Trả Nợ Chân Tình

Chương 44: Đại Khai Sát Giới




Mấy phút sau Ánh Dương và Ánh Nguyệt mới chạy sộc vào, lấy khăn khô chùm lên người Minh Châu, nàng vẫn đang đờ đẫn ngồi đó, chỉ có khi được đỡ lên bờ mới thấy lạnh mà run bần bật:

Ánh Nguyệt nhanh tay cởi áo khoác ngoài ra cho nàng, tay không ngừng lau tóc:

“Nương Nương, mau thay quần áo ra đi, người mới bệnh dậy đừng lại để bị cảm nữa”.

Minh Châu để cho 2 Cận Nữ thay đồ dìu vào trong phòng ngủ sơ cứu vết thương nhưng vẫn chỉ im lặng nhìn động tác của bọn họ, mãi cho đến khi xong xuôi mới lên tiếng:

“Lúc nãy có phải Kiêu Vương rất giận hay không”.

Ánh Dương và Ánh Nguyệt nhìn nhau rồi có vẻ rất e ngại gật đầu, quả thật 2 người chưa bao giờ nhìn thấy Kiêu Vương đối xử hung dữ với Hoàng Hậu như vậy, dù nàng có làm sai chuyện gì cũng chỉ là nhắm mắt cho qua cùng lắm là mấy tiếng thở dài bất lực.

“Ta làm vậy là sai hay đúng?”

Hai người kia lại nhìn nhau cúi đầu không dám trả lời mãi cho đến khi nàng tiếp tục nói:

“Không sao đâu, hai em cứ trả lời thẳng thắn đi”.

"Qủa là có hơi sai … ". Ánh Dương nói đến đây thì mím môi lại không dám nói nữa, húc lấy khủy thay của người bên cạnh ra hiệu, Ánh Nguyệt dịu dàng có vẻ biết ăn nói nên để nàng ấy nói thì tốt hơn nhiều.

"Hoàng Hậu người xem Hoàng Thượng coi trọng người như vậy, đâu có để người chịu chút ủy khuất nào, người chỉ biết làm theo ý mình coi tính mạng bản thân như trò chơi mà đùa giỡn, em nghĩ bằng đầu gối cũng nghĩ ra bao nhiêu tâm tư của Hoàng Thượng đều chỉ muốn bảo toàn tính mạng cho Nương Nương, vậy mà người cứ năm lần bảy lượt phụ đi tâm ý của Hoàng Thượng … ".

Ánh Dương cũng tiến đến quỳ trước mặt Minh Châu dập đầu 3 cái:

“Em cầu xin Nương Nương đừng làm vậy nữa, người không thương xót chính mình cũng nên thương xót Hoàng Thượng, ngày người chết giả Hoàng Thượng như phát điên lên, Hoàng Thượng không muốn mất đi người lần nữa đâu”.

“Em xin người cũng đừng giận dỗi Hoàng Thượng đêm nay không đến … Thực ra Châu Kinh gặp lũ lụt đê vỡ rồi rất nhiều người chết, mọi người đang rất bận rộn tìm cách cứu viện cho người dân”.

Minh Châu vội vàng bước đến đỡ lấy hai người trước mặt liên tục dập đầu cầu xin:

“Đừng quỳ nữa, hai em nói Châu Kinh vỡ đê sao?”

“Dạ vâng, Hoàng Thượng đã trở về Chính Điện để tiếp tục bàn kế sách cứu viện rồi”.

Minh Châu nghe đến đây thì cũng đủ hiểu mình đã gây rắc rối lớn thế nào cho mọi người, quay lưng cầm lọ cao dược trị phỏng vừa bôi đưa cho Ánh Nguyệt:

“Được rồi, hai em đem đến cho Quách Phi dùng đi, tiện thể hỏi thăm sức khỏe của Bắc Hầu rồi báo lại cho ta”.

“Dạ”.

Ánh Nguyệt cầm lấy thuốc rồi cùng em gái lui ra ngoài đóng chặt cửa, để lại mình nàng trong phòng nằm vật xuống giường nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Là cậu tạo mưa hả?”.

Tiểu Thiên Thần cũng xuyên qua từ bước tường bên cạnh trả lời:

“Tôi phải cầu xin Thần Sấm dữ lắm mới tạo mưa cứu cậu đó”.

