Lúc Kiều Hiểu Tinh quay lại bệnh viện thì thấy Ngôn Tử Kỳ đang sắp xếp hành lí vào túi du lịch mà cô mang theo.
Bên trong phòng bệnh của anh xếp đầy những bó hoa tươi và những tấm thiệp ghi lời chúc sức khoẻ.
Chuyện nằm viện của anh bị bại lộ, người đến thăm rất đông.
“Anh muốn xuất viện à?”
“Ừ, vừa mới đi nghỉ về đã lại nằm viện hơn một tuần, công việc cần phải xử lí chất thành đống rồi.”
Kiều Hiểu Tinh không nói gì, chui vào phòng tắm rửa mặt.
Tối hôm đó, Ngôn Tử Kỳ tắm xong vào phòng ngủ thì đã thấy Kiều Hiểu Tinh nằm cuộn tròn thành một đống nhỏ, ngay cả mặt cũng vùi vào trong chăn, chỉ còn mái tóc đen xõa trên gối.
Anh cười cười khẽ kéo chăn xuống, làm cho một bên khuôn mặt xinh đẹp của cô lộ ra.
“Con mèo nhỏ mấy hôm nay ham ngủ thế?”
Anh cầm điều khiển chỉnh lại nhiệt độ trong phòng, vặn nhỏ đèn ngủ rồi vén chăn chui vào, ôm lấy eo cô kéo sát về phía mình.
Kiều Hiểu Tinh hừ nhẹ một tiếng rồi dụi dụi vào ngực anh ngủ tiếp.
Anh theo thói quen vùi mặt vào hõm vai hít một hơi thật sâu hương vị ngọt ngào trên người cô.
Bàn tay to lớn chậm rãi len lỏi vào váy ngủ rộng thùng thình của cô, vậy mà Kiều Hiểu Tinh lại cuộn tròn người tránh anh, miệng lẩm bẩm: “Không làm đâu.”
Anh cố tình tảng lờ, nhẹ nhàng nắm lấy đoá hoa cao ngất trước ngực cô, đầu ngón tay xoay tròn xung quanh nụ hoa.
Xúc cảm mềm mại đầy lòng bàn tay, trong mũi tràn ngập hương thơm thiếu nữ, Ngôn Tử Kỳ lập tức cảm thấy bụng dưới của mình căng cứng.
Một bàn tay tốc váy ngủ của cô lên tận bụng, xoa nắn bắp đùi, lại dịch chuyển lên trên đùi non vẽ thành từng vòng tròn nhỏ, cuối cùng hạ cánh giữa hai chân cô.
Ngón tay từ từ men theo viền quần lót đẩy nó sang một bên, tiến thẳng vào nơi bí ẩn mò mẫm.
Vô cùng ẩm ướt…
“Mở chân ra.” Anh giữ đùi cô, muốn tách rộng hai chân.
Kiều Hiểu Tinh trái lại kẹp chặt hai chân, cầm lấy tay anh kéo ra, muốn ngăn cản anh tiến thêm bước nữa.
Anh dễ dàng đẩy bàn tay nhỏ nhắn đó ra, hai ngón tay anh đi vào, căng rộng huyệt khẩu trơn mềm của cô, tiến sâu vào huyệt động chầm chậm đưa đẩy, ngón cái chạm vào âm đế khẽ ấn xuống.
Kiều Hiểu Tinh dùng đầu gối huých anh một cái, quay lưng vùi mặt vào gối giả vờ ngủ tiếp, phớt lờ anh.
“Bảo bối, hôm nay em làm sao thế?” Ngôn Tử Kỳ ôm cô từ phía sau, đôi chân dài cường tráng gác lên kẹp chặt lấy hông cô.
“Ngủ đi.”
Người đàn ông không chịu bỏ cuộc, thúc nhẹ vật nóng bỏng vào mông cô, cọ xát khiêu khích.
Kiều Hiểu Tinh cáu kỉnh đến mức mở miệng phun ra một câu thô tục.
