Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 51




Lẽ nào Úc Bách cũng từng bị trầm cảm ánh nắng hay sao? Trà Lê xem phản ứng của Úc Bách thì càng cảm thấy rất có thể chính là như vậy.

Úc Bách từng nói rằng trước khi xuyên vào truyện tranh đang ngủ ở nhà thì vô cớ tự dưng xuyên vào trong thế giới truyện tranh thành phố Noah này vào ngay thời điểm Úc Bách 1.0 xảy ra tai nạn ô tô đối mặt với tử vong, sóng điện não bị đẩy ra khỏi cơ thể. Nếu như đây là điều kiện tất yếu đối với linh hồn lang thang ở bên ngoài cơ thể, Úc Bách đang yên lành ngủ ngon làm sao lại có thể kích hoạt kết quả du hành xuyên thời gian?

Nhưng nếu có trường hợp tham chiếu của người nổi tiếng mạng, liệu phải chăng Úc Bách cũng đã từng nuốt viên sủi để tự sát hay không? Chính hắn đã từng nói với Trà Lê rằng, một khoảng thời gian trước khi xuyên vào truyện tranh hắn đã từng vô cùng đau khổ.

Phải chăng thời điểm hắn tự sát thì vừa lúc trùng với 1.0 xảy ra tai nạn ô tô, nên hắn mới xuyên vào cơ thể 1.0 trong truyện tranh?

Trà Lê thực sự không muốn đi sâu vào những thứ trong thế giới ba chiều, đó là thế giới anh không thể chạm tới.

Vì vậy hiện tại, vấn đề quan trọng nhất đối với anh là – căn bệnh của Úc Bách sau khi xuyên vào truyện tranh, Úc Bách mà anh giơ tay là có thể chạm vào, hắn đã khỏi bệnh chưa?

Ra khỏi phòng bác sĩ và đi đến cửa thang máy, Trà Lê và Úc Bách đều mang tâm sự nặng nề.

Trà Lê tận mắt đọc lá thư tuyệt mệnh của nhân vật nổi tiếng trên mạng, tuy không thể đồng cảm nhưng quả thật anh có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực giữa những dòng chữ, anh thật sự lo lắng Úc Bách ngày nào cũng che giấu những cảm xúc như vậy dưới vẻ ngoài vui vẻ của mình. Nhưng gần đây, qua điều tra hiện tượng kỳ lạ tỷ lệ mắc bệnh tâm thần cao ở địa phương, anh cũng đã biết được một số kiến ​​thức liên quan. Các bệnh tâm lý và tâm thần trong đó có trầm cảm thì ngàn người mỗi người một kiểu, ngoài sự chẩn đoán của bác sĩ chuyên nghiệp và khoa học, những biểu hiện bên ngoài của người bệnh không hề giống nhau.

Mà biểu hiện của Úc Bách rõ ràng là đang trốn tránh chuyện này, Trà Lê cho rằng mình tốt nhất không nên vạch trần hắn. Nếu như hắn còn đang mắc bệnh này, mình phải làm gì để giúp hắn đây? Ít nhất cũng phải xác nhận trước là hắn có bệnh hay không đã.

Trà Lê đầu óc loé lên, nói với Úc Bách:

– Anh đi lên xem người nổi tiếng mạng, để lại phương thức liên lạc cho bố mẹ anh ấy. Em không đi đâu, anh biết là em không giỏi nói chuyện với người lớn mà.

Thế nhưng Úc Bách cũng rất không muốn đi, hắn làm cảnh sát thực tập nhưng không hề có động lực tích cực, hắn chỉ cơ bản muốn ở bên Trà Lê mà thôi.

– Đi đi, đi đi mà. – Trà Lê tung ra điều kiện mê người, nói, – Lát em mời anh đi ăn thịt nướng.

Dụ được Úc Bách chắc chắn không phải thịt nướng, hắn ấn thang máy đi lên tầng trên xem tình hình của người nổi tiếng mạng.

Cửa thang máy vừa đóng lại, Trà Lê tức khắc vòng lại gặp bác sĩ.

Anh đi thẳng vào vấn đề hỏi thẳng bác sĩ:

– Nếu như có người cũng mắc chứng trầm cảm ánh nắng, nhưng trong lúc vô tình lại thay đổi một cơ thể mới, vậy người đó có khỏi bệnh không hả bác sĩ?

