Một tuần vừa qua, Ngô Huy tăng ca đến phát điên rồi, anh ta đành tìm đến tận cửa Ngôn gia cầu cứu trong sự bất lực.
Nghe tin con trai từ lúc xuất viện không hề bước chân ra khỏi nhà, hai vị phụ huynh lập tức chuẩn bị xe đến biệt thự của Ngôn Tử Kỳ.
Bọn họ chỉ sợ thằng bé này nghĩ quẩn…
Trần Yến Uyển có chìa khoá của căn biệt thự này, bà vừa mở cửa ra đã thấy trong nhà tối như hũ nút, không khí toả ra mùi bí bách ẩm thấp do bị đè nén lâu ngày, liền không khỏi nhíu mày.
Ngôn Khang Nghi cùng vợ đi cầu thang lên phòng ngủ của con trai, mới bước vào đã bị mùi thuốc lá khét lẹt và mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Căn phòng bẩn thỉu như một bãi rác, bát đũa không rửa xếp thành chồng, vỏ gói mỳ tôm, đầu mẩu thuốc lá và vỏ chai rượu rỗng la liệt khắp nơi.
Trần Yến Uyển nhón chân đi đến cửa sổ sát đất kéo rèm ra cho thoáng, suýt chút nữa đã bị chai rượu lăn lóc dưới nền nhà làm vấp ngã.
Ngôn Tử Kỳ ngồi bệt dưới đất, đầu dựa vào giường, quần áo lộn xộn, tóc tai bết lại thành mảng, trong mắt toàn là tơ máu, râu ria mọc lởm chởm xanh rờn.
Tay trái anh cầm một chai rượu đang uống dở, tay phải nâng niu chiếc nhẫn kim cương lên ngắm nghía.
Trần Yến Uyển vừa giận dữ vừa xót xa, run rẩy quát: “Tử Kỳ, con đang làm cái quái gì vậy hả?”
Ngôn Tử Kỳ khẽ ngước mắt lên, anh dùng ánh mắt thản nhiên nhìn Trần Yến Uyển trong mấy giây, sau đó cụp mắt xuống lần mò bao thuốc xung quanh, chậm rãi lôi ra một điếu, “tạch” một tiếng châm lửa rồi hít một hơi: “Mẹ đến đây làm gì?”
Giọng nói của anh lúc này thấp đến khó nghe, trong hơi thở toàn mùi thuốc lá gay cả mũi.
“Con còn hỏi? Mẹ không đến để mấy ngày nữa nhặt xác của con một thể à?” Trần Yến Uyển kìm nén cơn tức giận, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Cho dù xung quanh có nhơ nhớp đến đâu thì tư thế ngồi của bà vẫn vô cùng cao quý ưu nhã.
Bà lạnh lùng nhìn Ngôn Tử Kỳ đang ngồi hút thuốc dưới đất, cất giọng sắc bén chất vấn: “Con đừng có nói với mẹ là một tuần qua con không ăn không ngủ, cả ngày nốc rượu hút thuốc thay cơm, thậm chí ngay cả công việc cũng bỏ bê?”
Bà nói đúng, đã một tuần anh không nghỉ ngơi rồi, mỗi ngày chỉ ăn rất ít để cầm hơi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Kiều Hiểu Tinh.
Đôi mắt đục ngầu của Ngôn Tử Kỳ mang theo tia bi thương, anh khẽ cúi đầu, nhắm mắt lại: “Chính con đã hại cô ấy.”
Dù gì trước mặt cũng là con trai của mình, giọng nói của Trần Yến Uyển không khỏi dịu lại.
“Con à, mọi chuyện đã qua rồi, người đi cũng đã đi rồi.
Sau này mẹ sẽ tìm cho con một thiên kim danh viện thật tốt, con sẽ sớm quên cô gái đó thôi.
Đừng đày đoạ bản thân nữa, được không con?”
Bà không dám nhắc đến từ “chết”!
Ngôn Tử Kỳ vẫn yên lặng ngồi đó, tâm tư sớm đã nguội lạnh như tro tàn.
