Trả Nợ Chân Tình

Chương 5: Giảm Khoảng Cách




Minh Châu trong tay Binh Thần lơ đãng nhìn đi hướng khác giả vờ như không biết chuyện gì cả, mặc dù nàng muốn chàng đến đây thăm nàng, nhưng sớm không đến muộn không đến lại đến ngay lúc này, lại còn như âm hồn bước đi mà không có chút tiếng động, cả nàng cũng không nhận ra.

"Bây giờ nàng nhớ rồi đấy, đang tìm thứ gì mà chăm chú như vậy, Trẫm đến một lúc cũng không biết".

"Binh Thần, ngài đến từ lúc nào ta lại không biết".

Binh Thần mỉm cười đẩy cằm Minh Châu hướng vào đâu mắt phượng sâu hút của mình.

"Nàng là đang trốn tránh, mọi khi không kiêng kị nhào đến ta như thế, bây giờ lại bẻn lẻn trốn tránh ánh mắt của Trẫm, có phải là làm chuyện gì xấu rồi không???

"Ta... ta..."

"Không cần nói nữa".

Binh Thần lấy từ trong tay áo ra sợi dây chuyền có xương khủng long quen thuộc đưa ra trước mặt nàng.
"Của ta".

Minh Châu nhìn thấy vật mình đang tìm kiếm trong tay Binh Thần thì chộp lấy, nhưng bất thành chiều cao chênh lệch giữa 2 người là quá lớn, lớn đến nỗi nàng khi đứng cạnh người kia thì cảm thấy nhục nhã vô cùng.

"Của ta, trả lại đây".

Minh Châu tiếp tục với lấy sợi dây chuyền trong tay Binh Thần, trong khi chàng cứ dơ thật cao, bước chân nhanh nhẹn né tránh bàn tay kia cố với lên không khiêng khị có thể trèo lên người chàng bất cứ lúc nào.

"Ay da, động vết thương của ta rồi". Minh Châu ôm bả vai trái ngồi sụp xuống vẻ đau đớn

"Không sao chứ, ta xin lỗi, mau cởϊ áσ ra xem có chảy máu không???"

Binh Thần nhìn thấy cố gái nhỏ bé co người đau đớn thì cứ như phản xạ tiến nhanh lại chỗ nàng kéo lớp áo ngoài của nàng ra xem xét. Không ngờ chính bản thân mình bị mắc lừa để thừa cơ hội cho Minh Châu leo lên người mình bám chắc không buông, nàng hả hê cười
"Haha, Binh Thần người lo lắng cho ta đến phải trái bất minh sao??? Ta bị thương bên vai phải cơ mà".

"Nàng... Nàng còn cười, mau xuống cho Trẫm".

"Không xuống, mau trả lại đồ cho ta". Minh Châu 1 tay bám chắc cổ Binh Thần, 1 tay chìa ra trước mặt chàng đòi lại đồ

"Ai nói đó là của Minh Châu nàng, đó là của ta là vật đeo trên cổ đã rất lâu rồi".

"Làm sao có thể... Thứ này là..."

Minh Châu nói nửa vời thì bất giác im lặng, đầu óc bắt đầu suy diễn điều gì đó, dây đeo xương khủng long này chắc chắn là do Lôi Thần tặng cho nàng, tại sao cuối cùng lại là vật đeo trên cổ của Binh Thần???

Trong đâu nàng lại hiện ra 1 đoạn văn quen thuộc:" Món quà đầu tiên của Minh Châu Hoàng Hậu là một chiếc vòng được treo cổ xương khủng long, vật hộ mệnh của Kiêu Vương nay đã là của nàng, chứng minh chàng đã đem chính sự bình an của mình đặt cược lên Minh Châu mà không 1 chút hối tiếc ".
"Sao, thứ này làm sao???" Binh Thần ngoái đầu ra đằng sau cố nhìn được sắc thái của Minh Châu bây giờ.

"Đúng là ta thấy nó rất đặc biệt, không giống bất kì loại xương nào mà ta tìm thấy nên mới lấy".

"Nàng thích nó chứ???"

"Ngài cho ta???"

