"Phong Tấn, anh chẳng qua chỉ là một con chó dạng thấp kém mà thôi."
Giọng nói thanh niên trong trẻo, mang theo nồng đậm trào phúng và giễu cợt, cứ như sấm sét nổ tung bên tai Phong Tấn.
"Đến bây giờ anh vẫn còn chưa nhận ra vấn đề nữa hả?" Thanh niên ác liệt nói: "Ngay cả đôi giày rách tôi nhặt được ở ven đường, anh cũng chẳng xứng bằng nó. Vậy yêu tôi, anh nghĩ anh xứng sao?"
Bịch —— Một tiếng trầm đục.
Thân hình to lớn đang cố gắng bò dậy của người đàn ông rốt cuộc cũng không chống đỡ được mà ngã xuống mặt đất.
Phong Tấn cảm giác xung quanh tựa hồ đều là máu, một màu đỏ tươi chói mắt cứ thế xâm chiếm toàn bộ tầm nhìn của anh.
Cả cơ thể Phong Tấn cứng đờ đau nhức, trên người anh không có một chỗ nào nguyên vẹn, dưới lớp vải rách nát kia là đầy rẫy những vết thương sưng mủ chưa được xử lý kịp thời, trông có phần ghê người.
Phong Tấn theo bản năng cuộn tròn người, nghe đường dây bên kia truyền đến tiếng tích tích.
Thời điểm người nọ ngắt ngang cuộc gọi, Phong Tấn dường như nhìn thấy bóng tối bắt đầu chen chúc, giăng đầy bốn phía, chúng nó vặn vẹo trở thành những cái bóng, nở nụ cười dữ tợn bước về phía anh.
Phong Tấn lẳng lặng nằm trên vũng máu, mặc kệ bóng tối đang cắn nuốt lấy mình.
Một tiếng nổ cháy lớn —— Thân ảnh cao lớn của Phong Tấn cứ thế bị ngọn lửa nuốt chửng hoàn toàn.
Căn nhà cũ kĩ nháy mắt bị nhấn chìm vào biển lửa mênh mông, những tiếng còi báo động ồn ào liên tiếp vang vọng, khiến vùng ngoại ô vốn hoang vắng lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
"Anh Tấn? Anh Tấn!"
Lúc này ở ngoài, một người đàn ông bước chân loạng choạng vội vàng chạy tới, từ cổ họng khô khốc hắn phát ra tiếng kêu khàn khàn.
"Trịnh Ý Đông! Cậu điên rồi! Mau quay về!" Thời Vị vừa mới bước xuống xe lập tức hô lớn, anh ta thực sự không ngờ được là lửa cháy lớn như vậy, cũng không ngờ Trịnh Ý Đông liều mạng như vậy, không màng đám lửa đang bùng nổ ngăn trở mà bất chấp lao vào cứu người.
"Mau mau cản anh ta lại!"
Đáng tiếc, hình bóng Trịnh Ý Đông đã sớm biến mất.
Thời Vị đau đầu kêu rên, anh ta thực sự muốn ngất xỉu ở tại chỗ này.
Nhưng mà tuy tức giận thì tức giận, việc cứu hộ vẫn là được ưu tiên, Thời Vị nhanh chân phân phó đội cứu hộ vào cứu người và dập lửa.
Tí tách tí tách ——
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, những vệt tro nặng nề đổ xuống, hơi nóng ập đến làm Trịnh Ý Đông có loại ảo giác cả cơ thể mình đang bị tạt thẳng một chậu nước sôi.
Cảm giác hít thở không thông lấn át khắp nội tạng, Trịnh Ý Đông khó chịu nhíu mày, hắn gắng gượng mở to đôi mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Kẹt kẹt...
Khúc gỗ trên trần nhà lung lay muốn sụp đổ.
Trịnh Ý Đông biết rõ Phong Tấn là nhân vật chính của thế giới này, vậy nên mặc kệ anh có bị thượng nặng tới đâu cũng sẽ không chết được.
Nhưng khi thấy khúc gỗ lập tức phải rơi xuống về phía Phong Tấn, sắp sửa đè nát anh, hắn vẫn không kiềm được hốt hoảng.
—— Là do hắn không nỡ muốn Phong Tấn phải chịu bất cứ tổn thương nào, mặc kệ là vết thương nhỏ hay vết thương lớn.
Đầu óc Trịnh Ý Đông trống rỗng, lửa nóng điên cuồng lan tràn thiêu rụi tấm lưng hắn.
