Trà Lê, Em Đang Nói Cái Gì Cơ

Chương 48




Khi gần đến mười hai giờ, thanh niên nghiêm túc Trà Lê nói rằng muốn về nhà, không thể qua đêm không về ngủ được.

Úc Bách yếu ớt giữ lại nhưng không có kết quả, đành phải đưa anh xuống dưới tầng.

Hai người nắm tay nhau lưu luyến tạm biệt ở cửa, giống như một cặp sinh viên phải chia tay sau buổi hẹn hò lúc nửa đêm, lưu luyến không nỡ chia xa trước cửa ký túc xá.

Chờ Trà Lê lái xe đi rồi, Úc Bách đứng ở ngoài cửa, đắm mình trong gió đêm, tưởng tượng sắp tới mình và Trà Lê có thể áp dụng việc học tối nay vào thực hành, trong lòng không khỏi hưng phấn, cảm xúc mênh mông.

Hắn đi vào nhà, vừa mới nhẹ nhàng đóng cửa lại và quay người lại, bố mẹ cùng với anh trai xếp thành một hàng đứng ngay sau hắn.

Úc Bách: – …

Úc Tùng dẫn đầu nhẹ nhàng vỗ tay, sau đó bố mẹ hắn cũng bắt đầu vỗ tay, trên mặt ba người đều tràn đầy vui mừng, hoan hô thay cho một bước tiến bộ trọng đại của Úc Bách đã “hẹn hò thành công và dẫn cảnh sát Trà Lê về nhà”.

Trên đầu Úc Bách toàn đường kẻ đen, nhưng lại không dám nói gì, ngoan ngoãn tiếp nhận lời khẳng định và động viên của bố mẹ, sau đó nhìn bố mẹ đi nghỉ ngơi.

Chỉ còn lại Úc Bách và Úc Tùng, Úc Bách mới xấu hổ nói:

– Em cứ tưởng mọi người tối nay không về nhà.

– Thế á? – Úc Tùng lại kinh ngạc nói, – Anh cứ tưởng em đưa cảnh sát về nhà là muốn theo đuổi chút kích thích dưới mi mắt cả nhà chứ.

– … – Úc Bách nói, – Vừa rồi lúc quay người nhìn thấy mọi người mới thật sự là kích thích ạ.

Úc Tùng mỉm cười khoác tay lên vai em trai, hai anh em cùng nhau lên tầng.

Úc Bách vẫn có chút không quen với việc thân thiết quá mức với anh trai trong truyện tranh này, cảm giác bị đặt lên vai hắn không thoải mái chút nào.

Có vẻ như Úc Tùng đã nhận ra, khi rẽ vào góc cầu thang, anh rút tay lại nói:

– Dạo gần đây anh quá bận không có nhiều thời gian trò chuyện với em. Có phải em có gì muốn nói với anh không?

Không có. Úc Bách trong lòng trả lời như vậy, nhưng hắn không muốn dùng sự thờ ơ của mình làm tổn thương người anh trai rất thương yêu em trai này, cố gắng tìm đề tài nói:

– Hôm nay em đưa Trà Lê đi bệnh viện làm việc thì gặp trợ lý đặc biệt của anh. Anh ta nói là đi khám mắt, anh rảnh có thể để ý tới anh ấy một chút, thời gian em làm việc tạm thời ở trong văn phòng của anh cảm thấy anh trợ lý này cũng rất tốt.

– Thật không? Anh không nghe cậu ta nói đi khám gì cả. – Úc Tùng suy nghĩ một lát, nói tiếp, – Lúc em ở văn phòng anh biểu hiện cũng rất tốt, sau này nếu làm cảnh sát mệt mỏi thì có tính sẽ đi làm công chức văn phòng không?

Hai người tới tầng lầu có phòng riêng của họ, dừng ở lan can hành lang, bên cạnh chính là phòng của Úc Bách, bóng của họ in trên tấm thảm sáng màu, tấm thảm in hoa này nếu nhìn kỹ là Tam Đàm Ấn Nguyệt.

