Ban đêm, thành Nam.
Trà Lê chỉ huy cảnh sát thực tập Úc Bách dừng xe, hai người đã đi tới bãi đậu xe lộ thiên cạnh phố quán bar. Trà Lê luôn có chút không vui khi dẫn người đồng tính bên cạnh đi vào quán bar dành cho người đồng tính nam, đặc biệt tưởng tượng đến hình ảnh sau khi Úc Bách đi vào rất có thể sẽ vui sướng vô biên ở trong đó, sự khó chịu này quả thực sắp xông thẳng lên đỉnh đầu rồi.
Úc Bách lại không hề biết về mục đích chuyến đi này, ngoan ngoãn đánh tay lái tìm vị trí đỗ xe, chỉ là hắn nhạy bén phát hiện ra cánh sát Trà Lê ngồi bên ghế phụ đã dùng một ánh mắt rất chua chát mà nhìn mình rất nhiều lần.
Cả người Trà Lê đều toát ra vài đường cong áp suất thấp.
Đỉnh đầu Úc Bách lập tức xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi.
Mãi cho đến khi xuống xe rồi đi vào đường đi bộ, băng qua những hàng quán hai bên ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc ầm ĩ và ánh đèn rực rỡ, Úc Bách mới biết được mình đến hộp đêm để đi làm nhiệm vụ, liên tưởng đến những thông tin mà Trà Lê cung cấp và biểu hiện vừa rồi của anh, hắn đưa ra kết luận chuẩn xác:
– Lẽ nào chúng ta đi gay bar?
– Thế mà anh còn biết cả gay bar cơ đấy? – Trà Lê giật mình, – Chỗ anh còn có cả gay bar? Sao nói là không khí xã hội rất bảo thủ rất áp lực mà? Người đồng tính không còn quyền thở nữa, làm sao còn có cả gay bar được?
– … – Úc Bách từ bỏ việc làm sáng tỏ hay minh oan cho thế giới thực, chỉ nói, – Cũng có một số quán bar dành cho người đồng tính nam, tình hình cụ thể anh không biết, anh chưa từng đến đó, cũng rất ít khi đến hộp đêm bình thường.
Trà Lê hỏi tiếp:
– Vì sao anh không đi?
Úc Bách mù mịt đáp:
– Bởi vì anh không có nhu cầu kết bạn. Mà anh cũng không thích như vậy.
Trà Lê tò mò hỏi:
– Đi hộp đêm là để kết bạn à? Kết như thế nào? Vì sao anh lại không thích?
– Không biết. – Úc Bách lúng túng nói, – Em đừng hỏi nữa, chúng ta đang làm việc đấy.
Trà Lê vội nói:
– Ừ đúng rồi, đang làm việc mà nhỉ.
Anh kéo Úc Bách đi thẳng đến cửa quán bar mà anh đã ghé thăm một mình tối qua.
Người phục vụ ở cửa vẫn là anh chàng tối qua, nhìn thấy hôm nay Trà Lê theo bạn đồng hành của mình, anh ta mỉm cười đánh giá hai người.
Trà Lê nhớ tới những hình ảnh tối qua nhìn thấy trong quán, có chút khẩn trương, anh chuyển từ kéo cánh tay Úc Bách sang nắm lấy cánh tay Úc Bách.
Người phục vụ cười:
– Em đẹp trai, em tìm được bạn rồi à?
Trà Lê tuyên bố:
– Đúng vậy. Anh ấy chính là đồng tính nam chính tông đấy.
Úc Bách suýt chút nữa thì hộc ra một búng máu, cho dù trong truyện tranh đồng tính có thể kết hôn, nhưng công khai comeout như vậy cũng đáng sợ quá đi!
Người phục vụ vẫn còn cho rằng Trà Lê là học sinh tầm trên dưới hai mươi tuổi, trêu chọc anh:
– Được đấy em trai. Anh còn tưởng nếu em không tìm được bạn thì đợi lúc anh rảnh anh sẽ chơi với em.