"Này, cầm lấy và xuống khỏi người Trẫm"

Binh Thần đưa nó ra cho Minh Châu, đợi nàng xuống hẳn mới chỉn chu lại long bào xốc xếch của mình. Nhìn biểu cảm vui mừng của nàng khi cầm nó trong tay mà nắm chạy ôm vào lòng cười tươi một nụ cười chói nắng tự nhiên nhất mà chàng từng thấy, không phải kiểu cười nhếch môi cố tỏ ra vui vẻ của mọi người xung quanh.

"Đưa nó đây "

"Không được, ngài đã cho ta rồi"

"Ta không lấy của nàng đâu "

Minh Châu khó hiểu đưa nó cho Binh Thần, cẩn thận quan sát chàng tránh người cầm vật mà chạy mất.

Binh Thần vươn tay kéo Minh Châu lại gần mình lưng hướng về phía mình rồi cẩn thận đeo lên cho nàng, còn dịu dàng kéo những sợi tóc vướng víu ở dây chuyền.

"Xem như ta tặng nó cho nàng, trong hơn 10 năm qua ta chưa từng tháo nó xuống dù chỉ 1 giây, đối với ta nó là 1 bùa hộ mệnh giúp ta sống tốt đến ngày hôm nay, bây giờ nó được chuyển nhượng cho nàng". Binh Thần quay người Minh Châu lại, nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm túc nói:"Âu Dương Minh Châu nhận thánh chỉ, từ nay nàng phải thay ta giữ gìn nó thật tốt, dù có chuyện gì cũng không được tháo nó xuống, nếu 1 ngày ta phát hiện nó biến mất, đầu nàng lập tức rơi xuống"

"Minh Châu tuân chỉ". Nàng nhún nhẹ người.

"Tốt". Binh Thần vươn tay xoa đầu Minh Châu, những ngón tay bị xem lẫn lọn tóc mềm thích thú đùa nghịch

"Nè, tóc ta khó khăn lắm mới chải gọn gàng, ngài đừng đυ.ng vào ". Minh Châu gạt tay Binh Thần ra, vuốt lại mái tóc dài của mình.

"Trẫm thích như thế". Binh Thần vẫn như thế vươn tay bối rối tóc của Minh Châu.

"Ai cho phép ngài đυ.ng lên tóc của ta".

Minh Châu cố gạt tay Binh Thần ra nhưng chàng vẫn không ngừng dùng thêm tay kia bới đầu nàng lên.

"AAAAA, ta đã bảo không được động vào".

Minh Châu thét lên làm Binh Thần giật mình, hai người mặt đối mặt 1 khắc, bất chợt chàng cảm thấy lạnh lẽo có phần nguy hiểm trước cái cười nhép của Minh Châu.

"Minh Châu nàng định làm gì???"

"Trả thù"

Nàng nói rồi xông đến tấn công tóc trên đầu Binh Thần, mái tóc dài mượt có chút đỏ do cháy nắng. Nàng chạy theo Binh Thần cố bới tung tóc của chàng mặc chàng van xin như thế nào. Tối hôm đó mặc dù cung Ngọc Uyển chỉ có 2 người nhưng lại rất ồn ào xôn xao chỉ có tiếng cười nào đó.

"Minh Châu này làm việc thật là nhanh, chỉ là nhanh như vậy sẽ hối tiếc mất ". Cupid đứng bên ngoài nhìn vào, thầm vui mừng cho Minh Châu nhưng cũng đoán được tương lai cô hối tiếc cỡ nào.

Mấy ngày sau

Âu Dương Minh Châu ngồi trong đình nghỉ mát của Ngọc Uyển vẩy vẩy tay áo tạo gió cho mình, cũng không ngừng lau đi những giọt mồ hôi ướt đẫm trên người.

"Đây là thế giới gì vậy, không quạt máy không điều hòa họ không chết vì chảy mỡ do nóng sao???"

"Cũng đang chuyển hè rồi, Minh Châu tiểu thư cũng nên tập làm quen đi ".

