Trà Môn Khuê Tú

Chương 8: Ứng đối




Mạc Cương vừa nghe lời này, vội vàng muốn giấu đi nhưng làm sao giấu được, hắn thần sắc hoảng loạn, lắp bắp giải thích: “Cái này…Đây là ta lúc trước vào thành giúp việc, gia chủ của ta không cần nữa nên thưởng cho ta.”

Những người trồng chè kia đều kinh ngạc nhìn Mạc Cương, bọn họ đều là hàng xóm nhà hắn nên biết rõ trong nhà hắn chỉ có một lao động chính, vườn trà nhà hắn còn cần người chăm sóc, làm sao có thời giờ đi vào thành làm việc?

Tô Ngọc Uyển nhìn Mạc Cương cười cười đầy thâm ý nhưng cũng không dây dưa, quay lại đối mặt với mọi người nói: “Các vị, cha ta mặc dù không còn nữa, nhưng đệ đệ ta là đích trưởng tử, gia nghiệp này đều là của hắn, làm sao lại không làm chủ được? Nhị thúc, tam thúc của ta đã sớm phân gia, bọn họ cũng không có khả năng đến quản lý sinh ý của nhà ta. Chuyện này cho dù có đưa lên quan phủ vẫn là chúng ta chiếm lý. Huống hồ…” Nói đến đây nàng lại quét mắt nhìn mọi người một cái, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Hiện tại là ta cùng Xương ca nhi đứng trước mặt mọi người mà không phải nhị thúc, tam thúc. Điều này cũng có nghĩa là trong Tô gia của ta đã đạt được nhận thức chung, những kẻ muốn khơi mào sự tình để trục lợi ta khuyên vẫn nên tỉnh lại đi kẻo ăn trộm gà không được lại mất thêm nắm gạo.”

Lời này vừa dứt, mọi người ban đầu còn nhỏ giọng nghị luận cũng dần im lặng, ánh mắt không tự chủ được mà chuyển sang người Mạc Cương. Mạc Cương vốn là một hán nông bình thường, bị Tô Trường Đình thu mua đi kích động mấy người trồng chè khác tới đây nháo sự. Lúc này thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên, bất quá có thể được TôTrường Đình nhìn trúng tự nhiên là cũng có vài phần bản lĩnh. Hắn lấy can đảm một chút rồi gân cổ lên nói:

- Ngươi là một cô nương gia, cả ngày xuất đầu lộ diện gặp gỡ nam nhân chúng ta, không sợ tổn hại danh dự hay sao?

Tô Ngọc Uyển cười lạnh một tiếng:

- Xin hỏi các vị đại bá đại thúc ở đây, nếu chẳng may các ngươi tao ngộ bất trắc mà buông tay rời khỏi nhân gian, trong nhà thê tử ốm yếu, nhi tử lại nhỏ, vậy các ngươi hy vọng trưởng nữ đứng ra gánh vác cả nhà hay là chỉ lo danh dự của chính mình mà trốn ở trong phòng, để cho thúc bá trong tộc cướp đi toàn bộ gia sản của mình?

Bên dưới liền vang lên tiếng nghị luận, những người trồng chè này đều là dân chúng bình thường, nữ nhi trong nhà xưa nay đều phải lo liệu việc nhà, lên núi hái trà, vào thành giúp việc, nào có chuyện ở không? So sánh với việc có thể ăn no, sống tốt thì loại quy củ khuê phòng đại môn không ra nhị môn không tới này chỉ là cái rắm, đã hôi thối lại mờ mịt. Nếu bọn họ không còn nữa, nữ nhi lại chỉ biết trốn trong phòng bảo toàn danh dự mà không màng sinh tử, kia không bằng để nàng hiện tại đói chết, đỡ lãng phí lương thực.

Tô Ngọc Uyển nói lời này cũng không phải muốn bọn họ trả lời, liếc mắt nhìn Mạc Cương thong thả nói:

- Ta không biết ngươi bị ai thu mua để kích động mọi người tới đây gây rối, nhưng ta nói cho ngươi biết, việc nhà ta không phải ngươi có thể chen vào.

