Sáng hôm sau
Hôm nay là ngày khá đẹp trời, nắng ấm chiếu rọi cả căn phòng ngủ, Minh Châu vươn người lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng lớn, người bên cạnh sớm đã yết triều từ lâu.
“Mau dậy đi, ngủ như heo mà đòi hoàn thành nhiệm vụ hả?”.
Bên cạnh là Tiểu Thiên Thần đang ngồi trên bàn thưởng thức ly trà ấm sáng sớm.
“Hôm qua thức khuya quá dậy trễ một chút thì đã sao?”.
Minh Châu ngồi dậy vẫn bộ dáng mệt mỏi, thẫn thờ đi xuống giường vuốt vuốt đôi mắt ngái ngủ của mình rồi ngồi đối diện Cupid.
“Sao rồi? Có tin tức gì mới hơn không?”
“Có đấy, Cao Phi đã tự sát trong ngục tối hôm qua rồi”.
“Hả?”
Minh Châu vội đứng bật dậy, thật đáng chết nàng quên mất chưa thẩm vấn Cao Qúy Phi vụ Thích Khách đợt trước, thời gian qua có nhiều chuyện xảy ra nên nàng cũng không may mảy nhớ đến Cao Phi đang ở trong ngục.
“Là Kiêu Vương ban thuốc”.
“Tại sao lại vậy?”
“Hình như thẩm vấn không ra, nàng ta chỉ biết là muốn giết cậu thôi, không có đầu mối rõ ràng”.
“Thật kì quái, nếu như muốn giết tôi sao Hương Hoa kia lại cố ý sát hại thêm Kiêu Binh Thần chứ? Chẳng lẽ Cao Phi và Hạo Quan kia thông đồng?”.
“Một người muốn giết cậu một người muốn giết Kiêu Vương, cái này hình như không đúng cho lắm đâu”.
Cupid ngồi bên cạnh cũng bắt đầu cắn hạt dưa cùng Minh Châu suy luận nhìn nàng vò vò cái đầu bông xù của mình mà phản não.
“Cậu có thể xuyên tường, tàng hình, sao cái gì cũng không biết thế?”.
Minh Châu bị đống tơ vò làm cho rối não, nhìn sang Tiểu Thiên Thần nhàn nhã cắn hạt dưa như không phải chuyện của mình thì tức không chịu được quát lớn.
“Cũng không trách tôi được mà, nhiệm vụ là của cậu, tôi chỉ có 1 người đi đến đâu cũng chỉ biết những thứ nên biết thôi”.
“Ý là sao?”.
“Có nghĩa là, thiên cơ chỉ có Ông Tơ Bà Nguyệt biết được, tôi chỉ là thực tập sinh, không được cho biết thiên cơ sắp tới, đồng nghĩa với việc tìm ra kẻ chủ mưu phải chính là cậu, thay đổi cục diện cũng chính là câu, dù tôi có xuyên tường cũng không biết ai mới là chủ mưu để đến nghe lén đâu, hiểu chưa?”
“Thật là tức chết tôi rồi”.
Minh Châu nghe đến đây lại càng bất lực hơn đứng dậy dậm chân ngửa đầu lên trời than trách số phận, nàng chỉ là một sinh viên khoa khảo cổ bình thường thôi mà đâu có phải là thám tử đâu mà đi điều tra mấy cái này, khéo mạng nhỏ cũng không còn nữa.
“Cao Mỹ Linh chết rồi nhưng vẫn còn Hương Hoa, tôi nghĩ cậu có thể đi nghe lén cuộc thẩm vấn của bọn họ”.
“Cũng đúng tôi phải chuẩn bị thật nhanh mới được … Ánh Dương, Ánh Nguyệt …”
Nghĩ liền làm liền nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, chạy ra ngoài cửa gọi 2 nô tì thân cận vào chuẩn bị cho mình để đến Chính Điện.
“Nương Nương người không phải nên đến buổi thỉnh an của các Phi Tử chứ?”
Ánh Dương nhìn thấy Minh Châu vội vàng chạy ra ngoài Lục Long Cung thì nhanh chóng chặn lại
“Thỉnh an gì?”
“Các Phi Tần đang đợi ngoài phòng trà, đợi được thỉnh an Nương Nương đấy”.
“Không tham gia, bảo bọn họ giải tán đi, từ nay không cần đến Thỉnh An đâu, ta không dậy sớm được”.
