Trà Môn Khuê Tú

Chương 122: Mẹ con huỳnh gia




Tô Ngọc Uyển đưa thiếp mời cho anh em Tô Thế Xương và Tô Thế Thịnh vẫn đang nghển cổ nhìn sang bên này rồi cười cười giải thích với Ân thị: “Lần trước con đến đây, lúc trở về Cữu tổ mẫu có giữ lại, nói có một vị phu nhân quan gia chuẩn bị tổ chức lễ mừng thọ, muốn đưa con theo cùng để giới thiệu. Lúc đó con vội trở về nên đã cự tuyệt. Cữu tổ mẫu cũng nói lần sau sẽ mang con theo cùng, thiệp mời này chắc cũng là vì lẽ đó mà có.”

Nói tới đây, Tô Ngọc Uyển lại nói cho Ân thị biết những gì mà Tiết Sương và Hạ Chí hỏi thăm được từ miệng hạ nhân trong phủ Trần gia: “Cữu tổ mẫu trước giờ vẫn thích mang theo thân thích, nếu có thân thích mang theo cô nương tới nhà làm khách mà gặp phải lúc có yến hội thì bà ấy cũng sẽ mang theo cùng.”

Ân thị cảm khái nói: “Tổ mẫu ngươi thật là nhiệt tình.”

Tô Ngọc Uyển cười nhạo trong lòng, cũng chỉ có người ngây thơ như Ân thị mới nói những lời này. Trần lão phu nhân có tâm tư gì, Tô Ngọc Uyển không cần nghĩ cũng biết. Bà ta mang theo những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp còn chưa đính thân đi dự tiệc cùng, chẳng qua cũng chỉ hi vọng những quan lại kia có thể nhìn trúng cô nương nhà mình, hoặc là cưới làm chính thê, hoặc nâng làm tiểu thiếp, chỉ cần có qua lại, cho dù là mới đám hỏi đi nữa thì cũng có thể góp phần mở rộng nhân mạch của Trần gia, đối với Trần gia chỉ có trăm lợi mà không hại. Còn cô nương kia có hạnh phúc hay không lại không nằm trong phạm vi lo lắng của bọn họ. Chắc hẳn bọn họ đều sẽ cho là người có thân phận thấp như các nàng có thể gả vào nhà quan thì cho dù làm thê hay thiếp cũng đã may mắn lắm rồi. Lại nghĩ tới việc Trần gia ngay cả hôn sự của con cháu mình cũng có thể dùng để đánh đổi lợi ích thì chuyện này cũng không có gì lạ.

“Tỷ, tỷ có đi không?” Tô Thế Xương hỏi.

Vừa mới được Tô Ngọc Uyển cảnh báo về âm mưu của người ngoài xong nên hắn cũng mơ hồ cảm giác được chuyện này không đơn giản, còn vấn đề ở chỗ nào thì hắn lại không rõ.

Tô Ngọc Uyển sợ mẫu thân sẽ ngăn cản, không cho mình đi, cho nên cũng không giải thích rõ lợi hại trong đó cho hai đệ đệ, mà gật đầu nói: “Cữu tổ mẫu đã có lòng, tỷ cũng không thể từ chối được. Chỉ là một bữa cơm thôi, cứ yên lặng theo sau biểu cữu mẫu là được, người ta cũng không cần tỷ lên chúc thọ, hay ngâm thơ chỉ phú gì, tỷ cần gì phải sợ có đúng không?”

Có lời này của Tô Ngọc Uyển, Ân thị cũng yên tâm hơn, cười thúc giục: “Con nhanh ăn cơm đi, ăn cơm xong nương sẽ đi với con lên phố mua vải may y phục mới. Những yến hội nhà quan lại như thế này, nếu ăn mặc không ra gì sẽ khiến người khác chê cười, làm mất mặt mũi của Cữu tổ mẫu ngươi.”

“Lần trước con đến, Cữu tổ mẫu đã làm cho con mấy bộ y phục mới, con mặc cái đó là được rồi ạ.” Tô Ngọc Uyển cũng không muốn ăn mặc quá mức nổi bật làm gì, chỉ e sẽ gây thêm phiền toái.

“Đó là y phục mùa xuân, bây giờ đã sắp hè nóng nực, mặc quần áo dày như vậy cũng không tốt. Vẫn nên đổi mấy bộ mỏng mỏng hơn đi, nương cũng muốn làm.” Ân thị nói. Tô Ngọc Uyển bắt đắc dĩ đành phải ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát rồi theo Ân thị ra cửa, đến Cẩm Vân Hiên.

Chưởng quầy Cẩm Vân Hiên vẫn còn nhớ nàng, vừa thấy Tô Ngọc Uyển đến đã cười đón: “Tô cô nương tới đấy à?” Sau đó đưa mắt đánh giá Ân thị một chút, hỏi: “Vị này chính là…”

“Mẫu thân của ta.” Tô Ngọc Uyển giới thiệu.