Nói đoạn lại nghiêm túc nhìn mọi người, lạnh lẽo tiếp:

- Ta hôm nay cũng nói rõ ràng, khế ước trà xuân năm trước chúng ta đã ký xong, nếu là nguyện ý bán, chúng ta sẽ thu mua theo thỏa thuận, một văn cũng không thiếu, nếu như không muốn bán thì chúng ta cũng không ép, chỉ cần bồi thường phí vi phạm khế ước là được, những chuyện khác không cần nói nữa.

Nói xong, phất tay áo xoay người rời đi.

Nghề trà đã có lịch sử lâu đời, lợi nhuận vô cùng lớn, vì thế mà cửa hàng mua bán trà có ở khắp nơi. Nhóm nông dân trồng trà sẽ ở lúc hái trà quý trước cùng trà thương kí kết hiệp ước thu mua. Trà thương sẽ tính toán toàn bộ chi phí mua than, nhân công, thuế quan, li kim, chi phí vận chuyển cần dùng trong quá trình sản xuất và buôn bán trà, sau đó định ra giá cả hợp lý để thu mua chè sô của nông hộ, cũng dự chi tiền đặt cọc, đợi sau khi thu hoạch và chế biến xong, lại căn cứ vào chất lượng chè sô mà điều chỉnh giá cả, bổ sung phần tiền còn thiếu.

Vì đảm bảo tính ổn định cho ngành sản xuất trà, tránh việc cường mua cường bán, hoặc giá cả tăng đột biến mà tổn hại lợi ích của trà thương khác, cửa hàng đề nghị trà thương trước khi thu mua chè sô phải cùng nông dân trồng chè kí kết hiệp ước, cũng quy định tiền vi phạm hợp đồng. Một khi xảy ra chuyện đều sẽ có người đứng ra chủ trì công đạo.

Cho nên Tô Ngọc Uyển căn bản không sợ những người này cầm tiền đặt cọc nhà nàng lại xoay người đi bán trà cho người khác. Bọn họ nếu muốn bán chỉ cần bồi thường gấp mười lần tiền đặt cọc cho nàng là được. Nếu là như vậy, đại phòng chẳng những không bị thiệt hại, ngược lại có thể kiếm thêm chút đỉnh.

Nhìn Tô Ngọc Uyển mạnh mẽ dứt khoát như vậy, những nông dân kia không khỏi ngạc nhiên. Bọn họ theo chân Mạc Cương đến nháo, đơn giản cũng là muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, dù sao đại phòng Tô gia đều là cô nương gia cùng hài tử yếu đuối, còn không phải bọn họ nói cái gì liền đáp ứng cái đó hay sao? Bọn họ cũng không quá phận, chỉ muốn tăng giá trà xuân lên một, hai thành là được, nào ngờ đại cô nương lại dứt khoát như thế, một chút cơ hội để thương lượng cũng không có.

Mạc Cương lại vô cùng vui vẻ, hắn bị Tô Ngọc Uyển phá ngang đã cho là việc hôm nay không thể thành. Dù sao những người này cũng đã hợp tác với Tô Trường Thanh nhiều năm, cũng có chút giao tình. Sau khi làm rõ ý đồ của hắn, chỉ cần Tô Ngọc Uyển lại khóc lóc cầu xin một chút, không chừng mấy người này sẽ mềm lòng, chỉ nhấc giá trà lên một chút liền thôi, nếu muốn phá hỏng sinh ý của đại phòng sợ là rất khó. Không nghĩ tới Tô gia đại cô nương lại chính mình tìm đường chết, chẳng những không khóc lóc van xin, ngược lại thái độ còn cứng rắn, buông lời đe dọa xong liền phất áo bỏ đi, mấy kẻ chân đất kia tất sinh ra bất mãn, chỉ cần hắn xúi giục thêm vài câu, việc lớn còn không phải sẽ thành? Nghĩ đến đây hắn liền âm dương quái khí nói:

- Chậc chậc, Tô đại lão gia là người hòa khí, làm sao lại có nữ nhi ngang ngược như thế a? Nói lời không hợp liền uy hiếp, thật cho là chúng ta sợ ngươi, làm như rời khỏi Tô gia thì chúng ta không có cơm ăn vậy.”