Minh Châu nhìn thấy đám nữ nhân đằng xa đã rén, vội cúi người nói nhỏ định bụng chuồn đi nhanh nhất có thể nhưng chưa đi được 2 bước đã bị Tử Nghi gọi lại:
“Hoàng Hậu Nương Nương cát tường”.
Bọn họ nhìn thấy Hoàng Hậu đứng đó liền chạy qua, nhanh chóng đứng trước mặt nàng hành lễ. Minh Châu cũng không nói nhiều chỉ khách khí nói nhanh:
"Bình thân, bình thân đi từ nay không cần đến Thỉnh An ta đâu ".
“Sao có thể như vậy được, Hoàng Hậu là chủ lục cung, sao có thể không đến Thỉnh An chứ?”
Lục Chiêu Nghi nghiêng đầu thắc mắc, không phải Minh Châu muốn làm Hoàng Hậu chủ lục cung sao? Tại sao đến chuyện gì cũng mặc kệ vậy chứ?
"Đi mà thỉnh an Thái Hậu ấy, ta thì miễn thỉnh an đi, an phận thủ thường là được, đừng gây chuyện thì chẳng ai muốn quản các người đâu ".
“Thái Hậu xuất gia niệm phật, người không để phi tử đến làm phiền người, người sớm đã không quản chuyện nữ nhân lục cung rồi”.
Tử Nghi cũng tiếp lời, cô cô của nàng từ khi Tiên Đế mất đã an phận tụng kinh niệm phật sớm đã không màng đến chuyện thường tình ở trong cung rồi.
“Tử Nghi à …”
Minh Châu thật rất vội vàng, vôi nắm lấy vai Tử Nghi, mắt rưng rưng nói tiếp:
“Tôi lạy cô, cô làm chuyện này tốt hơn, hay là để họ tìm cô giải quyết nhé, có chuyện gì khó quá thì hỏi tôi sau cũng được nhé”.
“Hoàng Hậu … Người sao có thể?”
Tử Nghi nhìn tay đặt trên vai nàng chỉ liếc nhìn, chau mày lại khó hiểu muốn chất vấn Tân Hoàng Hậu này rốt cuộc muốn làm gì, vừa nhìn lên đã thấy người chạy vút ra khỏi Lục Long Cung theo sau là Ánh Dương, Ánh Nguyệt đang bán mạng chạy theo, có lẽ 2 nô tỳ này quá quen với hành động bất thường của Minh Châu nên cũng nhanh chân nhanh tay bám theo nàng.
“Thật là không hiểu Hoàng Hậu này ra sao nữa? Thật quá quắt, để chúng ta đợi rồi lại chạy đi mất hút, tùy hứng như vậy”.
Trương Chiêu Nghi nhìn thấy Minh Châu đã chạy đi mất bóng liền tỏ vẻ khó chịu, khoanh tay dậm chân vì đang tiếc cho thời gian quý báu của mình, bị bắt dậy từ sớm để Thỉnh An Hoàng Hậu bây giờ lại bị đuổi về nhanh như vậy.
“Vô lễ, không được nói Hoàng Hậu như vậy”.
Tử Nghi nghe vậy liền gằn giọng quát lớn, khiến mọi người giật thót tim mở mắt lớn nhìn nàng.
"Hoàng Hậu căn dặn làm sao thì cứ y như vậy là được, đừng tưởng Hoàng Hậu không biết các người đằng sau đang làm chuyện tốt đẹp gì, tốt nhất là ít lãng vãng xung quanh đây thì tốt hơn ".
Tử Nghi nói rồi phủi tay áo dài rồi không ngoảnh lại rời đi, hoàng cung rộng lớn 3000 giai nhân mỹ nữ mà Hoàng Thượng chỉ sủng hạnh một mình Hoàng Hậu, ai biết phi tần của ngài lúc cô đơn sẽ làm gì chứ.
Minh Châu sau khi gỡ được vật cản đường đã không màng hình tượng Hoàng Hậu Nương Nương gì cả, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về hướng chính điện nơi các quan quân đang hội họp.
“Hoàng Hậu …”
“Suỵt … Đừng nói … Ta chỉ đến nghe ngóng tí thôi”.