Ngôn Khang Nghi giận con trai vừa tuỳ hứng vừa cố chấp, vì một người phụ nữ mà mất đi lí trí, bàn tay thô ráp vung tới, tát thẳng vào một bên má Ngôn Tử Kỳ làm anh ngã nhào xuống đất.
Ông chỉ vào mũi con trai mà mắng: “Con bé chết rồi, còn muốn vất vưởng như loại đầu đường xó chợ thế này đến bao giờ?”
Trần Yến Uyển trên đường đến đây đã dặn chồng đừng nhắc đến từ “chết” trước mặt con trai, vậy mà ông vẫn không kìm được mà bật thốt ra.
“Không! Cô ấy vẫn còn sống, cô ấy chỉ đi xa thôi.
Hai người ra khỏi phòng tôi.
Tất cả cút hết đi.” Ngôn Tử Kỳ như bị đụng phải vảy ngược, đột ngột nổi điên gào thét.
Trần Yến Uyển thấy chồng chẳng những không an ủi con trai mình mà lại thẳng tay đánh nó, nhìn bộ dạng hùng hổ như còn muốn cho nó một cái bạt tai nữa, bà vọt tới, đẩy Ngôn Khang Nghi ra.
“Ông Ngôn, ông muốn làm gì? Con trai ông đã không thiết sống như vậy, ông còn xuống tay với nó, ông muốn bức chết nó mới được à?”
Ngôn Khang Nghi nhìn con trai nằm một đống dưới mặt đất, mặt đỏ phừng phừng quát lớn.
“Nhìn lại cái bộ dạng bất tài vô tướng của thằng con trai bà đi, nó vừa kêu tôi với bà cút đi đấy! Không đánh nó thì bao giờ mới tỉnh ra?”
Trần Yến Uyển lười cãi nhau với chồng, bà ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tử Kỳ, muốn đỡ anh đứng dậy.
Ngôn Khang Nghi lạnh mặt nói: “Còn không phải tại bà? Nhìn chuyện tốt bà làm đi.”
Trần Yến Uyển trợn mắt liếc ông một cái ra hiệu im lặng.
“Đúng là gia môn bất hạnh!” Ngôn Khang Nghi bỏ lại một câu, sau đó xoay người rời đi.
Ngôn Tử Kỳ chấn động mạnh một cái, ngồi bật dậy lắc vai Trần Yến Uyển, hai mắt đỏ ngầu giận dữ: “Chuyện tốt nào? Mẹ đã làm gì?”
Lông mày bà nhíu chặt, nhất thời không nói thành tiếng.
Thấy bà ấp úng không trả lời, môi anh lập tức cong lên, vung tay đấm mạnh vào tường.
“Rút cục mẹ đã dùng thủ đoạn gì để cô ấy rời bỏ con?”
“Mẹ không cố ý…” Mỗi khi nhớ tới chuyện này, đầu óc bà lại quay cuồng trong cảm giác tội lỗi.
“Con bé đó không có điểm nào tốt, gia đình lại bình thường, ngay cả chuyện thương trường cũng ngây thơ không biết gì.
Thế nên…”
“Thế nên mẹ lấy sự nghiệp của con để uy hiếp cô ấy rời đi, đến nỗi trúng đạn mà chết?” Ngôn Tử Kỳ nhẹ giọng ngắt lời.
Trần Yến Uyển giật mình sửng sốt, lúc này bà mới phát hiện ra mình lỡ miệng, nói năng bắt đầu lộn xộn.
“Mẹ… ngày đó mẹ không biết là sân bay có khủng bố… Tử Kỳ, con phải tin mẹ, mẹ chỉ muốn khuyên nhủ cô ta buông tay con mà thôi, mẹ thề… mẹ thề là chuyện ở sân bay không liên quan đến mẹ.”
“Nói như vậy… chuyện cục thuế kiểm tra đột xuất là do mẹ làm? Sau đó lại dùng đống tin tức lá cải làm cho cô ấy tin rằng mẹ đủ năng lực phá huỷ sự nghiệp của con?” Ngôn Tử Kỳ ngẩng đầu nhìn bà, hai mắt đã đỏ hoe.
