Tra Nữ Quay Đầu: Hành Trình Tự Vả Của Tổng Giám Đốc

Chương 76: 76: Anh Định Tranh Sữa Với Con À




Sau khi chợp mắt được mấy tiếng, Kiều Hiểu Tinh cuối cùng cũng tỉnh lại, tinh thần tốt hơn một chút.



Cô cảm thấy rất đúng đắn vì đã không sinh mổ, nếu không bây giờ có khi cử động một cái thôi đã đau đến nghiến răng nghiến lợi rồi ấy chứ.

Không những thế còn bị vết sẹo mổ, xấu muốn chết!

Phòng bệnh cao cấp rất yên tĩnh, Kiều Hiểu Tinh vừa mở mắt ra đã thấy Ngôn Tử Kỳ ngồi ở đầu giường trông chừng mình, nhìn vẻ mặt kì dị không biết là đang cười hay đang khóc của anh, cô liền biết tâm tình anh vẫn chưa hề thả lỏng.

“Bảo bối, em có cảm thấy không khỏe ở đâu không?” Thấy cô tỉnh dậy, Ngôn Tử Kỳ lập tức run run nắm tay cô, lo lắng hỏi.

“Em khoẻ rồi mà, anh đừng lo.”

Lúc này Ngôn Tử Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm, cúi xuống ôm cô vào lòng, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô rồi nói lời thâm tình: “Cảm ơn em vì đã vất vả sinh cho anh một tiểu bảo bảo xinh đẹp.”

Lúc này y tá gõ cửa đi vào, nhắc nhở Kiều Hiểu Tinh: “Cô gái, con trai cô đói rồi.”

Bình thường em bé mới ra đời sẽ được bú mẹ luôn, nhưng cục cưng của hai người do sinh non phải nằm lồng ấp chỉ có thể ăn sữa mẹ qua ống sonde, Kiều Hiểu Tinh không thể cho con bú sớm nên bị tức sữa.

Hai bầu ngực căng lên vô cùng khó chịu, người cứ như hâm hấp sốt, dùng tay vắt chỉ ra được một ít dịch sữa, nếu không giải thoát kịp thời rất dễ bị tắc tia sữa, để lâu sẽ dẫn đến viêm nhiễm, lở loét.

Cô y tá hướng dẫn bố em bé vệ sinh sạch sẽ rồi dùng miệng giúp Kiều Hiểu Tinh hút thông sữa, bởi vì lực hút của người lớn khá mạnh.

Ngôn Tử Kỳ cười híp mắt, tất nhiên là vội vàng đồng ý.

Sau khi y tá đã đóng cửa ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người, Kiều Hiểu Tinh cởi hàng cúc áo, để lộ ra hai bầu ngực đẫy đà trắng nõn, Ngôn Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào ngực cô như đang nghiên cứu vật thể lạ.

“Cứ làm như lần đầu thấy ngực phụ nữ không bằng.” Kiều Hiểu Tinh bĩu môi nói kháy.

“Không phải, do chỗ này của em lớn hơn nhiều.” Nói xong anh trực tiếp dùng bàn tay to lớn nóng rực bao phủ lên một bên ngực của xoa bóp nhẹ nhàng thành thục, ánh mắt sáng ngời.



“Hình như tăng hẳn một size.”



“Sờ thế nào?” Kiều Hiểu Tinh liếc mắt cười hỏi.

Biểu tình đang nghiêm túc của anh bỗng nhiên chuyển thành mờ ám.



“Thịt tràn qua cả kẽ ngón tay rồi này, sờ vẫn sướng như trước đây, chỉ có điều không biết hôm nay sẽ có vị gì.”

Anh vừa dứt lời liền cúi đầu ngậm lấy một bên ngực cô, vừa liếm mút nhũ hoa mềm mại vừa không quên vươn tay ra nhẹ nhàng xoa nắn an ủi bên còn lại.

“Đau…” Kiều Hiểu Tinh hơi nhăn nhó.

Người đàn ông này nghe xong thì càng mạnh bạo, miệng ngậm nhũ hoa phun ra nuốt vào, đầu lưỡi linh hoạt đùa bỡn trước ngực làm nụ hoa lấp lánh nước miếng sưng lên.



Trong căn phòng chỉ còn lại âm thanh liếm mút tấm tắc của người đàn ông.

Hành động này tràn ngập hương vị sắc tình, khiến cơ thể Kiều Hiểu Tinh run rẩy, cảm giác tê dại lan đến từng ngóc ngách trên cơ thể, gấp đến độ vô thức ưỡn cong người, miệng phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.



“Ưm…”

Hàm răng của anh cạ cạ qua đầu nhũ khiến cô liên tục rùng mình, cả cơ thể đỏ ửng như tôm luộc.



Thường thì phụ nữ sau sinh càng thêm mẫn cảm, hai nụ hoa bị người đàn ông đùa bỡn lập tức nở rộ.