Lý Công Công đứng ngoài sảnh chính điện nhìn thấy bóng dáng Hoàng Hậu định hô lớn nhưng cũng may nàng nhanh chân phóng đến bịt chặt miệng người trước mặt. Lý Công Công thấy Hoàng Hậu quyền thế như vậy cũng không dám trái lời lặng lẽ dẫn nàng đi qua hành lang vào cổng sau của buổi yết triều, ở đây nàng có thể đứng sau tấm rèm sau ghế của Binh Thần nghe ngóng.
Cũng may nàng đến đúng lúc, việc ngoài lề dường như đã hoàn tất, Cận Thần của Kiêu Vương cũng được cho về trước, Hương Hoa cùng một số thích khách ngày hôm qua đã bị đưa đến chờ thẩm vấn.
“Hoàng Thượng Vạn Tuế”.
Tốp Quân Lính quỳ xuống thỉnh an Kiêu Vương rồi lùi về phía sau để Hương Hoa quỳ một mình ở chính điện. Người nàng ta bê bết máu sau một cuộc tra tấn của đêm qua. Miệng nàng ta bị nhét một lớp sắt khóa miệng, chủ yếu là tránh cho nàng ta cắn rưỡi hoặc cắn thuốc độc tự sát.
“Dã Man quá”.
Minh Châu nhìn cảnh này có chút rùng mình, không tự chủ xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình.
“Làm đến như vậy cũng chưa thấy khai ra gì đấy”.
Cupid đứng bên cạnh cũng ngóng ra ngoài, cậu là người chứng kiến cả quá trình đêm qua nhưng thật sự cũng không moi được từ miệng của Hương Hoa chút manh mối nào.
“Nói đi, rốt cuộc là ai chủ mưu?”
Kiêu Vương mặt không biến sắc, tay còn bình thản chống lên một bên đầu nhìn về phía nữ phạm nhân.
"Cao phi … ".
"Cao phi? Định lừa ai? ".
Hạo Quan đi đến trước mặt Hương Hoa nhìn nàng vô cùng thê thảm nhưng cũng không chút thương tình, nâng cằm nàng lên:
“Ngươi có biết Cao Phi hôm qua đã xin thuốc độc cầu được ban chết không, theo lẽ thường tình thì Cao Phi yêu Hoàng Thượng đến như vậy sao? Đã vậy ở trong ngục lại có thể sai bảo ngươi đi giết Hoàng Thượng?”
“Hừ …”
Hương Hoa thấy lời khai của mình không có tác dụng gì, chỉ liếc mắt nhìn chằm chằm Hạo Quan đang đắc ý. Nhưng bỗng dưng mặt nàng ta lại biến sắc, có vẻ khá đau đớn, hơi thở ngắt ngoãng, ngã quỵ xuống nền đất vặn vẹo.
“Chuyện gì vậy?”
"Là bị cho hít thuốc phiện đấy ".
“Thuốc phiện sao?”
“Đúng vậy, dạo gần đây rất phổ biến dùng hình tra khảo loại này, nạn nhân sau mấy lần liên tục hít như vậy sẽ nghiện, người nghiện thì cần gì ngoài thuốc phiện đâu, dần dần cũng khai ra để xin cái chết thôi”.
Tiểu Thiên Thần nhìn biểu hiện của Hương Hoa bị giày vò sống không bằng chết mới dám kết luận cái thứ bột trắng hôm qua Xuất Qủy nhét đầy miệng đầy mũi nàng ta chính là thuốc phiện mạnh. Không ngờ cổ đại cũng có thể làm đến như vậy rồi, quả thật là không tầm thường.
“Khai ra đi, thuốc này là của ngươi”.
Xuất Qủy cũng bước đến tay cầm một túi bột trắng khá nhiều lấy chút ít rãi ra khắp sàn nhà nhưng tuyệt nhiên không cho Hương Hoa hửi được cái nào, nàng ta co quắp người cúi đầu sát mặt đất cố gắng nếm một chút bột trên đất nhưng bất lực, cái khóa sắt đã chắn lấy miệng và mũi của nàng ta không có nàng ta liếm chút gì.
"Ta khai … Cho Ta … Cho Ta ".
Hương Hoa sau một lúc bị cơn nghiện dày vò thì cũng chịu khuất phục, đau đớn nhìn lên Kiêu Vương xin được sự hút lấy thuốc.
“Cho ả ta hít”.
