Đảo Hải Nam, bãi biển Ngô Chi Châu.
Bầu trời trên bờ biển lúc sáng sớm vô cùng quang đãng, không khí mát mẻ trong lành, nước biển xanh biếc dập dờn theo từng cơn gió.
Mặt trời chói lọi huy hoàng chiếu xuống những con sóng lấp lánh, phát ra thứ ánh sáng vàng kim vô cùng kì ảo.
Một chiếc du thuyền hạng sang thả neo ở ven biển, đây là du thuyền riêng của Ngôn Tử Kỳ, phục vụ cho việc chụp ảnh cưới.
Do Tiểu Thang Viên còn nhỏ nên Ngôn Tử Kỳ và Kiều Hiểu Tinh không muốn ra nước ngoài chụp ảnh, mặc dù khung cảnh trời Âu có phần lãng mạn hơn.
Hòn đảo này nổi tiếng thơ mộng lại bình yên trong lành, hơn nữa anh đã bao trọn khu vực vừa có phong cảnh đẹp lại vừa an tĩnh, còn cẩn thận thuê đội ngũ an ninh nghiêm ngặt, sẽ không sợ bất kì sự soi mói nào của dân địa phương, du khách hay là mấy tay săn ảnh.
Trong căn phòng rộng lớn xa hoa, đội ngũ chuyên viên đang tất bật trang điểm và làm tóc cho cô dâu.
“Kiều tiểu thư, mái tóc của cô thật đẹp, vừa dày vừa mềm mại.” Stylist cài hoa vào búi tóc cho Kiều Hiểu Tinh, ngón tay khẽ chạm vào vành tai cô.
“Vậy à? Có rất nhiều người khen tóc tôi đẹp.” Kiều Hiểu Tinh ngồi trên ghế sofa màu xanh nhạt, chẳng hề tỏ ra khiêm tốn chút nào.
“Kiều tiểu thư, cô là cô dâu xinh đẹp nhất tôi từng gặp đấy.
Ngôn tổng thật may mắn và hạnh phúc khi cưới được cô.” Chuyên viên trang điểm vừa chuốt lại mascara cho cô vừa xuýt xoa.
Kiều Hiểu Tinh chỉ khẽ nhếch khoé môi, căn bản không quan tâm lời tâng bốc kia có mấy phần là sự thật.
“Đúng vậy, tôi rất may mắn.
Nếu chậm chân một chút là đã để vuột mất cô gái xinh đẹp này rồi.” Ngôn Tử Kỳ không biết đã xuất hiện từ lúc nào, anh đứng dựa vào cửa phòng mỉm cười ôn nhu.
Dáng người cao lớn lịch lãm càng được tôn lên bởi bộ lễ phục được cắt may vô cùng vừa vặn, bên trong áo vest trắng là áo sơ mi màu kem, kết hợp cùng nơ lụa và bộ khuy măng sét đính kim cương sáng lấp lánh, làm khí chất của anh cao quý vời vợi như một vị bá tước.
Anh đang đứng ngược sáng, ánh mặt trời sau lưng chiếu vào anh toả ra một vầng hào quang lấp lánh hư hư ảo ảo, Kiều Hiểu Tinh nhìn đến mức thất thần.
“Nhiệm vụ của chúng tôi đến đây là hoàn thành rồi.
Ngôn tổng, trả cô dâu xinh đẹp lại cho anh này.” Cô chuyên viên trang điểm cười khúc khích đặt tay Kiều Hiểu Tinh đang ngây ngây ngốc ngốc vào tay Ngôn Tử Kỳ.
Kiều Hiểu Tinh chậm rãi đứng dậy, đằng sau là một vài nhân viên studio giúp cô cầm tà váy dài thướt tha, Ngôn Tử Kỳ dìu cô rời khỏi phòng trang điểm, cả hai nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài.
Buổi chụp ảnh cưới diễn ra trong bầu không khí cực kì trong lành dễ chịu.
Cô dâu chú rể đứng cạnh nhau tựa như một đôi kim đồng ngọc nữ trời đất tác hợp, đẹp đến rung động lòng người.
Chiếc váy cưới thướt tha tung bay trong không trung, ánh mặt trời ban mai bao phủ lên vạn vật tạo nên khung cảnh lãng mạn thơ mộng đến nao lòng.
Kiều Hiểu Tinh cầm một chiếc bình thủy tinh cất giấu một bức thư tình được ôm ấp bởi hàng trăm ngôi sao lấp lánh, nhìn về phía đường chân trời xa xăm với vẻ mặt hạnh phúc, Ngôn Tử Kỳ dịu dàng đan ngón tay vào tay cô.
Sau đó hai người thả chiếc bình đó xuống biển, cô bỏ chạy trên bãi cát vàng mượt, anh chạy theo, hai người ôm nhau cười đùa ngọt ngào.
Bọn họ lúc thì kiêu kì vương giả trên du thuyền xa hoa, lúc thì bình yên giản dị đi chầm chậm thong thả trên bãi cát trắng mịn.
