Cuộc gặp gỡ định mệnh cuối cùng đã đến, Minh Châu nhìn Lôi Thần tuấn tú trước mặt, anh đẹp trai phong nhã vẫn là cái khí chất hoàng tộc toát ra mùi tiền thơm phức, cô không ngờ mọi chuyện lại được sắp đặt như vậy, vốn dĩ trước khi xuyên không, Lôi Thần đã biết cô chính là người vợ đầu ắp tay gối của anh vào kiếp trước mà vẫn phải cố mập mờ không nói cho cô biết. À mà, nói cho cô biết thì cô cũng có tin đâu, phải thực sự trải qua mới hiểu được chứ.
Lôi Thần nhìn dáng vẻ chần chừ của cô, vẫn không gấp gáp mỉm cười nhẹ, hai tay vươn ra dịu dàng phá tan bầu không khí ngượng ngùng của cả hai:
“Bảo Bối, qua đây”.
Minh Châu nghe thấy giọng của Lôi Thần một lần nữa, nhanh chân bước đến ôm chầm lấy anh, mùi chanh bạc hà thơm ngát từ cơ thể anh toát ra thật sự dễ chịu, hóa ra ở hiện đại anh dùng loại sữa tắm này, nhưng cái ôm ấy thật sự không lẫn vào đâu được, sự yêu thương cưng chiều đó không lẫn vào đâu được, cô ngẩng đầu lên nói nhìn Lôi Thần, nước mắt rưng rưng dáng vẻ vô cùng uất ức:
“Sao anh lại không đến tìm em, em đợi anh lâu lắm rồi”.
“Anh xin lỗi, lúc đó anh không có khả năng tự bước đến gặp em”. Lôi Thần xoa xoa đầu của cô.
“Tại sao vậy?”.
Lôi Thần buông Minh Châu ra nắm lấy tay cô, sải bước từ từ kể lại hết chuyện thời gian qua.
Chuyện cũng khá là dài, sau khi gặp lại Minh Châu ở quảng trường ngày hôm đó, đầu của Lôi Thần dường như có tiếng nổ lớn, từng dòng ký ức vừa xa lạ vừa thân thuộc lại ập vào tâm trí của anh. Trong màn đêm tối đó có một Kiêu Vương mặc long bào bước đến trước mặt Lôi Thần nói cho anh biết:
“Hãy đến tìm Minh Châu, nàng ấy đang rất cần ngươi ngay lúc này”.
Chỉ đơn giản thế thôi, sau đó Kiêu Binh Thần đã lập tức chạy thẳng nhập vào người của Lôi Thần, bọn họ tuy 2 mà 1 tất cả ký ức hợp thành một, Lôi Thần như bị kéo về hiện tại anh đã nhớ ra hết tất cả mọi chuyện cũ.
Tối hôm đó mới cầm dây chuyền đến gặp Minh Châu đang đọc sách ở thư viện và cũng sẽ biết được rằng cây cầu hôm đó sẽ phải sụp xuống để đưa nàng về gặp Kiêu Binh Thần, Lôi Thần luôn quan sát Minh Châu và bảo vệ cô, cũng không ngần ngại dùng thân mình đỡ lấy cọc gỗ ngày hôm đó.
Anh bình phục khá tốt mặc dù vết thương rất nặng, lúc anh hôn mê anh đã gặp được Cupid sau 300 năm, cậu ta thổi vào anh một luồn khí xanh, anh trong cơn đau đớn mà mở mắt và được cứu sống, Cupid nói với anh rằng:
“Chắc là còn nhớ tôi chứ? Kiêu Binh Thần kiếp trước và Lôi Thần kiếp này là một, hãy ở bên Minh Châu và chăm sóc lời hứa”.
“Nhưng …”
Lôi Thần chưa kịp nói gì Tiểu Thiên Thần cứ vậy mà biến mất tăm, để lại căn phòng tối với mùi thuốc sát khuẩn nồng nặc, anh nhìn về phía Lôi Ái Linh là chị của mình đang ngồi bên cạnh giường ngủ gật.
“Chị”.
