Hôm nay Nhan An Lan mặc trường y màu nguyệt bạch, cổ tay áo dùng chỉ bạc thêu hoa văn, xứng với khuôn mặt mày kiếm mắt sáng, dáng người anh đĩnh cao lớn lại càng thêm anh tuấn bức người.
Nếu Trần Hân Nhi ở đây, nhất định sẽ bị bộ dạng này của hắn mê hoặc đến mặt đỏ tim đập. Nhưng Tô Ngọc Uyển chỉ nhẹ nhàng nhìn hắn một cái xong thì hành lễ: “Nhan công tử.” Biểu tình vẫn đạm nhiên như cũ, đưa tay ra hiệu mời Nhan An Lan ngồi xuống.
Hai mắt Nhan An Lan hơi lóe lên, cũng đáp lễ lại rồi ngồi xuống ghế.
Tô Ngọc Uyển ngồi xuống ghế chủ tọa, nhìn sang kế bên thấy đã có một chung trà nhỏ đặt ở đó, hiển nhiên hạ nhân đã dâng trà lên cho Nhan An Lan, cho nên nàng cũng không nhiều lời vô nghĩa, ngước mắt nói: “Hôm nay Nhan công tử đến đây là có chuyện gì sao?”
Nhan An Lan nhìn sang Mã chưởng quầy, thấy lão đã ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Uyển liền mở miệng nói: “Ta có thể nói riêng với Tô cô nương được không?”
Mã chưởng quầy hơi biến sắc, nhíu mày nói: “Nhan công tử có ý gì?”
Nhan An Lan lại không thèm để ý tới lão, chỉ nhìn chằm chằm Tô Ngọc Uyển. Tô Ngọc Uyển cũng nhìn Nhan An Lan, thấy mắt hắn cực kỳ trong trẻo, cũng không hề có ý né tránh, đích thực là bộ dạng của chính nhân quân tử. Trong lòng nàng cũng rất tò mò muốn biết vì sao Nhan An Lan lại đến đây tìm mình bèn quay sang nói với Mã chưởng quầy: “Mã chưởng quầy, sổ sách vườn trà có một vài chỗ không chính xác lắm, lão cùng Hạ Chí đi xem thử xem đi.”
Mã chưởng quầy nhìn ra sau lưng Tô Ngọc Uyển, Cốc Vũ và Lập Xuân đều đang ở đó, mà Tô Ngọc Uyển cũng không định kêu các nàng ra ngoài. Thân thủ của Cốc Vũ rất tốt, không sợ Nhan An Lan sẽ làm ra chuyện gì không hay. Huống hồ nơi này dù sao cũng là Tô gia, nếu Nhan An Lan làm chuyện gì xằng bậy, chỉ cần Tô Ngọc Uyển và hai nha hoàn kêu lên một tiếng, nhất định sẽ có người xông vào, cũng sẽ không lan truyền lung tung làm ảnh hưởng đến thanh danh của Tô Ngọc Uyển.
Mã chưởng quầy đứng lên, gật đầu nói: “Được, để ta đi xem thử.” Nói xong liền chắp tay với Nhan An Lan, xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra tới ngoại viện lão liền nói với Hạ Chí: “Nhanh đi kêu Ngô Chính Hạo và mấy hộ viện lại đây thủ đi.”
Hạ Chí hiểu ý, nhanh chóng chạy đi, chỉ một lát sau đã dẫn theo Ngô Chính Hạo và mấy người A Cửu tới canh giữ trong viện.
Trong phòng, Nhan An Lan nhìn Mã chưởng quầy rời đi xong cũng không lập tức nói ngay mà nhìn chăm chú vào chén trà trong tay một hồi lâu, dường như đang cố sắp xếp từ ngữ trong đầu, sau đó mới nâng mắt lên, mở miệng nói: “Ta giới thiệu mình trước một chút, ta tên là Nhan An Lan, là thế tử Vĩnh An hầu, năm nay mười bảy tuổi, thân mẫu đã mất sớm, có hai đệ đệ cùng cha khác mẹ, đều là con của kế mẫu, một người đã mười bốn, mười người mới tám tuổi và hai muội muội, muội muội con vợ lẽ năm nay mười ba còn đích nữ muội muội năm nay mười một.”