– Thực ra em không quá quan tâm đến việc mình làm gì, em chỉ muốn được ở bên Trà Lê thôi. – Úc Bách thẳng thắn nói.

Úc Tùng cười nói:

– Không sao, em thích làm gì cũng được. Anh và bố mẹ luôn ủng hộ em.

Úc Bách nhìn thẳng vào anh, ánh mắt có chút phức tạp.

Úc Tùng nói:

– Em làm sao vậy?

– … – Úc Bách dao động một lát vẫn hỏi ra, – Có phải anh đã phát hiện em đã thay đổi gì đó không?

– Có. – Úc Tùng vẫn cười, – Từ sau lần tai nạn ô tô đó em đã có chút thay đổi.

Điều này khác với câu trả lời trong tưởng tượng của Úc Bách, chính là Úc Tùng có thể nhìn ra “có thay đổi”, hoàn toàn là điều hợp tình hợp lý, người nào cũng đều biết người anh trai này cực kỳ yêu thương em trai.

Thế nhưng câu tiếp theo của Úc Tùng lại làm cho Úc Bách bị chấn động mạnh.

Úc Tùng nói:

– Từ sau lần đó, mỗi lần anh nhìn thấy em, đều giống như nhìn thấy em đã rời nhà đi lang bạt bên ngoài mấy năm rồi mới trở về bên cạnh gia đình. Cho dù có chút khác biệt, nhưng anh với bố mẹ đều biết, đó vẫn là em.

Úc Bách: – …

Úc Tùng vỗ vai em trai, nói:

– Em đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn phải đi làm đấy.

Anh đi qua Úc Bách đi về phòng của mình ở đầu khác của hành lang.

Úc Bách chậm rãi quay người lại, nhìn theo bóng dáng anh, bỗng nhiên gọi lên:

– Anh ơi.

Úc Tùng quay đầu lại, Úc Bách nói:

– Anh ngủ ngon ạ.

Hai anh em nhìn nhau cười, từng người về phòng của mình.

Trà Lê cả đêm ngủ không ngon giấc, sáng sớm ỉu xìu uể oải đi làm, Úc Bách từ nhà mang bữa sáng cho anh, nhưng đồ ăn ngon cũng không thể vực dậy tinh thần của anh.

Úc Bách cũng ngủ không ngon, nhưng tổng thể nhìn vẫn tốt hơn Trà Lê một chút, các đồng nghiệp làm như không nhìn thấy hai người làm xằng làm bậy trong thời gian đi làm, vị trí làm việc của hai người vốn dĩ gần nhau, ghế văn phòng của họ cũng ở cạnh nhau, giống như một đôi ngồi cùng bàn.

Hai người ăn sáng xong, lặng lẽ nói chuyện, Úc Bách thấp giọng hỏi:

– Tối hôm qua lúc em về nhà, em không đi ngủ mà đi làm gì?

– Em về là ngủ mà. – Trà Lê oan ức nói, – Sau khi ngủ thì mơ cả đêm liền, mệt mỏi quá.

Úc Bách đoán có mình trong mơ, hớn hở hỏi:

– Thế em mơ thấy gì? …Có anh không?

Trà Lê nói:

– Đều là anh hết á.

Úc Bách vui vẻ đến tột đỉnh, ngại muốn hỏi tiếp.

Trà Lê lại chủ động kể:

– Ở trong mơ anh đến tìm em đi chơi, vừa gặp nhau thì anh biến thành chó chăn cừu Đức, thậm chí còn mặc đồng phục chó cảnh sát.

Úc Bách trợn tròn mắt, không nghĩ tới ở trong mơ mình lại chơi lớn như thế, vội nói:

– Từ đã, nội dung sau đó có thể nói được không? Có phải nội dung sẽ bị tắt âm không?