Lôi Ái Linh nghe tiếng gọi liên ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Thần đang nằm đó yếu ớt, cô đi đến giường bệnh:
“Chuyện gì vậy”.
“Cô gái đó, Minh Châu … Cô ấy có ổn không?”.
“Cũng không ổn lắm, cô bé đó hôn mê cây cọc đâm gần tim cô bé, vẫn còn đang hôn mê sâu”.
“Em muốn đến thăm cô ấy”.
Lôi Thần cố ngồi dậy nhưng lục phủ ngũ tạng của anh giống như bị tách rời ra, đau đến làm anh lập tức thả người xuống giường lần nữa, anh ôm bụng đau đến toát mồ hôi, mặt mày nhăn nhó, anh bị Ái Linh ghì xuống giường:
“Em có điên hay không, người bị thương nặng hơn là em đấy, ở yên đây đi, chị sẽ cho người tìm hiểu tình hình cho em”.
“Được”.
Lôi Thần biết sức khỏe mình không cho phép đành ngoan ngoãn nằm lại giường tịnh dưỡng, sau 2 tuần tịnh dưỡng anh khỏe hơn mong đợi của y bác sỹ giống như là kỳ tích y khoa vậy. Đêm đó khi nghe được tin Minh Châu đã tỉnh lại, anh gấp đến độ 4 giờ sáng đã lén chị hai chống nạng chạy qua phòng bệnh của cô.
Tận mắt nhìn Minh Châu đang ngồi trên giường bệnh cùng nói chuyện với Tiểu Thiên Thần, vừa nhìn thấy anh cô lại lên cơn đau tim, ôm lấy ngực mà ngất xỉu, anh không kịp nói với cô câu nào đã phải gọi vội bác sĩ đến kiểm tra tình hình cho cô.
Anh cứ như vậy mà bị đẩy ra khỏi phòng của Minh Châu, ngóng chờ bên ngoài cho đến khi Lôi Ái Linh tìm được anh lôi trở về.
Lại một lần nữa sau 1 tuần, Lôi Thần lại chạy đến tìm Minh Châu, lại tận mắt nhìn thấy cô mộng du, thẫn thờ đi ra ngoài chạy thẳng đến hồ bơi dưới tầng 1 của bệnh viện, cô cứ đi trong vô định như vậy cho đến khi cô đạp chân lên mặt nước
ÙM
Tiếng nước vang lên Minh Châu chìm nghỉm xuống mặt hồ, Lôi Thần không kịp nghĩ gì nhiều nhảy thẳng xuống dưới bơi đến chỗ cô, ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia môi kề môi truyền chút không khí vào miệng cô đưa cô lên khỏi mặt nước, vì vận động mạnh vết thương của Lôi Thần rách toác ra ngấm nước và nhuộm đỏ cả mặt hồ, cũng may có người đến phát hiện ra và kéo 2 người lên, tay anh vẫn không buông tay cô ra, miệng thì lẩm bẩm:
“Minh Châu, cứu Minh Châu”.
Sau đó thì ngất liệm đi, anh được đưa trở về phòng bệnh, vết thương đang tiến triển tốt đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ nhìn một hồi rồi nói với Lôi Ái Linh:
“Chủ tịch, hiện tại cần phải chuyển gấp Thiếu Gia đi Mỹ tiến hành phẫu thuật, trong nước không đủ thiết bị y tế tốt để làm nữa rồi”.
Nghe vậy Lôi Ái Linh không hai lời lập tức nhấc điện thoại cho máy bay tư nhân bay đến, Lôi Thần được đưa lên tầng thượng bệnh viện bị chuyển đi ngay trong đêm để đến New York.
Cái ngày Minh Châu tham gia triển lãm ở New York cô đã tình cờ đi qua phòng bệnh VVIP của Lôi Thần, khi hy vọng của anh sau cuộc phẫu thuật đang thấp thì sự liên kết của 2 người lại nổi lên mãnh liệt, nó làm tim cô đau và tim anh cũng vậy. Lôi Thần lên cơn co giật mạnh, máy đo nhịp tim nhảy loạn lên thu hút sự chú ý của y bác sĩ bên ngoài.