Máy ảnh trong tay nhiếp ảnh gia nổi tiếng nháy liên tục, nụ cười tươi tắn của đôi nam nữ vĩnh viễn bất tử trong những tấm ảnh.
Tuy hai người chụp rất nhiều nhưng trong bất kì bức ảnh nào ánh mắt của chú rể cũng chan chứa tình cảm nồng nhiệt, đôi mắt đen sâu thẳm như đại dương tràn ngập dịu dàng vô bờ bến.
Còn cô dâu gương mặt vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc xen lẫn một chút ngây thơ nũng nịu của tuổi thiếu nữ.
Bức ảnh cuối cùng được chụp lúc hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời màu hồng ngọc khuất dần nơi đường chân trời.
Cả hai đi dọc bờ biển, bàn tay anh siết chặt bàn tay cô, đôi môi nở nụ cười ấm áp viên mãn.
…
Tỉnh Giang Tô, thành phố Tô Châu.
Tân lang cùng tân nương ngồi trên thuyền lững lờ trôi theo bờ kênh, phía sau là cổ trấn, là cây cầu đá vắt ngang cùng làn nước xanh đục trầm mặc.
Bên trong cổ trấn, tân lang và tân nương quấn quýt bên nhau trên một bậc thềm đá cũ kĩ, tân nương dựa đầu vào vai tân lang, ngắm ánh hoàng hôn len lỏi sau những tán cây thanh bình.
Đêm xuống, ánh đèn lồng hai bên bờ kênh cùng với ánh đèn lồng trên tay tân nương chiếu xuống mặt kênh, tạo nên cảnh tượng lung linh huyền ảo.
Xa xa vẳng đến tiếng chuông Hàn Sơn Tự vừa thanh thoát lại trầm hùng.
Trên cây cầu đá xây theo hình bán nguyệt nằm vắt mình trên bờ kênh hiện lên bóng dáng tân lang và tân nương đứng nghiêng mình hôn nhau.
Phía trên là vầng trăng lặng lẽ chiếu sáng, mỉm cười chứng giám cho tình yêu đôi lứa vĩnh cửu.
…
Ngôn Tử Kỳ tắm xong bước ra thấy Kiều Hiểu Tinh đang nằm bò trên giường, tay ôm gối, còn mặt thì vùi vào điện thoại xem ảnh cưới.
Anh bước đến, thấy mái tóc dài chưa khô của cô thì nhíu mày, lắc đầu lấy máy sấy ra sấy tóc cho cô.
Cô nằm nghiêng, lim dim hai mắt hưởng thụ sự chăm sóc của anh một cách hạnh phúc.
Sấy tóc xong, anh vuốt ve gò má cô, khẽ hỏi: “Mấy hôm nay thường xuyên phải di chuyển khắp nơi, em có mệt lắm không?” Kiều Hiểu Tinh mím môi gật đầu, ngày nào cũng thay ra thay vào mấy chiếc váy cưới vừa nặng vừa dài, cơ thể lẫn đầu óc phải liên tục hoạt động tạo dáng đủ kiểu chụp hình.
Để có được thành quả là những bức ảnh hoàn mỹ nhất, cô cười đến sắp liệt cả cơ miệng, toàn thân không chỗ nào là không đau nhức.
cuộc sống chẳng khác gì luyện ngục.
Hoá ra chụp ảnh cưới cũng là một loại huấn luyện sinh tử!
“Giá như chúng ta có thể đổi lại, em mặc vest, anh mặc váy cưới, anh sẽ biết toàn thân trên dưới như muốn gãy làm đôi là như thế nào.”
“Bảo bối, vất vả cho em rồi.
Để anh massage cho em.” Ngôn Tử Kỳ hôn lên trán cô, thương tiếc nói.
Kiều Hiểu Tinh nằm úp một bên má xuống gối, ngoan ngoãn để anh xoa bóp.
Anh massage xong phần cổ vai gáy và lưng mới chuyển xuống eo nhỏ, sau đó xuống bắp chân, từ trên xuống dưới rất nhịp nhàng.
Lực từ ngón tay anh rất vừa vặn, cô nhắm mắt hưởng thụ cơn đau nhức dần dần giảm bớt, thoải mái đến nỗi hai mí mắt bắt đầu nặng trĩu, chỉ muốn đánh một giấc ngon lành.
Anh nhấc tay cô lên bẻ nhẹ từng ngón một, bỗng động tác của anh ngừng lại.
Kiều Hiểu Tinh mơ màng mở mắt ra, xoay người lại nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, chỉ thấy Ngôn Tử Kỳ đang xoa xoa bàn tay trái của cô, còn hôn lên mu bàn tay.
“Sao anh dừng lại?”
“Tay trái sao lại bị cháy nắng rồi?” Anh hỏi cô, giọng nói có chút thắc mắc.
“Lúc chụp ảnh trên biển em không bôi kem chống nắng à?”
“Em có mà, trước khi đi ngủ em còn bôi cả kem dưỡng da tay nữa cơ.”