Mấy người trồng chè tuy biết Mạc Cương là kẻ bị người khác thu mua, nhưng lời này đúng là vẫn là hợp ý bọn họ, nói không chừng người thu mua Mạc Cương cũng không chỉ thu mua một người  này, không biết trong tối còn bao nhiêu kẻ cùng một giuộc với hắn. Cho nên Mạc Cương vừa dứt lời liền có người phụ họa nói:

- Còn không phải sao? Đại tiểu thư ngang ngược nói nói lý lẽ như thế, nếu muốn cùng nàng hợp tác làm ăn, tất phải cẩn thận hầu hạ, nếu không nhất định sẽ không có trái ngon để ăn.”

- Đúng vậy

- So với cha nàng còn kém xa, Tô gia ở trong tay nàng phỏng chừng không tới hai năm sẽ suy tàn xuống dưới. Chúng ta nếu đã nháo lên, không bằng nhân cơ hội này đổi một chủ gia mới, miễn cho sau này phải chịu khổ.”

Đám người Trần Trác Lãng nguyên vẫn đang đứng một bên xem kịch, không nghĩ tới trong nháy mắt lại phát triển thành cái dạng này. Tuy hắn không rành thế sự nhưng cũng hiểu được biểu muội nhà mình đây là bị người khi dễ. Hăn tới Tô gia chính là tùy tiện hành động, tiền trảm hậu tấu, trước đó cũng không có phân phó của Trần lão thái gia nên không tiện nhúng tay vào việc của Tô gia. Nhưng hắn cũng biết nếu hắn cứ trơ mắt mặc kệ đám nông hộ kia khi dễ cửa thân thích này thì về nhà nhất định sẽ bị tổ phụ khiển trách.

Hắn tiến lên vài bước, mặt trầm xuống, muốn lên tiếng trách cứ lại không ngờ bên cạnh nhiều hơn một người kéo tay hắn, thấp giọng nói: “Biểu thiếu gia, cô nương nhà ta nói việc này cô nương tự có chủ trương, biểu thiếu gia không cần lo lắng. Còn thỉnh người đừng lên tiếng đem con cá sắp cắn câu chạy mất.”

Trần Trác Lãng quay đầu nhìn lại chỉ thấy một nha hoàn thanh lệ, hình như là nha hoàn thiếp thân của Tô Ngọc Uyển. Thấy hắn nhìn lại, nha hoàn kia nhún gối hành lễ: “Nô tỳ Cốc Vũ, là nha hoàn thiếp thân của đại cô nương.”

Trần Trác Lãng chớp mắt, nhất thời không hiểu được ý của Cốc Vũ, Nhan An lan lại lên tiếng trước: “Trần công tử, xem ra lệnh biểu muội đã có diệu kế, chúng ta không cần nhúng tay, đợi xem nàng an bài thế nào đi.”

Thân phận của Nhan An Lan mặc dù Thẩm Nguyên gia không nói rõ, chỉ hàm hồ nói qua là đến từ kinh thành. Nhưng dựa vào thái độ cung kính của Thẩm Nguyên Gia đối với hắn mà nói, thân phận của hắn tất không phải tầm thường. Nếu hắn đã nói vậy, Trần Trác Lãng cũng không tiện nói gì thêm nên hướng Cốc Vũ gật gật đầu, cười nói với Nhan An Lan: “Nhan huynh nói phải, đã vậy, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi.”

Hạ nhân ở vườn trà đã tới từ sớm, Tô Thế Xương cũng đã trở lại nên, mọi người lần lượt  vào phòng, tự mình rửa mặt nghỉ ngơi.