Sau khi cô rời đi cấp cứu cũng hoàn thành, nhịp tim của Lôi Thần bình ổn trở lại, hy vọng sống của anh lại nâng cao hơn vài phần.
Khi tỉnh dậy đã là 1 năm sau đó, anh bị trấn thương nội tạng rất nghiêm trọng cứ tưởng là không cứu được nữa, cũng may thân thể anh tốt, ý chí kiên cường đã cứu được anh.
Lôi Thần cho người tìm lại Minh Châu, cầu xin Harry thay anh đến chăm sóc cho Minh Châu, chu cấp cho cô một chuyến du học ở New York chỉ là vì muốn được gần cô hơn. Hiện tại anh không đứng được vì sau 1 năm hôn mê cơ bắp anh teo cứng phải tập vật lý trị liệu để hồi phục chức năng.
Lôi Thần muốn là người đàn ông khỏe mạnh bình thường khi trở về gặp Minh Châu của anh, mỗi ngày anh đều lén lút ngồi trên xe nhìn cô ra ngoài đi học, đi chạy bộ …
Đến một hôm khi cho người đem những cây trâm cũ của Minh Châu đào từ nơi bí mật của Kiêu Vương giấu chuyển đến New York anh mới bất ngờ chuyển tiền cho cô bảo cô đi mua trang sức mới, ai ngờ cô lại bất ngờ nhìn về phía chiếc xe màu đen nơi anh ngồi, cô nhìn thẳng vào ghế sau, đây là lần đầu tiên sau hơn 2 năm cô nhìn thẳng mặt anh mặc dù cô cũng chẳng thấy gì trong xe.
Tối đến sau khi nhờ Harry đưa cô đi mua trang sức, anh âm thầm cho ngồi xe lăn đến phòng cô ở tự tay đặt lên những món trang sức ấy lên bàn rồi rời đi. Thông qua camera ẩn Lôi Thần lại thấy cô khóc đến đau thương, không kiềm được mà muốn an ủi cô nhưng không thể, lặng lẽ chuyển 520 cho cô kèm 2 chữ “Đừng khóc”.
Minh Châu trả lời “Em nhớ anh”.
Đây chính là động lực của Lôi Thần, anh nắm chặt điện thoại thầm tự nhủ bản thân phải cố gắng đứng dậy, nhanh chóng đến trước mặt cô dùng cơ thể rắn chắc cũ mà ôm chặt lấy cô, không muốn để cô phải chịu đựng những ngày thàng chờ đợi mòn mỏi nữa.
Đến cuối cùng sau 1 năm hôn mê 2 năm phục hồi trị liệu Lôi Thần cũng có thể đường đường chính chính đứng trước mặt Minh Châu vươn tay ra ôm lấy người con gái anh hằng mong đợi.
Lôi Thần sau khi đưa Minh Châu đi ăn dạo phố nói chuyện đến chiều thì lại đưa cô lên chiếc siêu xe của mình nhấn ga đưa cô trở về căn nhà thuê cô ở, thuần thục tìm chỗ đậu xe gần đó cùng cô vào trong nhà.
“Đợi đã”.
“Chuyện gì”.
Lôi Thần bị cô chặn lại trước cửa không cho vào thì hơi sững người nhìn cô.
“Ba mẹ em đang ở bên trong, bây giờ vào không tiện lắm”.
“Vậy để hôm sau nhé, anh cũng chưa chuẩn bị tinh thần gặp nhạc phụ nhạc mẫu”.
“Cái gì mà nhạc phụ nhạc mẫu chứ?”.
Minh Châu liếc mặt lườm Lôi Thần đang 2 tay bỏ túi quần cười cợt nhã, đúng ra 300 năm trước cô đã là vợ của anh nhưng mà kiếp này thì khác, cô còn là con gái trong trắng và chưa chồng …
“Em lại không định gả cho anh lần nữa sao? Không được đâu, anh chỉ chịu lấy mình em thôi”.
Lôi Thần nũng nịu ôm lấy Minh Châu hôn lên má cô.