“Tôi gây ra họa lớn quá rồi, phải làm sao đây …”

“Cái gì cũng có sự đánh đổi của nó mà, cậu đừng nghỉ nhiều, ngày mai có lẽ sẽ thẩm vấn Thập Hoàng Tử cậu có muốn đi xem chút không?”

“Không biết nữa, ngày mai rồi tính”.

Minh Châu quay mặt về phía bức tương nhắm chặt mắt, nàng hiện tại chắc phải thật sự xem lại lỗi lầm của mình, nàng không giận Kiêu Vương vì đã đẩy nàng xuống nước và nàng chắc chắn sẽ xin lỗi chàng ấy ngay ngày mai.

“Cậu nghỉ ngơi đi, tôi sẽ đi nghe ngóng giúp cậu”.

Cupid vỗ vai Minh Châu rồi lẳng lặng lùi về phía cửa rồi xuyên ra ngoài.

Cả đêm hôm đó Minh Châu cứ lăn đi lăn lại trên giường nhưng không có chút nào buồn ngủ cả, bất cứ có bóng người nào đi qua cửa nàng cứ nghỉ đó là Kiêu Vương trở về mà lập tức nhổm người dậy nhìn ra ngoài.

Kiêu Vương ở trên triều cũng bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, chàng phải cùng tất cả mọi người tìm ra phương pháp đắp đê nhanh nhất có thể, còn phải cứu không ít dân tỵ nạn đang chịu khổ ở Châu Kinh.

Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh, bầu trời khá đẹp như chẳng có một giọt mưa nào rơi vào đêm hôm qua, Minh Châu mất ngủ miễn cưỡng rời giường mở cửa sổ nhìn ra ngoài, cả đêm nàng chờ đợi coi như công cốc, người cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

“Ánh Dương, Ánh Nguyệt vào chuẩn bị cho ta”.

Ngay lập tức ngoài cửa đã có người bước vào nhanh chóng chuẩn bị vệ sinh cá nhân cho nàng, nhìn dáng vẻ của 2 người có vẻ buồn nhưng nàng cũng không còn tâm trí gì mà hỏi han, hôm nay cũng không trang điểm gì nhiều, chỉ trang điểm nhẹ nhàng rồi chuẩn bị ra ngoài, vừa chập chững với cái chân đau đến cổng thì nàng đã bị một thị vệ chặn lại:

“Hoàng Hậu Nương Nương, Hoàng Thượng có lệnh không để người ra ngoài, mấy ngày này người nên ở trong Lục Long Cung thì tốt hơn”.

“Tại sao lại vậy, ta chỉ ra ngoài dạo chút thôi”.

Minh Châu không thèm để ý đến tên thị vệ bước một chân ra ngoài nhưng trước mặt lại xuất hiện hàng chục Cao Thủ Đại Nội bước đến chặn trước mặt nàng:

“Hoàng Hậu thứ tội, nô tài chỉ làm theo lệnh”.

Nàng nhìn mấy người to khỏe trước mặt rồi quay sáng Ánh Dương Ánh Nguyệt vẫn đang cuối gằm mặt

“Hai em sớm đã biết chuyện này?”

“Hoàng Hậu bọn em không dám nói, người ra ngoài nhìn thấy thì sẽ chịu tin bọn em hơn”.

“Thôi được rồi”.

Nàng cũng không muốn gây thêm chuyện ồn nào chỉ quay lưng bước vào trong sân ngồi xuống cái xích đu mới hỏi chuyện 2 người:

“Hai em đi hỏi thăm Tử Nghi chưa”.

“Quách Phi tỉnh rồi, sức khỏe ổn định hơn nhiều, Quách Phi có gửi lời cảm ơn hôm qua Nương Nương đã cứu mạng”. Nói rồi Ánh Nguyệt lấy ra lọ nước hoa Ba Tư quý đưa cho Minh Châu là quà đáp lễ của nàng.

“Bắc Hầu không ổn lắm, hôm qua đến giờ vẫn mê man sốt cao, nô tỳ có đến hỏi nhưng mà Lưu Thái Y đang chạy chữa không cho vào”.

Minh Châu vừa nghe vừa mân mê cái khăn mùi xoa trên tay, nàng bây giờ không có quyền hạn gì hết chỉ có thể ở yên trong cung nghe ngóng bên ngoài thì cảm giác vô cùng bất lực. Chỉ liên tục thở dài:

“Hai em đi làm việc đi, ta muốn ngồi một mình”.

