Bị lật nằm xấp xuống giường, chiếc quần cuối cùng cũng bị bàn tay thô ráp kéo ra thuần thục, Minh Châu mơ hồ chỉ cảm nhận được vật cứng nóng đặt giữa 2 mông nàng, bàn tay ai kia tách cặp mông căng tròn lộ ra nơi hồng hào sớm đã ướŧ áŧ. Đôi mắt chàng đỏ ngầu lên, không muốn chần chừ thêm muốn nhanh chóng xâm nhập nơi ấm áp bên trong.
“Ưm, to quá”
Minh Châu miệng đã bắt đầu cảm thán, làm chuyện này mấy lần rồi nhưng vẫn không thể quen được cái vật to tướng đang đi vào kia
Bốp
“A”. Minh Châu bị đánh giật mình quay lại nhìn người sau lưng, đôi mắt hơi đỏ oán hận nhìn người đàn ông sau lưng.
Kiêu Vương dùng sức đánh mạnh vào mông Mỹ Nữ lười nhác dưới thân mình, hai tay lại kéo hông nàng lên cao hơi, mạnh mẽ đâm vào, không kiềm được cảm thán vài câu:
"Vật nhỏ này, không ngờ đâm từ phía sau lại khít như vậy, thở lỏng một chút nào … "
Minh Châu bị đánh vào mông đau đến tê rần cả người, mông bất giác co lại siết chặt Binh Thần đến không có tí không gian nào động đậy, cơn đau làm nàng có chút tỉnh táo, nhưng không dám phàn nàn nhiều, bên trong nàng đang ngứa chết đi được. Nàng ngoan ngoãn chống tay bò dậy, thở ra nhẹ nhàng, thả lỏng bên dưới hơn.
“Thật nghe lời”.
Kiêu Vương cũng không khách khí nữa cầm lấy 2 bên hông Minh Châu bắt đầu đưa thân dưới đẩy sâu vào, rút ra liên tục …
Bên trong nóng ran, từng thớ thịt như mọc miệng hút lấy dị vật thâm nhập bên trong, hút chặt điên cuồng, từng đợt thủy d*c không ngừng chảy ra bao lấy ngoại vật cứng cáp, vừa ướŧ áŧ vừa khít chặt, sung sướиɠ gân trên đầu đều nổi lên rõ rệt.
"Thần Thần … Nhẹ, nhẹ thôi "
Minh Châu trước thân cường tráng của Binh Thần bị làm vừa cái đã muốn choáng váng, cây gậy th*t đâm sâu vào trong muốn đội lủng tử ©υиɠ của nàng, đem làm cảm giác tê tái, vừa đau vừa khó cưỡng, tốc độ ra vào đó lại một lúc một nhanh hơn làm cho nàng không thích ứng được cứ như vậy mà kêu loạn cả lên.
“Không được, là nàng quyến rũ ta trước, đã hứa là sẽ làm nàng khóc thì thôi, hôm nay ta sẽ trừng trị cái thói d**đ*** của nàng”.
Kiêu Vương nhất quyết không tha cho Tiểu Mỹ Nhân trước thân, nhìn thấy nàng vừa muốn lồm cồm chạy đi liền dùng sức húc nàng về phía trước kiến nàng ngã nhào xuống, chừa kịp phải ứng hông lại bị một lực tay mạnh mẽ kéo lên tiếp tục đâm thọc không thương tiếc.
“Ta không chịu được, sẽ đâm chết ta mất … A”.
Minh Châu không chịu được sự mạnh mẽ này kiên quyết muốn chạy trốn, điên cuồng bám chắc lấy thành giường muốn rút quân, nhưng đâu có dễ đã nằm trên dĩa ăn được một nữa Kiêu Vương nào có tha, chàng vươn người gỡ tay nàng ra khỏi thành giường, hai tay chụp lấy ngực đang đong đưa của nàng giữ lấy, dựng thẳng người nàng lên áp sát lưng nàng vào trước ngực mình tiếp tục luật động.