Cô chỉ lo nhìn dáo dác xung quanh rồi đẩy anh ra, tốt xấu gì đây cũng là ngoài sân còn ở trước nhà cô, lỡ may bị hàng xóm nhìn thấy thì không hay cho lắm. Cô vội đẩy anh ra ngoài cổng chính nói:
"Anh về đi ".
Lôi Thần bị đẩy vẫn cố ngoái đầu lại phía sau nói với Minh Châu:
“Vậy ngày mai anh đưa em đi ăn nhé Bảo Bối, em không phải nói muốn đi công viên giải trí cùng Binh Thần kiếp sau sao? Ngày mai liền thực hiện nhé”.
“Được rồi, ngày mai 8 giờ nhé, tạm biệt Thần Thần”.
Minh Châu đứng trước cổng vươn tay tạm biệt Lôi Thần, trên gương mặt không giấu nổi nụ cười hạnh phúc, cô không ngờ anh lại nhớ đến lời hẹn sẽ cùng đi công viên giải trí cùng cô, thật mong chờ …
Lôi Thần sau khi quay lại bãi giữ xe có một anh bảo vệ đứng gần đó đang chăm chú nhìn xe anh rồi lại đảo mắt xung quanh.
“Chuyện gì vậy?”
“Anh đẹp trai, đây là xe của anh sao? Không được đỗ ở đây đâu, chỉ có dân cư ở đây mới được đỗ xe”.
“Vậy phải làm sao, tôi sẽ rất thường xuyên đến đây để thăm bạn gái”.
“Anh không mua nhà hoặc thuê nhà thì phải trả tiền thuê bãi theo tháng đấy”.
Lôi Thần gật gật đầu chống tay nhìn xung quanh rồi dường như nghĩ ra gì đó lại chỉ tay về phía căn nhà 2 tầng của Minh Châu đang thuê nói:
“Căn đó có bán không?”
“Có, nhưng mà có người thuê rồi”.
“Không nói nhiều, tôi trả gấp đôi lập tức làm giấy tờ đi”.
Lôi Thần lấy trong túi ra tấm thẻ đen đưa đến trước mặt anh bảo vệ, đôi mắt anh ta sáng rỡ nhận lấy tấm thẻ lập tức đưa Lôi Thần đến ban quản lý làm giấy tờ buôn bán.
Lôi Thần sau một hồi làm thủ tục phức tạp cầm sổ hồng bước ra vui vẻ để lên xe hơi rồi rời đi, anh chạy thẳng đến khu trung tâm thương mại của Lôi Thị, đem về không ít quà, trên tay toàn là đồ bổ, còn cả trang thức đắt tiền rồi đánh xe quay về bãi đậu xe nhà Minh Châu.
Ting Tong Ting Tong
“Đến đây, đến đây”.
Mẹ Âu Dương đang xem ti vi đợi ba Âu Dương nấu bữa tối thì nghe có tiếng bấm chuông cửa liền đứng dậy chạy ra ngoài mở cửa. Đứng trước mặt là một thanh niên điển trai mặc âu phục tay xách đống quà vừa mua mặt mày rạng rỡ cười với bà:
“Con chào bác gái, con là Lôi Thần bạn trai của con gái bác”.
“Hả?”.
Ba Âu Dương vẫn mặc tạp dề tay cầm xẻng xào rau chạy ra ngoài, miệng mồm há hốc nhìn Lôi Thần:
“Bạn trai?”.
“Dạ, con chào bác trai”.
Mẹ Âu Dương nhìn Lôi Thần đẹp trai sáng láng, dáng người cao tay chân rắn rỏi lại nhìn đồ anh mặc, quà anh đem là biết không phải người tầm thường liền khách khí mở lớn cửa nhà:
“Sao không thấy Minh Châu nó nói gì với bác, ôi chàng trai trẻ đến chơi là vui rồi sao còn đem nhiều đồ thế không biết, vào đi cháu đừng ngại”.
Ba Âu Dương cũng khách sáo không ít, chạy đến cầm phụ Lôi Thần mấy hộp quà lớn nhỏ rồi mời anh ngồi xuống ghế trong phòng khách cùng anh nói chuyện:
"Con tên Lôi Thần hả? Đã yêu đương với con gái bác lâu chưa? Sao không nói gì với bác thế? Lại để con một mình đến đây, con bé này quả thật không lịch sự gì cả ".
