Trà Môn Khuê Tú

Chương 43: Vạch trần




Ngụy thị ở trước mặt Tô lão phu nhân luôn được sủng ái, trong phòng này còn có không biết bao nhiêu người đã bị thu mua rồi đâu.

Lập Xuân cùng Cốc Vũ thấy Tô Ngọc Uyển tiến lên, đại khái cũng đoán được chuyện này nên nhanh chóng lại gần, kéo Ân thị ra sau, nhìn qua giống như là ngăn cản không cho bà đánh Ngụy thị, nhưng thực chất là bảo hộ bà cùng Tô Ngọc Uyển phía sau.

Quả nhiên các nàng còn chưa lui được bao nhiêu, Ngụy thị đã nhào tới, chuẩn bị thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Ân thị, nhưng mà đáng tiếc Lập Xuân cùng Cốc Vũ đã chắn phía trước mà nha hoàn bà tử của Ân thị cũng tham gia vào ngăn trở, ngay cả một góc áo của Ân thị cùng Tô Ngọc Uyển bà ta cũng không chạm tới.

Lúc này Tô lão phu nhân mới phản ứng lại, kêu lên: “Dừng tay, tất cả đều dừng tay cho ta.”

Chờ cho hai bên đã bị kéo ra, Tô lão phu nhân mới xổ một tràng mắng: “Đây còn ra thể thống gì nữa? Lại còn đánh nhau, nếu như bị truyền ra ngoài, thể diện Tô gia cũng bị các ngươi làm cho mất hết.”

Lại chỉ vào Ân thị nói: “ Nhà lão đại ngươi cũng thật giỏi, ngày thường nhìn như nhu nhược, còn xuất thân đọc sách, làm sao lại trở thành bộ dạng đanh đá kia, một lời không hợp liền động thủ đánh người? Có còn vương pháp hay không, có đem lão bà tử ta để vào trong mắt hay không? Ngươi thật cho là ta không dám thay Thanh nhi hưu ngươi?”

Tô Ngọc Uyển còn tưởng Ân thị bị kích thích mới làm ra chuyện như vậy, lúc này đã bình tĩnh lại, không chừng liền sợ hãi thành cái gì cũng không biết, khẳng định là sẽ không thể đối đáp với tổ mẫu.

Nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng nói đỡ đã thấy Ân thị nâng mặt lên, hai mắt tràn đầy phẫn nộ, vô cùng kích động nói: “Nàng dám đánh nữ nhi của ta, ta liền đánh nàng! Ai muốn khi dễ nữ nhi của ta, ta liền liều mạng với kẻ đó.” Nói xong lại tiến lên một bước, chắn trước mặt Tô Ngọc Uyển, căm tức nhìn Ngụy thị.

Tô Ngọc Uyển tức thì ngẩn ngơ, sống mũi cay cay, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

Ngụy thị cũng ngơ ngác, đang muốn nói chuyện, Tô lão phu nhân đã đập mạnh xuống bàn: “Làm càn! Nương tử lão nhị chính là thẩm thẩm của nó, là trưởng bối, nàng muốn giáo huấn Uyển tỷ nhi đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngươi đánh nàng thì tính là gì? Chính là so với nữ nhân đầu đường kia còn không có giáo dưỡng hơn!”

Ân thị ngẩn ra, hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ xem bà bà nói có đúng không, Tô Ngọc Uyển thấy không ổn bèn lên tiếng: “ta tuy không còn cha, nhưng vẫn còn có nương. Nương ta vẫn còn ở đây, muốn giáo huấn cũng không đến phiên nhị thẩm. Nếu nói như tổ mẫu vậy, chẳng phải nương ta tát nhị muội muội vài cái cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa hay sao?”

Tô lão phu nhân há miệng thở dốc, mở miệng muốn tranh luận lại phát hiện mình cũng không thể nói được gì.

Ngụy thị từ trước đến nay đều xem Tô Ngọc Lăng là hòn ngọc quý trên tay, vừa nghe lời này đã nổi giận nói: “Ai muốn đánh nữ nhi của ta, ta sẽ liều mạng với kẻ đó.”