Kiêu Vương nhàn nhạt uống ly trà bên cạnh ra lệnh cho Xuất Qủy gỡ còng trên miệng Hương Hoa quăng cho nàng ta gói thuốc. Hương Hoa run rẩy cầm lấy gọi thuốc trắng ụp mặt vào ăn hết, lúc nàng ta ngẩng mặt lên thì chỉ thấy mặt loang lỗ máu dính nhớp nháp bột trắng khắp miệng và mũi.
“Đủ rồi chứ? Nói đi”. Xuất Qủy nhìn nàng ta đã thỏa mãn cơn nghiện liền mất kiên nghiện thúc giục nàng ta mau nói.
“Ta cũng không biết … Ta chỉ được nhận lệnh thông qua một bức tường gạch khoét sẵn ở trong cung của Cao Phi, Cao Phi dặn ta người có chết cũng chỉ tiếp tục nghe theo sự phân phó của người đằng sau bức tường”.
“Ngươi đã từng nhìn thấy qua người đó chưa?”. Kiêu Vương ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm Hương Hoa đang ngồi dưới đất.
“Lần trước có thấy một lần, là khi hắn ta giao thư”.
"Là nam hay nữ ".
“Là một công công, lúc áo choàng bị tụt xuống có một vết thẹo lớn sau gáy rất rõ ràng, … Khụ Khụ …”.
Nói đến đây Hương Hoa bắt đầu thở gấp, ôm lấy bụng của mình, nàng ta lại nằm vật ra, lăn lộn rồi co giật liên tục.
“Cứu người đi, bị sốc thuốc rồi”.
Từ phía sau chính điện Minh Châu chạy tót ra về phía Hương Hoa đang co giật mắt đã trợn trắng lên không còn chút ý thức bình thường nào, nàng nhào đến ấn mạnh ngực nàng ta, định sơ cứu.
“Đừng, nguy hiểm”.
Minh Châu chưa kịp làm gì đã Hạo Quan đứng bên cạnh kéo ra ôm chặt nàng từ phía sau, Minh Châu sức khỏe tốt cũng không chịu khuất phục vùng vẫy đập mạnh vào cánh tay đang bị thương của chàng, chân thì cứ đá lên không trung không thôi. Cũng may Kiêu Vương lúc này cũng chạy vội xuống giữ chặt nàng vào lòng.
“Cứu nàng ta, nàng ta có thể biết cái gì đó”.
“Không kịp rồi”.
Xuất Qủy cố nhét cái kìm sắt vào miệng Hương Hoa nhưng không kịp, nàng ta đã co giật đến cắn vào lưỡi, sùi bọt mép, từ miệng chảy ra chất lòng vừa đỏ vừa trắng hỗn hợp đầy sàn nhà, mắt nàng ta trắng dã chết tức tưởi.
“Nhập Thần nhanh chóng đến Tẩm Cung của Cao Phi lục soát, Xuất Qủy đến Cao Gia niêm phong lại điều tra cho kĩ vào”.
Kiêu Vương giữ đầu nàng lại không cho nàng nhìn Hương Hoa thêm, bình tĩnh điều phó thuộc hạ nhanh chóng làm việc.
“Muội sao lại chạy đến đây?”
Trung Quân mặc đồ quan cũng lên tiếng, chàng đứng bên cạnh Kiêu Vương sớm đã nghe thấy tiếng xì xầm đằng sau tấm rèm nhưng cũng không bắt nàng ra, không ngờ một chút lơ là lại để nàng chạy vọt ra như vậy.
“Muội chỉ muốn xem xem rốt cuộc là ai cố ý muốn sát hại Hoàng Thượng thôi”.
“Việc này Hoàng Hậu không cần phải bận tâm đâu, để chúng thần lo là được rồi”.
“Hạo Quan, ngươi chảy máu rồi”.
Minh Châu nghe Hạo Quan nói chuyện mới liếc nhìn cánh tay đang chảy máu, chợt nhớ ra lúc nãy mình hơi kích động làm đánh mạnh vào tay hắn.
“Không sao đâu, vết thương nhỏ”.
Hạo Quan dấu tay sau lưng việc vẽ lên nụ cười tươi, cố gắng không để cho giọt mồ hôi đang lăn trên má vì đau tố cáo mình.
“Trung Quân, không phải huynh có thuốc tốt sao? Có thể cho Bắc Hầu dùng không?”
Minh Châu có chút áy náy nhìn về phía Trung Quân cầu khẩn sự giúp đỡ.