Nhan An Lan vốn là một nam tử trẻ tuổi xa lạ, Tô Ngọc Uyển lại là người tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, sau khi vào cửa nhìn hắn một lần xong thì cũng không nhìn lại thêm lần nào nữa. Nhưng mà nghe Nhan An Lan nói xong nàng lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nghi hoặc nhìn về phía hắn, không biết vì sao hắn lại nói những chuyện này với mình. Nhan An Lan lại không nhìn nàng, chỉ nhìn chăm chăm ra ngoài cửa, tiếp tục nói: “Bởi vì ta chiếm danh phận đích trưởng tử của hầu phủ, cho nên kế mẫu bên ngoài vẫn luôn đối xử ôn nhu thân thiết, hỏi han ân cần với ta, nhưng kỳ thật bên trong lại ngầm có dã tâm, từ lúc bà ta vào cửa vẫn luôn ba lần, bốn lượt tìm cách lấy mạng của ta. Ta vì bảo vệ mạng nhỏ của mình mà hao hết tâm tư trở thành thư đồng của Đại hoàng tử, vào cung phụng dưỡng mới có thể sống tới bây giờ.
Kế mẫu không lấy được mạng của ta, lại sợ ta sau khi kế thừa tước vị sẽ trả thù nhi nữ của bà ta nên xuống tay với hôn sự của ta, muốn cưới cho ta một thê tử dễ dàng đắn đo, sau đó khống chế thê tộc và con ta để đạt được mục đích. Ta dùng kế phơi bày tính toán của bà ta trước mặt mọi người, nhân đó khiến phụ thân đáp ứng cho ta được quyền tự mình làm chủ hôn sự của mình. Năm nay kế mẫu muốn để cho nhị đệ ta nghị thân, ngặt nỗi ta còn chưa thành thân gây cản trở nên bà ta muốn bức bách ta nghị thân lần nữa, ta liền mượn cớ công sự chạy tới Huy Châu phủ.”
Hắn nói tới đây mới quay sang, yên lặng nhìn Tô Ngọc Uyển nói: “Sau khi tới Huy Châu, ta thấy cô nương tính tình kiên nghị, hành sự quả quyết, có dũng, có mưu nhưng lại không mất đi bản tính lương thiện, rất hợp với hình mẫu thê tử của ta. Cho nên hôm nay ta mới mạo muội tới cửa bái phỏng, muốn hỏi cô nương một tiếng xem cô nương có nguyện ý làm phu nhân thế tử phủ Vĩnh An hầu hay không? Nếu cô nương nguyện ý ta sẽ nhờ người mang lễ vật tới cầu thân ngay.”
Tô Ngọc Uyển mới đầu còn yên lặng lắng nghe, nhưng càng nghe lại càng kinh ngạc, cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, trong lòng cũng ẩn ẩn suy đoán, nhưng lại cảm thấy phỏng đoán này quá mức kì lạ, không thể tin được, cho nên mới nhẫn nại lắng nghe. Đợi đến khi nghe xong chứng thực phỏng đoán rồi thì lại càng thêm kinh hãi.
Hôm trước Mã chưởng quầy suy đoán mục đích hành động của Hình gia đã khiến nàng không thể tưởng tượng nổi, làm sao có thể nghĩ tới chuyện thế tử hầu phủ trong kinh thành lại đi cầu cưới mình về làm chính thê chứ?
Nàng chỉ là một nữ tử thương hộ nho nhỏ, phụ thân còn mất sớm, Trần gia niệm tình cố tổ mẫu mới định gả nàng cho tam công tử thứ phòng Trần Trác Lãng mà đã khiến người ta ghét bỏ rồi, bây giờ lại còn có cơ hội trở thành phu nhân thế tử hầu phủ ư?
Không chỉ Tô Ngọc Uyển mà hai người Lập Xuân và Cốc Vũ cũng kinh ngạc không thôi. Các nàng không nghĩ tới người khí vũ hiên ngang, anh tuấn bất phàm trước mặt này lại là thế tử hầu phủ, hơn nữa người ta còn muốn cưới cô nương nhà mình. Có điều kinh ngạc qua đi hai người lại càng thêm vui sướng. Các nàng đã sớm gặp Nhan An Lan ở trên núi Tùng La, sau này cũng gặp qua vài lần, mà lần nào hắn cũng đi theo Thẩm đại thiếu gia giúp đỡ các nàng. Mặc dù hắn không thích nói chuyện, nhưng khí chất trầm ổn, hành sự thỏa đáng, để lại ấn tượng rất tốt.