Trên đỉnh đầu bác sĩ hiện lên dấu chấm hỏi:

– Nghĩa là sao? Tôi nghe không hiểu.

Trà Lê giải thích một hồi, tóm lại là anh đang muốn tìm hiểu, nếu như Úc Bách thật sự đã từng mắc bệnh trầm cảm ánh nắng, cơ thể hiện tại của hắn không có căn bệnh kia, liệu chứng bệnh của hắn có khỏi mà không cần dùng thuốc hay không.

Bác sĩ nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn trả lời:

– Trên lý luận là có thể, đây là một căn bệnh do chức năng cảm xúc của não không bình thường gây ra, nếu thay được não thì có thể thuyên giảm, nếu thay cơ thể bằng một cơ thể mới từ đầu đến chân thì hiệu quả chữa bệnh sẽ cao hơn.

Trà Lê gật đầu, lại hỏi tiếp:

– Vậy khi ở bên người bệnh đó thì tôi phải chú ý cái gì không?

Bác sĩ nói:

– Chú ý đến những thay đổi cảm xúc của đương sự, đảm bảo giấc ngủ và ăn uống thanh đạm.

Trà Lê ghi nhớ kỹ, nói:

– Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ ngập ngừng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nhắc nhở:

– Cậu cảnh sát, cậu có muốn làm xét nghiệm hay kiểm tra không? Tôi cảm thấy cậu có thể đưa ra vấn đề này rất có thể mắc chứng hoang tưởng…

– Không có. – Trà Lê vừa rồi nghĩ ra cái cớ coi Úc Bách như là bản thân, giật mình mà bịa ra – Tôi viết một cuốn tiểu thuyết, định gửi cho một tạp chí khoa học viễn tưởng, nhưng tôi sợ bài viết sẽ có sai sót. Thế nhé, tạm biệt bác sĩ.

Anh đến bãi đỗ xe, gặp Úc Bách đang đi xuống.

Người nổi tiếng mạng đã tỉnh, cảm xúc tương đối ổn định, có bố mẹ chăm sóc, tạm thời cũng không có vấn đề gì lớn.

– Đi một chuyến qua quỷ môn quan, tâm trạng anh ta cũng có sự chuyển biến rất lớn, sẽ dần dần tốt lên thôi. – Úc Bách thở dài nói.

Trà Lê thầm nghĩ, anh có kinh nghiệm ghê!

– Hy vọng là như thế. – Trà Lê cẩn thận tiếp lời.

Úc Bách giống như nhanh chóng gạt chuyện này ra sau đầu, nhắc nhở:

– Em nói mời anh ăn cơm.

– Đi đi, em mời. – Trà Lê nói.

Anh lặng lẽ quan sát biểu cảm và động tác của Úc Bách, trực tiếp cảm nhận được Úc Bách nói chung hẳn là khỏe mạnh và vui vẻ. Trong lòng nhẹ nhõm một chút, đồng thời anh càng hiểu được nguyên nhân Úc Bách từ lúc xuyên vào trong truyện tranh lại luôn vui vẻ như vậy, có lẽ cuộc sống trước kia của hắn thật sự rất đau khổ.

Là người yêu và là cấp trên của Úc Bách, trách nhiệm chữa khỏi bệnh cho Úc Bách nặng như Thái Sơn, tất cả đều đè ở trên vai Trà Lê.

Trà Lê cảm thấy thịt nướng không còn thơm ngon nữa.

Úc Bách cũng nhanh chóng nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn, thái độ của Trà Lê đối với hắn đột nhiên trở nên rất lạ thì phải? Anh vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng tràn ngập tình cảm nhìn hắn.

Khi ăn thịt nướng, Trà Lê không ăn mấy miếng mà cứ đút cho hắn ăn… Điều này rất không hợp lý.

Úc Bách thử đưa ra yêu cầu:

– Người ám khói quá, lát ăn xong thì chúng ta đến nhà em ở gần đây tắm rồi thay quần áo nhé?

– Được ạ. – Trà Lê thậm chí còn nói, – Em sẽ giặt và phơi quần áo cho anh.

Bởi vì bận giải quyết chuyện người nổi tiếng trên mạng nên đã phải trì hoãn một thời gian, ăn thịt nướng xong đi đến nhà Trà Lê thì trời cũng đã sẩm tối.

Trà Lê tìm quần áo mặc ở nhà cho Úc Bách vừa tắm xong, quần short ngắn tay, anh mặc thì rộng, còn Úc Bách thì mặc vào thì vừa vặn.

