thi thử mấy lần để đánh giá năng lực hồi lớp chín, có đứa trong lớp quay cóp được ba tám ba chín nhưng thi thật thì chỉ đến ba mươi, đương nhiên là nó trượt cấp ba. Tôi biết như thế hơi xấu tính nhưng tôi đã đăng story với bảng điểm cao ngất ngưỡng để chọc nó chơi.

"... Bí thư thật cứng ngắt." Nhật Long bày tỏ rõ vẻ thất vọng.

Tôi nào có thời gian quan tâm đến cậu ta suy nghĩ gì về mình đâu, tôi đang lo sốt vó cho bài kiểm tra toán kia kìa. Không phải tôi học kèm toán hay gì, đây còn là môn tủ của tôi cơ mà nhưng tôi lo bài hình học không gian cơ. Nhìn nó khó với rối da mãn.

Tôi lập cuốn sách toán mười một và vở ghi xem lại kiến thức. Còn Nhật Long cảm thấy nhàm chán nên đã trở về chỗ ngồi sau lưng tôi từ đời nào rồi.