Minh Châu không còn bất kì điểm tựa nào khác, lại bị Kiêu Vương giữ chặt lấy mà thõa mãn, nàng hoàn toàn khuất phục rồi, chỉ dám thả lỏng nhất có thể, toàn bộ lực đều dồn về phía người đàn ông đằng sau. tay đưa ra sau bám lấy gáy của chàng hoàn toàn phụ thuộc vào người đằng sau, tạo thành tư thế một cứng một mềm vô cùng đẹp mắt.
Kiêu Vương một bên vừa nghe tiếng rêи ɾỉ nhỏ nhẹ của Mỹ Nhân vừa đưa xoa nắn bầu ngực đỏ ửng căng cứng, cuối đầu xuống cổ Minh Châu, vùi vào mái tóc đen dày hít sâu mùi hướng của nàng, vừa da^ʍ mỹ vừa ngọt ngào, cảm thán thốt lên khen ngợi.
“Thơm quá”.
“Là nước hoa Tây Vực chàng tặng ta …”.Minh Châu trong du͙© vọиɠ mơ màng đáp.
“Có thích không?”.
“ỪM, đặt thêm vài lọ nữa được không?”.
“Thỏa mãn ta đi rồi nàng muốn gì cũng được”.
Minh Châu không nói gì chỉ im lặng thầm đồng ý, có mua hay không thì trước sau gì cũng phải thõa mãn tên háo sắc này thôi.
Kiêu Vương thấy nàng không phản kháng gì thêm, thầm nhếch miệng cười, lại tiến vào lùi ra vài cái nữa sau đó lại xoay người nàng lại, bản thân nằm thoải mái dưới thân Mỹ Nhân, đặt nàng ngồi lên trên Tiểu Đệ Đệ của mình.
“Thần, Chàng làm gì vậy?”.
Minh Châu đang mê mẫn cảm nhận sự phục vụ tận tình của ai kia thì bất chợt bị xoay người ngồi thẳng lên trên, có chút ngơ ngác, tư thế này … Nàng chưa thử qua lần nào, cũng chưa từng chủ động bao giờ, không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Sao vậy, không biết động sao?”
“ỪM”.
Minh Châu có hơi xấu hổ, mặt đỏ gay không biết phải làm gì chỉ biết bất động ngồi ở trên, toàn bộ cơ thể nằm trọn trong mắt Binh Thần.
"Ta dạy nàng ".
Binh Thần không có chút có chịu nào ngược lại càng ôn nhu giữ lấy hông nàng đẩy lên xuống, dùng lực tay đưa thân nàng lên rồi lại hạ xuống. Mỏi tay rồi lại chỉnh mông nàng đẩy trước đẩy sau, cái hông này của nàng cũng dẻo dai, chỉ vài được cũng nhanh chóng thích nghi với độc tác tay của chàng, phối hợp rất nhịp nhàng đưa người như lướt nhẹ trên không, tự mình động đậy chỉ sau vài phút.
"Thông minh thật ".
Kiêu Vương thả lỏng tay, di chuyển lên eo con kiến rồi chụp lấy cặp ngực đong đưa trước mặt xoa nắn, hưởng thụ di chuyển nhẹ nhàng của Minh Châu đang ngồi ở trên. Hơi mũi phì phò đậm đặc, thở ra hít sâu càng biểu hiện ra sự thỏa mãn về thể xác. Vừa nghĩ đến muốn học thêm nhiều tư thế mới áp dụng cho nữ nhân này vừa thầm cười, không uổng công nhờ Nhập Thần chạy 2 ngày đường đến chợ đen mua mấy của sách “tình cảm vợ chồng” của dân chúng hay sử dụng, quả là phong phú hơn mấy cái mama trong cung ngày xưa dạy cho các hoàng tử như hắn, rất chân thật lại có tính thực tế cao.