“Tô phu nhân.” Tô chưởng quầy thi lễ với Ân thị xong thì vừa cười nói “Phu nhân chỉ đến đây làm khách hay định cư luôn ở phủ thành ạ?” vừa dẫn hai mẹ con Tô Ngọc Uyển vào trong phòng, ra hiệu cho nha hoàn dâng trà lên xong lại nói tiếp: “Nếu là định cư ở phủ thành, thì hãy chiếu cố cho cửa hàng nhà chúng ta nhé.”

“Nhất định, nhất định.” Ân thị cười xã giao, sau đó theo chân Tô chưỡng quỹ vào phòng trong, ngồi xuống đánh giá bài trí và vải vóc trong tiệm. Cửa hàng này cũng khá lớn, bên trái đặt tơ lụa đủ màu, tỏa ra hào quang lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời khiến cho không gian bên trong cửa hàng càng trở nên xa hoa. Bên trái là y phục đã may xong, tất cả đều được may bằng tơ lụa đắt tiền, bên trên còn có thêu hoa tinh xảo. Trong đó có một bộ y phục màu lam thêu mây chìm ẩn vô cùng sống động, khiến người ta vừa nhìn một cái đã không dời được mắt. Ân thị vừa thấy bộ y phục này thì hai mắt sáng lên, không đợi nha hoàn dâng trà lên đã tự mình đi về phía đó, hết nhìn lại sờ sờ chất vải, sau đó hỏi Tô chưỡng quỹ: “Bộ y phục này giá bao nhiêu?”

“Bốn mươi lượng bạc.”

“Bốn mươi lượng sao?” Ân thị hơi chần chờ. Bốn mươi lượng cũng đủ cho một nhà bình thường trang trải trong hai năm. Tô gia tuy cũng có chút của cải nhưng cũng không phải giàu có gì cho cam. Cả Tô Trường Thanh và Ân thị đều là người tiết kiệm, một năm Ân thị cũng chỉ tiêu chừng năm mươi lượng bạc để may y phục và đánh thêm trang sức mới. Vậy mà ở đây một bộ y phục đã bốn mươi lượng, chuyện này khiến Ân thị có chút líu lưỡi, nhưng mà rất nhanh đã lấy lại tinh thần, vẫy tay gọi Tô Ngọc Uyển: “Uyển tỷ nhi, mau lại đây xem có thích không?”

Tô Ngọc Uyển biết dự định của Trần lão phu nhân nên đã hạ quyết tâm lúc đi dự tiệc sẽ ăn mặc chững chạc một chút, không để cho người khác chú ý, huống hồ là y phục quý giá như thế này. Bởi vì phải mở rộng kinh doanh nên trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền, nàng sẽ không đem bạc ném vào chuyện ăn mặc một cách phung phí. Có điều trước mặt người khác, nàng cũng không thể làm mẫu thân mất mặt, cho nên bước tới đánh giá một chút.

Sau khi nhìn xem hoa văn, lại sờ sờ chất vải, Tô Ngọc Uyển đang định nói không thích thì Tô chưỡng quỹ đã nói: “Chắc Tô cô nương cũng biết bộ y phục này được may bằng gấm Vân Nam, sản xuất ở Kim Lăng, bởi vì màu sắc rực rỡ như ráng mây trên trời nên mới có tên là Vân cẩm.” Tô chưởng quầy nói tới đây thì đưa tay nâng làn váy kia lên, dưới ánh sáng mặt trời nó càng trở nên lấp lánh và rực rỡ. Sau đó nàng nói tiếp: “Bởi vì Vân cẩm rất quý, danh xưng “tấc cẩm tấc kim” cho nên bộ y phục này mới có giá cao như vậy. Vì Tô cô nương là họ hàng của phủ thông phán lão gia cho nên ta mới hạ giá đó, nếu là người khác, không có năm mươi lượng thì đừng mong lấy được nó.”

“Cái gì tốt mà phải đòi năm mươi lượng vậy?” Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng người nói vọng vào, sau đó là một phụ nhân khoảng chừng ba bảy, ba tám tuổi đi đến, phía sau còn có một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi. Hai người có dung mạo giống nhau, chắc là hai mẹ con.

“Hình phu nhân.” Tô chưởng quầy kinh hỉ, vội vàng tiến lên đón, sau đó cười trả lời, “Ta dùng Vân cẩm mới đến đợt trước làm mấy bộ y phục, mới đề cử với khách nhân một chút thôi ạ.” Sau đó lại quay sang tiểu cô nương hỏi: “Hình cô nương, vải lần trước lấy về may y phục có được không?”

“Ừ.” Hình cô nương rầu rĩ không vui nói, “Chất liệu không tệ, nhưng có lẽ là do thợ may làm không khéo nên không được đẹp lắm.”

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi đến chỗ Tô Ngọc Uyển. Hình cô nương nhìn thấy bộ y phục trước mặt Tô Ngọc Uyển thì hai mắt sáng lên, bước lên sờ sờ chất vải, đánh giá một phen, có vẻ như rất thích, hỏi: “Tô chưởng quầy, bộ y phục mà ngươi nói lúc nãy chính là nó sao?”