– Em đã giặt quần áo cho anh rồi, – Trà Lê nói với Úc Bách trước khi đi vào tắm, – Cả qu.ần lót cũng giặt rồi, đang phơi.

Anh cũng cầm quần áo và đi tắm.

Úc Bách được quan tâm mà vừa mừng vừa sợ, lòng lâng lâng, chắp tay sau lưng đi khắp nhà Trà Lê nhìn một vòng, hành vi này chẳng khác nào con chó lớn đi tuần tra lãnh địa của nó.

Nhà của Trà Lê đã quen thuộc với Úc Bách, đồ đạc ở tầng một vẫn bày biện như cũ, gọn gàng và mới mẻ. Hoa diên vĩ trong vườn dưới nhà sắp khép lại vào buổi tối, tư thế lười biếng của chúng cũng rất đẹp.

Hắn lại lên trên tầng. Có hành lang, sân thượng và hai phòng. Một phòng là phòng sinh hoạt của Trà Lê, một phòng khác luôn đóng kín, Úc Bách từng hỏi Trà Lê phòng này dùng làm gì, Trà Lê nói đó là phòng sách, thế nhưng anh lại không thường đọc sách ở nhà hay làm việc thế nên vẫn luôn để đó ít khi dùng.

Úc Bách đứng trước cánh cửa phòng sách đóng kín, di chuyển đến sân thượng ngoài hành lang, ánh sáng và cảnh vật trên sân thượng rất tốt, khi trời nắng có thể nhìn thấy cảnh đẹp hồ nước và dãy núi cách đó không xa, vào lúc này mặt trời đã ngả dần về phía tây hơn một nửa, chỉ còn một nửa màu cam ló ra.

Khi Trà Lê đi ra, anh nhìn thấy Úc Bách đang ngồi lặng lẽ trên sân thượng, trời đã chạng vạng, đêm mùa hè sắp đến, trong bầu trời sáng tối đan xen, bóng dáng Úc Bách trông có vẻ cô đơn. Anh nhớ tới lần trước Úc Bách cũng ngồi như vậy trên sân thượng, vẻ mặt buồn bã nhìn về phương xa.

Có phải Úc Bách bình thường lúc ở một mình đều như vậy hay không? Khi ở bên Trà Lê, hắn luôn mỉm cười, nói chuyện rất vui vẻ, đôi khi hơi ngốc nghếch, nhưng phần lớn thời gian vẫn toát ra vẻ quyến rũ của một học sinh giỏi thông minh, không sợ khi xuyên đến một thế giới mới mà ngược lại còn hưởng thụ nó mỗi ngày.

Thực ra thì Trà Lê vẫn luôn không hiểu được tâm lý này của hắn.

Nhưng nếu…nếu hắn vì bị bệnh mà chủ động lựa chọn từ bỏ cuộc sống cũ, muốn giải phóng áp lực về xu hướng giới tính ở thế giới thực, muốn một lần nữa có được người nhà và tình thân đã bị mất, muốn có được đoàn đội đồng nghiệp sẽ không vì hiểu lầm mà từ bỏ hắn, và càng muốn tìm được một tình yêu đích thực mà trước đây hắn chưa từng có cơ hội trải qua.

Thế thì Trà Lê có thể hiểu, thành phố Noah này cho hắn tất cả mọi thứ hắn muốn.

Thông qua cách giải thích liên tưởng này của Trà Lê, chàng cảnh sát chó chăn cừu Đức uy phong và thông minh đã biến thành một chú chó đáng thương bị cuộc sống hành hạ.

Úc Bách nghe thấy tiếng động quay đầu lại, từ góc nhìn của Trà Lê, tai chó dựng lên của hắn có một vết xước nhỏ, một vết xước đã bị thương và đã lành lại.

Trà Lê đi qua, đưa tay vò tóc của hắn loạn lên.

Hắn cũng không tránh, hỏi:

– Hôm nay em làm sao vậy? Anh cứ cảm thấy em đặc biệt tốt với anh.

– Có phải bình thường em không tốt với anh phải không? – Trà Lê tự kiểm điểm bản thân, – Em vẫn luôn coi công việc của em là trên hết, có đôi khi không để ý tới cảm nhận của anh. Em xin lỗi, hình như em không phải là một bạn trai tốt.

Úc Bách cười rộ lên, nói:

– Lại đây, ngồi xuống đây tự kiểm điểm nào.