“Anh nói dối em làm gì?” Anh nhíu mày, giọng chắc nịch.
“Không tin thì em tự mình nhìn đi.”
Kiều Hiểu Tinh ngờ vực chống tay xuống giường ngồi dậy, giơ tay trái lên xem xét, thấy trên ngón áp út không biết từ bao giờ đã xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
“Đẹp quá.” Kiều Hiểu Tinh mỉm cười vuốt ve chiếc nhẫn, sau đó kéo tay trái anh lại, trên ngón áp út của anh cũng có một chiếc nhẫn giống hệt nhưng viên kim cương nhỏ hơn, là kiểu thiết kế cho nam giới.
“Thật là đẹp đôi.”
Tay anh bỗng nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt nồng nhiệt lạ thường.
“Đẹp đôi như thế thì em không bao giờ được tháo ra, nhớ chưa?”
Kiều Hiểu Tinh nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, thấy bóng dáng mình phản chiếu trong mắt anh rất rõ ràng, cô thấy tim mình như đập hụt mất một nhịp.
Anh là như thế, tuy rất bận rộn nhưng luôn âm thầm chu toàn mọi việc, không để cô phải nhúng tay vào bất kì chuyện gì.
Cô không trách anh tự mình đặt nhẫn cưới, bởi vì cô luôn luôn tin tưởng vào gu thẩm mỹ xuất sắc của anh.
“Em không dám hỏi giá tiền của chiếc nhẫn này đâu, bởi vì em biết nó còn đắt hơn cả nhẫn đính hôn.” Kiều Hiểu Tinh giơ tay lên vuốt ve ngắm nghía chiếc nhẫn, động tác hết sức thận trọng như nâng niu một vật dễ vỡ.
“Viên kim cương này to thật đấy.”
Ngôn Tử Kỳ cười cười nói ra một con số, cô không biết nên cười hay nên khóc.
Mặc dù anh vì cô mà vung tiền như rác làm cô thực sự rất cảm động, thế nhưng một lúc bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng khiến người yêu tiền như mạng là cô phải đau lòng.
Chi phí thực tế của đám cưới này đã bỏ xa dự toán của cô cả mấy cây số.
“Ngôn tiên sinh, xem ra để lấy được em, anh phải đầu tư không ít đấy nhỉ?”
“Không gì có thể sánh với em được.” Ngôn Tử Kỳ ôm eo bế cô đặt lên đùi.
“Nhưng mà anh bạo chi như vậy, hai bác có ý kiến gì không?” Cô vòng hai tay ôm cổ anh, ngước mắt lên hỏi.
“Phải gọi là bố mẹ đi chứ, chúng ta sắp về chung một nhà rồi đấy.
Gia đình anh có rất nhiều mối quan hệ với giới thượng lưu, dù muốn hay không cũng không thể không làm đám cưới rình rang.” Ngôn Tử Kỳ nhìn bảo bối ngồi trên đùi anh, hàng mi cong khẽ rủ xuống.
“Tinh Tinh, anh thực sự rất mong chờ đến hôn lễ của chúng ta.
Thậm chí nhiều khi nhắm mắt lại bên tai đã vọng đến tiếng bản nhạc Wedding March khi em được dẫn vào lễ đường.
Bảo bối, anh cảm thấy rất may mắn vì lấy được em.
Anh hi vọng có thể là người đàn ông duy nhất của em, nắm tay em đi suốt quãng đời còn lại, ngày ngày được ở bên chăm sóc em và con.”
“Từ bao giờ mà anh học được cách nói chuyện dễ nghe thế hả?”
“Từ lúc yêu em.”
Nhìn gương mặt thâm tình và ôn nhu ấy, cảm giác hạnh phúc xen lẫn ngọt ngào trong lòng cô như hòa trộn vào nhau, chỉ nghe thấy giọng nói trong đầu kêu gào: “Còn không hôn người ta đi!”
Cô nghiêng người về phía trước, ấn lên môi anh một nụ hôn.
Ngôn Tử Kỳ vòng tay ôm eo cô rồi kéo vào lòng, nhanh chóng dẫn dắt cô vào cơn quấn quýt.
Tay cô vô thức luồn vào mái tóc đen bóng của anh, hưởng thụ tình yêu nồng cháy của anh, trong lòng vừa ấm áp vừa vui sướng.
Anh ra sức khuấy động trong khoang miệng cô, lòng bàn tay to lớn cũng không còn an phận, từ mép áo ngủ luồn lên trên.
Nhìn khuôn ngực phập phồng lên xuống của cô, khóe môi anh từ từ nhếch lên thành một nụ cười thoả mãn.
Anh thích nhất được nhìn cô lúc bị anh kích thích, vừa e thẹn giãy giụa vừa có chút mời gọi.
Đêm đen sâu thẳm, trong phòng tràn đầy xuân ý.
Sáng hôm sau, Kiều Hiểu Tinh từ đau nhức đã chuyển thành ê ẩm toàn thân…