“Em đem điểm tâm lên cho Nương Nương”. Ánh Nguyệt nói rồi liền nhanh chóng chạy đi.

“Ừ”.

Trên triều mọi người miễn cưỡng làm qua đêm cũng xong chút việc Kiêu Vương đã cho các Cận Thần về trước, bản thân mệt mỏi sau một đêm dài ngồi trên ghế xoa xoa thái dương nhức buốt của mình, vươn tay lấy tách trà uống ngụm lớn.

“Hoàng Thượng Thập Hoàng Tử đã khai ra người đằng sau đích thị là Hoàng Thái Hậu”. Xuất Qủy đưa đến một xấp giấy thư tín từ chỗ của Lang Tử đưa ra đặt lên trên bàn.

Binh Thần lúc này mới nheo mắt ngồi thẳng dậy, cầm lấy xấp giấy mở từng tờ ra xem kĩ, quả thực là nét chữ khớp với những bức thư trước, một số bức thư mật còn có ấn tín của Hoàng Thái Hậu, hóa ra những lần bị phục kích ngoài xa trường và những lần thông tin mật đều là do hai người họ truyền ra ngoài. Mưu đồ bất chính muốn cấu kết với Ngoại Bang xâm chiếm Kiêu Quốc tội nặng khó mà dung thứ.

“Đã đưa Hoàng Thái Hậu đến đây chưa?”

Nhập Thần đưa ra một tờ giấy khi xưa lập Quách Giai Giai tức Quách Qúy Phi có công nuôi dưỡng Hoàng Thái Tử Kiêu Binh Thần sau khi Tiên Đế mất sẽ lên làm Hoàng Thái Hậu chức cao vọng trọng, Hoàng Đế cũng phải nể phục mấy phần:

“Hoàng Thái Hậu cấu kết với một số Cao Thủ Đại Nội cùng các Quan Triều Đình dùng ấn kí của Tiên Đế cố thủ trong cung không chịu ra ngoài. Thần không dám vào trong sợ sẽ xúc phạm đến Tiên Đế”.

“Đáng Chết”.

Kiêu Vương gằn giọng đứng thẳng dậy, cuối cùng cũng phải dùng đến cách này, chàng quay lưng cầm thanh Bảo Kiếm nạm vàng nặng trĩu ở sau Ngai vàng cắt thẳng vào lòng bàn tay mình, máu từ đó chảy ra không ít nhuộm đỏ cả một mặt của Bảo Kiếm rồi đưa cho Xuất Qủy:

“Ta ra chiếu lệnh Đại Khai Sát Giới dù là Đại Quan Đại Thần thậm chí là Hoàng Thái Hậu nếu cản đường thì giết chết không tha”.

“Thần Tuân Mệnh”.

Xuất Qủy và Nhập Thần cúi dập đầu sau đó nhận lấy Bảo Kiếm rồi dẫn tốp lính cảm tử đi ra ngoài, lúc này họ phải đương đầu với cuộc bạo loạn nội bộ trong cung, bản thân lành ít dữ nhiều vì họ biết Hoàng Thái Hậu ngoài mặt hiền lành nhưng sớm đã thao tóm không ít chân tay trong triều đình.

Trung Quân đứng bên cạnh cũng bước qua đưa khăn tay cho Kiêu Vương mới nói:

“Hoàng Thượng nhất định phải làm đến như vậy hay sao?”

“Con người bà ta độc ác, đến cả Thập Hoàng Tử con ruột cũng bị dạy ra như thế rồi, vì quyền lực bà ta còn hy sinh cả con ruột của mình cơ mà”.

Nhớ năm xưa khi Tiên Hoàng Hậu khó sinh mất sau khi sinh Binh Thần ra, Tiên Đế không bao giờ lập thêm một vị Hoàng Hậu nào nữa, mắt thấy Quách Tần hiền lành an phận mới thăng chức cho nàng thành Quách Qúy Phi nuôi dưỡng chàng, trong 2 năm đó Quách Qúy Phi liên tục hạ sinh 2 Hoàng Tử là Kiêu Hạo Quan và Kiêu Lang Tử.