Minh Châu vừa quen với động tác mới, lại rất ngoan ngoãn thực hành theo, từng cái động đậy ở eo của chính nàng lại giống như từng đợt sóng vỗ đang náo loạn ở bụng dưới của nàng, trụ thịt bên không chẳng khác nào cái cột buồm thịt theo đợt sóng vỗ đâm vào trong tử ©υиɠ của nàng, cảm giác tự chủ ở trên, điểu khiển theo ý mình nhưng vẫn không kiềm chế được mà người đã mềm nhũn ra. Mệt đến đổ mồ hôi hột, đến lúc muốn ngã xuống đầu hàng thì lại bị bắt lấy hông không động đậy được, người bên dưới đã sớm nâng hông thúc mạnh lên vài cái, mạnh mẽ nhanh hơn hoàn toàn không giống với tốc độ vừa rồi của nàng.
“A, Đừng mạnh quá, tha cho ta … A … Binh Thần”.
Binh Thần một câu cũng không muốn trả lời, càng đâm mạnh hơn nữa làm cho nàng càng choáng váng, số nước còn lại như vỡ đê trong cơ thể nàng không ngừng bắn ra, làm nàng lêи đỉиɦ không ngừng hét chói tai hơn, tử ©υиɠ co thắt dữ dội hơn, chỉ dừng lại khi cảm nhận được có một đợt dịch lỏng, nóng hôi hổi bắn vào trong mới thôi kí©h thí©ɧ.
Minh Châu được thả ra không chút sức lực nào mà ngã nằm trên thân Binh Thần, hai tiếng thở hồng hộc hòa quyện đồng điệu vang lên. Nàng nằm trên người chàng hoàn toàn có thể cảm nhận được tiếng tim đậm thình thịch. Đúng là quá yên bình ấm áp đi, trải qua chiến tranh nhanh với Lãnh Quốc, trong lòng luôn đem theo một cục đá nặng trĩu không đêm nào yên giấc, cứ giận dỗi với Binh Thân, đến hôm nay vẫn có nghe thấy trái tim đang đập của chàng thì cảm giác yên tâm vạn lần. Nàng cứ nghe tiếng trái tim đập của Binh Thần và thêm l*иg ngực phập phồng như đang ru ngủ của chàng thì mệt mỏi muốn thϊếp đi nhưng lại bị lay cho tỉnh giấc.
"Minh Châu, Bảo Bối đừng ngủ ".
“Cái gì, ta mệt lắm, để ta ngủ chút đi”.
“Nhưng ta còn muốn”.
Minh Châu bị lời nói của Kiêu Vương dọa cho giật mình, đôi mắt to trợn lên nhổm dậy nhìn vào người trước mặt, mặt chàng vẫn điềm nhiên, khóe miệng kéo lên đến mang tai cười tươi.
“Chàng không mệt hả?”
"Muốn thêm ".
"Nhưng mà … ".
“Minh Châu, ta cứ muốn thêm”
Minh Châu bị cái giọng nhõng nhẽo của Kiêu Vương, cái tên đàn ông này càng lúc lại càng trẻ còn, càng đáng yêu, lại còn biết học cả cách mè nheo thường ngày nàng hay làm mà đối phó lại với nàng. Nhưng mà rượu ngấm lên đến não rồi, sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ đầy thõa mãn nàng lại càng buồn ngủ hơn, thật sự không muốn động đậy thêm nữa.
Chưa kịp mờ miệng từ chối thì Binh Thần lại xốc nàng lên rút cây thịt đang cứng ra không âʍ ɦộ nàng, chất dịch trắng đυ.c hòa với nước chảy ra đáng kể ướt một mảng giường. Kiêu Vương nhìn mảng nước ướŧ áŧ trên giường, bên dưới không ngừng kêu gào đòi hỏi, ngóc đầu lên biểu tình.
Minh Châu bị dáng vẻ ướŧ áŧ của mình làm cho thêm xấu hổ, chẳng biết khi nào bên dưới lại có thể đổ nhiều nước như vậy, liếc mắt nhìn sang bên đệ đệ của người kia thì càng xấu hổ hơn, không phải vừa làm cách đây mấy phút sao, sao lại căng tím như vậy, chắc chắn là rất khó chịu rồi. Minh Châu suy nghĩ một hồi nhìn lên ánh mắt mong chờ đến đáng thương của Kiêu Vương rồi cũng mềm lòng đồng ý:
“Thêm một cái nữa thôi đấy nhé”.
“Được được”.
