Sau khi trở về từ trà trang Tô gia, Thẩm Nguyên Gia nghi hoặc nói với Nhan An Lan: “Người Tô gia đều dọn tới phủ thành rồi vậy vườn trà bên kia của bọn họ phải làm sao nhỉ? Tô cô nương khôn khéo như vậy, chắc là sẽ không vì tránh né mấy người kia mà bỏ mặc gia nghiệp. Bằng không nàng đã chẳng dùng đến bí phương rồi. Có khi nào… nàng cũng biết chuyện lá trà bên này có thể dùng để chế thành trà Tùng La không?”
Nhan An Lan trầm tư gật gật đầu: “Rất có khả năng.”
Hắn quay sang phân phó Lận Trí: “Đến chỗ quan phủ tra thử xem Tô gia có mua vườn trà bên phủ thành không đi.”
Lận Trí lĩnh mệnh rời đi.
Hai mắt Thẩm Nguyên Gia sáng lên: “Cách này hay.” Sau đó lại nhíu mày, vẫy tay gọi gã sai vặt vào nói: “Đi gọi Hoàng Hoài An tới đây.”
Chỉ một lát sau Hoàng Hoài An đã tới. Hắn vừa vào cửa, còn chưa hành lễ xong thì Thẩm Nguyên Gia đã hỏi: “Bảo ngươi đi mua vườn trà, đã làm đến đâu rồi?”
Trong khoảng thời gian này Hoàng Hoài An vẫn luôn chạy khắp Huy Châu để lo liệu việc này nên cả người cũng đen đi một vòng. Nghe Thẩm Nguyên Gia hỏi thì vội vàng nói: “Ta cũng đang định hai ngày nữa sẽ đến đây bẩm báo với hai vị công tử chuyện này đây. Ở Huy Châu phủ này chỉ có vườn trà ở thôn Quế Lâm kia là tốt nhất, đáng tiếc đã bị người ta mua mất. Ta vẫn luôn tìm kiếm chung quanh xem có chỗ nào tốt nữa không, bên Truân Khê cũng có, có điều đường xá xa xôi mà diện tích vườn lại không lớn. Muốn khai hoang núi để trồng trà thì ít nhất cũng phải hai, ba năm mới có thu hoạch, vậy thì lâu quá, không đáp ứng được yêu cầu của hai vị công tử. Ta vẫn đang thử xem có thể thương lượng với chủ nhân vườn trà bên Quế Lâm để mua lại được hay không.”
“Chủ nhân vườn trà bên này là ai? Thẩm Nguyên Gia hỏi.
Hoàng Hoài An xấu hổ nói: “Bởi vì người ta không muốn bán nên ta cũng không thể ép buộc người ta được, định đi nơi khác tìm xem cho nên cũng không hỏi thăm chi tiết. Hôm nay đang định cho người đi tra thì hai vị đã gọi tới đây rồi.”
Trong chuyện làm ăn buôn bán, Nhan An Lan đã quy định thuộc hạ dưới trướng không được cường thủ hào đoạt*, làm chuyện cẩu thả. Cho nên từ trước tới giờ Hoàng Hoài An chưa bao giờ dám mượn danh nghĩa hay quyền thế của Nhan An Lan và Thẩm Nguyên Gia để hoành hành ngang ngược.
*Cường thủ hào đoạt: dùng cường lực hay quyền thế để cướp đoạt của người khác.
Thẩm Nguyên Gia nói: “Tra xong rồi cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ, đưa thông tin cho chúng ta trước đã rồi tính.”
“Vâng.” Hoàng Hoài An đáp.
“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Thẩm Nguyên Gia xua xua tay.
Hoàng Hoài An đang muốn cáo lui thì Nhan An Lan lại nói: “Sau khi tra xét chủ nhân vườn trà kia xong, thử tìm cách gây khó dễ cho bọn họ xem sao.”
Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc, quay đầu nhìn Nhan An Lan: “Công tử, người…”
Nhan An Lan cũng không giải thích cho Thẩm Nguyên Gia, xua xua tay với Hoàng Hoài An nói: “Đi đi.”
Sau khi Hoàng Hoài An đi rồi, hắn mới nói với Thẩm Nguyên Gia: “Ta muốn nhìn xem năng lực của nàng tới đâu. Nếu có thể thì đem nàng kéo vào trận doanh bên này của chúng ta cũng rất tốt.”
Thẩm Nguyên Gia mở to hai mắt nhìn Nhan An Lan cả nửa ngày cũng không nói được lời nào. Lúc trước hắn nói với Nhan An Lan mình muốn cưới Tô Ngọc Uyển, thuận tiện đem vườn trà và bí phương trong tay nàng cùng thu vào chẳng qua cũng chỉ vì muốn mượn danh nghĩa của Nhan An Lan để gây áp lực cho mẫu thân mà thôi. Thẩm gia là cấp dưới của Nhan An Lan, cho dù Thẩm đại phu nhân có tính toán khác cũng không dám chống lại mệnh lệnh của hắn. Hơn nữa Nhan An Lan cũng có thể lấy cớ là vì suy nghĩ cho lợi ích của Đại hoàng tử. Nào ngờ Nhan An Lan lại trực tiếp rút củi dưới đáy nồi, kéo luôn Tô Ngọc Uyển vào trận doanh bên này.“Nàng… nàng tuy cũng có chút bản lĩnh, nhưng mà cũng không đủ điều kiện để gia nhập với chúng ta đi?” Hắn ngập ngừng nói.
Nhan An Lan nhàn nhạt liếc hắn một cái, không nói gì.
Thẩm Nguyên Gia trầm mặc một lát, cuối cùng cũng không nhịn được, nói với Nhan An Lan: “Này, mặc dù thân phận chúng ta khác nhau, nhưng tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên, ít ra cũng có chút tình nghĩa huynh đệ mà, ngươi không thể vì ta mà nói với mẫu thân ta một lần sao? Chỉ cần ngươi chịu nói, bà ấy nhất định sẽ đồng ý. Ta vừa có thể cưới được người mình thích, lại có thể mang vườn trà và bí phương thu vào túi, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao? Vì sao ngươi lại không chịu giúp ta?”
Nhan An Lan liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Không có biện pháp.”
“Vì sao?” Thẩm Nguyên Gia điên mất.
“Thêm một thời gian nữa ngươi sẽ biết.”
Thẩm Nguyên Gia cúi đầu, một lát sau mới rầu rĩ nói: “Vậy được rồi.”
Hắn biết tính tình của Nhan An Lan, nếu Nhan An Lan đã không muốn nói thì cho dù có hỏi thêm nữa cũng không hỏi được gì.
Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị trở về viện của mình thì Nhan An Lan lại nói: “Hôm nay mẫu thân ngươi về tới có phải không?”
“Ừ.” Nhắc tới chuyện này, Thẩm Nguyên Gia lại càng thêm buồn bực. Thời gian trước Thẩm đại phu nhân lên kinh, tối hôm qua mới cho người truyền tin về nói hôm nay sẽ về tới. Bà đi chuyến này chính là để tìm tức phụ cho Thẩm Nguyên Gia, lúc này trở về có nghĩa là chuyện hôn sự của hắn cũng phải định ra rồi.
Nghĩ tới chuyện này, Thẩm Nguyên Gia liền đau đầu.
“Đại ca à, xem như ta cầu ngươi có được không? Ngươi giúp ta nói với mẫu thân một tiếng, để ta cưới Tô cô nương đi mà.” Hắn giống như người sắp chết đuối, vừa tuyệt vọng vừa van xin Nhan An Lan cứu giúp.
Nhưng Nhan An Lan vẫn bất vi sở động**, lạnh nhạt nói: “Không được.”
** Bất vi sở động: không có động tĩnh, không bị thuyết phục.
“Vì sao?”
