Trà Môn Khuê Tú

Chương 62: Cùng nhau nói chuyện




Thấy Ân thị cuối cùng cũng ngừng khóc, Lý Phu Nhân thở ra một hơi nhẹ nhõm, có chút hối hận mình vì sao lại nhắc tới Tô Trường Thanh làm gì. Nếu như Ân thị cứ khóc mãi không ngừng thì bà cũng không có cách nào nói chuyện cầu hôn được, khổ nỗi nhi tử vẫn còn chờ ở đại sảnh đâu.

“Muội là người có phúc khí, nhi nữ đều có bản lĩnh, lúc nãy ta vừa gặp Xương ca nhi, chỉ nửa năm không thấy đã cao lên rất nhiều, cũng trưởng thành rồi.”

Nghe Lý Phu Nhân nhắc đến nhi tử của mình, Ân thị liền vui vẻ nói: “Hắn cũng là bất đắc dĩ thôi, cả ngày đều bận rộn theo tỷ tỷ quản lý trà sạn, cũng không đi học nữa.”

“Có bao nhiêu hài tử cho dù có ép buộc cũng không thể làm nên trò trống gì đó thôi, Xương ca nhi tuổi nhỏ đã có thể quản lý trà sạn tốt như vậy, trà xuân bán ra giá thành cũng cao nhất huyện, có ai mà không khen ngợi đâu.” Lý Phu Nhân từ lúc còn trẻ đã phải một tay lo liệu sinh ý trong nhà nên cũng có chút bản lĩnh, trong lòng muốn nhắc đến Tô Ngọc Uyển, nhưng miệng vẫn không ngừng khen ngợi Tô Thế Xương.

Làm mẫu thân có ai lại không muốn nghe người ta khen ngợi nhi nữ của mình, Ân thị nghe vậy thì vô cùng thoải mái, mặt mang ý cười nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Hắn cũng chỉ là đi theo học hỏi thôi, mọi chuyện đều do Uyển tỷ nhi cùng Mã chưởng quầy làm cả.”

Lý Phu Nhân thấy bà nhắc tới Tô Ngọc Uyển thì thầm vui vẻ, vội vàng phụ họa theo: “Thấy không, ta đã nói muội là người có phúc mà, nhi tử đã như vậy, nữ nhi cũng không chịu thua kém, chỉ là một tiểu cô nương mà còn giỏi giang hơn cả một đống thiếu gia, lão gia đọc sách nhiều năm, nghiên cứu ra được bí phương sao trà mới, chuyện này a, ngoại trừ Đại Phương đại sư ra còn chưa có ai làm được đâu. Muội có thể có được một đôi nhi nữ tốt như vậy làm sao mà không vui vẻ, đổi lại là ta chỉ sợ nửa đêm cũng sẽ cười tỉnh ấy chứ.”

Chuyện bên ngoài từ trước tới nay Tô Trường Thanh cũng không nói cho Ân thị biết mà chính bà cũng không có hứng thú. Chuyện bí phương Tô Ngọc Uyển sợ Ân thị trong lòng sinh nghi, lại lo người khác lợi dụng bà tới đối phó mình, chia rẽ tình cảm mẹ con nên từ sớm đã để Lê ma ma tiết lộ cho Ân thị, đồng thời cũng tẩy não bà, nói bí phương kia vốn là Tô Ngọc Uyển tự mình nghiên cứu ra, nàng nếu muốn chia sẻ với hai đệ đệ thì chính là đại ân, nếu không muốn thì cũng chẳng có gì quá phận. Dù sao nó cũng không phải là đồ của Tô gia, tự nhiên phải do chính nàng làm chủ.

Ân thị vốn chịu ảnh hưởng sâu sắc của lễ giáo nên rất coi trọng đạo đức nhân nghĩa, không phải đồ của mình thì không thể lấy, chỉ lo an phận thủ thường, không sinh tạp niệm. Bà lại là người không có chủ ý, nghe Lê ma ma nói vậy thì cũng đồng ý. Hôm nay nghe Lý Phu Nhân nhắc đến chuyện này Ân thị cũng chỉ cười cười nói: “Là Uyển tỷ nhi nhất thời may mắn thôi, cũng không tính là gì.”

“Uyển tỷ nhi đúng là người có phúc khí.” Lý Phu Nhân nói.

Bà ta dọn đường lâu như vậy cảm thấy đã đến lúc thu lưới rồi, bèn nhìn Tô Ngọc Uyển trách cứ: “Vốn dĩ hôm nay ta cũng không muốn tới, nhưng mà Minh ca nhi cứ năn nỉ mãi nên ta mới phải bất đắc dĩ đến đây.”