Kiêu Hạo Quan sinh ra thân thể yếu ớt sớm đã bị tách khỏi mẹ đưa ra ngoài am ni cô nơi có không khí tốt tịnh dưỡng, còn lại Kiêu Lang Tử khỏe mạnh hơn người được mẹ nuôi dưỡng chu đáo, Kiêu Vương khi ở với bà ta gặp không ít chuyện kì quái, chàng ăn uống bệnh vặt thất thường, có lần không biết vì sao khi thả diều trên cầu bị Lang Tử chơi đùa bên cạnh đẩy xuống hồ.

Chàng lúc đó thân thể suy nhược, gầy gò ốm yếu chẳng được như bây giờ, vùng vẫy mãi dưới nước mà chẳng có một ai nhảy xuống cứu chàng lên, trong lúc thập tử nhất sinh chìm dần xuống đáy hồ, tay chàng chạm phải một thanh xương nhỏ nối liền với sợi dây đeo khá cũ kĩ.

Lúc ấy người mẹ chưa bao giờ gặp mặt của chàng bỗng dưng hiện hữu trong đầu chàng, bà dịu dàng hiền thục đến bên cầm lấy tay chàng, nhét miếng xương ấy vào trong tay của chàng bà chỉ gật nhẹ đầu, từng khối cơ bắp và trí óc của chàng bông dưng thức tỉnh, chàng như được hồi sức cố gắng vùng vẫy một lần nữa mà ngoi đầu lên trên mặt nước.

Lúc đó chàng chỉ mới có 12 tuổi, chàng thiếu niên dần hiểu chuyện hơn, nhanh chóng xin được ra ở cung điện riêng chạy xa khỏi móng vuốt độc ác của Quách Giai Giai.

13 tuổi gặp được Hạo Quan khỏe mạnh quay trở về, lúc này Kiêu Quốc mở cửa giao thương người Ngoại Quốc đến trao đổi hàng hóa không ít, 2 người Binh Thần và Hạo Quan gặp được Andrew Williams mắt xanh tóc vàng nhìn vẻ ngoài kì quái của cậu ta mà không khỏi hiếu kì muốn trêu chọc. Mấy món đồ từ Anh Quốc đem đến làm hai người bọn họ trầm trồ, cha mẹ của Andrew cũng được Tiên Hoàng coi trọng, bọn họ được xếp cùng nhau đi học rồi lại thân thuộc đến hiện tại.

Năm 15 tuổi, Lang Tử bị chính mắt Kiêu Binh Thần bắt gặp hắn hạ độc thủ vào rượu của Cửu Hoàng Tử, cả 2 đánh nhau một trận lúc nguy cấp chàng dùng chính cái xương Khủng Long chàng nhặt được ngày xưa đâm thẳng vào bụng của Thập Hoàng Tử, vết thương nông không ảnh hưởng đến tính mạng của hắn nhưng cũng đủ làm hắn đau đến ngất lịm đi.

Nghĩ đến những gì mình đã phải trải qua chàng không khỏi thở dài, chàng mặc dù dưới sự bao bọc thiên vị của Tiên Hoàng mà sống đến hôm nay leo lên được chiếc ghế này nhờ là Đích Tử của Tiên Hoàng Hậu nhưng cũng chẳng vui vẻ gì mấy, chàng lại khao khát có được tình yêu và cuộc sống bình thường hơn ai hết, nghĩ đến đi chàng chợt nhớ đến Minh Châu hôm qua đối xử với nàng như vậy không biết nàng có giận lắm không:

“Đệ đã bố trí người bảo vệ Lục Long Cung kĩ lương chưa? Minh Châu có làm loạn nữa không?”

“Cũng không có, nghe nói muội ấy có vẻ không muốn phản kháng lắm, không được ra ngoài thì không nói gì chỉ ngoảnh đầu vào trong”.

“Như vậy cũng tốt, lần này giết nhiều người nàng ấy không nên ra ngoài thì hơn”.

Đoàn binh cảm tử vũ trang đầy đủ đi trong Cung Điện làm náo loạn khắp nơi, Minh Châu đang ngồi ngoài vườn cũng bị làm cho tò mò mà đi ra ngoài.

“Hoàng Hậu xin dùng bước”.

“Ta chỉ đứng ở đây xem thôi”.

