Tra Nam Luôn Có Thiên Thu

Tra Nam Luôn Có Thiên Thu - Chương 15




Giản Kiều bị ép đeo lên một cái nhẫn Quý Lưu Thạch, mà đầu ngón tay của cậu lại đang bị Lôi Triết nhẹ nhàng nắm ở trong tay.

Lôi Triết không chớp mắt thưởng thức trước mắt tác phẩm nghệ thuật, thật lâu cũng không phát biểu ý kiến.

Cô gái hồng lâu kia tự đáy lòng thở dài nói: ” Thật đẹp!”

Nhẫn rất đẹp, mà đầu ngón tay đeo nhẫn lại càng đẹp hơn. Nó mềm mại đến phảng phất như không có xương cốt, mỗi một ngón tay đều nhỏ dài mà êm dịu, da thịt mu bàn tay trắng như tuyết, đầu ngón tay xâm nhiễm một chút phấn, trên ngón áp út đeo chiếc nhẫn kia, thì lại như một đám lửa thiêu đốt cánh đồng tuyết trắng.

Bạch, phấn, hồng, ba loại sắc thái trên đời, thuần khiết nhất, khả ái nhất, cũng là nhiệt liệt nhất giao hòa vào nhau, tạo thành một tác phẩm nghệ thuật tuyệt diệu.

Chỉ một bàn tay như vậy mới có thể thể hiện được sự sang trọng và lộng lẫy sáng chói của đá quý.

Lôi Triết nhẹ nhàng sờ vào ngón tay ấy, nhận thấy Giản Kiều muốn rút lại, liền dùng sức nắm đầu ngón tay đối phương.

” Đừng nhúc nhích!” Hắn trầm thấp nói rằng: ” Để tôi nhìn lại một chút.” Dứt lời làm bộ giả vờ khều một cái cái viên Quý Lưu Thạch khổng lồ, phảng phất như đang nghiêm túc nghiên cứu vẻ ngoài của nó.

Khách hàng chính là Thượng Đế, khách hàng muốn ngắm nghía cẩn thận, Giản Kiều cũng chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.

Lôi Triết đặt bàn tay mềm mại, nhỏ dài, trắng như tuyết và nhẵn nhụi vào trong tay của mình, lại đem ngón tay mang nhẫn kia khẽ vuốt một lần từ trên xuống dưới, sau đó mới phát ra tiếng than thở hài lòng.

” Cái này tôi cũng muốn mua.” Hắn sảng khoái nói rằng.

” Anh thật là một người hào phóng.” Giản Kiều ca ngợi nói.

Cậu yêu thích loại khách hàng mua đồ không hỏi giá cả, họ chỉ mua bằng sự kích động của bản thân.

Cô gái hồng lâu kia cho rằng chiếc nhẫn được mua là vì chính mình, lúc này liền nhấc tay nói: ” Chờ một chút! Cái này…. ” cô ta chỉ vào một chiếc nhẫn trong quầy, ” Cái này hẳn là nhẫn rubi đúng không? Tôi muốn nhìn nó một chút, có thể chứ?”

“Đúng vậy, đây là nhẫn rubi. Đương nhiên, cô muốn nhìn cái gì cũng có thể.” Giản Kiều đem nhẫn Quý Lưu Thạch tháo xuống, đặt ở trong hộp, bên cạnh tấm vải nhung, sau đó lấy ra chiếc nhẫn viên rubi.

Lôi Triết cầm lấy nhẫn Quý Lưu Thạch, kiểm tra bằng tia sáng ngoài cửa sổ. Không biết tại sao, hắn đột nhiên cảm giác thấy nó tựa hồ chẳng phải quá lộng lẫy.

Sau khi được tháo ra từ đầu ngón tay của bá tước tiên sinh, nó phút chốc phảng phất đã mất đi hào quang hoa mỹ.

Lôi Triết bĩu môi, dĩ nhiên mất đi hứng thú đối với chiếc nhẫn này.

Hắn đem nó thả vào trong hộp vải nhung.