“Con mẹ nó, Ngôn Tử Kỳ, anh có định để yên cho tôi ngủ không hả?”
Cảm xúc của phụ nữ có thai vốn không ổn định, Kiều Hiểu Tinh nhớ đến lời nói vô tình của Ngôn phu nhân lúc trưa, trong lòng thực sự vô cùng khó chịu, càng nghĩ càng thấy tủi thân.
Cô thấy kiểu gì cũng là do em bé trong bụng làm tâm trạng cô bị ảnh hưởng.
Ngôn Tử Kỳ nghe cô nói xong liền chau mày bật đèn ngủ.
Kiều Hiểu Tinh nghiêng người tránh anh, vùi đầu vào chăn, không cho anh nhìn.
Anh nhìn bộ dạng ương bướng này của cô, quát khẽ: “Ngẩng mặt lên nhìn anh.”
Kiều Hiểu Tinh cố tình giả điếc.
Ngay sau đó cô bị anh dùng hai tay cưỡng chế nâng mặt lên đối diện anh.
Giây phút nhìn thấy trên mặt cô toàn là nước mắt, anh ngay lập tức hoảng hốt.
“Tinh Tinh, sao em lại khóc?”
Thấy Kiều Hiểu Tinh cắn môi dấm dứt khóc, anh không cần hỏi, trong lòng đã tự có suy đoán.
“Mẹ anh đến tìm em à?”
“Không, em mơ thấy ác mộng.” Kiều Hiểu Tinh lập tức chối biến.
“Em ngủ đây, đừng phá em.”
Kiều Hiểu Tinh cố ý giấu giếm bởi vì ấn tượng của cô trong lòng mẹ anh đang rất xấu, cô không muốn làm mọi chuyện tiếp tục rối tung lên nữa.
Thấy Kiều Hiểu Tinh ngáp dài một cái, Ngôn Tử Kỳ ôm eo cô, cúi đầu thương tiếc hôn lên khắp mặt cô, mút hết nước mắt của cô vào trong miệng rồi thì thầm.
“Bảo bối ngủ ngon.”
Kiều Hiểu Tinh lim dim “Ưm” nhẹ một tiếng, mơ màng thiếp đi.
Đợi cô ngủ say rồi anh mới xuống giường, cầm theo điện thoại ra ngoài ban công, còn cẩn thận khép kín cửa.
Ngôn phu nhân rất nhanh đã nghe máy.
“Sao lại gọi muộn thế?”
“Mẹ, có phải mẹ nói gì với cô ấy không?”
Ngôn phu nhân không vui đáp: “Cô ta nói với con à?”
“Mẹ chỉ cần trả lời mẹ có đi tìm cô ấy hay không thôi.” Ngôn Tử Kỳ không nhịn được hơi gắt lên.
Bà im lặng trong chốc lát rồi mới thừa nhận: “Mẹ có gặp, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con.”
“Muốn tốt cho con?” Ngôn Tử Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, giọng điệu lạnh lùng xa cách.
“Mẹ, đừng trách con trai mẹ không nhận tấm lòng này.”
Ngôn phu nhân còn muốn giải thích nhưng con trai bà đã nổi giận đùng đùng tắt máy mất rồi.
Suy đoán trong lòng được chứng thực, Ngôn Tử Kỳ hận không thể ngay lập tức bay về nhà làm ầm lên một trận.
Anh đứng ngây người ngoài ban công, mặc kệ cho những cơn gió lạnh ban đêm thổi loạn mái tóc, để chúng dập bớt lửa giận bừng bừng trong người.
Một lúc lâu sau anh mới quay trở về phòng ngủ, vén chăn lên ôm lấy thân thể mềm mại kia vào trong lòng.
Ngón tay anh dịu dàng vuốt ve tóc cô, nhưng biểu tình lại lạnh lẽo đến tột độ.
Sáng hôm sau thức giấc, Kiều Hiểu Tinh mới nhận ra váy ngủ của mình đã bị ai đó vén lên đến tận ngực, người đàn ông áo mũ chỉnh tề ngồi dựa nửa người vào đầu giường, laptop đặt trên đùi, một tay vuốt ve nơi giữa hai chân cô.
