Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Nữ Tiến Công

Chương 110




Người đàn ông nhìn theo hướng ánh mắt của Niệm Mị, anh ta lập tức há to miệng, lắc đầu.

"Em gái này, chỗ đấy không được đâu, đó là chân núi, thường xuyên có dã thú lui tới, một người phụ nữ như em sống ở đó quá nguy hiểm."

Ánh mắt Niệm Mị ôn hoà nhìn người đàn ông, ngón tay vẫn chỉ nơi đó không hề dịch chuyển. Trong ánh mắt ấy kiên quyết nói cho anh ta rằng, không phải nơi đó thì không được!

"Thôi được rồi! Chúng ta sẽ cố hết sức làm cho em một hàng rào kiên cố vậy." Người đàn ông cuối cùng thỏa hiệp rồi dẫn theo mấy người đàn ông khác cùng nhau đi đào đất.

Niệm Mị dẫn theo mấy người phụ nữ tương đối khỏe mạnh, cô cầm cung nỏ săn thú, còn mấy người phụ nữ đi sau nhặt lấy, sau đó về nhà cùng nấu cơm với nhau.



Da lông của động vật Niệm Mị đều lấy đi.

Thời gian trôi qua một tháng, căn nhà của Niệm Mị cuối cùng cũng hoàn thành. Phòng ở của cô rất lớn, lớn hơn hẳn những nhà ở trong thôn này. Mà trong một tháng này, người trong thôn cũng có sự thay đổi từ khi Niệm Mị xuất hiện. Trên mặt mỗi người dạt dào niềm vui, người gầy gò ốm yếu đã không giảm bớt, thay vào đó mỗi người đều vô cùng khỏe mạnh.

"Phòng của em cuối cùng cũng đã sắp xong rồi! Cảm ơn mọi người đã trợ giúp!" Niệm Mị cười ôn hoà với mọi người, sau đó ôm quyền khom lưng.

"Uây, em gái, đừng làm như vậy!" A Vân vội cản Niệm Mị lại, chỉ sợ cô thật sự khom lưng cúi người trước bọn họ.

"Em chính là may mắn lớn nhất của chúng tôi, không biết sau này chúng tôi có thể đi theo em được không?!"

Không biết là ai nói ra câu này, cuối cùng mọi người lại nhất trí đồng ý.

Niệm Mị cười gật đầu, đây vốn cũng là mục đích của cô. Nếu không thì làm sao cô lại đồng ý những chuyện này?

Thời gian qua thật nhanh, một năm đã trôi đi.



Khi Niệm Mị vừa tới, cô đã chỉ cho các thôn dân cách trồng lương thực tốt hơn, cho nên lương thực năm nay tốt hơn gấp nhiều lần so với năm trước.

Họ chắc chắn sẽ không lo không có cái ăn sau khi nộp thuế trong năm nay!

Mỗi gia đình trong thôn đều tặng cho Niệm Mị một túi lương thực, tất cả đều để cảm ơn cô. Hơn nữa, mỗi ngày đều có rất nhiều thôn dân tặng rau tặng dưa cho Niệm Mị.

Niệm Mị không làm ruộng, cô chọn đi săn. Mỗi ngày cô đều sẽ bắt rất nhiều con mồi, sau đó chia thịt cho các thôn dân, còn da lông thì để lại.

Ban đầu các người dân không biết để làm gì, cho đến một ngày, một đám người ăn mặc sang trọng đến nhà Niệm Mị lấy da lông thì bọn họ mới hiểu, hóa ra những thứ kia đáng giá đến vậy.

Thời gian một năm đã khiến cho nơi đây thay đổi rất nhiều, thôn làng nghèo nhất lại trở thành thôn giàu nhất nơi đây.

Niệm Mị yêu cầu tiềm rèn chế tạo cung nỏ cho cô. Nhưng thực tế lại không như lý thuyết, bởi vì bọn họ đều không hiểu hết bản vẽ chế tạo. Bọn họ chỉ có thể hiểu cách tạo ra cưa nên Niệm Mị cũng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể để bọn họ chế tạo cưa. Mặc dù nó không lý tưởng như mong muốn cho lắm nhưng cũng tốt hơn là dùng sài đao nhiều.

Kể từ bây giờ, tiệm rèn của Niệm Mị dựa vào việc bán cưa là chủ yếu. Thu nhập mỗi ngày cũng khá là ổn. Nhưng không biết ai tung tin rằng chiếc cưa này rất hữu ích truyền ra ngoài, có rất nhiều người từ nơi khác đến mua cưa với giá cao. Cho nên mỗi ngày Niệm Mị đều có thu nhập.

Da lông tích lũy trong một năm cũng đều được cô bán hết sạch. Bây giờ Niệm Mị đã hoàn toàn giàu có!

Chỉ là cô vẫn sống một mình như trước, vì vậy có người liền nổi lên ý xấu, thấy cô chỉ là một người phụ nữ liền muốn tới cướp đồ của cô. Nhưng mà mỗi lần người tới đây quay về đều dở sống dở chết!

Niệm Mị không hề ra tay đánh người, nhưng cây cung nỏ trong tay vô cùng lợi hại. Sau đó cũng không còn ai dám tới nữa.

Tin Niệm Mị trở nên giàu có truyền khắp các thôn gần đó, liền kéo theo một đám thân thích họ hàng đến nhà cô. Sau một buổi sáng sớm ngày nọ, Niệm Mị dùng nỏ bắn đuổi đi mấy tên họ hàng vô danh thì cuối cùng cũng đợi được người mà mình cần đợi.

Khi Niệm Mị mở cửa phòng và nhìn thấy người bên ngoài, khóe miệng cô vừa vặn cong lên một vòng cung dịu dàng.