Cô gái hồng lâu lại đem nó cầm lên, đặt ở cùng một chỗ so sánh với cái nhẫn.

“Không biết có phải là tôi hoa mắt hay không, tôi luôn cảm thấy cái nhẫn Quý Lưu Thạch này so với nhẫn rubi lóe sáng hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn nhiều. Nhưng rõ ràng nó là loại rẻ tiền phải không? ” Cô ta xoắn xuýt nói.

Giản Kiều kiên trì giải thích: ” Không, cũng không phải cô hoa mắt, trên thực tế, Quý Lưu Thạch xác thực càng xán lạn loá mắt hơn so với ru-bi.”

Cậu đem hai chiếc nhẫn đặt vào lòng bàn tay, để chúng ở nơi có ánh sáng rực rỡ, êm tai nói rằng: ” Cô có nhìn ra sự khác biệt không? Bởi vì tỷ lệ tán sắc cao hơn, nên ánh sáng của Quý Lưu Thạch sẽ tiết ra bên ngoài. Tia sáng xuyên thấu nó, lại bị nó phóng thích hết mức, tiện đà biến thành sắc thái rực rỡ. Nó không phải đỏ sẫm đơn thuần, mà sắc hồng bên trong bao hàm một vệt huyến tử. Nó đang nhảy múa, cũng vô cùng sống động, lại như nhóm lửa đang cháy. Nâng nó lên, tôi hoảng hốt cảm thấy lòng bàn tay của chính mình cũng đang nóng lên.”

Cô gái hồng lâu xem đến sững sờ.

Khi chiếc nhẫn Quý Lưu Thạch này nằm ở trên vải nhung màu đen, nó tuy rằng lộng lẫy, nhưng không đạt tới mức làm người khác kinh diễm.

Nhưng mà, thời điểm khi nó bị bàn tay mềm mại của Giản Kiều nâng lên, mảnh da thịt trắng nõn này làm nổi bật lên làm cho nó phút chốc sống lại. Giống như Giản Kiều miêu tả, nó bắt đầu thiêu đốt, phóng thích ra nhiệt độ nóng rực.

Đột nhiên nó liền cướp đi hô hấp cùng tầm mắt của tất cả mọi người.

Như một kỳ tích, Lôi Triết đột nhiên cảm thấy được nó lại một lần tỏa ra hoa mỹ hào quang. Chỉ có khi ở trong tay Giản Kiều, sự xán lạn của nó mới có thể được phóng thích.

” Thật đẹp!” Lôi Triết không tự chủ được mà than thở.

Nghe thấy câu nói này, Giản Kiều liền săn sóc đem chiếc nhẫn này đưa cho Lôi Triết. Sau đó, cậu nắm lấy chiếc nhẫn rubi, nói rằng: ” Tỷ lệ phân tán của ruby thấp hơn so với Quý Lưu Thạch, cho nên tia sáng xuyên thấu nó không có cách nào tỏa ra hoàn toàn, sắc thái cùng ánh sáng lộng lẫy dĩ nhiên hiện ra ảm đạm hơn chút. Anh xem, nó là một vệt chìm hồng sâu đậm, như dòng máu uốn lượn lưu động, xán lạn không phải tính chất đặc biệt của nó, hào hoa phú quý mới phải.”

Xác thực, không lộng lẫy loá mắt như Quý Lưu Thạch, cái nhẫn ru-bi này hiện ra thâm trầm, đoan trang, hào hoa phú quý.

” Cô thích cái nào hơn?” Giản Kiều đem nhẫn rubi đưa cho cô gái hồng lâu.

Cô gái hồng lâu mới mười bảy mười tám tuổi, chính là thời điểm thanh xuân niên thiếu. Cô ta tự nhiên càng yêu thích sự xán lạn loá mắt Quý Lưu Thạch, mà không phải sự thâm trầm hào hoa phú quý của ru-bi.

Quý Lưu Thạch đeo trên tay sáng lấp lánh, rất dễ nhìn!

