Lúc này Tô Ngọc Uyển cũng bước ra từ phòng Ân thị, dùng khăn vải xoa xoa làm cho đôi mắt thoạt nhìn càng sưng đỏ hơn một chút, hỏi Cốc Vũ:
- Ngọc Dung có động tĩnh gì nữa không?
Cốc Vũ cười nói:
- Cũng chỉ có chút việc đó, nàng đã đưa tin hai lần chẳng lẽ còn chưa đủ, có thể nháo ra động tĩnh gì nữa chứ?
Mấy người Lập Xuân cũng nhấp miệng cười. Từ khi lão gia sinh bệnh, Ngọc Dung đã bị tam phòng mua chuộc, thường để lộ tin tức ra ngoài. Lúc biết được việc này, taylucdiep các nàng tức giận muốn chết, muốn đem cái đồ ăn cây táo, rào cây sung kia bắt lại, khiển trách răn đe thật nặng, nhưng mà cô nương nói không cần bứt dây động rừng, chỉ cần chú ý để Ngọc Dung không thám thính được những tin tức quan trọng là được. Không nghĩ tới, bây giờ lại có tác dụng. Lập Xuân nói:
- Cô nương, Ngọc Dung cũng không đáng ngại, dù sao tam phu nhân cũng không có ác ý, chỉ muốn biết một chút tình huống trong nhà mà thôi. Ngược lại là Vương bà tử kia, nô tỳ lo lắng nhị phòng đối nàng động chân tay, để nàng chôn cái gì trong hoa viện, vậy thì không xong.
Sau khi Tô lão thái gia phất lên mua không ít hạ nhân, mấy người bọn họ cũng đem hài tử của chính mình nhét vào phòng làm gã sai vặt hoặc nha hoàn bên cạnh thiếu gia, tiểu thư trong phủ. Việc này không chỉ tiền tiêu hàng tháng phong phú, mà địa vị cũng cao lên, cả nhà trong phủ cũng có mặt mũi. Lúc ấy cả ba phòng còn chưa phân gia nên hạ nhân có quan hệ họ hàng cũng là chuyện bình thường. Tam phu nhân Tần thị mãi tới lúc đại phòng xảy ra biến cố mới nghĩ đến tìm người nội ứng thám thính tin tức, mà nhị phu nhân Ngụy thị đã sớm từ mười năm trước chôn một cái nhãn tuyến trong hậu viện đại phòng. Tỷ như Vương bà tử chăm sóc cây cỏ trong viện của Tô Ngọc Uyển, trước đây bà ta vốn là người làm việc nặng trong viện của Ân thị. Sau khi Tô Ngọc Uyển lên nắm quyền quản gia, mới đổi tới trong viện của nàng.
Mấy nha hoàn nghe Lập Xuân nói cũng gật đầu tán thành. Chỉ là Tô Ngọc Uyển vẫn xua xua tay:
- Không sao, kêu Lý bà tử nhìn kỹ nàng ta là được, trước cứ lưu bà ta lại, ta có việc cần dùng.
Thân phận này của Vương bà tử là do Tô Trường Thanh nói cho Tô Ngọc Uyển biết, nội ứng của nhị phòng ngoại trừ Vương bà tử còn có tùy tùng của Tô Trường Thanh là Vương Quý, cũng chính là trượng phu của bà ta. Lúc biết chuyện này nàng cũng khẩn trương như mấy nha hoàn bây giờ, chỉ muốn lập tức đem mấy tai họa ngầm kia diệt sạch sẽ, nhưng phụ thân nói, lưu trữ những người này, vào lúc mấu chốt chỉ cần hơi lợi dụng một chút sẽ có hiệu quả lớn.
Thấy Tô Ngọc Uyển đã có nắm chắc, mấy nha hoàn cũng yên tâm. Lúc này Tiết Sương vén rèm tiến vào nói:
- Cô nương, Lưu quản gia đã trở lại, nói là đã biết được chỗ của người nọ rồi.
- A? để hắn vào phòng nghị sự chờ đi, ta lập tức tới ngay.
