“Người ta mới gần 20 tuổi, thậm chí còn chưa tốt nghiệp cơ mà.
Em cũng chưa nói đến chuyện tương lai đâu đấy nhé, lỡ đâu sau này em lại gặp được đối tượng trẻ tuổi xuất sắc hơn anh thì sao? Đến lúc đó ai mà thèm chơi đồ cổ nữa chứ?”
Kì thực Kiều Hiểu Tinh trước nay chưa từng hi vọng xa vời.
Cô vẫn luôn tự nhận thức được khoảng cách giữa hai người quá lớn.
“Em nói cái gì?” Ngôn Tử Kỳ ngước mắt lên nhìn cô.
“Chẳng lẽ anh không phải trâu già gặm cỏ non?”
“…”
“Em mới sắp 20 thôi, còn anh 30 tuổi rồi đó nha.
Đại thúc đại thúc đại thúc.”
Trong lúc Kiều Hiểu Tinh vẫn còn đang hào hứng bô bô cái miệng nhỏ, Ngôn Tử Kỳ không biết lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đeo lên ngón áp út của cô.
“Cái gì đây?”
“Thích không?” Ngôn Tử Kỳ hôn lên mu bàn tay cô.
“Chờ khi nào chúng ta kết hôn, anh sẽ mua cho em một cái to hơn.”
Nếu là người phụ nữ bình thường, giây phút này hẳn sẽ bật khóc vì hạnh phúc.
Nhưng Kiều Hiểu Tinh lại không phải một người phụ nữ bình thường.
Cô ngắm nghía chiếc nhẫn có viên kim cương hình trứng bồ câu hồi lâu, chán chê mới thốt lên: “Kim cương đúng không anh? Nặng bao nhiêu thế?”
“20 carat.”
Kiều Hiểu Tinh mở to hai mắt, chưa kịp nói đã bị Ngôn Tử Kỳ cướp lời: “Anh đặt làm lần đi công tác đấy.”
“Bao nhiêu tiền vậy?”
Ngôn Tử Kỳ cười có chút hãnh diện.
“Em đoán xem.”
“Hàng đặt làm riêng, làm sao mà em đoán được.” Cô không phải là nhà thẩm định trang sức.
“2 triệu đô đấy.”
“2 triệu đô?” Kiều Hiểu Tinh nhìn chiếc nhẫn trên tay, nghe được giá tiền không khỏi sửng sốt.
“Bỏ từng ấy tiền ra để mua một chiếc nhẫn, đầu anh có phải bị nhúng nước rồi không?”
Mới chỉ là nhẫn đính hôn đã 2 triệu đô, không biết nếu là nhẫn cưới anh còn định chơi lớn thế nào?
Số tiền này cô có thể mua vài bộ quần áo hàng hiệu phiên bản limited rồi đấy, thậm chí còn có thể mua được 2 cái váy haute couture.
Kiều Hiểu Tinh phẫn nộ đến nỗi muốn rút chiếc nhẫn trên tay ra ném quách đi cho rồi.
Nhưng tất nhiên là cô không dám làm vậy.
Chiếc nhẫn này có giá tận 2 triệu đô, nếu cô bán nó đi…
Con ngươi đen nhánh của Kiều Hiểu Tinh đột nhiên đảo qua đảo lại liên tục.
Ngôn Tử Kỳ nhìn thấy ánh mắt xảo trá của cô, khóe miệng khẽ giật giật, anh véo má cô đe doạ: “Em thử bán nó đi xem?”
Kiều Hiểu Tinh thở dài một tiếng, buồn phiền lắc đầu: “Em không dám.”
Cô cảm thấy đây chính là chiến thuật của thế lực thù địch hắc ám, dùng tiền để dụ dỗ.
“Nếu em không đồng ý kết hôn với anh thì sao? Anh có đòi lại nhẫn không?”
Ngôn Tử Kỳ cầm lấy tay cô áp lên má của anh.
“Đòi cả nhẫn lẫn người.
Chiếc nhẫn này anh đặt làm theo kích cỡ ngón tay em, nếu muốn tháo ra thì một là chặt ngón tay, hai là cưa ngón tay, ba là…”
“Dừng dừng dừng, anh không cần phải doạ nạt em.” Kiều Hiểu Tinh bị chọc tức, nghẹn ngào cướp lời.
