Cạch.
Một tiếng mở cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người trong phòng bệnh.
Thời Vị vốn đang hứng thú bừng bừng nói về cậu ấm con nhà giàu nào đó làm con người ta có bầu xong rồi bỏ, nghe thấy động tĩnh anh ta lập tức quay đầu.
"Yo, là ai đây? Bạn chó trung thành của Tần Tô đấy à? Cơn gió ô nhiễm nào đã đưa bạn đến đây vậy?" Nhìn thấy rõ người đứng ở cánh cửa là ai, Thời Vị liền nhịn không được mở miệng châm chọc, "Đúng là chủ nào chó nấy, nhìn cái mặt đều đáng ghét như nhau."
Người nọ nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, không khách khí gì đáp trả: "Trước khi nói người khác nên nhìn lại mình, mày cũng đâu có kém gì tao. Nếu tao là chó trung thành của Tần Tô, vậy mày là gì? Chó trung thành của Phong Tấn?"
Thời Vị nghe thấy cũng không giận, anh ta hất cằm, kiêu ngạo giống như một con khổng tước xinh đẹp.
"Ít ra tao còn không vì một cái lỗ mà phản bội anh em như mày, đồ vong ơn bội nghĩa." Con khổng tước Thời Vị mở miệng toàn là gai nhọn.
"... Thời Vị, mày nghĩ tao sợ mày đúng không?" Hiển nhiên là bị nói trúng tim đen, người nọ nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh.
"Có gan thì nhào vô đây." Thời Vị hừng hực xắn tay áo.
Phong Tấn vui vẻ ngồi xem kịch vui, mắt thấy hai người sắp nhào vô đánh nhau một trận, anh mới làm như bất đắc dĩ ngăn lại Thời Vị, "Thôi được rồi. Giang Duẫn cậu tới đây làm gì?"
Câu sau là nói với Giang Duẫn, người đang đứng ở cửa phòng bệnh.
Thời Vị nghe lời thu hồi móng vuốt, lười nhác nằm bò trên bàn, "Đúng rồi mày tới đây làm gì? Bọn tao có hoan nghênh mày đâu."
Giang Duẫn thu hồi lại vẻ mặt xanh mét tràn ngập tức giận, gã thong dong chỉnh sửa lại cổ áo, hoàn toàn không để ý tới Thời Vị âm dương quái khí.
"Mặt người dạ thú." Thời Vị nhìn Giang Duẫn một thân tây trang giày da cao cấp, trông có vẻ tinh anh trong tinh anh, từ đầu đến đuôi đều toát ra vẻ đạo mạo, anh ta thầm đánh giá.
"... Khụ." Phong Tấn giả vờ ho một tiếng nhắc nhở Thời Vị kiềm chế lại, nắm tay anh đặt bên môi, che đi ý cười ở khoé miệng.
Giang Duẫn chướng mắt bộ dáng này của Phong Tấn, "Phong Tấn mày đạo đức giả cho ai xem?"
"Giang Duẫn." Phong Tấn nhăn mày, "Cậu tới đây để gây sự à?"
Giang Duẫn mặt lạnh đi đến đặt giỏ trái cây trên bàn, hừ một tiếng: "Nếu không phải dì kêu tao đến thăm mày, tao cũng chẳng muốn đến đây."
"Dù gì tao đối với mấy thằng khốn nạn chẳng ưa nổi." Giang Duẫn trào phúng nói: "Miệng thì nói thích em ấy, thân dưới lại chịu không được mà lên giường cùng với nhiều người."
Phong Tấn: "..." Thích ai?
"Tao nói không phải sao?" Giang Duẫn nhìn khuôn mặt Phong Tấn xuất hiện một tia mờ mịt, cho rằng anh đang giả ngu, "May mắn là Tần Tô bệnh mù được chữa khỏi, sáng mắt ra, nhìn rõ bên cái loại chó đẻ như mày không có tương lai."
Phong Tấn: "..."
Ý cười ở khoé môi nhạt đi, Phong Tấn mặt vô biểu tình: "Thời Vị, tiễn khách."
Nếu không phải vì nể mặt dì của Giang Duẫn, Phong Tấn đã sớm tự tay chỉnh chết gã ta.
"Tuân lệnh!" Thời Vị hăng hái nhiệt tình đứng dậy, xách cổ áo Giang Duẫn lên, giống như đang xách con gà con.
"..." Giang Duẫn giãy giụa muốn thoát khỏi, nhưng cuối cùng lực bất tòng tâm.
Một cậu ấm hằng ngày chỉ biết ăn uống nhậu nhẹt, và luôn ngồi trong văn phòng như gã, sao có thể sánh với Thời Vị từng được huấn luyện khắc nghiệt trong quân đội.
Anh ta thẹn quá hoá giận gào lên, "Mẹ mày Thời Vị, buông tao ra!"
"Buông cái cmm!" Thời Vị vẻ mặt nham hiểm xách Giang Duẫn ra khỏi phòng bệnh, nóng lòng muốn thử nói: "Ông mày nhịn mày lâu rồi, hôm này tao thề sẽ đánh gãy chân chó mày!"
Giang Duẫn nháy mắt cảm thấy thân dưới của mình lạnh căm căm: "..."
-
Cuộc gặp gỡ Giang Duẫn, Phong Tấn chỉ cho là cơn gió thoáng qua rồi biến mất tung.
Nửa tháng sau, Phong Tấn xuất viện.