Thấy cô tỉnh ngủ, Ngôn Tử Kỳ kéo cô lại gần, hôn lên môi cô, giọng anh có chút áy náy.
“Bảo bối, anh xin lỗi.”
“Hả?” Cô vẫn còn đang ngái ngủ, khuôn mặt có phần ngây ngốc.
“Anh biết chuyện mẹ đến tìm em rồi.”
Kiều Hiểu Tinh hơi ngẩn ra, sau đó dụi trán vào cằm anh, khịt khịt mũi nói: “Xin lỗi cái gì, đâu phải lỗi của anh.”
Anh ôm cô vào lòng nựng nựng mấy cái.
“Bảo bối cho anh một ít thời gian, anh sẽ giải quyết chuyện này xong xuôi, không để em phải nghĩ ngợi nữa.”
Kiều Hiểu Tinh mỉm cười gật đầu, vùi mặt vào ngực anh, hai người quấn quýt một hồi mới chịu buông nhau ra.
Ngôn Tử Kỳ đưa cô đi học rồi mới lái xe đến công ty.
Kiều Hiểu Tinh lấy cớ là bà dì ghé thăm, một tuần rồi hai người không làm chuyện kia.
Những ngày tiếp theo, Ngôn Tử Kỳ rất bận rộn, chỉ lo xử lí công việc, thậm chí còn hơi lơ là đối với cô, làm cô đôi lúc cũng thấy tủi thân.
Cô chưa muốn lộ ra chuyện có em bé, định để đến sinh nhật vào giữa tháng sau mới nói cho anh.
Cuối tuần, Ngôn Tử Kỳ nói muốn đưa cô về nhà ăn cơm.
Trước khi đi, anh ôm chặt cô động viên: “Em yên tâm nhé, cũng đừng để ý đến thái độ của bố mẹ anh.
Họ muốn nói gì làm gì kệ họ, mối quan hệ và tình cảm của chúng ta vẫn sẽ bình thường.”
Biệt thự nhà anh làm từ toàn gỗ quý hiếm xa hoa, lại có sân vườn rất rộng với đủ loại kì hoa dị thảo, khiến cho Kiều Hiểu Tinh cảm thấy hơi choáng ngợp.
Bố của Ngôn Tử Kỳ dù không quá hài lòng với Kiều Hiểu Tinh nhưng cũng không tỏ thái độ ra mặt.
Ông vẫn bình tĩnh lịch sự nói chuyện với cô vài câu.
Ngược lại, mẹ anh vừa mới thấy cô bước vào đã giương đôi mắt đầy vẻ khinh thường chán ghét, từ đầu đến cuối không thèm mở miệng, trực tiếp xem sự tồn tại của Kiều Hiểu Tinh thành không khí.
Đến khi quản gia đi vào thông báo Đường tiểu thư đã tới, sắc mặt của bà mới hào hứng vui vẻ trở lại: “Hàm Hàm tới rồi à, mau bảo nó vào đây ăn cơm.”
Khi Đường Diệc Hàm nhìn thấy Kiều Hiểu Tinh, cô ta dùng ánh mắt tò mò để đánh giá cô, sau đó nở một nụ cười rất bình thản.
Kiều Hiểu Tinh tuy không vui nhưng cũng khẽ mỉm cười đáp lại.
Đường Diệc Hàm có bề ngoài rất đoan trang thanh thuần, cười lên đậm nét tinh khôi thân thiện, khác xa so với khí chất quyến rũ sắc sảo kiêu kì của Kiều Hiểu Tinh.
Nếu đặt hai người cạnh nhau thì không khác gì một bông hoa sen trắng mộc mạc và một bông hồng Bulgaria nóng bỏng.
Bạn gái cũ của Ngôn Tử Kỳ tự nhiên xuất hiện làm bầu không khí trong bữa cơm vô cùng gượng gạo.