“Thật không thể hiểu nổi anh đang làm cái quái gì nữa!”
“Tất nhiên là anh đang cố gắng cưới em về để mỗi ngày đều được làm em rồi.”
Kiều Hiểu Tinh tức giận muốn cào mặt anh, nhưng bàn tay mới vươn ra được một nửa giữa không trung đã bị anh túm lấy rồi nắm chặt.
“Tinh Tinh, anh sẽ đối xử với em thật tốt.
Tin tưởng anh được không?”
“Nhưng em không phải một người vợ tốt đâu.
Em không biết chăm sóc người khác, em thích đi bar uống rượu hút thuốc, thích tiêu tiền, lại không có dáng vẻ thiên kim đoan trang nhã nhặn.”
“Còn gì nữa không?” Ngôn Tử Kỳ bị cô chọc cười, khoé môi anh nhếch lên thành một đường cong rất đẹp.
“Tạm thời thế thôi, nhưng em không dám chắc sau này tính cách em có thay đổi theo chiều hướng xấu đi hay không đâu đấy nhé.”
“Tinh Tinh, anh chỉ cần em chung thuỷ với anh.” Ngôn Tử Kỳ hôn lên trán cô, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Dù sao em vẫn còn nhỏ tuổi, đường đời về sau em sẽ còn gặp rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, anh chỉ lo trái tim em sẽ thay đổi mà thôi.
Nếu có thể thì chúng ta tổ chức hôn lễ trước, chờ đến khi em đủ tuổi thì đi đăng kí kết hôn sau…”
Kiều Hiểu Tinh ngơ ngác cắt ngang lời anh: “Anh thực sự muốn lấy em đấy à?”
“Lấy chứ, sao không lấy? Trên tay em vẫn còn đang đeo nhẫn đính hôn kìa.”
Cái gì vậy? Ép hôn à? Cô còn chưa đồng ý, thậm chí anh còn chưa nói lời cầu hôn mà đã bá đạo đeo nhẫn cho cô.
“Không phải anh nên nói lời cầu hôn, sau đó em đồng ý rồi anh mới có thể đeo nhẫn cho em sao?”
“Quá rườm rà, không cần thiết.
Nếu em đủ tuổi thì anh đã lừa em đi đăng kí kết hôn luôn rồi.” Ngôn Tử Kỳ bế cô đặt xuống giường, còn mình nằm xuống bên cạnh, đè thẳng lên đống quần áo còn chưa kịp gấp.
“Em thích hôn lễ tổ chức trên bãi biển không?”
Trong nháy mắt, tóc con sau gáy cô dựng đứng hết cả lên.
Kết hôn hay không kết hôn, chuyện này hai người không thể nào tự quyết định được.
“Sao vậy? Vẫn không muốn lấy anh à?” Ngôn Tử Kỳ cảm thấy cô đang suy tư liền xoa đầu cô dỗ dành.
“Làm sao bây giờ, anh nhận ra càng ngày anh càng không rời xa em được, tối nào cũng muốn lăn giường với em, mấy lần cũng không đủ.
Chẳng lẽ em không muốn về chung một nhà với anh sao?”
Kiều Hiểu Tinh cưỡi lên người anh, hừ mũi rất nhỏ: “Em chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện được gả vào hào môn.
Có khi nào bố mẹ anh sẽ ném chi phiếu vào mặt em như anh từng làm không?”
“…” Ngôn Tử Kỳ bây giờ mới thấy hành động lúc trước của mình đúng là lấy đá tự đập vào chân mình.
Anh lấy ra một đống thẻ đen thẻ vàng trong ví đưa hết cho Kiều Hiểu Tinh.
“Anh chính thức trắng tay, có lẽ khiến em phải thất vọng rồi.
Phú bà, xin hãy bao nuôi anh đi.”
Kiều Hiểu Tinh câm nín, nhưng trò đùa này quả thực đã khiến cô nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô nằm trên ngực anh, dùng giọng điệu uy hiếp nói: “Anh mà không đối xử tốt với em hoặc là kết nạp thêm tiểu tam tiểu tứ, em sẽ thẳng chân đá anh xuống cống.”
Ngôn Tử Kỳ ôm mông cô, vỗ vỗ vài cái: “Anh sẽ không bao giờ cho em có cơ hội đấy đâu.