Tại sao Kiều Hiểu Tinh lại ngốc nghếch đến độ tin vào một chuyện vớ vẩn như vậy? Ngày bình thường cô thông minh lắm cơ mà?
Trần Yến Uyển càng lúc càng đuối lí nhưng vẫn cố gắng biện minh.
“Mẹ chỉ muốn doạ cô ta chút thôi, mẹ có hai lần đưa tiền nhưng cô ta không nhận nên mới phải dùng đến cách đó.”
Khoé mắt Ngôn Tử Kỳ nóng rực, nước mắt bắt đầu trào ra, giọng nói tràn đầy sự hoang mang tột độ.
“Mẹ không những uy hiếp mà còn dùng tiền sỉ nhục cô ấy? Lại còn tận hai lần?”
“Mẹ không uy hiếp cũng không sỉ nhục ai hết, mẹ chỉ muốn trao đổi sòng phẳng với cô ta, hi vọng cô ta có thể nhìn rõ thực tế rằng cô ta không phù hợp với con.”
Ngôn Tử Kỳ nắm chặt tay thành quyền, giọng nói khàn khàn run rẩy.
“Sao mẹ lại có thể đối xử với cô ấy như vậy?”
Sự căm hận và thống khổ khiến tim anh tan nát, đau đớn như bị người ta khoét ra rồi băm vụn thành từng mảnh nhỏ.
Anh quỳ hai gối dưới mặt đất, lặp lại câu nói như một cái máy.
“Sao mẹ lại có thể làm thế với cô ấy?”
Đây là lần đầu tiên Trần Yến Uyển thấy con trai mình tổn thương sâu sắc đến vậy, bà khóc cực kì đau lòng.
“Tử Kỳ, con đừng như vậy… Là mẹ không tốt… Là do mẹ sai rồi…”
“Sao lại đối xử với người con yêu như vậy?”
“Là mẹ sai rồi.” Trần Yến Uyển dùng đầu gối lết đến ôm lấy anh vào lòng.
“Tất cả là tại mẹ… Mẹ thừa nhận mẹ sai rồi… Con đừng đày đoạ bản thân nữa.”
Ngôn Tử Kỳ uể oải lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.
“Mẹ, tại sao viên đạn đó không bắn vào con? Tại sao con không phải người chết? Mẹ có biết không, cô ấy chết vào đúng ngày sinh nhật tròn 20 tuổi… Tinh Tinh mới có 20 tuổi, chính con đã cướp cả cuộc đời phía trước của người con yêu.”
Người con gái ngu ngốc này biết tất cả mọi thứ nhưng lại âm thầm chịu đựng, không nói với anh câu nào.
Ngôn Tử Kỳ khóc đến mức lạc cả giọng, liên tục dùng tay đấm vào ngực.
“Mẹ biết không, tim của con đau lắm.”
Trần Yến Uyển thấy con trai thống khổ như vậy, bà càng ân hận đến mức ôm mặt khóc lớn.
Trần Yến Uyển từng sinh ra trong một gia đình bình thường, không muốn nói là nghèo khổ, từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, sau này gả cho Ngôn Khang Nghi thì cuộc sống mới khá giả.
Ngày bà đặt chân vào Ngôn gia cũng phải chịu biết bao điều tiếng, thậm chí đến khi con trai thứ hai là Ngôn An Dật ra đời bà mới chính thức được chồng đưa đi đăng kí kết hôn, cùng lúc đó Ngôn Tử Kỳ lên 6 tuổi mới được làm giấy khai sinh.
Bà đã trải qua những ngày tháng khổ cực, thế mà bà lại muốn người khác cũng phải khổ giống như mình.
Bà nhận ra bà sai lầm thật rồi.
Đáng lí ra bà phải thông cảm cho Kiều Hiểu Tinh, thế mà bà lại làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, để cô bé đó không may chết thảm dưới họng súng.
Ngôn Tử Kỳ ôm đầu lẩm bẩm.
“Mẹ, con không thể sống thiếu Tinh Tinh.”