Đợi đến khi Trịnh Ý Đông phục hồi lại tinh thần, hắn đã ôm chặt Phong Tấn vào lòng, bảo vệ anh kín mít không một kẽ hở.
Trịnh Ý Đông chịu đựng cơn đau đớn ầm ĩ và bỏng rát từ vết thương truyền đến, hắn bọc Phong Tấn vào lòng, sau đó chạy như điên ra ngoài.
Trong ấn tượng của Trịnh Ý Đông, Phong Tấn luôn luôn là một tượng đài cao cao tại thượng không thể với tới.
—— Phong Tấn là thánh thần, còn hắn là tín đồ.
Nhưng mà hiện tại, người đàn ông mạnh mẽ ấy lại đang suy yếu nằm trong người hắn, lồng ngực nhè nhẹ phập phồng, hơi thở mỏng manh, sinh mệnh như lúc nào cũng có thể bị chặt đứt.
Nhìn thấy bộ dạng này của Phong Tấn, trong lòng Trịnh Ý Đông vô cùng bất an, hắn khó khăn vượt qua những trở ngại ở trước mặt, một bên nóng nảy gọi: "Phong Tấn? Anh có nghe thấy em nói không?"
Đáng tiếc, mặc kệ Trịnh Ý Đông có lớn tiếng gọi anh bao nhiêu lần, người đàn ông vẫn nhắm chặt đôi mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.
Tựa như hôm đó, dù biết mình sẽ thất bại thảm hại, Trịnh Ý Đông vẫn không cam tâm, hắn cố chấp quỳ xuống cầu xin Phong Tấn đừng rời đi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thắng được Tần Tô, không thắng được sức mạnh của hướng đi cốt truyện.
Người đàn ông ấy không bao giờ quay đầu lại nhìn hắn một lần nào nữa.
Trịnh Ý Đông sờ sờ khuôn mặt trộn lẫn bụi bặm và máu tươi của Phong Tấn.
Hai tròng mắt đen như mực phản chiếu ánh lửa rực rỡ, bên trong hiện rõ tình ý và cảm xúc điên cuồng tràn ngập bén nhọn.
Quả nhiên —— Việc chấp nhận lui về sau nhìn Phong Tấn cùng Tần Tô bên nhau, hắn làm không được.
Làm không được, không thể nào kiềm chế được, vậy thì cướp lấy đi.
-
Rạng sáng, một chiếc giường được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, tiến vào phòng ICU được canh chừng nghiêm ngặt.
Sau khi băng bó vết thương xong, Trịnh Ý Đông đã đứng chờ ở ngoài hành lang một đêm.
"Cậu về nghỉ ngơi một chút đi, đợi tý nữa bác sĩ tới kiểm tra lại, nếu Phong Tấn không ra vấn đề gì tôi sẽ báo với cậu sau."
Thời Vị bận rộn cả một đêm cuối cùng cũng được thở một hơi, anh ta nhìn Trịnh Ý Đông toàn thân chật vật, khó được thiện tâm nói.
Tiếc là lòng tốt của anh ta Trịnh Ý Đông không cần.
Chỉ thấy Trịnh Ý Đông liếc nhìn Thời Vị một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đứng yên bất động canh chừng ở ngoài phòng ICU.
Ánh mắt Trịnh Ý Đông si mê xuyên qua kính thuỷ tinh, nhìn thẳng vào sườn mặt tái nhợt của người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Thời Vị: "..."
"Cậu..."
"Câm miệng." Trịnh Ý Đông mất kiên nhẫn cắt ngang lời Thời Vị tính nói, thần sắc hung ác nói: "Cút đi."
Ánh đèn trên trần nhà mờ nhạt, mạ lên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ âm u của Trịnh Ý Đông, làm vết sẹo từ trán trượt qua mí mắt càng thêm dữ tợn.
Thời Vị nháy mắt đã cảm thấy một nguồn áp lực khổng lồ đè nặng trên vai, anh ta nhịn không được mà yên lặng lui về sau một bước, cười mỉa nói thầm: "Ít ra tôi còn là bạn thân từ hồi còn nhỏ của Phong Tấn, cậu là cái thá gì chứ?"
Tuy Thời Vị nói khá nhỏ, nhưng hành lang yên tĩnh chỉ có hai người, cho nên Trịnh Ý Đông nghe rất rõ.
"Tôi là người yêu anh ấy."
Giọng nói Trịnh Ý Đông nhàn nhạt.
Thời Vị: "?"
Thời Vị vẻ mặt kỳ quái.