Kiều Hiểu Tinh thấy không ổn chút nào…


Đây mà gọi là giúp cô hút sữa sao? Rõ ràng là hành vi công khai khiêu khích!

Đến lúc Kiều Hiểu Tinh cảm thấy Ngôn Tử Kỳ như muốn ngậm hết cả bầu ngực của cô vào trong miệng thì nụ hoa bất ngờ rịn ra một giọt sữa, Ngôn Tử Kỳ thấy vậy thì hơi sửng sốt, rất nhanh sau đó vươn đầu lưỡi hứng lấy rồi liếm sạch.

Tiếp theo, một dòng chất lỏng màu vàng nhạt đặc sánh nhờ có sự kích thích của anh đột nhiên trào ra.



Sữa non của cô cuối cùng cũng tiết ra được, tất cả đều bị ai đó nuốt trọn.

Môi lưỡi người đàn ông liên tục mấp máy giúp cơn đau tức trước ngực giảm bớt, Kiều Hiểu Tinh thở dài một hơi, thân thể căng cứng dần dần thả lỏng, nhịn không được than nhẹ một tiếng.

Ngôn Tử Kỳ âu yếm liếm mút khiến sữa chảy ra nhiều hơn, khiến Kiều Hiểu Tinh thấy bộ ngực nóng lên, một dòng sữa trắng ấm áp tràn vào miệng người nào đó.

Anh cảm nhận được dòng sữa mẹ tuy có chút lợn cợn bám vào lưỡi nhưng hương vị ngòn ngọt tanh tanh lại cực kì ngon miệng, sung sướng hút thêm hai ngụm rồi nuốt vào tận cuống họng, chọc cho Kiều Hiểu Tinh buồn bực kêu lên: “Được rồi, thông rồi, đừng hút nữa!”

Ngôn Tử Kỳ giống như đứa trẻ con chưa bao giờ được nếm sữa mẹ, vừa mới được thưởng thức hương vị ngọt ngào, anh dứt khoát hút lấy hút để như muốn uống cạn sữa của cô vậy.

“Sữa của em ngon lắm.” Anh vừa ngậm nhũ hoa vừa nuốt sữa, giọng nói có một chút khó nghe.

Kiều Hiểu Tinh có cảm giác sữa của mình đang bị rút dần, vội vàng đẩy anh ra, nhưng cơ thể Ngôn Tử Kỳ rất nặng, cô đẩy đẩy vài cái vẫn không tống khứ người kia đi được.

Đứa bé còn chưa kịp ăn uống gì đã bị bố nó giành hết sữa, làm cho cô tức đến muốn đánh người.

Kiều Hiểu Tinh nghĩ là làm, vươn tay túm tóc anh, động tác của cô giống như đang giật lông hổ.

Túm tóc là chiêu chí mạng của con gái khi đánh nhau, nghịch ngợm như Kiều Hiểu Tinh làm sao lại chưa từng đi tỉ võ? Hôm nay cô lại có cơ hội phát huy sở trường của mình một cách vô cùng thành thạo rồi.

Bị cô túm tóc, gương mặt của anh cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, bởi vì da đầu bị kéo căng mà hai mắt nheo lại, dùng giọng mũi hừ hừ bất mãn.

Nhưng Kiều Hiểu Tinh vẫn mặc kệ, không muốn bị túm tóc thì đừng có tranh sữa của con nữa.

Không biết Ngôn Tử Kỳ có hiểu được ý tứ của cô hay không mà vẫn mút sữa chùn chụt, cứ như hận không thể nuốt cả bầu ngực no đủ vào trong miệng.




Dù sao thì anh cũng không muốn buông tha mỹ vị này, một tí đau đớn tê dại nơi da đầu đâu hề hấn gì, anh cũng lười so đo với cô.

Hai người bắt đầu giằng co trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ.



Nếu như có người đột ngột vào phòng thấy cô và Ngôn Tử Kỳ đang làm chuyện hoang đường như vậy, cô làm sao dám vác mặt ra ngoài đây?



Sinh con đã rất vất vả rồi, bây giờ lại bị tên đàn ông chó này làm càn, cô vô cùng uất ức!

Kiều Hiểu Tinh sau một hồi vật lộn vẫn không thu thập được tên khốn kiếp này, tức quá phải nhéo mạnh tai anh rồi quát lên: “Anh định tranh hết sữa của con trai anh à?”

Ngôn Tử Kỳ lúc này mới chịu ngừng hút, vươn đầu lưỡi liếm hết sữa bên khoé môi, vẻ mặt như vẫn còn thèm thuồng, rất không tình nguyện rời đi.

Kiều Hiểu Tinh đẩy khuôn mặt anh tuấn đó ra, vừa tức vừa buồn cười dùng tốc độ nhanh nhất khoanh tay che ngực.

“Mới làm thịt con thỏ mập bên này, còn con thỏ bên kia nữa.” Anh nói xong thì hất tay cô ra, lại nắm lấy bầu ngực mềm mại bên kia của cô mút mát, nhưng lần này biết điều không hút quá nhiều sữa nữa.