Bà ta không nói thêm gì nữa, vuốt vuốt quần áo xong thì ngồi thẳng người lên nghiêm túc uống trà. Ân thị tuy tính tình có chút yếu đuối nhưng cũng không phải vụng về, vừa nghe cũng biết bà ta đây là muốn nói chính sự, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến hôn sự của Tô Ngọc Uyển. Bà không khỏi nhìn nữ nhi một cái rồi lại nhìn Lý phu nhân, chờ ba ta nói tiếp.

Lý Phu Nhân vốn muốn làm bộ làm tịch một chút để Ân thị cùng Tô Ngọc Uyển vội vàng mở miệng trước, phía sau bà ta liền dễ nói. Ai ngờ Tô Ngọc Uyển chỉ ngồi yên tự tiếu phi tiếu nhìn bà không nói gì, ngay cả Ân thị tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không biểu hiện gì thêm khiến tính toán của bà ta rơi vào khoảng không.Lý Phu Nhân đành phải buông chén trà, ho một tiếng, dùng khăn lau miệng rồi mới nói: “Uyển tỷ nhi nhà muội lúc đầu cũng quá kỳ cục đi, cả ngày đều xuất đầu lộ diện, nàng chạy lên núi thì cũng thôi đi, còn đến trà sạn, đó là nơi nào a, hạ nhân đều là nam tử, một cô nương như nàng cả ngày đều tiếp xúc với bọn họ chẳng phải sẽ khiến người ta đàm tiếu hay sao? Cho nên ta mới phái tẩu tẩu của Minh ca nhi tới nói nàng một chút, nhưng nàng lại đầy miệng ác ngôn, đuổi người ta ra ngoài. Ta niệm tình nàng tuổi nhỏ lại mới tang phụ nên tâm tình không tốt cũng có thể thông cảm mới tìm một cơ hội hẹn nàng tới trà lâu khuyên nhủ. Kết quả thì sao? Trong mắt nàng lại hoàn toàn không có chỗ cho người bà bà tương lai này, ngôn ngữ bất kính khiến ta vô cùng tức giận.”

Nói đến đây Lý Phu Nhân nghiêm khắc nhìn Tô Ngọc Uyển, một bộ mình vẫn đang rất tức giận. Bà ta muốn tỏ vẻ một chút khiến Tô Ngọc Uyển kinh sợ, sau này sẽ tôn trọng bà bà một chút, nào ngờ Tô Ngọc Uyển cũng thẳng tắp nhìn lại, chẳng những không thảng thốt xấu hổ, ngược lại còn cười như không cười, tựa hồ đã nhìn thấu tất cả tính toán của bà.

Bên kia Ân thị vừa nghe Lý Phu Nhân nói vậy thì nổi giận. Nữ nhi của mình nhìn thế nào cũng thấy tốt, há có thể để cho người chỉ trích? Hơn nữa Lý gia lui hôn bà còn chưa tìm người tính sổ đâu, hôm nay lại chạy tới đây nói hưu nói vượn trước mặt, thật là không biết xấu hổ.

Ân thị trầm mặt nói: “Ngươi không phải vì chuyện này mà lui hôn hay sao? Bây giờ còn chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ cho là Tô gia chúng ta không có ai? Còn nữa, ngươi lấy tư cách gì mà tới đây chỉ trích nữ nhi của ta? Nàng tuy không còn cha nhưng cũng còn có nương là ta dạy dỗ, không cần phu nhân lo lắng. Ngươi vẫn nên về nhà dạy dỗ nhi tử của mình cho tốt đi, đừng để gặp ai cũng kéo vào phòng mà làm hỏng thanh danh của mình.”

Tô Ngọc Uyển sửng sốt nhìn mẫu thân rồi lại không nhịn được mà bật cười. Nàng thật không ngờ mẫu thân yếu đuối nhà mình cũng có lúc sẽ độc miệng như vậy. Xem ra Lý phu nhân đúng là đã chạm phải nghịch lân của bà rồi. Nhìn mẫu thân bảo vệ mình như vậy, trong lòng Tô Ngọc Uyển cũng sinh ra ấm áp, nhìn Lý Phu Nhân cũng thuận mắt hơn nhiều.

Lý Phu Nhân vốn đã tính toán trước, nhưng Tô Ngọc Uyển lại ra bài không như dự đoán khiến bà phải thay đổi kế hoạch. Không ngờ lời còn chưa nói hết đã bị Ân thị đánh trở về, Tô Ngọc Uyển lại làm như không hiểu thì trong lòng bực bội muốn thổ huyết. Nếu theo tính tình của bà, lúc này chỉ hận không thể phất tay áo mà đi rồi, nhưng nghĩ tới nhi tử cầu xin lại phải cố nhịn xuống, trong lòng thề chờ Tô Ngọc Uyển vào cửa Lý gia, nhất định sẽ hung hăng trừng trị nàng, khiến nàng nửa chết nửa sống cả đời mới thôi.

Vì khát khao tương lai “tốt đẹp” này, bà ta cố nén oán hận, cười cười trấn an Ân thị: “Phu nhân đừng vội, nghe ta nói hết đã.”