Úc Bách lập tức tỏ ra cảnh giác, bình tĩnh ngăn lấy giữa hai người ra nói:
– Này, chúng tôi là một đôi rồi.
Hôm nay cửa quán bar không đóng chặt, có một khe nhỏ, Trà Lê ngó vào bên trong, nghe Úc Bách nói thế thì liếc hắn một cái.
Úc Bách bị anh nhìn mà mất cả tự tin:
– Không phải sao?
– Phải. – Thế mà Trà Lê lại cho đáp án khẳng định.
Úc Bách thoáng chốc mừng ra mặt.
Người phục vụ nói:
– Ồ, mới một ngày đã có bạn trai rồi, em trai giỏi quá.
Trà Lê lại rất thành thật nói:
– Còn chưa chính thức đâu, hôm nay mới là ngày thực tập đầu tiên.
Trà Lê còn đang chuẩn bị phóng nhiều bông hoa nhỏ hình trái tim ăn mừng, phựt một cái tất cả đều héo rũ, có mấy bông hoa héo úa rơi ra ngoài.
Thế nhưng Trà Lê không phải là bá chủ trong yêu đương đơn phương, mọi việc đều chú trọng đến sự công bằng, anh nắm lấy cánh tay Úc Bách nói:
– Tôi cũng đang thực tập chỗ anh ấy, hai chúng tôi đều là thực tập sinh học cách yêu nhau…Còn có thể chuyển chính thức hay không thì phải xem bản lĩnh rồi.
Úc Bách: -…
Người phục vụ ở cửa sắp cười bò đến nơi rồi, vẫy tay mời hai học sinh tiểu học gà này nhanh đi vào trong.
Trà Lê cho rằng đồng tính nam chính tông Úc Bách này vào trong rồi sẽ vui như nở hoa, vui sướng như được về quê. Kết quả là Úc Bách vừa đi vào cả người đã cứng đờ, đầu đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cũng bị chấn động khiếp sợ.
Vũ công trên sân khấu hôm nay đang thực hiện điệu nhảy trên ghế, xẻ đôi đùi vạm vỡ trong chiếc quần đùi da. So với màn múa cột ngày hôm qua, mức độ sexy chỉ có hơn chứ không kém.
Úc Bách không biết nhìn đi đâu, hắn hoàn toàn bị chấn động, đây không phải là gay đồng tính như hắn tưởng tượng.
Trà Lê: – …
Nhìn thế nào cũng thấy hình như Úc Bách không vui.
Anh đã tới một lần, dẫu rằng chỉ có mười mấy giây ngắn ngủi, nhưng so với Úc Bách, anh tự cho mình là một tài xế già.
– Anh đừng khẩn trương, đừng có sợ. – Anh dùng giọng run rẩy an ủi Úc Bách, – Đều là trường hợp nhỏ thôi.
Úc Bách hoảng sợ không thôi:
– Tại sao lại có một nơi như thế này ở chỗ các em được?…Thế này không bị chống khiêu dâm à?
Trà Lê càng khiếp hãi hơn:
– Có nhảy múa thế này thôi mà cũng bị chống khiêu dâm á? Thế giới thực của anh sao lại bảo thủ quá mức vậy?
Hai người cũng không biết nhìn đi đâu, cũng chỉ đành nhìn đối phương.
Úc Bách nói:
– Em không bảo thủ, thế tại sao em lại đỏ mặt?
Trà Lê:
– Em đỏ mặt là em bảo thủ, đây là vấn đề cá nhân của em, chứ không phải vấn đề nhảy múa của người ta.
Nam diễn viên kia chỉ nhảy trên sân khấu mà không để lộ gì, thỉnh thoảng chỉ giao lưu với khán giả bằng nụ hôn gió, còn vũ công thực hiện điệu nhảy trên ghế dựa một cách say sưa.
Một người phục vụ đến chào hai vị khách mới, dẫn họ vào quầy và đưa manu rượu cho họ.
Trà Lê cầm lên nhìn nhìn, vẻ mặt lộ rõ “không biết chọn”.