Cô tuy rằng cầm trên tay chiếc nhẫn ruby, nhưng lại liếc mắt nhìn đến nhẫn Quý Lưu Thạch trong tay Giản Kiều, qua một hồi lâu mới cắn răng nói rằng: ” Tôi yêu thích nhẫn rubi hơn.”

Bởi vì nhẫn rubi quý trọng hơn, đây là lý do duy nhất khiến cô ta đưa ra lựa chọn như vậy.

Giản Kiều đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô ấy, lại không vạch trần.

” Được thôi, tôi giúp cô đem cái nhẫn rubi này bọc lại.” Cậu lấy ra một cái hộp thiên nga nhung tinh xảo.

Cùng lúc đó, Lôi Triết cũng đem Quý Lưu Thạch nhẫn trả lại trở lại. Vật này chỉ ở trên tay Giản Kiều mới dễ nhìn, đơn độc cầm lên thưởng thức cũng chỉ có như vậy. Lôi Triết thường thấy đủ loại trân bảo tự nhiên mất đi hứng thú.

Nhìn thấy Giản Kiều đem chiếc nhẫn giống như hỏa diễm thu vào quầy hàng, gái hồng lâu không tự chủ được cắn cắn cánh môi hoa.

Cô ta thật sự yêu thích chiếc nhẫn Quý Lưu Thạch này, trái tim cô muốn có nó như sa mạc cằn cỗi chờ mưa rào. Nhưng giá trị của nó lại rẻ hơn cái kia, vì vậy dù cho đau lòng mà tích huyết, cô ta cũng chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Giản Kiều không có cách nào làm ngơ trước một tiểu cô nương đang thống khổ như vậy. Thời điểm lấy ra ruy băng trang trí hộp quà, cậu nhẹ giọng nói rằng: ” Trong cửa hàng nhiều châu báu như vậy, cô muốn biết tôi thích nhất cái nào không?”

” À, cậu thích cái nào nhất?” Cô gái hồng lâu gắt gao nhìn chằm chằm chiếc nhẫn Quý Lưu Thạch lơ đễnh trả lời một câu.

Lôi Triết lại trực tiếp nhìn sang. Hắn đối với cái đề tài này cảm thấy hết sức hứng thú! Bá tước tiên sinh thích nhất thứ châu báu nào? Hắn nhất định phải đem nó mua lại!

Hẳn là bảo thạch rất quý trọng, rất hoa mỹ? Như nước mắt của Thiên sứ vậy.

Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ thế.

Nhưng mà, Giản Kiều từ trong tủ sắt lấy ra, trân bảo dùng một cái cực hộp gỗ đàn hương đắt giá chứa đựng, lại là một khối mã não sắc thái hỗn tạp.

Tất cả mọi người đều biết, mã não căn bản cũng không đáng giá.

” Đây là tôi yêu nhất.” Giản Kiều dùng lòng bàn tay trắng nõn nâng lên khối mã não này.

Lôi Triết cùng cô gái hồng lâu dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn cậu. Rất rõ ràng, bọn họ xem Giản Kiều là kẻ ngốc.

Giản Kiều duỗi đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng miêu tả hoa văn nhũ bạch trên mã não thượng, êm tai nói rằng: ” Nhìn kỹ bên trong nó. Những khối màu xám khói mỏng manh trông giống như mây trên trời, phía dưới màu đen lại giống đại địa? Mà đường chỉ mịn màu nâu như kim này có giống một thân cây không? Sương mù mỏng bao phủ đại địa, một thân cây lẻ loi mà đứng lặng ở phương xa, đây là bức họa xinh đẹp cỡ nào, lại là ý cảnh sâu xa cỡ nào. Đây không phải là một khối mã não, mà là một vùng trời nhỏ.”

Giản Kiều dùng vải nhung nhẹ nhàng lau chùi khối sơn thủy mã não này.

Lôi Triết cùng cô gái hồng lâu bất tri bất giác liền bị sự miêu tả của hắn đưa vào vùng trời nhỏ. Sương mù dày, đất đen, cô cây, có lẽ còn có mục ca của nông dân vang vọng trên không trung.