Kiêu Vương hớn hở miệng không giấu nổi nụ cười, xuống giường vơ cái khăn ấm tạm thời lau sách dịch hay bên má đùi của nàng và cả âm đ*o đang rỉ nước, càng lau càng thấy vui vẻ. Giống như chiến tích của mình đều nằm dưới 2 chân Minh Châu vậy.
“Sao vậy, không muốn nữa à”
Minh Châu thấy Binh Thần cứ nhìn vào chỗ đó cười cười thì hơi ngượng, dù sao cũng là con gái, lõa thể cho đàn ông nhìn chằm chằm vào chỗ đó lâu như vậy, nàng ngượng đến đầu muốn nổ tung rồi.
“Ta chỉ nghĩ Bảo Bối của ta đúng là quá đặc biệt đi, một lần làm thì liền đổ nhiều nước vậy”.
Kiêu Vương lắc đầu nhìn lên ánh mắt vẫn còn đang đẫm nước của nàng, đỡ nàng nằm xuống gối chỉnh tư thế thoải mái nhất cho nàng, tách chân nàng ra quỳ ở giữa, tay vẫn mên mê cặp chân dài trắng trẻo, cuối đầu hôn lên mu bàn chân nhỏ, khiến nàng nhột đến muốn thu chân lại, nhưng không cách nào, tay của người đàn ông đó quá cứng đi …
Kiêu Vương nhìn dáng vẻ yêu kiều nằm dưới thân mình bị nhột đến co rúm người nhưng không động đậy được càng muốn trêu chọc nàng nhiều nữa. Chàng giữ chặt lấy 2 chân nàng đặt trên vai phải của mình cự vật nóng bỏng không chần chừ bắt đầu tiến vào hang động không ngừng gỉ nước, thoái mái gần nhẹ lên:
“Chết tiệt, sao lại mυ"ŧ chặt vậy?”
Bên trong ấm áp lại như lúc đầu tham lam hút chặt lấy chàng như bị đói lâu ngày, khiến chàng ngứa ngáy điên lên được, liên tục đưa người về phía trước rồi lại rút ra đâm vào không ngừng, cơ thể nàng không ngừng bị kéo lên rồi đẩy, hai tay đưa lêи đỉиɦ đẩu giữ lấy thành giường chỉ mong giảm lại lực xốc lên xuống của Binh Thần, tiếng kêu rêи ɾỉ cũng bắt đầu khàn đặc đi, nàng lại đưa đôi mắt cầu xin nhìn lên:
“Thần, ta mệt quá, đừng dày vò ta nữa … Xin chàng”.
“Không dừng lại được, bên trong ấm áp như vậy, để ta làm thêm một chút, chắc chắn sẽ làm nàng thoải mái hơn nhiều”.
Kiêu Vương biết Minh Châu đã kiệt sức liền cuối người ôm lấy nàng an ủi, cái gì cũng có thể nghe theo tiểu mỹ nhân này nhưng chuyện trên giường phải nghe theo chàng rồi, dùng miệng chặn lại cái môi không ngừng kêu than của ai kia, chàng đưa lưỡi vào trong vừa hôn vừa quấn lấy cái lưỡi sớm đã khô khốc của nàng, biết nàng đã la hét cả một buổi, chắc chắn là khát nước lắm. Kiêu Vương cũng có chút thương hoa tiếc ngọc, nhanh chóng để nhanh tiến độ, vòng lấy dưới lưng nàng bám chặt làm điểm trụ đẩy liên tục.
"A… A… Tên khốn khϊếp chàng, đồ xấu xa, dừng lại … ".
Minh Châu cầu xin nũng nịu không được bắt đầu la hét giận giữ, muốn mắng người, nàng bị xâm nhập đến muốn điên lên rồi, tử ©υиɠ bên trong không biết phải chịu đựng vào nhiêu, đầu óc tê rần ăn nói linh tinh hết cả lên.