Úc Bách nhận lấy đánh dấu hai cái.
Người phục vụ khom người muốn đi mở đơn.
Trà Lê nhớ ra chuyện chính, vội hỏi:
– Chờ đã, ông chủ các anh hôm nay có ở đây không?
Người phục vụ trả lời:
– Có, hôm nay ông chủ có tiết mục biểu diễn, khoảng 9 giờ sẽ lên sân khấu.
Trà Lê nhìn đồng hồ, hôm qua anh đến lúc mười giờ, hôm nay anh và Úc Bách đến sớm hơn, bây giờ mới tám giờ rưỡi. Có lẽ bởi vì vẫn còn sớm nên sự tương tác giữa những vị khách xung quanh có phần hạn chế hơn so với ngày hôm qua, ít nhất không có cảnh tượng nào khiến anh nhìn không hiểu được. Anh mô tả hình ảnh đó cho Úc Bách, nhưng mới nói được một nửa đã bị Úc Bách cắt ngang giữa câu.
– Vì sao trong thế giới truyện tranh lại có một nơi ăn chơi như này? – Vẻ mặt Úc Bách tràn đầy kinh ngạc.
– Anh đang chất vấn em đấy à? – Trà Lê buông tay, – Quán này có phải em mở đâu.
Ghế dài ngay cạnh có một đôi nam nam ngồi sát dạt vào nhau, không ngừng động chạm vào nhau, thanh âm khó tả không khỏi truyền đến.
Trà Lê và Úc Bách mặt đỏ tía tai ngồi ở chỗ kia, vị trí trống giữa họ còn đủ chỗ cho hai người nữa.
Hai người phục vụ mang rượu lên, toàn bộ hành trình dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cả hai. Phong cách của hai vị khách này khác với những người khác quá.
Cứ như vậy nữa sẽ khiến người khác nghi ngờ mất!
Trà Lê ngập ngừng quan sát sự tương tác của một trong số những vị khách khác ở mấy ghế dài chung quanh, cố gắng tìm một cặp đơn giản, dễ học để bắt chước theo.
Úc Bách đang di chuyển mình lại gần Trà Lê từng chút một, mỗi lần khoảng 2 mm.
– Anh nghe em nói này, đây đều là vì công việc. – Trà Lê nhìn Úc Bách, trịnh trọng nói.
Úc Bách: –?
Trà Lê đứng dậy đi tới, Úc Bách tưởng anh định ngồi cạnh nên nhanh chóng thả lỏng làm động tác ” Hoan nghênh hoan nghênh”, cười cười, căn bản không thể thả lỏng được.
Ai ngờ đâu Trà Lê lại tiến tới ngồi nghiêng trên đùi hắn.
Úc Bách ngây ra như phỗng, này còn thả lỏng cái quỷ gì được nữa, toàn thân đều cứng ngắc rồi.
Trà Lê lại quan sát cặp đôi kia, nắm lấy tay Úc Bách đặt lên trên eo mình. Úc Bách giống như một cái ấm nước mở nắp đang bốc khói, cả khuôn mặt đỏ bừng vì kìm nén.
Trà Lê chưa từng thân mật với người nào như thế cả, cũng xấu hổ vô cùng, nói:
– Có phải em hơi nặng không? Anh cố chịu một chút. Lát nữa đổi sang anh ngồi đùi em.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Úc Bách nói:
– Không, không cần, anh thấy như này…rất…tốt rồi.
Trà Lê cảm nhận được hắn đang căng thẳng, làm cho bản thân cũng trở nên cang thẳng theo, nói:
– Thật không? Thực ra vóc dáng anh cao, vai cũng rộng…Vừa nhìn là biết rất nặng rồi, em cũng không muốn bị anh ngồi lên đâu.
– Thế thì tốt quá. – Hạnh phúc của Úc Bách chiến thẳng sự căng thẳng, nói chuyện cũng thuận hơn, nhưng vẫn đỏ mặt, nói khẽ, – Anh có thể…điều chỉnh tư thế được không?