Lôi Thần ngồi chỉnh tề trên ghế đối mặt với 2 phụ huynh đang ngồi trước mặt, không có chút ngại ngùng nào vui vẻ trả lời hết câu hỏi:
“Tụi con yêu nhau ở Mỹ cũng được mấy năm nay rồi, còn về nước là vì em ấy, em ấy ngại chưa muốn giới thiệu con với hai bác”.
“Vậy lần này con về nước đang làm gì? Đã sắp xếp ổn thỏa chưa”.
“Con chưa, lần này về vội quá là vì muốn ở bên cạnh em ấy thôi, Minh Châu bảo con ở khách sạn”. Lôi Thần bày ra vẻ mặt ủy khuất nhìn phụ huynh trước mặt, thành công lấy được sự thương cảm của 2 người trung niên.
Mẹ Âu Dương tay đập vào đầu gối vẻ mặt trách móc:
“Con bé này quá đáng, sao lại để Lôi Thần vì nó mà từ New York xa xôi đến đây rồi lại để con ở ngoài như vậy chứ?”
“Thần Thần sao anh …”.
Minh Châu tóc đang ướt đang cầm khăn lau đứng ngẩn ngơ ở góc cầu thang nhìn về phía Lôi Thần rồi lại nhìn ba mẹ đang nói chuyện với nhau.
“Anh đến chào hỏi ba mẹ em”. Lôi Thần đứng dậy đi về phía đằng sau ba mẹ Âu Dương.
“Minh Châu con có bạn trai sao lại giấu ba mẹ chứ?”.
“Thật là không nể nang gì Lôi Thần, cậu ấy là tự thân đem quà đến để nói chuyện đấy, con còn dấu diếm đến bao giờ?”.
Minh Châu im lặng nghe ba mẹ đang trách móc mình rồi lại nhìn Lôi Thần đang đắc ý đứng đằng sau họ cười, cô không ngờ đứa con gái rượu này là cô còn không bằng Lôi Thần vừa gặp mấy phút, cô như vậy là bị thất sủng rồi sao?
Đêm hôm đó sau khi cùng nhau dùng bữa cơm gia đình 4 người, ba mẹ Âu Dương khuyên Lôi Thần ở lại cùng Minh Châu, dù sao 2 người họ cũng sắp phải về quê để tiếp tục công việc cũng không an tâm để cô một mình, thấy Lôi Thần là người đàng hoàng thẳng thắn nên mới yên tâm cho anh ở cùng cô tiện bề chăm sóc con gái của mình.
Lôi Thần sau khi tắm xong vui vẻ nằm lên giường Minh Châu, chiếc giường không lớn cũng không nhỏ đủ để hai người cùng nhau nằm, tim cô đập thình thịch khi anh nằm cạnh cô, đã lâu không nằm chung cảm giác vừa lạ vừa quen lại dâng lên trong lòng.
“Á”.
Lôi Thần đột nhiên quay người nằm lên người Minh Châu, bịt chặt miệng cô lại:
“Suỵt, ba mẹ đang ở sát vách”.
“Anh làm gì vậy? Đừng có làm bậy nha, ba mẹ em nghe thấy đó”.
Lôi Thần không trả lời, vươn tay dài sang bên cạnh giường cô mở ngăn kéo ra đưa cho cô một cuốn sổ nhà đất, cô ngồi thẳng dậy mở cuốn sổ ra tên chủ hộ được viết là tên của cô ‘Âu Dương Minh Châu’. Cô nhìn Lôi Thần nói:
"Cái gì đây ".
“Anh mới mua nó chiều nay, nhà này là của em rồi”.
“Anh mua làm gì tốn tiền”.
Lôi Thần lại lẫn nữa nũng nịu ôm cô nài nỉ:
“Chủ hộ Âu Dương Minh Châu đồng ý để anh ở lại nhà em nhé, cưu mang anh đi, anh muốn ở cùng em cơ”.
"Được rồi, mà em còn cách nào khác chứ, ba mẹ em cũng kêu anh ở lại đây ".