Một tiểu yêu tinh ăn đã không hết rồi, sức đâu mà chơi đùa linh tinh nữa.”
“Nhưng nếu bố mẹ anh không chấp nhận em thì sao?” Kiều Hiểu Tinh vẫn canh cánh trong lòng về chuyện khác biệt giai cấp.
“Anh lấy vợ hay bố mẹ anh lấy vợ?”
Kiều Hiểu Tinh biết Ngôn Tử Kỳ chỉ đang an ủi cô, chuyện kết hôn của giới hào môn thực ra là chuyện rất trọng đại.
Bọn họ cực kì quan tâm đến thân phận của con dâu con rể tương lai, người bình thường muốn bước chân qua cửa không hề dễ dàng.
“Sao nào? Vẫn còn lăn tăn chuyện gì?”
“Em không muốn vì em mà anh mất hoà khí với người nhà.” Kiều Hiểu Tinh xụ mặt nhìn anh, trong nháy mắt khí thế xìu xuống như quả bóng bị chọc xì hơi.
“Đồ ngốc này, bố mẹ anh không khó tính đến mức đó đâu.
Vả lại nhà anh giàu lắm, cần gì liên hôn.
Hay là anh đưa em về gặp bố mẹ rồi mình tổ chức lễ đính hôn trước nhé?”
Kiều Hiểu Tinh càng lớn càng xinh đẹp, đi đến đâu cũng có không ít người theo đuổi.
Cho dù anh cũng chưa lớn tuổi lắm, nhưng so với đám thanh niên 24 25 thì rõ ràng anh vẫn kém một chút ưu thế về tuổi tác.
Thế nên là anh phải nhanh tay trói chặt cô lại, lúc đó anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Kiều Hiểu Tinh suy nghĩ rất lung, chợt nhận ra Ngôn Tử Kỳ không hề có ý định cầu hôn tử tế, cô liền bất mãn mở miệng: “Anh phải nói lời cầu hôn đàng hoàng với em cơ.”
Không cần quỳ một gối hay là tặng 999 bông hoa hồng rồi bày ra bàn tiệc rượu nến gì đó giống trong phim ngôn tình, nhưng cũng không thể trực tiếp bỏ qua một bước cơ bản như vậy chứ.
Cái gì cũng cần phải có quy trình!
Ngôn Tử Kỳ suy nghĩ một lúc, vừa nghiêm túc vừa ngả ngớn nói: “Xin chào Kiều tiểu thư, tôi là Ngôn Tử Kỳ, năm nay 30 tuổi, nhan sắc khá, sức khoẻ tốt, không mắc bệnh di truyền, không có vấn đề về sinh lí, một đêm có thể phục vụ em mấy lần, biết khẩu giao, biết làm dạo đầu.
Tôi có bằng đại học xuất sắc của trường top bên Mỹ, sở hữu một tập đoàn bất động sản và mấy công ty con, một căn biệt thự và vài tiểu khu cao cấp, xe cũng có 5 6 chiếc.
Em có đồng ý ngủ với tôi hàng đêm và thức dậy cạnh tôi mỗi buổi sáng không?”
Người đàn ông này đến lời cầu hôn cũng lưu manh, nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét một chút nào.
Kiều Hiểu Tinh thấy ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn mình chăm chú, cả người như muốn tan ra thành nước.
…
Ngày cuối cùng trên đảo, mọi người ăn nốt bữa sáng rồi mới lên du thuyền.
Trên đường đến nhà hàng, Kiều Hiểu Tinh cố ý đi cách xa Ngôn Tử Kỳ một đoạn.
“Sao em lại lạnh nhạt với anh vậy?” Anh kéo tay cô, nhất quyết ôm cô vào ngực.
Cô càng không muốn đi với anh, anh càng muốn dính chặt lấy cô.
“Anh và Tô Minh Viễn…” Cô sợ hai người sẽ lao vào choảng nhau mất!
“Cậu ta chắc chắn sẽ không xuất hiện đâu.
Em đừng lo, cậu ta cần một ít thời gian để tiếp nhận chuyện này.”
Kiều Hiểu Tinh bĩu môi: “Làm tiểu tam mà khẩu khí lớn ghê!”
Tuy sự thực là anh không hề chen chân vào mối quan hệ giữa cô và Tô Minh Viễn, nhưng cô cứ thích lừa anh như vậy đấy.