Trà Lê cho rằng hắn không thoải mái, nói:
– Anh chỉnh đi, có cần em đứng lên không?
– Không cần. – Úc Bách vẫn duy trì tư thế này, chỉ là thoáng nghiêng người đi, nói, – Được rồi, cứ thế đi.
Trà Lê lúc này đột nhiên ý thức được điều này có ý nghĩa gì, hoảng hốt nhìn nơi đó một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Úc Bách.
Úc Bách lại bắt đầu bốc khói, lượng khói từ ấm nước sôi đã thăng cấp thành máy hơi nước.
Trà Lê nhìn bộ dạng xấu hổ của hắn, bản thân lại không có gì phải xấu hổ, thế là trêu chọc sờ sờ mặt Úc Bách:
– Oa nóng quá.
Úc Bách bị động tác này của anh làm cho giật mình, cố gắng trấn tĩnh nói:
– Đừng nghịch, không phải tới làm việc à?
Trà Lê nói:
– Nhân vật mục tiêu còn chưa xuất hiện, có thể chơi một chút.
Anh lại muốn sờ mặt Úc Bách, Úc Bách trốn hai ba lần khoảng cách gần như thế lại bị người ta ngồi trên đùi, căn bản là không tránh được, cuối cùng bị Trà Lê vuốt ve sờ soạng hai bên má.
– Da anh mịn thật đó. – Trà Lê phát biểu cảm tưởng, – Không hổ là thanh niên hai mươi tuổi.
– … – Úc Bách yên lặng một lát nói, – Anh 25 tuổi rồi, ở thế giới thực da anh cũng rất tốt.
Trà Lê nói:
– Thế ở bên đó trông anh như thế nào?
Úc Bách đáp:
– Hình như cũng gần như là giống ở bên này.
Trà Lê hoàn toàn không tin, cười lên:
– Không thể nào đâu, anh đừng có lừa em.
– Thật đó. – Úc Bách nghĩ một chút rồi bổ sung, – 1.0 trắng hơn anh một chút, lông mi cũng dài hơn, anh không có lỗ tai nhưng cậu ta có.
Trà Lê vẫn không tin, nhưng cũng không thể nào truy cứu chân tướng, nói:
– Anh lừa em đúng không.
– Anh muốn uống cái gì? – Trà Lê nhìn thấy những chiếc cốc trên bàn, nửa tá bia và một loại đồ uống có màu sắc đẹp mắt, liền hỏi: – Cái ly kia là chọn cho em à?
Úc Bách nói:
– Đúng vậy, thấy cái tên đó nghĩ nó sẽ rất đẹp.
Trà Lê cầm lên dùng ống hút nhấm nháp, gần như không có vị cồn mà là ngọt, một ly rượu trái cây nồng độ thấp.
Anh lại mở một chai bia cho Úc Bách, Úc Bách nhận lấy, chỉ uống một ngụm, nhưng từ động tác uống có vẻ như khả năng uống rượu rất tốt.
Trà Lê hỏi hắn:
– Bình thường anh có hay uống rượu không?
Úc Bách nói:
– Không. Chỉ những lúc xã giao mới uống một chút, không để say bao giờ, yên tâm đi.
– Vậy bình thường khi tan làm anh hay đi đâu chơi? – Trà Lê lại hỏi, – Anh ở một mình à? Anh có biết nấu cơm không? Anh thích rửa bát đũa không?
Úc Bách vừa trả lời từng cái một, Trà Lê lập tức hỏi thêm một số vấn đề.
Hai người vừa “ôm” nhau vừa trò chuyện về cuộc sống của Úc Bách ở thế giới thực.
Có lẽ vì thiết lập mối quan hệ “tình yêu thực tập”, Trà Lê càng tò mò hơn về bản thân Úc Bách, Úc Bách ở thế giới khác là người như thế nào, hắn sống cuộc sống như thế nào, từng có quá khứ gì, Trà Lê mong muốn được hiểu đầy đủ về hắn.