Cảnh tượng như vậy, phút chốc liền khơi dậy sự ngóng trông đối với phương xa của bọn họ.

Thời điểm họ nhìn vào mã não một lần nữa, trong mắt đã tuôn ra vô hạn yêu thích.

Giản Kiều đem khối sơn thủy mã não này nhẹ nhàng để vào hộp vải nhung, tiếp tục nói: ” Tất cả các viên đá quý đều có dấu vết của nhân công điêu khắc, chỉ có điều nó là một món quà từ thiên nhiên. Hoa văn của nó là thiên nhiên hình thành, lại mỹ lệ như tranh sơn dầu. Nó lẳng lặng ở lòng đất tối tăm, chờ đợi một người có thể chân chính lý giải, thưởng thức, quý trọng nó, cùng nó gặp gỡ, đây là một chuyện lãng mạn đến cỡ nào.”

Cô gái hồng lâu nâng lên gò má của chính mình, nghe như mê như say.

Đây không phải là một khối mã não phổ thông bình thường, mà là một sinh vật sống. Trời đất linh ứng, vạn vật hữu tình.

Chính vì sự tâm linh này và tình yêu của Giản Kiều, nó mới trở thành bảo vật độc nhất vô nhị trên thế gian.

Trong hoảng hốt, nội tâm cô gái hồng lâu mơ hồ bắn ra một tia sáng.

Ánh mắt của Lôi Triết từ khối mã não rời đi. Hắn nhìn không chớp mắt vị bá tước tiên sinh, trong con ngươi ngưng tụ ánh sáng khiếp người. So với khối bảo thạch đặc biệt này, bá tước tiên sinh êm tai kể rõ nội tâm, hiển nhiên là càng mỹ lệ hơn, càng đặc biệt, càng lãng mạn tồn tại.

Nếu như có thể đem bá tước tiên sinh mua lại thì tốt.

Lôi Triết bỗng nhiên sinh ra một ý nghĩ hoang đường như vậy.

” Tôi có thể mua nó đi sao?” Hắn không khống chế nổi hỏi ra câu nói này.

” Không thể!” Giản Kiều lập tức đóng nắp hộp, thẳng thắn từ chối.

” Được rồi.” Lôi Triết thở ra một hơi, tim cũng đập bịch bịch. Bá tước tiên sinh căn bản không biết đồ vật hắn chân chính muốn mua là cái gì.

Giản Kiều đem sơn thủy mã não thả lại vào trong tủ sắt, chụp khóa lên, sau đó mới đi tới, đối với cô gái hồng lâu ôn nhu nói rằng: ” Cho nên cô đã hiểu chưa? Cách cô đối xử với đồ vật của mình là như thế nào, thực ra phản ánh cách cô nghĩ về bản thân. Chỉ cần là đồ vật mà cô cho là đẹp, thì đó chính là vô giá. Cũng như cô có vạn khuyết điểm trong mắt người khác thì trong mắt chính cô hay người yêu cô, cô sẽ luôn là người tốt nhất, độc nhất vô nhị. Cho nên, bất luận tại bất cứ lúc nào, xin đừng từ bỏ bản thân, cũng đừng từ bỏ người yêu hoặc đồ vật mà cô yêu thích. Chỉ có như vậy cô mới có thể thực sự hạnh phúc.”

Cậu lấy ra một cái hộp lớn, tại trước mặt cô gái hồng lâu mở ra.

Cô gái hồng lâu bỗng nhiên mở to hai mắt, không kìm nén được phát ra thán phục.

Trong hộp có rất nhiều rất nhiều bảo thạch, vàng óng ánh, tím sẫm, nhạt phấn, nồng xanh biếc…

Giản Kiều dùng đầu ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng đùa bỡn chúng nó.

Ào ào ào, ào ào ào, đây là âm thanh vô số viên bảo thạch đụng vào nhau, cũng là tiếng nhạc mỹ diệu nhất trên thế giới.