“Nhìn xem, đây còn không phải chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân đốt đèn hay sao?” Tô Ngọc Uyển cười trào phúng “Tổ mẫu, mặc dù cha ta không phải là nhi tử thân sinh của người, nhưng người cũng không thể quá mức bất công như vậy, nếu truyền ra ngoài thì không hay cho lắm. Lại nói, nương ta cũng là trưởng tẩu, có câu trưởng tẩu như mẹ, hôm nay đánh nhị thẩm cũng là do bà ấy bất nhân trước, trưởng tẩu thay lão phu nhân giáo huấn bà, lại có gì sai? Chuyện này cho dù có đưa ra phân xử, người sai cũng không phải là nương ta.”

Tô lão phu nhân sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Bà yêu nhất là mặt mũi, vì thanh danh tốt nên mấy năm nay cũng không dám quá khắt khe Tô Trường Thanh – đương nhiên nguyên nhân lớn nhất cũng do Tô lão thái gia rất bảo vệ trưởng tử nên bà không dám – hiện tại nếu bị người ta nói bất công, khắt khe cô nhi quả phụ nhà trưởng tử đã mất, chẳng phải thanh danh tốt bà kinh doanh cả đời kia cũng xong luôn hay sao.

Tô lão phu nhân nghẹn lời, nhưng Ngụy thị lại không thuận theo. Gả vào Tô gia nhiều năm như vậy, ngày thường bá đạo đã quen, nay tự dưng lại bị kẻ mình xem thường nhất đánh, nếu không lấy lại công đạo, Ngụy thị bà làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này được. “Trưởng tẩu là thứ chó chết gì, ta hôm nay nếu không cho ả một tát, ta liền không phải họ Ngụy.” Nói xong bà ta cũng vọt lên định tát Ân thị, nào ngờ bị Cốc Vũ duỗi tay cản lại, mất đà chao đảo, bịch một cái ngã lăn ra sàn.

“Nương…”

“Phu nhân…”

Trong phòng liền loạn thành một đoàn, Tô Ngọc Lăng cùng hạ nhân vừa ba chân bốn cẳng đỡ Ngụy thị, vừa kêu lên: “Các ngươi dám để hạ nhân đánh nương ta?”

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy hạ nhân của ta đánh nương ngươi? Rõ ràng nương ngươi muốn đánh trưởng tẩu, tự mình đứng không vững mới té ngã.” Tô Ngọc Uyển cười lạnh nói.

Nhìn cả phòng tranh cãi ồn ào như cái chợ, Tô lão phu nhân bực bội hét lên: “Câm miệng hết cho ta.”

Trong phòng tức khắc một mảnh an tĩnh.

“Đây là lời nên nói sao? Các ngươi nhìn lại chính mình xem, có còn ra thể thống gì hay không? Có khác gì những kẻ đanh đá ngoài đường hay không?” Tô lão phu nhân chỉ vào đám người đại phòng, nhị phòng, vẻ mặt đau đớn: “Không được đánh, cũng không được tranh cãi nữa, có nghe thấy không?”

“Vâng, mẫu thân.” Ân thị cung kính trả lời.

Ngụy thị xoa xoa mông, hung hăng nhìn Ân thị, không nói gì, mãi tới khi Tô lão phu nhân đập bàn kêu một tiếng “Ngụy thị”, bà ta mới hồi phục tinh thần, không tình nguyện nói “Vâng, nương.” “Đều là người một nhà, làm sao lại đánh nhau, chuyện này dừng ở đây, ai cũng không được nhắc lại nữa.” Tô lão phu nhân lại nhắc lại một lần quyết định của mình.

“Tổ mẫu, vấn đề ở đây không phải là nương ta đánh đại bá mẫu, mà là do đại tỷ tỷ vũ nhục ngoại tổ mẫu của ta mới khiến nương tức giận công tâm, mà đánh đại tỷ tỷ.” Tô Ngọc Lăng từ nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng nhiên lại mở miệng nói.

Ngụy thị bị nữ nhi nhéo một cái đã phản ứng kịp, phụ họa nói: “Đúng, đúng, đúng, nếu không phải Uyển tỷ nhi nói nhà mẹ đẻ … nói nhà mẹ đẻ ta…” Làm như cảm thấy những lời đó nếu nói ra chính là vũ nhục Ngụy gia nên không nói tiếp nữa, mà chỉ về phía Tô Ngọc Uyển, nghiến răng nghiến lợi.