“Có chứ, ta đi ngay đây”.
“Hai người về trước đi, nhớ những gì Trẫm dặn dò là được”.
“Thần cáo lui”.
Trung Quân và Hạo Quan lui về phía sau rồi từ từ khuất bóng, lúc này Kiêu Vương mới cầm tay nàng đi về hướng đằng sau tấm rèm, mặc kệ đám thái giám đang tất bật dọn dẹp thi thê cứng đờ của Hương Hoa.
Kiêu Vương không nói gì, chỉ là một không gian im lặng đang bao trùm lấy 2 người, chàng cứ nắm chặt tay Minh Châu bước càng ngày nhanh đến Thư Phòng sau chính điện rồi mới mạnh tay đóng sầm cửa lại.
“Hương Hoa kia đúng … Ưm”.
Minh Châu định bụng khi đóng cửa lại sẽ than vãn vài câu nhưng miệng nhỏ bị Kiêu Vương bịt lại, nàng vẫn chưa hoàn hồn định bụng sẽ đẩy cái người này ra thì vì chút lơ là, khoang miệng hơi hé mở đã bị xâm nhập, miệng lưỡi chàng như mang theo sợi dây sắt cuốn lấy nàng làm cho nàng mềm nhũn không có chút phản kháng nào, phải nói là không thể phản kháng. Cơ thể nàng sớm đã bị ép chặt vào cánh cửa lớn đằng sau lưng, một chút kẽ hở cũng không có cho nàng vùng vẫy.
"Ưm … ".
Nàng bị ép đến không kêu thành tiếng, miệng lưỡi ướt át của Binh Thần cứ thế xâm nhập khống chế nàng, nhưng tuyệt nhiên không làm gì hết chàng chỉ đứng đó hôn nàng cuồng nhiệt, tay chàng trụ lấy gáy nữ nhân không cho nàng nhúc nhích, hôn đến độ nàng bắt đầu cảm thấy thiếu dưỡng khí, tay chân vùng vẫy đập loạn xạ trước ngực của chàng mới quyến luyến bỏ nàng ra.
Minh Châu được buông tha thì thần trí lẫn tay chân đều vô lực như nhau, mềm nhũn ngã quỵ xuống đất, một tay chống đất một tay ôm ngực đang phập phồng cố lấy hơi.
“Xem ra nàng cũng không khỏe đến như vậy?”
Binh Thần ngồi xổm xuống bên cạnh nàng khẽ vuốt sợi tóc đang dính trên khóe miệng nàng xuống, vẻ mặt vô cùng tự đắc.
“Chàng làm gì vậy, xém chút giết chết ta rồi”.
Minh Châu liếc nhìn cái người vừa cưỡng hôn mình thì máu nóng lên não, muốn đánh người kia, tay lại bị giữ ở trong không trung.
“Ấy … Không ngoan … Phạt thêm nhé”.
Kiêu Vương vừa cuối xuống định tiếp tục cưỡng ép nàng thì nàng lại hét lên:
“Ta sai rồi, ta xin lỗi …”.
“Về sau đừng đến gần phạm nhân nữa”.
Cái mặt cợt nhã vừa rồi liền thay bằng ánh mắt sắc bén, chàng nhìn chằm chằm Minh Châu đang tự ngẫm lại hành động vô tri của mình vừa rồi, quả thật là có chút nguy hiểm, Hương Hoa kia 3 lần 7 lượt muốn giết nàng, lại gần ả ta có thể sẽ phải trả giá đắt, nàng biết mình có chút tùy hứng, liên rủ đôi mắt ướt xuống đất, cất nhỏ giọng:. Ngôn Tình Tổng Tài
“Ta … Xin lỗi”.
Kiêu Vương nhìn thấy nàng biết sai cũng không chấp nhất, ôm nàng khỏi nền đất quay về chỗ thường ngồi, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, không quên đưa tay cầm cái bánh hạnh nhân trên bàn đưa cho nàng. Nhìn nàng ngồi gọn trong lòng thì mới cảm thấy an tâm hơi phần nào.
Vừa rồi nhìn thấy Hạo Quan ôm chặt nàng như vậy mặc dù biết là đang muốn cản nàng ra nhưng trong lòng không biết tại sao có ngọn lửa ghen tị đang nhen nhóm trong lòng, Nương Tử bị người khác đụng chạm thì không tài cảm thấy vui vẻ được.