Có điều, tôi quên mất ánh mắt Giang Tứ khi nhìn tôi không hề trong sáng, làm sao có chuyện anh chấp nhận an phận? Vào thời điểm tôi thả lỏng cảnh giác, anh tiến đến gần, nói: “Đường Ngữ!” Giang Tứ rất bình tĩnh, anh cúi đầu, phần tóc quanh xoáy trên đỉnh đầu dựng lên, trông cực đáng yêu.
“Anh muốn đi tắm.”
Tôi liếc nhìn cánh cổng: “Sẽ có người xuống đón anh nhanh thôi.”
Anh gục đầu xuống, lại nói: “Anh uống rượu, em đã rời xa anh lâu như vậy, anh muốn ôm em một cái.” Tuy miệng nói là vậy, nhưng động tác vòng tay ôm tôi của anh khá dứt khoát.
Tôi nằm trọn trong vòng tay anh, người dựa vào thân cây.
“Đau, Giang Tứ!”
Anh cuống cuồng ôm mặt tôi thổi: “Xin lỗi, để anh thổi giúp em.”
Tôi: …
Người anh nồng nặc mùi rượu, tôi đẩy anh ra: “Được rồi, buông em ra.” Anh lại không làm theo, tăng thêm lực, ấn đầu tôi vùi trong ngực anh.
Qua vài giây lặng thinh, dường như anh nhớ tới điều gì đó, thấp giọng nói với điệu bộ uất ức: “Bọn họ nói em không thích anh.”
Tôi ngây người, đột nhiên nhớ tới lời nói của bạn cùng phòng anh, sở dĩ Giang Tứ bị áp đảo là vì đối phương liên tục dùng lời nói khiêu khích.
Chính là câu này ư?
“Nhưng rõ ràng là em trêu chọc anh trước, giờ em lại vứt bỏ anh, anh có uống rượu em cũng mặc kệ. Đường Ngữ, có phải em là đồ chó ghẻ không hả?”
“Không sai, em chính là đồ chó ghẻ, đồ vô lại, đồ bất lương.”
Lời nói trách cứ của anh mang hàm ý kêu oan nồng nặc, tôi hoảng loạn không thôi, thậm chí có suy nghĩ chạy trối chết.
“Giang Tứ…” Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng một giọt nước mắt bỗng rơi xuống cổ tôi, cơ thể tôi cứng đờ.
||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||
Anh khóc à?
Giang Tứ lau nước mắt lên người tôi, nói: “Đường Ngữ, em không thể tàn nhẫn như vậy.” Những lời này anh không chỉ nói một lần.
Lần đầu tôi nghiêm túc kiểm điểm lại hành vi tuyệt tình của mình bấy lâu nay. Lợi dụng người ta, sau đó lại phủi mông bỏ của chạy lấy người.
“Xin lỗi, em sai rồi.” Tôi chân thành xin lỗi, anh lại khóc càng to hơn: “Tại sao em phải xin lỗi anh? Rõ ràng là anh sai.”
“Anh có chỗ nào không tốt, em không chịu được cứ nói, anh nhất định sẽ sửa.”
“Chỉ cần em nói, anh nhất định sẽ khiến em hài lòng.”
Tôi bị ôm chặt đến nỗi không thể nhúc nhích.
Cuối cùng, Giang Tứ khóc mệt lại vùi đầu vào bả vai tôi, dùng hết sức lực để nói: “Học sinh ngoan, em quan tâm anh đi được không?”
“Anh không trách em lợi dụng anh đâu.”
Tôi khẽ giật mình.