Chỉ vài phút sau đó, cuối cùng cũng được giải thoát, chất lỏng trắng cuối cùng cũng được phun ra đầy huyệt nhỏ chảy ra bên ngoài. Kiêu Vương cũng chịu buông tha cho nàng rút dị vật ra ngoài người nàng xoay người nằm bên cạnh nàng. Vươn tay vươn lấy người dường như đang thở thoi thóp bên cạnh vào lòng, xoa xoa lưng nàng an ủi:
“Minh Châu, giận rồi sao?”
Minh Châu cũng không muốn trả lời, mặt mày nhăn nhúm không thèm nhìn chàng một cái, tay cứ cố sức đấy l*иg ngực chàng ra, cách xa một chút.
Kiêu Vương lại càng cố chấp hơn nữa, nhất quyết không buông vật nhỏ đang tức giận ra, tay không ngừng xoa lưng dỗ dành.
"Thôi nào, ta đã cố gắng kết thúc sớm rồi, Tiểu Bảo Bối đừng có giận nha ".
“Không”
“Nàng có thích cái bình cổ đợt trước Ba Tư cống nạp không?”
“…”.
“Ta cho nàng nhé? Còn có cái chậu hoa của Tần Gia 500 năm tuổi có muốn không?”
“Ta còn muốn cái vòng cổ Thạch Anh giống Tiểu Thϊếp của Kiêu Hạo Quan”. Minh Châu chợt nhớ đến cái vòng cổ khá lớn Tiểu Thϊếp của Hạo Quan vào buổi tiệc tối hôm nay. Nàng nhìn đến mê mẩn, nàng thích cái vòng đó.
“Được, vậy nàng còn giận nữa”.
“Ta còn phải xem xét thái độ của chàng”.
Minh Châu quay lưng về phía Kiêu Binh Thần khẽ giấu nét cười trên khuôn mặt, mặc dù trên giường phục vụ tên này hơi mệt một chút nhưng những thứ khác không tính là quá tệ, được yêu chiều được nâng niu, chàng cũng chưa từng làm tổn hại đến nàng. Suy nghĩ một chút rồi nàng cũng nằm trong tay Binh Thần thϊếp đi lúc nào không hay.
Riêng về phần Kiêu Binh Thần sau 2 lần ân ái có chút hài lòng nên cũng không làm phiền đến Minh Châu đang vào giấc nồng, nhưng chàng cũng không có cách nào yên tâm nhắm mắt. Biểu hiện lo lắng sợ hãi chiều hôm nay của Minh Châu khá là bất thường, chẳng giải thích gì nhiều một mực nằng nặc đòi quay về cung gấp. Lại thêm lúc say nàng lại nói nhiều thứ kì quái, nghe chẳng hiểu thứ gì, nó làm chàng càng thêm sợ hãi, nếu thật sự nàng không thuộc về thế giới này và rời đi đến nơi chắc chắn chàng không thể đến được thì phải làm sao, chàng phải đối mặt như thế nào đây?
Nghĩ mãi nghĩ mãi chẳng biết từ khi nào dòng nước mặn chát lăn từ khóe mắt của Binh Thần xuống chóp mũi. Chàng ủy khuất càng siết chặt Bảo Bối trong lòng hơn khẽ gọi:
"Minh Châu "
"Hửm ". Trong cơn mê ngủ, nàng vẫn bất giác nghe thấy có người đang gọi mình, vô tri trả lời lại.
"Nàng đừng đi nhé ".
“Được”.
“Chúng ta đóng dấu nhé”
Kiêu Vương đưa tay đến ngón út của nàng khẽ móc lấy, chàng vẫn nhớ như in cái ngày nàng nằng nặc đòi về cung cùng chàng, cũng đóng dấu như vậy.
“Nhất ngôn cửu đỉnh”.
Minh Châu vẫn vô thức nói ra câu này rồi mới không bị làm phiền mà bước vào giấc ngủ sâu, trong mơ nàng thấy Kiêu Vương càng siết chặt vòng tay hơn, hai người không có một kẽ hở nào, cái mũi cao cọ sau gáy này kèm theo tiếng thở đều đều với một ít nước ẩm ẩm, có lẽ là do nước mắt chảy xuống vừa rồi. Hai người cứ thế mà yên ổn ngủ bên cạnh nhau cho đến gần giờ trưa hôm sau.