Nhan An Lan bị hắn hỏi tới hỏi lui hoài thì mất kiên nhẫn, liếc hắn nói: “Ta lại không phải cha ngươi!”
“…” Thẩm Nguyên Gia sững sờ một lát, có điều cũng hiểu được ý tứ của Nhan An Lan.
Hôn nhân từ trước tới nay đều là “lệnh cha mẹ, lời mai mối”, hôn sự của hắn dĩ nhiên phải do cha mẹ hắn tới làm chủ, cho dù Nhan An Lan có là cấp trên của bọn họ đi nữa thì cũng không thể tự tiện nhúng tay vào chuyện này.
Thẩm Nguyên Gia rầu rĩ trở về sân viện của mình, vừa mới ngồi xuống đã có hạ nhân tới báo, nói Thẩm đại phu nhân đã trở lại rồi, mời hắn tới chính viện.
Lúc Thẩm Nguyên Gia tới chính viện thì đám nha hoàn, bà tử vẫn đang ngược xuôi hối hả khiêng hành lý hòm xiểng vào nhà. Thẩm đại phu nhân cũng vừa mới vào cửa, vừa cởi áo choàng vừa nói chuyện với Thẩm đại lão gia.
Phụ thân của Thẩm Nguyên Gia là Thẩm Hoành Nguyên cũng vừa mới trở về từ bên ngoài, ngồi một bên, mỉm cười nghe thê tử nói chuyện, không khí trong phòng rất hài hòa.
Thẩm Nguyên Gia bước tới hành lễ với cha mẹ xong mới nói với mẫu thân: “Nương, người về rồi.”
Thẩm đại phu nhân vừa thấy nhi tử đến thì vẫy tay, cười nói: “Ai da, nhi tử của ta, con đoán xem nương ở kinh thành đã tìm được cho con một mối hôn sự thế nào?”
Thẩm Nguyên Gia vừa nghe được lời này thì trong lòng liền lộp bộp một chút, thầm kêu không tốt. Trên đường tới đây hắn vẫn còn ôm chút may mắn, hy vọng mẫu thân mình chướng mắt mấy vị cô nương trong kinh kia, vậy thì hôn sự của hắn với Tô Ngọc Uyển vẫn còn có khả năng xoay chuyển. Nhưng Thẩm đại phu nhân vừa nói như vậy thì hắn biết mình xong đời rồi, hôn sự của hắn nhất định đã được định đoạt.
Thẩm đại phu nhân không biết suy nghĩ trong lòng của nhi tử mình, chỉ lo cười nói: “Lần này ta vừa vào kinh đã gặp được Vĩnh An hầu phu nhân, bà ấy còn gửi bái thiếp tới mời ta tham dự yến hội. Ở đó ta đã gặp được chất nữ của Hộ bộ tư vụ thính lang trung Viên đại nhân mà bá mẫu ngươi nhắc tới. Nàng kia dung mạo xinh đẹp, hành vi cử chỉ đoan trang, lúc nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, ôn nhu. Mấy tiểu thư khuê các ở phủ Huy châu này cũng không có mấy người có thể so được với nàng. Sau khi từ yến hội trở về, ta liền phái người tới cửa lộ ý muốn kết thân. Bên kia còn muốn châm chước một phen. Ta nghĩ đây cũng là do bọn họ coi trọng hôn sự của nữ nhi mình, dù sao chúng ta cũng cách xa kinh thành, bọn họ lại không biết tình huống nhà chúng ta, cần có thời gian để phái người đi tìm hiểu một chút. Với năng lực, tướng mạo và nhân phẩm của ngươi, bọn họ tất nhiên cũng không thể soi mói cái gì được. Ta dám nói chuyện này hết tám chín phần là sẽ thành.”
Bà nói xong thì đi qua vỗ vỗ vai của Thẩm Nguyên Gia, cười đắc ý: “Nhi tử ngoan, chẳng mấy mà ngươi sẽ cưới được một thê tử là tiểu thư quan gia vào cửa rồi.”