Nàng đứng phía trong nhìn ra phía xa, dẫn trước đoàn binh là Xuất Qủy và Nhập Thần mặt mũi khá nghiêm trọng, bỗng dưng có một tốp quan tầm trung niên bước ra chặn được:

“Xin dừng bước, Hoàng Thái Hậu vô tội không liên quán đến người”. Bọn họ quỳ rạp xuống đất muốn dùng cách này để chặn đường Binh Cảm Tử mong Hoàng Thượng xem xét lại.

Xoạt

“Á”.

Minh Châu giật mình nhìn thấy tất cả, nàng nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cung nữ gần đó, vị quan đứng đầu sớm đã ngã xuống máu me đầy đất không rõ sống chết. Lúc này những người phía sau mới sợ hãi tránh sang một bên tránh họa vạ lây.

“Nương Nương nên vào trong thì tất hơn”.

Nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Minh Châu, một tên thị vệ mới nhanh chóng đóng cửa lại không để cho nàng nhìn thêm nữa.

“Đừng xem nữa, tên Hoàng Thượng lập chiếu Đại Khai Sát Giới đi bắt Thái Hậu rồi”.

“Tại sao lại là Thái Hậu?”.

“Vào đây tôi cho cậu xem buổi ‘phỏng vấn’ li kì của Xuất Qủy hôm qua”.

Minh Châu nhìn vào máy tính bảng, có khá nhiều cảnh máu me, Lang Tử bị đánh cho không ra dạng người, nhưng nhất quyết không khai cho đến khi Xuất Qủy cầm kéo đến đưa trước Tiểu Đệ Đệ của hắn, hắn mới chịu nói ra người cho hắn quyền lực để làm những thứ này.

“Muốn làm Thái Giám lắm đúng không?”.

Phập

Mặc dù đã khai ra hết nhưng Lang Tử cũng không thoát khỏi đường kéo của Xuất Qủy, của quý nhanh chóng bị rớt xuống đất, hắn đau đớn ngất liệm đi, con chó kế bên nhìn thấy đồ ngon thì cũng chạy sang cắp đi mất miếng thịt.

Trên đường đi đến Cung của Thái Hậu Xuất Qủy Nhập Thần đối mặt với không ít người, cả Tướng Quân Thống Lính đầu quân chiến tranh Lãnh Quốc đợt trước cũng có mặt, hắn ta một thân thiết giáp hung dữ đứng trước cửa cung chặn đường của bọn họ.

“Tránh ra”. Xuất Qủy mặt mày u ám nhìn người trước mặt.

“Hoàng Thượng nể tình Thần có công với đất nước xin đừng tổn hại đến Hoàng Thái Hậu”.

Phập

Vừa nói dứt câu, thanh Bảo Kiếm trên tay của Xuất Qủy đã đâm vào giữa yết hầu của Tướng Quân, hắn chính là tên đầu xỏ báo tin cho Lãnh Vương đến phục kích Kiêu Vương ở núi lòng chảo khu biên giới.

Nhập Thần bước lên đạp cái xác to béo qua một bên lớn tiếng nói:

“Hoàng Thượng đã ra lệnh Đại Khai Sát Giới ở trên kiếm đã có máu của người, không tránh đường thì nộp mạng không cần xét đến có Kim Bài Miễn Tử hay không đều Giết”.

Chữ “Giết” này vừa vang lên hai bên đã xong vào nhau như hổ đói, bên phía Thái Hậu không ngờ đến Hoàng Thượng sẽ ra chiếu chỉ này, binh cảm tử của Kiêu Vương lần lượt dẹp đường cho Xuất Qủy ra tay vì chỉ có Kiếm này mới giết được Quan Lớn.

Xuất Qủy đi đến đâu là đầu rơi đến đó, máu chảy lênh láng của một mặt sân, đây mới thật sự là con ắt chủ bài của Kiêu Vương, người đã từng dẹp yên cuộc bạo loạn Kinh Thành mấy năm trước khi Kiêu Vương lên ngôi, nhìn thấy Xuất Qủy điên cuồng như vậy người sớm đầu hàng ngày càng nhiều hơn, tự động nhường đường cho hắn bước vào.

Hoàng Thái Hậu đang tụng kinh bên trong cũng không thoát khỏi tay hắn, bà dừng lại khi biết cảm nhận được có một thanh kiếm ướt đẫm máu tanh đang đặt trên cổ của mình từ đừng sau, tiếng nói nhàn nhạt lạnh lẽo của Xuất Qủy vang lên:

“Phật Tổ Như Lai không cứu được người nữa đâu”.