Trước khi cho anh biết sự thật, cứ để anh ăn khổ dài dài đi.
“Xin lỗi nhé, bây giờ anh là chính thất rồi.” Ngôn Tử Kỳ mặt dày trả lời.
Đúng như dự đoán của Ngôn Tử Kỳ, Tô Minh Viễn thực sự không đến.
Trong phòng ăn, mọi người đang trò chuyện bàn tán rất sôi nổi, nào là tập đoàn A mở rộng chi nhánh, tập đoàn B phát hành cổ phiếu, chuỗi nhà hàng của người này liên kết với nhà máy rượu bên Pháp, công ty giải trí của người kia mới kí hợp đồng với ngôi sao nổi tiếng.
Nhóm phụ nữ lại nói chuyện về hàng hiệu, mỹ phẩm, cách chăm sóc da và phẫu thuật thẩm mỹ.
Ngôn Tử Kỳ và Kiều Hiểu Tinh vừa mới nắm tay nhau bước vào thì đám đông ồn ào ngay lập tức im bặt, bầu không khí yên lặng khác thường, sau một lúc lâu vẫn không có ai hé răng nửa lời.
Bây giờ hai người đã công khai mối quan hệ, Ngôn Tử Kỳ có thể “danh chính ngôn thuận” ngồi cạnh nắm tay nắm chân Kiều Hiểu Tinh ở chỗ đông người, làm Kiều Hiểu Tinh tự nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng.
Tối qua mọi người ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, hôm nay resort chuẩn bị cho bọn họ món bún cá thanh đạm.
Suốt bữa sáng này không ai dám nói chuyện, toàn bộ phòng ăn rộng lớn chỉ có tiếng ăn bún xì xụp và tiếng húp nước, thỉnh thoảng lại có tiếng thìa đũa va chạm vào thành bát leng keng leng keng.
Ăn bữa sáng xong, mọi người lại bắt đầu chú ý nhất cử nhất động của cả hai.
Kiều Hiểu Tinh cảm nhận được những người xung quanh đang đánh giá mình thì không khỏi thở dài.
Nói đến cùng vẫn là do cô sai.
Ngôn Tử Kỳ nghe được tiếng thở dài của cô, không cần hỏi cũng biết lí do.
Anh hoàn toàn xem nhẹ ánh mắt soi mói của mọi người, giọng nói dõng dạc kiên định vang lên: “Tinh Tinh là bạn gái của tôi, từ bây giờ mọi người hãy chú ý thái độ.
Ai có ý kiến với cô ấy có thể trực tiếp đứng lên ra về.”
Làm gì có người nào dám ý kiến, ai cũng cố gắng trưng ra nụ cười hoà nhã nịnh nọt.
Lúc trước khi chưa công khai mối quan hệ với Ngôn Tử Kỳ, Kiều Hiểu Tinh thấy rất tự do tự tại.
Bây giờ hai người quang minh chính đại yêu đương, cô ngược lại có chút ngần ngại.
Haizzz, chẳng lẽ vụng trộm thành đam mê rồi?
Ngọn nguồn mọi chuyện là do cô, nhưng sự việc bê bối ngày hôm nay thì lại do Ngôn Tử Kỳ đầu sỏ.
Có thể trách cô sao? Không thể trách đúng không?
Ngôn Tử Kỳ đã không ngại thì cô cần gì phải ngại nhỉ?
Tự mình đả thông tư tưởng xong, tâm trạng Kiều Hiểu Tinh tốt hơn rất nhiều.
Cô dựa cả người vào bả vai của anh, giọng điệu mềm mại nũng nịu như một con mèo nhỏ: “Chồng ơi, em muốn lau miệng.”
Ngôn Tử Kỳ cười cười với tay lấy cái hộp cách đó không xa, hai ngón tay thon dài rút ra một tờ khăn giấy cẩn thận quệt hết nước bún dính trên khoé môi cô, còn âu yếm thơm lên môi cô một cái.
Kiều Hiểu Tinh cũng nổi hết cả da gà da vịt vì hành động làm nũng của chính mình, nhưng cũng không quên liếc mắt quan sát biểu tình như ăn phải ruồi của đám người kia.
Ừ thì là cơm chó, nhưng cơm chó này có độc!