– Làm gì có, cái này cũng tắt âm à? Thế thì mọi người đều là người câm hết hả? – Trà Lê nói, – Anh biến thành chó chăn cừu Đức rồi nhưng vẫn rất đẹp trai. Em muốn dắt anh ra ngoài khoe khoang, còn chưa để em kịp cầm dây thì anh đột nhiên càng lúc càng lớn.

Úc Bách: – …

Trà Lê nói:

– Nhưng cũng không chỉ mỗi anh biến lớn, đến em cũng bị rút nhỏ đi. Em biến thành một con chó săn nhỏ, chạy theo anh đi khắp nơi, cũng không biết là muốn đi đâu, giống như hai con chó lang thang, chạy cả một đêm, thật là mệt mỏi quá.

– … – Úc Bách nhìn chằm chằm Trà Lê, đầu óc tưởng tượng ra một chú chó săn nhỏ spaniel King Charles.

Vì thế Trà Lê đang uống sữa đậu nành đá vô thức mọc ra một đôi tai cụp lông tơ mềm mại.

Trà Lê tai cụp lúc này còn không biết mình gặp cảnh gì, quan tâm hỏi lại Úc Bách:

– Thế còn anh, sao anh lại ngủ không được?

Úc Bách lấy lại bình tĩnh, cố gắng để mình không giống mê trai, nói đến tối qua Úc Tùng đột nhiên về nhà, hai người nói về sự biến mất của Úc Bách 1.0, hắn thuật lại y nguyên câu nói của Úc Tùng cho Trà Lê nghe.

– … – Trà Lê giật mình, lời nói của Úc Tùng vô hình trung lại trùng khớp với suy đoán của anh về thân phận của Úc Bách.

Anh cũng nói ra suy nghĩ của mình:

– Mấy ngày qua em luôn nghĩ, liệu có phải thế giới ba chiều không tồn tại hay không? Truyện tranh thành phố Noah này chính là một câu chuyện về một người xuyên truyện tranh, mà anh chính là nam nhân vật chính của truyện tranh này.

Úc Bách nghe vậy nhíu mày, rõ ràng là không tán đồng với phỏng đoán này, nhưng hắn cũng không phản bác, nói:

– Nếu là như thế, anh giống em, chúng ta đều là người trong truyện.

Trà Lê hỏi:

– Anh có để ý mình cũng là người trong truyện không?

– Không. – Úc Bách cười lên, nói, – Cái này với anh không quan trọng, có phải nhân vật chính hay không, anh cũng không quan tâm. Đổi lại trước kia, chắc là anh có để ý một chút, là em thuyết phục anh, cuộc sống của người trong truyện cũng là cuộc sống có thật, chỉ cần nghiêm túc sống, thì không có gì là khác biệt cả.

Trà Lê cũng cười rộ lên, nói:

– Có phải bất kể em nói gì thì anh cũng đều nghe theo hay không?

Úc Bách nghiêm túc nói:

– Phải, bất kể em nói gì.

Hai người nắm tay nhau dưới gầm bàn, im lặng nhìn nhau, trên mặt tràn đầy tình cảm, không khí xung quanh đều biến thành màu hồng nhạt.

– Ối đây là gì thế? – Trà Lê bỗng nhiên phát hiện ảnh chiếu của mình ở trong mắt Úc Bách có gì đó không ổn, anh nhanh chóng quay lại, nhìn thấy có một đôi tai cụp trên màn hình máy tính màu đen như một tấm gương. Anh không thể tin nổi mà lắc lắc đầu, đôi tai cụp kia cũng lắc lư theo cử động của anh.

Vẻ mặt Úc Bách vô tội.

Trà Lê dùng hai tay sờ sờ hai bên đầu, tất nhiên là không sờ được gì, anh ra lệnh cho Úc Bách:

– Không được, thế này đáng yêu quá, không phù hợp với khí chất của em. Anh đổi loại khác cho em đi, nhào nặn lại lần nữa đi.

Úc Bách nói:

– Để anh thử xem, em thích loại gì?

Không sao cả, tai chó nào cũng đều đáng yêu hết.