Tình huống kì cục này càng trở nên trầm trọng hơn khi Ngôn phu nhân Trần Yến Uyển tươi cười nói ra một câu: “Tử Kỳ, Hàm Hàm, hai con định khi nào tổ chức lễ đính hôn?”
Trong lòng Kiều Hiểu Tinh lộp bộp một cái, dạ dày đột ngột xộc lên cảm giác buồn nôn, bàn tay phát run đánh đổ ly rượu, rượu đỏ chảy xuống làm ướt cả một mảng váy, khiến cho Trần Yến Uyển lại càng có cớ ghét bỏ nguýt dài.
Ngôn Tử Kỳ lập tức lấy khăn sạch thấm rượu trên váy cô.
Trong phút chốc Kiều Hiểu Tinh như bị tê liệt, đôi tay trên người cứ như vật thừa thãi, nhất thời luống cuống không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng đờ đẫn quay sang nhìn anh với ánh mắt cầu cứu.
“Con lấy ai, trong cái nhà này không một ai có quyền can thiệp.” Lúc này mặt Ngôn Tử Kỳ đã trầm hẳn xuống, hơi lạnh trên người anh toả ra khiến không khí xung quanh như bị đóng băng.
Đường Diệc Hàm ngồi đối diện thấy anh bỗng nhiên hung dữ như thế, vươn tay qua bàn ăn nắm lấy tay anh, cất giọng nhỏ nhẹ.
“Tử Kỳ, nếu anh bận thì chuyện đính hôn để sau hãy nói.”
Ngôn Tử Kỳ hất tay cô ta ra, gằn giọng quát: “Cô câm con mẹ nó miệng lại cho tôi.
Đính hôn cái rắm! Vẫn còn mặt mũi đến đây gặp tôi là muốn rước nhục vào người?”
Đường Diệc Hàm chưa bao giờ nhìn thấy anh tức giận như thế thì hơi hoảng sợ rụt người lại, khuôn mặt oan uổng như sắp khóc đến nơi.
Ngôn Khang Nghi vẫn tỏ ra ung dung bình thản, Trần Yến Uyển quắc mắt giận dữ, còn Kiều Hiểu Tinh hơi mím môi, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
“Tử Kỳ, mẹ không cần biết bên ngoài con chơi bời ong bướm như thế nào.
Mẹ chỉ cần con biết, người duy nhất mẹ chấp nhận làm con dâu chính là con bé Hàm…”
“Mẹ!” Ngôn Tử Kỳ mất kiên nhẫn cắt ngang lời bà.
“Mẹ luôn miệng nói là muốn tốt cho con, nhưng mẹ cứ làm ngược lại là thế nào? Mẹ hoàn toàn không quan tâm con muốn gì, thích gì, yêu ai, muốn lấy ai.
Mẹ nhất nhất chọn Đường Diệc Hàm là bởi vì cảm thấy con thích cô ta, hay là bởi vì chính bản thân mẹ thích cô ta?”
Trần Yến Uyển trừng mắt, ngay lập tức đáp trả: “Tử Kỳ, cứ cho là những chuyện mẹ làm không phải vì con đi.
Nhưng con cũng phải nghĩ cho cái nhà này chứ! Con đường đường là con trai trưởng của Ngôn gia, làm sao có thể lấy một người con gái gia thế tầm thường được? Mặt mũi của gia đình con định vứt đi đâu, hả?”
“Vì chút mặt mũi này mà mẹ sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc cả đời của con? Con cảm thấy hơi đau lòng rồi đấy nhé! Còn nữa, mẹ không nhớ chính mình cũng từng sinh ra trong một gia đình bình thường, sau này may mắn gả cho bố của con thì mới có cuộc sống giàu sang phú quý như bây giờ hay sao? Mới có mấy chục năm mà mẹ đã quên mất gốc gác của mình rồi, mẹ không sợ ông bà ngoại của con dưới suối vàng sẽ tức tưởi đến mức không siêu thoát nổi à?”
Kiều Hiểu Tinh cũng phải thừa nhận, tên đàn ông này lúc nổi điên lên quá mức độc mồm độc miệng, ngay cả mẹ đẻ cũng không tha.