Minh Châu ngước lên nhìn người cao cao che đi ánh nắng chói chang của nàng, nhất thời không tin được hoàng cung này cũng nhiều trai đẹp đấy chứ??? Một chàng Tây mắt xanh, da trắng, tóc vàng được cột lửng ở đằng sau, trang phục truyền thống của Kiêu Quốc trông vô cùng tiêu soái hợp dáng không tạo sự ngượng nghiệu giữa Đông và Tây.

"Cô nương, đã nhìn đủ chưa".

"Đủ rồi " Minh Châu hoàn hồn lại mỉm cười đứng lên nói:"Cho hỏi ngài là ai, sao lại biết tên tôi???"

" Andrew Williams còn được gọi là Trung Quân Williams Đại Thần cố vấn của Hoàng Thượng"

"Nice you meet you, Trung Quân Đại Thần"

"Chà, cô cũng biết tiếng Anh sao???"

"Không những biết, ta cũng có thể tiếp chuyện với ngài toàn là tiếng Anh thôi ". Minh Châu tự tin nói "Còn nữa, nghe nói ngài rất thích đồ cổ, cùng sở thích với ta chúng ta có thể làm bạn".

"Hảo bằng hữu a, sau này sẽ làm bạn tốt".

"Hảo bằng hữu, ngồi xuống đi, chúng ta cùng nói chuyện". Minh Châu hướng vào phía sân nhìn thấy Ánh Dương cũng đang nóng nực ngồi dưới gốc cây hóng mát thì gọi lớn:"Ánh Dương, mau đem đá bào đến cho Đại Thần, tự các em cũng lấy cho mình một phần giải nhiệt đi"

"Nô Tì đi ngay" Ánh Dương cười vui chạy nhanh vào nhà bếp.

"Minh Châu cô thật tốt với nô tì ".

"Chúng ta biết nóng, họ cũng biêtd nóng, đá nhiều như vậy ta ăn sẽ không hết tan ra rất uổng phí a "

"Có vẻ Hoàng Thượng rất hay đến chỗ cô".

"Có hay đến... nhưng 2 ngày qua không đến". Minh Châu nói đến Binh Thần thì vẻ mặt có vẻ không vui đôi vai rủ xuống.

Trung Quân thấy vậy thì mỉm cười, chàng vỗ vai Minh Châu cuối xuống nhìn mặt cô mỉm cười.

"Cô là nữ nhân dân gian có phải không, nghe nói nữ nhân dân gian rất hoạt bát đáng yêu có phần làm chủ như nam nhân tại sao còn ngồi ở đây đợi Hoàng Thượng đến ".

"ĐÚNG" Minh Châu đập bàn đá đứng phắt dậy, tay có chút hơi đau nhưng vẫn vô cùng hứng khởi, cô không những là nữ nhân dân gian còn là cô gái của hiện đại vô cùng phóng khoáng vui tươi.

"Tiểu Thư, nô tì đem đến đá bào đến rồi đây " Ánh Dương đến lên bàn 2 chén đá bào lớn đặt lên bàn.

"Đến đúng lúc" Minh Châu nhìn chén đá bào thì nảy ra ý nghĩ, nàng cầm nó chạy một mạnh đến chỗ Binh Thần.

"Tiểu Thư cô đi đâu "

Ánh Dương dự định chạy theo thì bị Đại Thần cản lại.

"Cô ấy đến chỗ Hoàng Thượng, cô không cần theo đâu ".

"Nhưng đây là giờ Hoàng Thượng họp triều mà". Ánh Nguyệt đang quét dọn gần đó bỗng dưng khựng lại như nhớ điều gì đó.

"Không xong rồi"

Trung Quân cũng như phát giác ra điều gì đó sai lầm thì dường như quá trễ, chàng cùng 2 tì nữ chạy thụt mạng đến chỗ triều chính mong có thể ngăn cản được Minh Châu làm điều sai trái. Chỉ vì lý do Binh Thần vô cùng ghét ai làm ảnh hưởng đến việc nước của chàng, nếu ai sai phạm sẽ bị nghiêm trị.