Quan trọng nhất là vị công tử này rất tinh mắt, liếc mắt một cái liền thấy được chỗ tốt của cô nương nhà mình. Hơn nữa còn vô cùng có thành ý, muốn cưới cô nương về làm chính thê, cũng rất tôn trọng cô nương. Nam tử có địa vị như hắn chỉ cần nhìn trúng ai sẽ cho người trực tiếp tới cửa cầu thú, cho là ai cũng sẽ thụ sủng nhược kinh mà đáp ứng, nào có ai đi hỏi ý cô nương nhà người ta trước đâu. Hắn có thể làm được đến mức này hiển nhiên là trong lòng cũng có cô nương.
Nếu so sánh vị tam thiếu gia của thứ phòng Trần gia với hắn thì quả thực chính là bùn dưới đất và mây trên trời. Cho nên tâm tình của hai nha hoàn này cũng bay lên tận trời, chỉ hận mình không thể đại diện cho cô nương đáp ứng hôn sự này luôn.
Nhưng mà cô nương nhà các nàng từ trước đến nay gặp chuyện gì cũng vô cùng bình tĩnh, hơn nữa lời ra khỏi miệng còn khiến hai nha hoàn này muốn nhảy dựng lên: “Công tử nâng đỡ, Ngọc Uyển sợ hãi. Nhưng Ngọc Uyển chỉ là nữ nhi của một thương hộ nho nhỏ, địa vị thấp kém, thân phận hèn mọn, thật sự không xứng với thân phận phu nhân thế tử hầu phủ. Thỉnh công tử tìm phu nhân khác, Ngọc Uyển xin cảm tạ ý tốt của công tử.”
Nàng vừa nói xong, không chỉ hai nha hoàn ngoài ý muốn mà ngay cả Nhan An Lan cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai của chính mình.
Hắn tự nhận mình xuất thân không tồi, nhân phẩm diện mạo đều là nhất lưu, không biết bao nhiêu tiểu thư thế gia trong kinh khuynh tâm với hắn, trong tối ngoài sáng, thậm chí còn dùng cả thủ đoạn cực đoan để bò lên vị trí phu nhân thế tử Vĩnh An hầu. Vậy mà Tô Ngọc Uyển lại chướng mắt, không muốn đáp ứng cửa hôn sự này.
Nhan An Lan lấy lại bình tĩnh, vô cùng chân thành nói: “Cô nương đừng nói xứng hay không xứng. Hôn sự của ta đều do ta làm chủ, nếu ta đã nhìn trúng cô nương, muốn cưới cô nương làm vợ, thì cô nương tự nhiên là xứng đôi với ta. Nếu cô nương có chỗ nào bất mãn với ta, hoặc là có nghi ngờ gì về cửa hôn sự này thì cô nương cứ nói, ta cũng có thể biết được suy nghĩ của cô nương như thế nào.”
Thực lòng mà nói thì Tô Ngọc Uyển cũng không cảm thấy mình không xứng với Nhan An Lan thật. Mặc dù nàng là nữ nhi thương hộ, nhưng năng lực, diện mạo cũng không kém, nếu chỉ luận nhân tài năng, không xét thân phận thì nàng tin mình có thể xứng với bất kỳ nam tử nào trên thế gian này.
Nhưng mà hôn nhân lại là chuyện của hai họ, đâu phải chỉ nhìn một mặt là xong. Nàng là nữ nhi thương hộ, trong mắt thế nhân vốn dĩ đã thấp hèn, nếu muốn gả vào nơi cao môn đại hộ thì ngay cả chỗ đứng cũng không có, chỉ có thể trông cậy vào trượng phu. Chuyện thê thiếp tranh đấu nàng lại thấy không ít, tình nghĩa của nam nhân trên đời này chính là thứ không đáng tin nhất, nàng làm sao có thể giao tính mạng của mình cho một nam nhân? Huống hồ là hắn cũng không có quyền làm chủ trong nhà, ngay cả tự thân còn khó bảo hộ, làm sao có thể hộ nàng được chu toàn?
Nàng bây giờ không lo lăn không lo mặc, bạc cũng không thiếu, mỗi ngày đều có thể tiêu dao tự tại, cần gì phải đâm đầu vào nơi đó? Nếu nói gả vào hầu phủ có gì tốt thì cũng chỉ có một cái đó là giúp đại phòng Tô gia tìm được chỗ dựa tốt, ngang ngửa với chỗ dựa của hoàng thương Thẩm gia. Có chỗ dựa này rồi, chỉ cần Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh có khả năng chút thì đại phòng Tô gia cũng rất có khả năng sẽ trở thành hoàng thương.