“Con nói như vậy là muốn công kích mẹ?” Trần Yến Uyển bị con trai nói mấy câu trúng tim đen làm cho uất nghẹn, bà chỉ tay vào mặt anh nhiếc móc.
“Con, cái thằng nghịch tử này! Con nhìn lại mình đi, còn chưa kết hôn mà đã dám ăn miếng trả miếng với mẹ, sau khi kết hôn rồi, chắc hẳn con sẽ tống cổ mẹ ra đường mới vừa lòng hả dạ có phải không?”
“Uyển, Tử Kỳ, cả hai chú ý lời nói! Chuyện trong nhà đến lượt hai người nói lung tung ra ngoài hay sao?” Ngôn Khang Nghi đến lúc này cũng phải lên tiếng nhắc nhở.
Tuy ông không thích những lời cay nghiệt của vợ mình, nhưng ông cũng không đồng ý với chuyện con trai mình vạch áo cho người xem lưng.
Vẫn biết hai mẹ con nhà này năm sinh không hợp nhau, trước giờ vẫn luôn khắc khẩu, song đây là lần đầu Ngôn Tử Kỳ nặng lời như vậy.
Xem ra đối với thằng bé này, cô gái kia rất quan trọng.
Ngôn Tử Kỳ tiếp lời: “Nếu mẹ thích cô ta đến mức bất chấp phải trái đúng sai như thế thì mẹ đi mà cưới cô ta, con hứa sẽ gửi hồng bao thật dày.
Nhưng con cảnh báo trước cho mẹ, lúc nào cũng phải cẩn thận cất giữ tài sản trong nhà, không là sẽ bị cô ta cuỗm tiền chạy mất đấy.
Thưa bố, con đi trước.”
Anh hoàn toàn phớt lờ Trần Yến Uyển.
Ngôn Tử Kỳ nắm tay Kiều Hiểu Tinh đứng dậy kéo cô ra ngoài.
Cô lễ phép cúi đầu chào người lớn rồi mới im lặng đi theo sau anh.
Trần Yến Uyển gọi với theo nhưng Ngôn Tử Kỳ nhất quyết không quay đầu, kiên định kéo Kiều Hiểu Tinh ra khỏi nhà.
“Tạo phản rồi, tạo phản rồi!” Bà đã nhẫn nhịn đến nỗi sắc mặt tím tái.
Kiều Hiểu Tinh cũng không hiểu vì sao khi bị mẹ anh công khai ghét bỏ như vậy mà từ đầu đến cuối cô không hề khóc, nhưng từ lúc bước chân ra khỏi nhà anh cô lại ngửa đầu nhìn lên trời, bởi vì sợ nước mắt sẽ không khống chế được mà rơi xuống.
Chắc chắn là do cục cưng trong bụng đang biểu tình đây mà.
“Em đói.” Cô hít mũi, cười hì hì nói.
Lúc nãy trên bàn ăn cô chẳng nhét được gì vào bụng.
“Đi mua váy mới rồi mình đi ăn.” Ngôn Tử Kỳ nhìn người con gái mà mình yêu thương bị mẹ anh làm cho phát khóc, đau lòng vuốt ve má cô.
Đúng là nhà tư bản đáng ghét, không thèm đưa cô về nhà thay váy mà mua thẳng cái mới.
Lúc hai người ngồi trong nhà hàng, Kiều Hiểu Tinh nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Cô gái kia lừa tiền của anh hả?”
Cô biết câu hỏi mình đặt ra có chút vượt quá giới hạn, nhưng cô thực sự không chịu nổi cảm giác tò mò.
Anh chỉ im lặng nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng khó đoán, đôi đồng tử đen láy sâu thăm thẳm như đang âm ỉ ngọn lửa giận dữ.
Cuối cùng anh rũ mắt, để giấu đi vẻ âm u, tay gắp thức ăn vào bát cô rồi nói: “Chỉ là người dưng nước lã, không đáng để nhắc đến.”