“Bảo bối, nước nào trên người em cũng ngon.”

Kiều Hiểu Tinh nghe mà xấu hổ muốn ong ong cả lỗ tai, chỉ trách da mặt của người đàn ông này quá dày, lời lẽ như thế mà cũng nói ra được.

Sau khi nhờ anh hút thông, Kiều Hiểu Tinh nhẹ nhàng thở dài, bầu ngực căng sữa đã từ từ mềm lại, cơn đau tức không còn liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô vắt sữa vào bình đưa cho y tá, để họ giúp con khỉ nhỏ ăn.

Em bé sinh non được kê cao đầu, sau đó y tá rót sữa mẹ vào ống xi lanh, dùng xi lanh cắm vào đầu ống sonde nối liền với dạ dày rồi cho sữa chảy vào rất chậm.




Trong lúc uống sữa qua ống em bé được mút núm vú giả để tạo sự thích thú và làm quen với động tác bú sữa.

Sau khi uống hết thể tích sữa cần thiết, em bé được cô y tá vỗ lưng nhẹ nhàng trước khi đặt xuống để hạn chế hiện tượng trào ngược.

Đôi nam nữ đứng bên ngoài nhìn qua cửa kính, thấy tiểu bảo bảo ăn no ngủ say rồi mới yên tâm về phòng.



Sáng sớm ngày hôm sau, hai người vừa lên chức bố mẹ lại nắm tay nhau đến phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh ngắm cục cưng của mình.

Kiều Hiểu Tinh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra con khỉ nhỏ trong đám tiểu bảo bảo kia, bởi vì nó vừa bé vừa xấu nhất phòng.

“Tử Kỳ, anh xem con anh kìa, thằng nhóc này có chỗ nào giống chúng ta chứ? Da vừa đỏ hỏn vừa nhăn nhúm lại toàn lông là lông, xấu trai chết đi được!”

“Đôi mắt và mũi em bé đều giống bố, lông mày cũng giống.




Sau này lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai y như bố.” Cô y tá đứng bên cạnh thấy Kiều Hiểu Tinh bĩu môi bất mãn thì nở nụ cười.





“À, có đôi môi là giống mẹ lắm này.”

Đã vô số đêm Kiều Hiểu Tinh vừa nằm dưỡng thai vừa tưởng tượng ra khuôn mặt của cục cưng trong tương lai, từng nghĩ rằng con trai sinh ra nhất định sẽ đẹp như mình, cuối cùng lại giống Ngôn Tử Kỳ như đúc.

“Hứ, nghe có khác gì cái máy đẻ thuê không công đâu cơ chứ?”

Khoé miệng người đàn ông nào đó hơi co giật, anh lườm cô một cái cháy mặt, cố gắng nhẫn nhịn nuốt hết những lời trách mắng vào bụng.



Nếu không phải Kiều Hiểu Tinh vừa mới đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan kia, có khi anh đã ra tay đánh cô một trận rồi ấy chứ.

Sao trên đời này lại có một người mẹ như cô, dài miệng chê bai con mình xấu.

Ngôn Tử Kỳ rất yêu thương đứa nhỏ này, cả ngày chỉ mong nó nhanh được ra khỏi lồng ấp để anh có thể ôm con.



Mặc dù em bé vừa sinh ra rất nhăn nheo xấu xí, nhưng anh lại cảm thấy con mình là đứa bé đáng yêu nhất trên đời.

Con khỉ nhỏ từng chút từng chút một lớn lên.

Bảy ngày sau, lúc được ra khỏi lồng ấp thì con khỉ nhỏ nhăn nheo đã biến thành một tiểu bảo bảo trắng tinh môi đỏ má hồng.



Kiều Hiểu Tinh trở mặt nhanh như chớp, vừa chu môi vừa tặc lưỡi nựng con: “Em trai à, em xinh đẹp quá đi mất thôi.”

Cô quả thực còn rất trẻ, dù đã sinh một đứa nhưng người ngoài không biết nhìn vào cứ tưởng là chị gái bế em trai.

Kiều Hiểu Tinh cười tít mắt đặt cho con trai tên ở nhà là Thang Viên (*), bởi vì theo như ngày dự sinh thì cục cưng được sinh vào dịp Trung Thu.

(*) thang viên trong tiếng Trung là bánh trôi, viết là汤圆 đọc là /tāngyuán/, chữ 圆 ngoài nghĩa là hình tròn ra còn có một nét nghĩa là đồng nhân dân tệ.

Đến Ngôn Tử Kỳ cũng phải lắc đầu trước tính cách mê tiền của người sinh ra con trai mình.

Sau này anh tuyệt đối sẽ không cho phép người phụ nữ này dạy dỗ con cái, nếu không chẳng sớm thì muộn con trai anh cũng bị mẹ nó dạy hư thành tiểu ma vương phá làng phá xóm mất thôi.