Trà Lê lại có suy nghĩ kỳ lạ khác:

– Em muốn làm rồng cơ, anh nắn cho em một cái đầu rồng đi.

– … – Úc Bách nghĩ thầm, quả nhiên, yêu cầu của bên A nào cũng quá đáng.

Ngay lúc bên A Trà Lê đưa ra yêu cầu vô lý được làm rồng thì tổ trưởng đã đến giao nhiệm vụ.

– Có vụ án! – Tổ trưởng nói, – Vụ án lớn, cảnh sát tuần tra không xử lý được nên đã chuyển giao cho tổ trọng án. Ai đi?

Toàn bộ đồng nghiệp trong văn phòng đều đổ ánh mắt về phía cảnh sát Trà Lê và cảnh sát thực tập Úc Bách.

Úc Bách: – …

Trà Lê đã quá quen với việc này rồi huống chi còn là vụ án lớn, anh không yên tâm để cho người khác đi.

Cả hai lấy thông tin từ tổ trưởng rồi lên đường đến hiện trường.

Kỹ thuật lái xe của Trà Lê tốt hơn, vào những lúc tình huống gấp gáp quan trọng thì thường là anh lái xe, trên đường đi Úc Bách lật xem tài liệu mà tổ trưởng đưa.

Vừa đọc được một dòng, Úc Bách đã giật mình kêu lên:

– Có người muốn tự sát á? Thành phố Noah sẽ xảy ra chuyện như này cơ à?

Trà Lê mờ mịt hỏi ngược lại:

– Thế giới ba chiều của anh không có người tự sát à?

– Ý anh không phải như thế. – Úc Bách nói, – Ý anh là ở nơi này có mắng chửi người khác cũng chỉ nói là đi SPA đi, ấy thế mà lại sẽ xảy ra chuyện tự sát nữa, làm cho anh khá là bất ngờ…Thế này chỉ có hai chúng ta đi liệu có ổn không? Có cần thông báo cho đội phòng cháy và trung tâm cấp cứu không? Ngộ nhỡ có tình huống phát sinh thì cũng có sự chuẩn bị sẵn.

Trà Lê nói:

– Sẽ không nghiêm trọng đến mức độ đó đâu.

Anh giải thích cho Úc Bách biết, nếu có người tìm kiếm các từ liên quan đến tự sát trên Internet, hậu trường sẽ tự động báo cảnh sát, và bình thường thì đều giao cho cảnh sát tuần tra xử lý. Vụ án này được chuyển thẳng đến cho tổ trọng án, rất có thể đương sự không phải lần đầu tiên bị báo cảnh sát, phía bên cảnh sát tuần tra tự biết không xử lý được.

Úc Bách đã hiểu, tình huống như này mới phù hợp với nhận thức của hắn đối với thành phố Noah. Hắn lại tiếp tục đọc thông tin do tổ trưởng gửi tới.

– Làm sao vậy? – Úc Bách phát hiện vẻ mặt ngỡ ngàng của Úc Bách, hỏi, – Mau nói cho em biết đi.

Úc Bách nói:

– Người tìm kiếm cụm từ tự tử là nhân vật nổi tiếng trên mạng kia.

Trà Lê không hiểu:

– Nhân vật nổi tiếng mạng nào cơ? Em rất ít khi để ý những cái này nên không biết mấy.

Úc Bách nói:

– Chính là nhân vật nổi tiếng mạng đã quay được video hẹn hò của em và Úc Bách đó.

– Hả? Thế này cũng trùng hợp quá đi. – Trà Lê nói, – Tình huống người này như thế nào? Nam hay nữ? Tuổi bao nhiêu?

Úc Bách nói:

– Nam, 27 tuổi. Em chưa gặp người này à? Anh ta đã quay video về em ở nhà hàng mà, em cũng không xem video nữa cơ à?

Trà Lê nói:

– Em chỉ xem một đoạn ngắn thôi, kể cả lúc ở nhà hàng em cũng chưa nhìn thấy anh ta đến trông như thế nào.