Đợi Lập Xuân đổi xong áo ngoài cho Tô Ngọc Uyển, nàng liền đi tới phòng nghị sự. Quản gia Lưu An cùng với thê tử đã sớm chờ trong phòng. Thấy Tô Ngọc Uyển tiến vào liền cung kính hành lễ:
- Đại cô nương.
- Lưu quản gia vất vả rồi. Người kia có thân phận gì? Ngươi xử lý thế nào?
- Người nọ là cháu ngoại gái nhà mẹ đẻ của đại tẩu nhị phu nhân, tên là Mạnh Ánh Tuyết. Mạnh gia cũng không phải hộ giàu có gì, phụ thân Mạnh cô nương lại mất sớm, nên cuộc sống cũng rất gian nan. Mạnh cô nương mỹ mạo lại tốt nên nương nàng muốn đem nàng gả vào Ngụy gia. Tình huống Ngụy gia cô nương cũng biết rồi, nhị phu nhân sinh ra muộn nên hai ca ca kia của nàng cũng đã năm mươi, ba chất nhi cũng xấp xỉ ba mươi, thê thiếp đã sớm thành đàn. Gả cho hai vị lão gia làm thiếp thì Mạnh gia lại không cam lòng, muốn gả cho Ngụy thiếu gia thì bối phận lại không hợp. Hiện giờ nàng ta thường xuyên ở lại Ngụy gia chính là muốn bám lấy Ngụy gia kiếm một mối hôn sự tốt. Nhị phu nhân Ngụy gia chính là vì việc này mà phiền não không thôi, sợ chọc ra sai lầm gì khiến người ta chê cười. Nhưng Mạnh Ánh Tuyết kia lại không làm gì khác thường, nàng cũng không thể nói thẳng những lời này với Ngụy đại phu nhân được.
Tô Ngọc Uyển gật gật đầu. Mạnh Ánh Tuyết trong miệng Lưu An chính là cô nương nàng gặp trong lễ tang của cha. Người này khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, diện mạo vô cùng xuất chúng. Ở Hưu Ninh thành, cho dù xuất sắc như Tô Ngọc Uyển cùng Tô Ngọc Lăng cũng không thể so được với nàng ta. Càng khó được chính là không chỉ dung mạo, mỗi cái nhấc tay của nàng cũng có một cỗ phong lưu ý nhị khó diễn đạt bằng lời, khiến cho mấy nam tử đến viếng kia thấy nàng đều dời không được mắt, phái hạ nhân đi tìm hiểu lai lịch của nàng ta. Mà trong mấy nam tử đó, có cả vị hôn phu Lý Ngọc Minh của Tô Ngọc Uyển.
Lý Ngọc Minh diện mạo anh tuấn, dáng người dĩnh bạt, là người xuất sắc nhất trong mấy nam tử kia. Mạnh Ánh Tuyết thấy hắn thì mặt đầy tình ý, còn ba phen bốn bận ngoảnh lại nhìn đâu, cái này cũng vừa khéo lọt vào mắt Tô Ngọc Uyển. Nếu không phải như vậy, hơn nữa thời gian này nhị phòng gắt gao taylucdiep ép buộc, nàng một mình đau khổ chống đỡ, Lý Ngọc Minh kia chẳng những không giúp đỡ, lại chỉ lo nhớ kỹ Mạnh Ánh Tuyết, phái người hỏi thăm khắp nơi thì Tô Ngọc Uyển nàng cũng không có dũng khí mà nghĩ tới việc từ hôn. Nàng hỏi:
- Lý Ngọc Minh có tìm được nàng không?
Mấy người Lưu An cùng nha hoàn nghe được câu này đều giương mắt lên nhìn trộm nàng một cái, thấy nàng vẫn bình tĩnh, giống như hai người kia chẳng liên quan gì tới mình thì âm thầm thở dài, cảm thấy không đáng thay cho cô nương mình.