Hắn ra hiệu cho Trà Lê ngồi lên đùi mình, Trà Lê ngồi xuống, anh rất thích bày tỏ sự thân mật với hắn bằng cách ngồi lên đùi hắn, vì đây cũng chính là lần tiếp xúc thân mật đầu tiên giữa hai người sau khi họ xác nhận mối quan hệ thực tập.

Bầu trời hoàn toàn tối đen, sao đêm hè đặc biệt sáng, hai người ôm nhau, lặng lẽ nhìn nhau.

– Em sẽ nói cho anh biết em đang nghĩ gì, – Trà Lê nói, – Nhưng anh không được tức giận đâu đấy.

Úc Bách nói:

– Anh sẽ không bao giờ tức giận với em.

– Trách nhiệm của em là bảo vệ sự an toàn và ổn định của thế giới này. – Trà Lê rất áy náy nói, – Thực ra lúc anh tỏ tình với em, em chỉ muốn thử yêu anh chứ chưa thực sự yêu anh. Em còn nghĩ, nếu như tận thế thật sự sẽ đến, vậy thì ngày đó em sẽ không tiếc cái giá nào cũng sẽ đi cứu vớt thế giới. Giữa trách nhiệm và bạn trai, em sẽ chọn trách nhiệm.

Úc Bách: – …

Trà Lê nói:

– Nhưng hôm nay em đã thay đổi suy nghĩ, anh có muốn nghe không?

Úc Bách phối hợp lộ vẻ mong đợi, nói:

– Siêu nhân đã quyết định từ bỏ trách nhiệm và lựa chọn bạn trai, đúng không?

Trà Lê nói:

– Cũng không hẳn thế…Nhưng mà em sẽ do dự.

Úc Bách hiếm khi khó mà đưa ra nhận xét:

- …À.

– À? Anh không vui à? Có phải anh nghe không hiểu không? – Trà Lê giữ mặt hắn, nói, – Ý em là, em càng thích anh hơn so với lúc trước rồi.

Úc Bách nói:

– Em vẫn luôn thích anh mà, đâu phải hôm nay mới thế đâu.

Trà Lê không phục, anh cho rằng trước ngày hôm nay anh căn bản không thích hắn nhiều như này, là Úc Bách quá kiêu ngạo thôi.

– Nhóc ơi, anh lấy đâu ra tự tin vậy hả? – Trà Lê nói, – Trong ưu tiên của em, thứ tự của Thành phố Noah luôn là số một, ngày hôm qua anh vẫn là số hai, ngày hôm nay mới miễn cưỡng xếp lên…1,5 thôi.

Đây thực sự là một điều khiến Úc Bách bất ngờ, hắn nói:

– Cái này có đáng tin không? Cấp ưu tiên của em trước anh chưa từng có người nào khác. Lần đầu tiên anh hỏi em, anh còn bị xếp sau cộng sự của em đấy.

– … – Trà Lê vì tranh cãi mà vô thức nói ra lời thật lòng, hối hận nói, – Vừa rồi không tính. Em nói lại lần nữa, người đứng trước anh có rất nhiều, cộng sự, con trai cộng sự, thự trưởng, vợ thự trưởng, tổ trưởng…Lam Quân, nghị viên Hồng…

Nếu để cho anh tiếp tục xếp thứ hạng nữa có khi kẻ phạm tội còn được xếp vào nữa ấy chứ, là một bảng xếp hạng không hề có uy tín.

Úc Bách kêu ngừng:

– Anh muốn nói cho em nghe suy nghĩ trong lòng anh, em có muốn nghe không?

Hắn biết Trà Lê thông qua quan sát phát hiện ra biểu hiện bất thường của mình trong vụ tự sát của người nổi tiếng trên mạng. Nhưng cả hai người đều quyết định không đề cập đến vấn đề này, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra cùng tự quyết định, thế giới thực là thế giới thực, thế giới giả tưởng là thế giới giả tưởng, cả hai đều có thể rạch ròi, không liên quan gì.

– Anh suy nghĩ gì? – Trà Lê hỏi.

– Anh đi vào thế giới này, nhất định có nguyên nhân đã được định sẵn. – Úc Bách hơi ngước mắt lên, nhìn hàng ngàn ngôi sao trên bầu trời đêm, sau đó cúi đầu nhìn Trà Lê, nói, – Có lẽ chính là để gặp em, chúng ta có thể yêu nhau, cùng nhau xây dựng gia đình, dù cho bần hàn hay phú quý…Tóm lại là chúng ta phải ở bên nhau. Tuy anh không phải siêu nhân, nhưng anh sẽ cùng với em cùng nhau bảo vệ thế giới này.