“Uyển tỷ nhi, ngươi có gì muốn nói không?” Tô lão phu nhân phảng phất như phán quan, ngồi ở chủ vị hỏi Tô Ngọc Uyển.

“Những chuyện đó nếu Ngụy gia đã dám làm, ta sao lại không dám nói?” Tô Ngọc Uyển hoàn toàn làm lơ ánh mắt thù hận của mẹ con Ngụy thị, trên mặt vẫn mang theo tươi cười, trào phúng nói.

“Chuyện gì chúng ta dám làm mà không dám nói? Ngươi đừng có mà ăn nói bừa bãi!” Ngụy thị cả giận nói.

“Thẩm xác định muốn ta nói ở đây?” Tô Ngọc Uyển liếc bà ta hỏi.

Ngụy thị nhanh chóng hồi tưởng những chuyện phát sinh gần đây nhà mẹ đẻ một lần, thấy không có nhược điểm gì mới đúng lý hợp tình nói: “Nói thì nói, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, Ngụy gia ta không có gì không thể nói.”

“Vậy được!” Tô Ngọc Uyển trầm mặt, nhìn chằm chằm Ngụy thị, lạnh lẽo nhả chữ: “Trong lễ tang của phụ thân ta, người Ngụy gia cũng có đến tế bái, trong đó có một nữ tử vô cùng mỹ mạo muốn thông đồng với Lý Ngọc Minh. Mấy ngày trước lúc Lê ma ma lên núi báo cho ta chuyện Lý gia muốn từ hôn, ta đã phái người xuống núi điều tra Lý Ngọc Minh, phát hiện trong biệt viện Lý gia có một nữ tử xinh đẹp, chính là vị cô nương mỹ mạo muốn thông đồng với Lý Ngọc Minh kia của Ngụy gia.”

Tuy rằng trong mắt nàng, chuyện của Mạnh Anh Tuyết cùng Lý Ngọc Minh vẫn là Lý thiếu gia sai nhiều hơn, dù sao hắn cũng là người có hôn ước, lại còn trong tang lễ của nhạc phụ. Nhưng lúc này vì muốn chỉ trích Ngụy gia, Mạnh Anh Tuyết kia tự nhiên là phải lôi ra làm vì một chút. Lại nói khiển trách trượng phu tương lai trong tang lễ câu tam đáp tứ hình như Tô Ngọc Uyển nàng cũng bị mất mặt theo đâu.

“Ngươi nói hưu nói vượn! Ngụy gia chúng ta xưa này đều thanh bạch, quy củ, đã bao giờ làm chuyện vô liêm sỉ như vậy? Chính ngươi không giữ được vị hôn phu của mình còn có mặt mũi đi đổ oan cho người khác, ta phi.” Ngụy thị cũng không cần suy nghĩ đã phản bác ngay, bà ta nhất định không thể để cho ai nói xấu Ngụy gia.

Ngụy thị chống chế, Tô Ngọc Uyển cũng không nóng nảy, còn mỉn cười nói: “Nếu nhị thẩm không tin, ta có thể cho người đến biệt viện Lý gia bắt người đối chứng là được. Chỉ là đến lúc đó nháo lớn lên, nhị thẩm cũng đừng trách ta không cho Ngụy gia mặt mũi.”

Ngụy thị tức khắc nghẹn lời.

Sau đó lại có chút nghi hoặc. Ngụy gia nếu có cô nương nào đó có tư tình với Lý Ngọc Minh, vậy Lý Ngọc Minh từ hôn cũng là hợp lý, bất quá cho dù có là thật thì cũng nên chờ hắn từ hôn xong lại đến Ngụy gia cầu hôn mới đúng, làm sao người lại xuất hiện ở biệt viện Lý gia?

Nhưng Tô Ngọc Uyển người này tuy tính tình khiến người ta chán ghét nhưng từ trước đến nay đều không nói năng bừa bãi. Nàng một khi đã nói, vậy việc kia cũng có tám chín phần là thật rồi.

p/s: edit hai chương này thật sướng cái bụng quá đi mất. Uyển tỷ tỷ thật là ngầu