Trần Yến Uyển càng khóc dữ dội hơn.
“Con đừng nói như thế, con còn bố mẹ, còn em trai, còn cả tương lai phía trước cơ mà.”
“Mẹ có biết vì sao con ghét Đường Diệc Hàm đến thế không? Bởi vì cô ta ôm tiền của con mang đi cho người đàn ông khác.” Ngôn Tử Kỳ đột nhiên đổi chủ đề mà không báo trước.
Trần Yến Uyển sửng sốt, ôm miệng nghẹn ngào: “Mẹ… mẹ xin lỗi… mẹ không biết.
Nếu con không thích thì chúng ta không cần con bé đó nữa.”
“Để con, con còn chưa nói xong.
Ngày cô ta cùng người đàn ông kia bay sang nước ngoài, con chỉ cảm thấy tức giận vì tự tôn bị giẫm đạp, chỉ vậy thôi, không hơn.
Nhưng đối với Tinh Tinh, khi cô ấy biến mất, con lại cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần dần tan biến theo cô ấy.
Mẹ có tin nổi không? Tình cảm giữa hai bọn con ban đầu chỉ là chơi đùa, thậm chí con còn chán ghét cô ấy hơn cả mẹ, cuối cùng chính con lại là người sa vào lưới tình.”
Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ vang lên âm thanh thổn thức của người đàn ông: “Trước kia con bị ảnh hưởng bởi cách giáo dục của mẹ, con không thể chấp nhận được phụ nữ tự do phóng khoáng như cô ấy, con nghĩ người như mình phải kết hôn với một thiên kim danh viện nào đó mới xứng tầm.
Con cũng từng cãi vã, cũng từng thử chia tay cô ấy, nhưng rồi con nhận ra con không làm được.
Lần nào cũng là con dùng thủ đoạn để cô ấy quay về với con.
Mẹ, con rất yêu cô ấy, dù cô ấy không ngoan ngoãn, không giỏi giang, không nhu mì, cũng không hiền thục một chút nào.”
“Tử Kỳ, mẹ hiểu rồi.
Mẹ hiểu lòng con rồi.” Trần Yến Uyển gắng gượng lôi kéo con trai đứng lên rồi lau nước mắt cho cả hai.
“Mẹ xin lỗi, từ bây giờ mẹ sẽ hàng ngày tụng kinh niệm Phật, cầu nguyện cho cô bé đó sớm siêu thoát.”
Ngôn Tử Kỳ vịn vào người bà, lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, anh nhìn gương chớp mắt một cái rồi cầm điện thoại đi ra ngoài, trước khi đi mỉm cười tái nhợt nói: “Thế nên mẹ à, con không thể tha thứ cho mẹ.
Kể từ bây giờ, mẹ không có đứa con trai bất hiếu này nữa.”
Trần Yến Uyển bàng hoàng đến mức ngã ngồi xuống đất, trong mắt bà như có gì đó vừa vụn vỡ.
Từ ngày hôm đó, Ngôn Tử Kỳ bắt đầu đi làm trở lại.
Tinh Tinh ngốc nghếch của anh đã dùng cả tính mạng để bảo vệ anh, để bảo vệ sự nghiệp của anh, anh không thể để nó sụp đổ được.
Nếu cô biết anh bỏ bê công việc, trầm mê trong rượu và thuốc để rồi không kiếm ra thật nhiều tiền, chắc hẳn cô sẽ giận lắm.
Ngoài Ngô Huy và nhóm thư kí riêng, không một ai dám lại gần Tổng giám đốc, người lúc nào cũng mang theo bộ mặt “người sống chớ gần” đến công ty.
Bọn họ đều lo sợ chỉ cần gặp một sai sót nhỏ thôi là anh sẽ nổi điên lên mà thẳng tay đuổi việc.
Ngôn Tử Kỳ cũng bỏ ra rất nhiều tiền cho người tìm Kiều Hiểu Tinh khắp năm châu bốn bể.
Anh luôn có một trực giác mãnh liệt rằng cô vẫn chưa chết!