Trà Lê cho rằng đây chỉ là một câu trả lời phụ cho câu hỏi của mình, Úc Bách thích cuộc sống mới ở nơi này, cũng đã dần dần nói được lời tạm biệt với quá khứ.

Anh rất vừa lòng với câu trả lời này, vòng lấy cổ Úc Bách, nói:

– Vậy giờ anh có thể hôn siêu nhân rồi đó.

Úc Bách từ từ tiến lại gần anh, hai người hôn nhau thật lâu dưới bầu trời đầy sao.

Khi nụ hôn kết thúc, trong mắt Úc Bách có chút xấu hổ, phản ứng của hắn rất rõ ràng, dù có điều chỉnh tư thế thế nào cũng không thể che giấu được.

Trà Lê phát hiện ra, nhưng anh cảm thấy rất tốt, thay vì tránh né, anh còn cố ý chạm vào.

– … – Ánh mắt Úc Bách từ xấu hổ chuyển sang tức giận.

– Anh sao vậy? – Trà Lê tự tin nói, – Nếu như em không hiểu sai tiết học đã nghe ngày hôm qua, thì thứ này là của em, em muốn chạm thế nào thì chạm thôi.

Úc Bách dở khóc dở cười, bại trận tại chỗ, có nhiều ý tưởng nhưng lại không dám thực hiện một cách hấp tấp.

Trà Lê đợi một lát mới nói:

– Thế tiết học hôm qua có phải anh không hiểu không?

Úc Bách: –?

– Anh có muốn thực hành không? – Trà Lê nói, – Chẳng phải anh muốn làm bài tập về nhà à? Anh đã nắm vững lý thuyết rồi, lẽ nào không muốn làm bài tập?

Úc Bách kinh hãi đến suýt chút nữa cắn phải lưỡi nói:

– Em…Em có biết mình đang nói gì không?

Trà Lê lại nắm lấy chiếc tai chó chăn cừu Đức không tồn tại của hắn, nhưng thực tế lại túm lấy sợi tóc nhẹ nhàng kéo ra, dùng giọng dỗ dành trẻ nhỏ nói:

– Làm bài làm bài, làm bài đi thôi.

Ánh trăng rọi vào phòng, Trà Lê bị đè lên gối của mình, trong hoàn cảnh quen thuộc quả thực sẽ có một số phản ứng giác quan được khuếch đại lên rất nhiều. Ngày hôm qua ở trong phòng của Úc Bách, phản ứng của Úc Bách rất kịch liệt, ngày hôm nay đến phiên phản ứng của Trà Lê rất lớn, lúc ở sân thượng thì mạnh miệng hò hét, giờ thì căng thẳng đến phát run, tay cũng không biết đặt vào đâu, bị động tiếp nhận nụ hôn dữ dội và mãnh liệt từ Úc Bách.

Úc Bách phát hiện anh đang run rẩy, cảm thấy phản ứng này rất đáng yêu, bản thân cũng xấu hổ, thấp giọng nói:

– Em như vậy, còn nói gì mà không thể để anh làm top được. Thực ra em đã muốn làm bot cho anh từ lâu rồi đúng không hửm?

Trà Lê phản bác:

– Em không có, không hề có.

Úc Bách lại hôn anh, đứt quãng hỏi:

– Có không hửm? Có không? Mau nói có không?

Trà Lê đã quen với bầu không khí này, cảm thấy mình có thể rồi, thế là phản kích lại, uy hiếp:

– Anh cứ dong dài mãi, cảnh sát đánh anh bây giờ.

Úc Bách thực sự ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, đầu bốc khói, hỏi:

– Anh…có thể nhìn em được không?

Trà Lê nói:

– Nhìn chỗ nào?

Úc Bách: – …

Trà Lê bừng tỉnh hiểu ra:

– Ừ anh xem đi, để em tự làm hay là anh làm?

Sau khi tắm xong, anh thay bộ đồ ngủ cài cúc. Úc Bách lựa chọn tự mình làm, khoảnh khắc này giống như mở ra một cái hộp mù, hắn vô cùng căng thẳng và lo lắng…ngộ nhỡ mở ra thánh quang, thế thì thà đi SPA còn hơn. Hy vọng thế giới truyện tranh này đừng quá tàn nhẫn với những người đồng tính nam đã một bó tuổi như hắn, cầu xin đấy.