Đồng thời, những viên đá quý này hấp thụ ánh sáng từ thế giới bên ngoài bắn ra những tia lấp lánh vụn sao.

Những đốm sáng đầy màu sắc phản chiếu trên khuôn mặt của mọi người, mà toà cửa hàng châu báu này vốn tráng lệ, trong phút chốc trở nên huy hoàng xán lạn.

Cô gái hồng lâu che đi nhịp tim đập loạn, cảm giác mình sắp ngất đi. Đây là khối tài sản khổng lồ cô chưa từng thấy! Trời ạ, này quá kích thích rồi! Này quá điên cuồng!

Nhưng mà, Giản Kiều lại lắc đầu nói rằng: ” Chúng nó không đáng giá.”

Cô gái hồng lâu: “… “

Sự im lặng chết chóc qua đi, tiếng thở hổn hển của cô gái hồng lâu biến thành chật vật ho khan.

Lôi Triết âm thầm cười. Người đàn ông sành sỏi như hắn đương nhiên biết một hộp bảo thạch này không đáng giá.

” Chúng nó là đom đóm thạch.” Giản Kiều dùng đầu ngón tay dài nhỏ nhẹ nhàng gảy số bảo thạch đó ” Chúng nó độ cứng rất thấp, bị kim loại cọ xước đến rất dễ dàng để lại vết thương, cho nên cũng không thích hợp làm thành châu báu.”

” Nhưng chúng vô cùng sặc sỡ, màu sắc xán lạn, đẹp đến loá mắt. Đem chúng nó đặt tại bên trong hộp, cho dù là Pandora sống lại, biết rằng bên trong tồn tại tình huống tai nạn, cũng vẫn như cũ sẽ đem chiếc hộp ấy mở ra.”

“Vì có được những bảo vật này, nàng tình nguyện lần thứ hai trở thành tội nhân, đây chính là mị lực của đom đóm thạch. Cho nên, rất nhiều người sẽ coi đom đóm thạch xem là vật sưu tập, không vì đeo, chỉ vì thưởng thức. Chúng nó tuy rằng giá rẻ, nhưng chúng nó bởi vì đặc biệt mà thu được rất nhiều người yêu thích.”

Giản Kiều lấy ra một khối màu phấn hồng đom đóm thạch, đặt tại trong tay cô gái hồng lâu, nhẹ giọng nói rằng: ” Tiểu thư xinh đẹp, đây là lễ vật dành cho cô. Đi thôi, đi chọn lựa châu báu yêu thích chân chính của mình đi. Đối với tôi mà nói, nụ cười thỏa mãn cùng tâm tình vui thích của cô mới là vật có giá trị nhất. Mà tôi chân chính muốn bán cho cô, cũng chỉ là hai thứ thương phẩm này.”

Cô gái hồng lâu nắm chặt viên đá quý màu đỏ, cả người đều ngây dại.

Mỗi một câu nói Giản Kiều nói đối với cô cũng giống như sóng lớn, tầng tầng lớp lớp liên tục không ngừng vuốt ve trái tim.

Không biết tại sao, cô bỗng nhiên chảy xuống hai hàng nước mắt, khóe miệng lại vung lên một nụ cười hạnh phúc.

” Không muốn nữa. Tôi không muốn thứ châu báu này.” Cô ta nâng lên bảo thạch hồng nhạt trong lòng bàn tay, vừa khóc vừa cười mà nói rằng: ” Đây chính là đồ vật yêu thích chân chính của tôi. Cảm tạ ngài bá tước tiên sinh, cảm tạ ngài!”

Cô ta đem mặt chôn vào lòng bàn tay, cái trán dán vào viên bảo thạch, khóc không thành tiếng.

Giản Kiều thở dài sờ sờ đầu của cô ấy.

Lôi Triết nhìn đến choáng váng, qua một hồi lâu mới đột nhiên ý thức được chính mình nên làm những gì.

Sau đó, hắn nắm chặt tay của bá tước tiên sinh, nghiêm khắc nhắc nhở: ” Cậu đừng động vào cô ấy!”