Đúng lúc đang chờ đèn đỏ, Úc Bách chuyển điện thoại qua để Trà Lê xem, là ảnh chụp nhân vật nổi tiếng mạng.

– Anh ta trông rất thân thiện. – Trà Lê bình luận một câu, cảm giác như đã gặp người này ở đâu đó rồi.

Nhân vật nổi tiếng trên mạng này sống trong một căn hộ bình thường, khi hai người đi tới trước cửa ngôi nhà có ghi địa chỉ trên đó, Trà Lê bấm chuông, cùng với Úc Bách mang vẻ mặt kỳ lạ chờ mở cửa.

Một thanh niên vừa đánh răng vừa mở cửa cho họ, anh ta chính là nhân vật nổi tiếng trên mạng mà hai người vừa xem ảnh chụp, có vẻ như anh ta vừa mới ngủ dậy, khó hiểu nhìn hai vị khách đứng bên ngoài cửa.

Trong tiếng bàn chải đánh răng điện ồn ào, Trà Lê cho anh ta xem giấy tờ tùy thân của mình và nói:

– Chúng tôi tới…

Không chờ anh nói xong, trên đỉnh đầu nhân vật nổi tiếng mạng xuất hiện một cái bóng đèn sáng lên, cũng tắt bàn chải điện đi, nói:

– Là hai em à? Hai người ở bên nhau rồi à?

Khi nói nửa câu sau, anh ta nhìn Úc Bách, trong mắt có chút giễu cợt, cuối cùng nói một câu:

– Chúc mừng chúc mừng, có phải hai em nên gửi thiếp mời cưới cho anh không nhỉ?

Trà Lê lẫn Úc Bách đều mù mịt.

Nhân vật nổi tiếng mạng mời hai người vào trong nhà, mình thì vội vã đi súc miệng rồi nhanh chóng đi ra, còn lấy đồ ăn nhẹ trong tủ ra chiêu đãi khách, cử chỉ và hành vi đều rất bình thường và nhiệt tình.

– Phương pháp tự tử nào ít đau đớn nhất? –Trà Lê quyết định đi vào chủ đề chính luôn, nói, – Trong tuần này anh đã tìm kiếm câu hỏi này trên Internet ba lần có phải không?

– …Hình như là vậy. – Người nổi tiếng mạng ngẩn ra rồi chợt hiểu, lập tức giải thích, – Là hệ thống nhầm lẫn báo cảnh sát có đúng không? Anh có nhận một quảng cáo về trốn thoát khỏi mật thất, yêu cầu biết thêm về nó, thế nên anh mới tìm kiếm nội dung trên mạng. Cảnh sát các em quả là rất có trách nhiệm.

Anh ta cho Trà Lê xem lịch sử trò chuyện giữa anh ta và nhà quảng cáo, chứng tỏ rằng anh ta thực sự đang tìm kiếm câu hỏi đó vì mục đích quảng cáo.

Sợ bóng sợ gió một hồi, hóa ra là báo động sai, cũng coi như chuyện tốt.

Người nổi tiếng mạng nháy mắt với Úc Bách, nói:

– Này em trai, có phải là em để theo đuổi cảnh sát mà cũng đi làm cảnh sát không?

Anh ta với Úc Bách 1.0 quen biết nhau?

Trà Lê ra hiệu cho Úc Bách, Úc Bách ngầm hiểu, nói:

– Tôi bị tai nạn ô tôi, bị mất một phần ký ức. Trước kia chúng ta có quen biết nhau à?

Người nổi tiếng mạng liếc Trà Lê, nói:

– Cái này có thể nói ở trước mặt cảnh sát không?

Úc Bách nói:

– Đương nhiên là được.

Người nổi tiếng mạng quan sát ánh mắt giao lưu giữa hai người, nói:

– Vậy thôi được, là em bảo anh nói đó. Lần đó anh đến nhà hàng kia, trong lúc vô tình đã quay được hai em, sau đó em đã đến tìm anh.