Tại sảnh chính cung điện

Nơi này vô cùng nguy nga tráng lệ, những con rồng bằng vàng khối được khắc họa đẹp đẽ bay lượn trong cung điên, đá màu quý được đính lập lánh mọi nơi trong điện vô cùng uy nghiêm hùng dũng, nhưng nơi uy nghiêm nhất cũng chỉ có 1 nơi, chính là chỗ ngồi cao nhất của Kiêu Vương.

Ghế ngồi của chàng được đúc bằng vàng nguyên chất con rồng lớn lượn quanh thành ghế rồi lò đồ ra ở chính diện lưng tựa, miệng ngậm ngọc đỏ lớn hơn nắm tay người lớn, đôi mắt gắn thạch anh tím lấp lánh. Đằng sau là tấm rèm kim sa lấp lánh mỗi khi có ánh nắng chiếu vàng, bên cạnh là Thẩm Công Công cùng 2 nô tì cầm quạt lớn liên tục tạo gió giảm nhiệt cho Kiêu Vương.

Ở dưới là tướng quân văn võ hàng trăm triều thần đứng thẳng hàng từ lớn đến nhỏ chờ dâng tấu sớ cho Binh Thần.

Điều này chứng tỏ sự xa hoa của hoàng cung Kiêu Vương cũng chứng tỏ cuộc sống ấm no sung túc của Kiêu Quốc, sự hưng thịnh mà mọi quốc gia luôn mong muốn, muốn 1 vị minh quân cai quản đất nước, một vị minh quân yêu nước thương dân.

"Biên cương đưa tin về, Nhị Vương gia đã nhận được 3 vạn mũi tên 2 vạn đầu pháo, 1 vạn đầu đạn Phương Tây. Con số này không thỏa đáng cho lắm, còn 1 ván mũi tên, 1 vạn đầu pháo, 1 ngàn đầu đạn nữa đâu ". Binh Thần cầm bức thư của Kiêu Hạo Quan Nhị Vương gia lên cho các đại thần xem vẻ mặt lạnh lẽo nhìn vào vị đại quan đang run cầm cập mồ hôi hột chảy không ngừng.

"Hồi Hoàng Thượng, chuyện này...." Vị quan đó bước lên 1 bước run rẩy nói không nên lời, đôi mắt đảo liên tục.

"Giải người ". Xuất Qủy đứng bên dưới ngai vàng nói.

Lập tức một tên quan khác được giải vào, Xuất Qủy đến trước mặt hắn lấy trong người hắn ra 1 bức thư đưa đến cho vị đại quan kia.

Nội dung của bức thư được ghi rõ ràng về chỉ số mất mát của lô vũ khí viện trợ và nơi đưa đến không nơi nào khác chính là Lãnh Quốc mà bút tích chính xác là của vị đại quan kia.

"Ngươi còn gì để nói???"

"Oan quá, oan quá, chuyện này thần không biết gì cả, không biết gì cả".

"IM MIỆNG". Kiêu Vương giận giữ hét lên, chàng đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt đại quan: "Ngươi là người của Kiêu Quốc ăn cơm do nhân dân Kiêu Quốc làm nên, nhận bổng lộc từ tiền thuế xương máu của nhân dân, vậy mà vì chút tư lợi cá nhân người lại nhẫn tâm phản bội nhân dân, phản bội đất nước thông đồng với ngoại bang, tội này ngươi có 1000 cái mạng cũng không đền hết, nay ta xử ngươi chém đầu làm gương trước triều thần, Xuất Qủy thi hành ".

Xuất Qủy cầm kiếm nhẹ nhàng bước đến cũng nhẹ nhàng lia qua cổ người kia, chỉ trong 1 giây đầu hắn đã rơi xuống đất lăn lóc trên thảm đỏ máu cũng bắn tứ tung dính vào áo của một số người đứng gần. Đây là thực là một cái gương lớn đến mọi quan quân trong triều đình soi vào chú ý hành động của bản thân.

"Binh Thần, Binh Thần"

Tiếng gọi từ đằng xa chạy đến đứng trước cửa điện, thân ảnh nhỏ nhắn lam y thuần khiết đứng thở hì hộc trên tay cầm chén đá bào nhưng vẫn cười tươi nhìn về phía Binh Thần đang ngồi trên ngai vàng ngạc nhiên nhìn nàng.