- Không có, Ngụy đại thái thái cũng là người chính trực, ngày đó thấy chuyện không ổn, chỉ ở trước linh đường của lão gia thắp nén hương, ngồi khoảng nửa chén trà liền rời đi, cơm cũng không ăn. Lúc đi còn cố ý đi mấy vòng, sau đó kêu bà tử nửa đường thuê xe ngựa khác, trực tiếp đem Mạnh cô nương về Mạnh gia. Các nàng ở lễ tang không bao lâu, lại không tiếp xúc với người ngoài, Lý thiếu gia lại không dám kinh động người nhà chúng ta cho nên chỉ cho người lén hỏi thăm ở phụ cận mấy lần, không có kết quả cũng liền thôi.
Tô Ngọc Uyển vẫn bình tĩnh hỏi:
- Vậy ngươi làm sao mà tra được thân phận cùng hành tung của nàng?
- Tiểu nhân theo phân phó của cô nương mua chuộc một phụ nhân họ Trương trong thôn của nàng, để phụ nhân kia tới nhà nàng thám thính. Mạnh cô nương trong lòng đúng là vẫn nhớ kỹ Lý thiếu gia, chỉ là Ngụy phu nhân ghét nàng, trước khi rời đi còn cảnh cáo một phen khiến nàng ta không dám tới Ngụy gia nữa. Nên Trương phụ nhân kia nói muốn giúp người tới cầu hôn, nàng hỏi cũng không hỏi tình huống của đối phương đã trực tiếp cự tuyệt, mà mẹ của nàng ta hình như cũng biết việc này, thấy Mạnh cô nương cự tuyệt cũng không có gì dị nghị.
Nếu Mạnh Ánh Tuyết là một cô nương an phận thủ thường, Tô Ngọc Uyển tự nhiên là sẽ không kéo nàng ta vào, nhưng nếu nàng ta đã có tâm muốn leo lên vậy Tô Ngọc Uyển nàng cũng nên cấp cho nàng ta một cái cơ hội vượt qua Long Môn mới phải. Nàng phân phó nói:
- Ngươi tìm người đi thăm dò thói quen ra cửa của Lý Ngọc Minh, lại kêu phụ nhân kia tìm cớ, dẫn Mạnh cô nương vào thành dạo một vòng, tạo cơ hội cho hai người gặp mặt. Còn lại phải dựa vào bản lĩnh của nàng ta thôi. Nàng muốn hạ mình làm thiếp cho Lý Ngọc Minh hay cự tuyệt dụ hoặc, an ổn qua ngày thì tùy nàng. Đương nhiên nếu nàng có bản lĩnh, có thể khiến Lý Ngọc Minh cam tâm tình nguyện cưới làm chính thê, đó cũng là phúc khí của nàng ta, những chuyện này đó, ngươi ngàn vạn lần không được nhúng tay.
- Tiểu nhân minh bạch – Lưu An gật đầu đáp.
Tô Ngọc Uyển lại dặn thêm:
- Tốt nhất là để phụ nhân kia về sau ở lại bên cạnh Mạnh cô nương, làm nội ứng cho chúng ta.
- Cái này cô nương an tâm, phụ nhân kia vẫn thường làm bà mối cho người ta, hay đi lại bên ngoài, lại biết ăn nói, nhất định thành. taylucdiep Chỉ cần cho nàng bạc, nàng không có gì là không làm được.
- Như vậy thì tốt, một lát ngươi đi phòng thu chi lãnh năm mươi lượng, làm phí tiêu dùng. Đừng sợ phí bạc, chỉ cần làm tốt việc này là được.
- Cái này…cô nương, tiểu nhân biết lời này không nên nói, nhưng lão gia đối xử với tiểu nhân không bạc, có vài lời nếu không nói ra tiểu nhân cũng không chịu được. Lý thiếu gia kia tuy háo sắc, làm người cũng có chút lạnh bạc, nhưng gia cảnh không tồi, năng lực cũng tốt. Cô nương giữ đạo hiếu ba năm, hết hiếu kỳ cũng đã mười tám. Đến lúc đó lại tìm một người có điều kiện như Lý thiếu gia chỉ sợ là không dễ. Thỉnh cô nương vẫn nên suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định.