Trong toàn bộ căng thẳng hồi hộp của Úc Bách và trong ánh mắt ngờ vực của Trà Lê…

Không có thánh quang! Toàn bộ đều không bị mã hóa! Là hiển thị bình thường!

Úc Bách cảm động vô cùng, treo hai hàng nước mắt thành sông, sau lưng hiện ra hệ điều hành rất lớn: Quá – Tốt – Rồi!!!

Trà Lê cúi đầu nhìn nhìn mình, không hiểu là tốt ở chỗ nào, mù mờ hỏi:

– Của anh không giống như vậy à?

– … – Úc Bách không lãng phí thêm lời nói nhảm nào nữa, hắn tự mình làm, cơm no áo ấm.

Trà Lê thấy hắn quả nhiên là không giống như vậy, tức khắc không dám động đậy, bỗng nhiên nhớ tới một phần bài học tua nhanh ngày hôm qua, nói:

– Trong video dạy học kia nói còn phải chuẩn bị mấy thứ, trong nhà em không có.

Úc Bách lại nói:

– Có, anh có chuẩn bị rồi, em không cần lo.

Trà Lê nói:

– Anh chuẩn bị từ lúc nào?

– Em đừng hỏi vấn đề cơ bản như vậy nữa. – Úc Bách gạt đi, vừa lo lắng vừa hưng phấn, đầu óc đang chạy đua để giải quyết vấn đề lớn cuối cùng. Học sinh dốt Trà Lê lúc này càng muốn chấp nhất hỏi những điểm kiến ​​thức tầm thường mà nhiều nhất chỉ có thể lấy phần nhỏ vụn.

Một lát sau, Trà Lê thấy tình thế có vẻ không có lợi cho mình, sợ hãi hỏi:

– Anh dừng lại đã, em nghi ngờ không phải như vậy, anh làm như này có khác gì giết em đâu chứ? Rốt cuộc anh có làm được hay không?

– Đúng là như vậy mà! – Úc Bách lời ít mà ý nhiều mà đáp lại, hắn và học sinh dốt Trà Lê viết ra chữ “giải đề” và bắt đầu nhắm mắt mà làm bài, rõ ràng là khác nhau về cơ bản, hắn dựa vào các bước tính toán trước đó và dần dần thuần thục hơn, từng bước một tiếp cận chỗ khó nhất của bài tập và đã tiếp cận câu trả lời cuối cùng một cách đột phá, nhanh chóng múa bút giải đề.

Học sinh dốt Trà Lê bị sốc trước các bước giải đề: –!!!

Bên cửa sổ có mấy đóa hoa cánh mỏng như hoa đào, đột nhiên trên cánh hoa đào có dòng điện chạy qua, những cánh hoa bị rung chuyển bởi dòng điện, rất nhiều cánh hoa bay vào trong gió đêm rồi biến mất. Một lúc lâu sau, những cành hoa dần nở bung, vô số hoa đào trải dài từ cửa sổ đến mái nhà, cả căn nhà bồng bềnh trong biển hoa, cuối cùng, những cánh hoa chợt nở ra cùng nhau, hóa thành những chấm sao lấp lánh và trở về màn đêm yên tĩnh.

Đêm khuya 11 giờ, Úc Bách trở về nhà, vừa vào cửa đã nhìn thấy nhóm chấp sự đang tụ tập trước quầy bar trò chuyện.

Hắn bước tới ngồi xuống, không đợi các chấp sự chào, hắn tự rót cho mình một ly rượu, ngửa cổ uống cạn, quả táo Adam trượt lên xuống, rượu mạnh sộc vào cổ họng làm thể xác và tinh thần của hắn đều vô cùng thoải mái.

Hắn cũng không nói chuyện với ai, im lặng tạo ra cảm giác bí ẩn.

​ Hắn đang đợi, đợi nhóm chấp sự bình thường thích lo chuyện bao đồng nhất hỏi hắn.

Đi đâu vậy?

Sao lại muộn thế mới về nhà?

Sao chỗ gáy lại còn bị người ta cắn?

Hỏi mau đi, hắn sốt ruột sắp không kìm nén được muốn khoe ra lắm rồi, đang online chờ gấp, hỏi mau đi!