Người tới đón anh xuất viện là trợ lý của anh, tên là Trần Mạnh Hiên.
Trần Mạnh Hiên ngồi ở ghế lái, cậu ta nâng mắt nhìn kính chiếu hậu, thấy được người đàn ông đang lười biếng ngồi ở ghế sau, cẩn thận hỏi: "Cậu hai muốn về nhà hay về chung cư?"
"Về chung cư đi." Phong Tấn thoải mái duỗi người, một tháng qua nằm viện, vì cơ bắp và xương cốt lâu ngày không được hoạt động chỉnh chu mà phát ra tiếng ma sát răng rắc giòn tan.
Nãy giờ Phong Tấn cảm thấy có cái gì đó thiếu thiếu, lúc này anh mới nhớ ra là —— "Anh tôi đâu?"
Nhà họ Phong tuy được người đời xem là nhà hào môn giới thượng lưu, có tuổi đời xa xưa, nhưng mà bên trong bộ phận gia đình cũng không phức tạp rắc rối như những bộ phim trên truyền hình hay nói. T????u????ện cop từ t????ang || T????ùmT????u ????ện.???????? ||
Ba mẹ Phong Tấn đã sớm chết vì sự cố máy bay, hiện tại trong nhà chỉ có anh và một người anh cả, Phong Già Diệp.
Từ nhỏ Phong Già Diệp đã được xem là người thừa kế của tập đoàn, anh ta thông minh, tài giỏi quyết đoán, có thể nói anh ta là thiên tài.
Năm 18 tuổi anh ta không phụ kỳ vọng của nhà họ Phong mà leo lên vị trí cao nhất của tập đoàn, nắm giữ mọi mạch kinh tế thành phố A.
Mà Phong Tấn sinh sau đẻ muộn, từ khi ra đời anh đã định sẵn là sẽ thua Phong Già Diệp một bậc.
Anh cũng không có thèm nhỏ dãi vị trí Phong Già Diệp đang nắm giữ, không phải vì tình anh em thâm hậu, mà là làm một người cầm quyền của tập đoàn thực sự rất khó.
Nhìn Phong Già Diệp đi, anh ta chỉ mới 34 tuổi thôi mà tóc đã bạc, thân thể cũng không được khoẻ mạnh cho lắm vì hằng ngày phải ngồi trong văn phòng, Phong Tấn không muốn như anh ta.
Vì không có cảnh tranh giành tài sản, cho nên tình cảm hai người khá tốt.
Phong Tấn gây chuyện làm trời làm đất, Phong Già Diệp sẽ ở phía sau chùi đít.
Cái gì Phong Già Diệp đều cho anh, nhưng cổ phần và chức vị nắm quyền thì không.
Có cây đại thụ là Phong Già Diệp che chở, Phong Tấn vô cùng an tâm thoải mái làm một cậu ấm hằng ngày chỉ biết ăn chơi trác táng.
Nếu ngày thường nghe tin anh nằm viện, Phong Già Diệp sẽ không màng tới công việc mà chạy tới thăm anh, nhưng hiện tại, một tháng qua cũng chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu, điều này làm Phong Tấn cảm giác có chút kỳ lạ.
Trần Mạnh Hiên khó có thể phát hiện rụt rụt cơ thể, như sợ hãi điều gì đó: "Cậu cả bận công tác ở thành phố V ạ."
Phong Tấn híp mắt, làm như không thấy bộ dáng hoảng hốt của trợ lý mình, ừ một tiếng.
Trần Mạnh Hiên thấy Phong Tấn dường như không có ý định hỏi sâu thêm, yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
-
Chung cư Phong Tấn ở là một nơi trung tâm của thành phố, vị trí đắt đỏ, biết bao nhiêu người ao ước muốn sở hữu một căn.
Phong Tấn bấm nút lên đến tầng mình, ở phía sau anh là Trần Mạnh Hiên hai tay bận rộn xách đồ.
Ting —— Cửa thang máy mở.
Phong Tấn đi đến phòng mình, đang tính dùng vân tay mở cửa, một giọng nói vui vẻ ở phía sau đột ngột vang lên.
"Hi, Phong Tấn. Anh mới xuất viện à?"
Hai cái đầu xoay lại.
Ở cửa phòng đối diện không biết mở ra từ lúc nào không hay, Trịnh Ý Đông khoanh hai tay dựa vào khung cửa, vẫy vẫy tay với Phong Tấn.
"Trịnh Ý Đông." Phong Tấn trầm thấp gọi một tiếng, xem như chào hỏi.
Trịnh Ý Đông cười cong mắt, thoạt nhìn tâm tình không tồi: "Phải gọi là cục cưng bé nhỏ chứ, đúng không? Chúng ta là người yêu của nhau mà."
Phong Tấn: "..." Có người yêu nào biết người yêu mình nằm viện, mà chỉ thăm bệnh đúng một lần thôi không.
Trần Mạnh Hiên ở phía sau cũng vẻ mặt kinh dị, cậu hai nhà mình từ khi nào có mối quan hệ mờ ám với tên điên này vậy? Sao cậu ta không biết.
Còn có... Không phải lúc nãy tên điên đó gọi điện cho cậu ta, hỏi thăm tình hình Phong Tấn đã xuất viện hay chưa sao.
Nhận ra ánh mắt của Trần Mạnh Hiên, Trịnh Ý Đông vẻ mặt vô tội.