"Minh Châu tiểu thư đừng vào ".

Tiếng gọi tiếp theo là của Ánh Nguyệt, đi theo là Trung Quân Đại Thần họ thi nhau chạy đến cửa điện nhanh đến mức đυ.ng vào nhau.

"Không được vào" Tiếng thứ 3 là của Nhập Thần chạy sau cùng vì sự cản trở của Ánh Dương dù cản thế nào nàng cũng cố chạy vào.

Minh Châu vẫn giữ nguyên nụ cười bước vào điện, không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của triều thần, cũng không thèm để ý đến cái đầu rơi dưới đất mà bước qua nó lên đến ngai vàng đưa cho Binh Thần.

"Ngài ăn đi, ta cố gắng chạy nhanh lắm rồi nhưng nó cũng bị tan đi khá nhiều"

Binh Thần không nói ghì cũng không nhìn Minh Châu

"Bãi triều"

Tất cả mọi người không tin vào tai mình nên vẫn đứng như trời trồng

"Ta nói bãi triều"

3 giây sau tất cả mới kịp phản ứng mà lần lượt rời đi hết chỉ còn Binh Thần và Minh Châu. Binh Thần mỉm cười nhận lấy chén đá bào từ tay nàng

"Vất cả cho nàng rồi".

Nói rồi chàng ăn rất ngon miệng, nô tì vừa rồi quạt có mạnh đến cỡ nào cũng không bằng chén đá bào này của Minh Châu, tấm lòng của nàng thật rất lớn. Khẽ đưa tay thấm những giọt mồi hôi trên trán nàng, Binh Thần lại cảm thấy hạnh phúc có nữ nhân nào chạy nhanh đến vậy chỉ để giúp đá bào của chàng không bị tan chứ???

"Có ngon không???" Minh Châu nuốt nước bọt nhìn Binh Thần ăn ngon lành.

"Ngon lắm".

"Cho ta ăn với ". Minh Châu định đưa tay lấy chén đá bào từ Binh Thần thì chàng lại giấu đi.

"Không được, đây là của nàng cho ta, không thể ăn".

"Binh Thần, ngài đừng keo kiệt như thế, cung có rất nhiều đá bào tại sao lại không cho ta ăn 1 miếng"

"Đúng, trong cung nhiều đá bào như thế tại sao lại giành của ta, nàng tránh ra đi ta đang ăn". Binh Thần vẫn xúc lia lịa đá bào trong chén ăn sạch.

"Thật là trẻ con".

Minh Châu phụng phịu nhìn Binh Thần, chàng trẻ con hơn là những gì nàng nghĩ lại còn nghĩ nàng muốn giành đá bào của chàng nữa chứ.

Bên ngoài Trung Quân Đại Thần cùng 2 nô tì của Minh Châu và 2 hộ vệ kia vẫn đứng nhìn hai người kia nói chuyện vui vẻ. Họ đã bao lâu rồi không nhìn được biểu cảm này của Hoàng Thượng chứ??? Vui tươi cười đùa với nữ nhân thì đây là lần đầu tiên a.

Bên cạnh họ cũng có 1 người vô hình nữa đứng đó là Tiểu Thiên Thần Cupid, chẳng phải cậu chỉ vừa vắng mặt 1 chút thôi sao, họ lại thân thiết như thế này, đúng là đôi tuyệt hảo uyên ương do ông Tơ bà Nguyệt tạo ra.

Cậu khi còn trên đó vẫn luôn tự hỏi tại sao lại có đôi uyên ương đẹp như thế xuất hiện giữa hàng ngàn hàng vạn đôi uyên ương khác. Ông Tơ lại nói với cậu rằng trong hàng vạn sợi tơ hồng cũng sẽ có sợi đẹp nhất, chắc chắn nhất, nhưng không phải tự nhiên nó như vậy, là vì nó được rèn dũa qua nhiều thử thách, qua nhiều năm tháng nếu nó không có sức bền cũng sẽ không trở thành sợi tơ hồng đẹp nhất.