Đó là một tâm lý hoàn toàn khác so với trước đây khi khi xác nhận người xuyên truyện tranh có mang đến nguy hiểm cho thế giới này hay không, chỉ muốn tìm hiểu hoàn cảnh và tất cả những gì liên quan đến hắn.
Vừa ý thức được điều này, Trà Lê thẳng thắn nói với Úc Bách:
– Hình như em càng thích anh hơn rồi.
Câu trước Úc Bách vẫn còn đang nói hắn yêu mèo nhưng lại dị ứng với lông mèo, Trà Lê đột nhiên thốt ra lời này, khiến cho Úc Bách mất hồn. Hắn ngượng ngùng không hiểu hỏi:
– Vậy… dị ứng lông mèo có phải là điểm cộng không?
Trà Lê bật cười thành tiếng, cười đến mức ngả vào vai Úc Bách.
Úc Bách vốn là một tay ôm eo anh, nhưng lúc này đã nghiêng người về phía trước, tay cầm lon bia run rẩy, suýt làm đổ bia ra ngoài, hắn nhanh chóng ổn định lại tư thế, dùng tay còn lại siết chặt eo Trà Lê.
Hai người cứ như vậy bám lấy nhau, từ sâu trong nội tâm Trà Lê đột nhiên tán đồng quan điểm nào đó của Úc Bách.
Đó là lúc Úc Bách tỏ tình bị lật xe từng nói:
– Tất cả cứ tự nhiên như vậy đó.
Còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn nữa, âm nhạc đột nhiên dừng lại. Người phục vụ cầm micro và thông báo rằng người tiếp theo lên sân khấu chính là ông chủ.
Trà Lê ngồi thẳng dậy, Úc Bách trở nên nghiêm túc hơn một chút.
Một người đàn ông bước lên sân khấu, đó chính là chủ quán bar, người đã được ra tù sau khi chấp hành án ba tháng. Hôm nay ông chủ mặc một bộ vest biểu diễn màu xanh đậm tươm tất, trước ngực có cài một bông hoa trà đỏ nổi bật, vai rộng, đôi chân dài, dáng người cao ráo thẳng tắp. Lúc bước lên sân khấu, một khách hàng quen huýt sáo với anh ta, anh ta quay lại mỉm cười với khán giả.
– Chuyện gì đã xảy ra vậy? Làm thế nào mà anh ta trở nên đẹp trai vậy? – Trà Lê giật mình nói, – Em nhớ anh ta không phải như vậy…sao hình thức giống nhau nhưng lại hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Úc Bách thầm chấp nhận, nói:
– Thoạt nhìn cũng rất có khí chất.
Thời điểm hắn đọc hồ sơ kia, trong đó có ảnh chụp ông chủ quán bar, đó là một bức ảnh chụp khi anh ta ở trong tù, tướng mạo mất tinh thần, mặt mày dữ dằn độc ác.
Bản thân ông chủ thoạt nhìn ôn hòa, còn nho nhã lịch sự.
Mới đầu hai người nghe phục vụ nói ông chủ có tiết mục biểu diễn thì đều cho rằng sẽ là màn biểu diễn rất sexy.
Trà Lê thì thầm bên tai Úc Bách:
– Đừng nhìn anh ta ăn mặc chỉnh tề, biết đâu sau đó sẽ là màn thoát y loại R, bên dưới bộ đồ biểu diễn của anh ta có thể có một bộ đồ trói bằng da đây!
– … – Úc Bách nghĩ thầm, sao em có vẻ hiểu chuyện này nhỉ? Vì sao nom em có vẻ rất mong chờ vậy?
Ông chủ duyên dáng đứng trên sân khấu, đèn đã tắt.
Úc Bách không khỏi lại nghĩ, nhìn ông chủ quán bar nho nhã lại đẹp trai kia, hắn thật sự có chút mong chờ.
Trà Lê và Úc Bách nín thở.
Một chùm ánh sáng đuổi theo chiếu thẳng vào ông chủ, anh ta vẫn mặc quần áo như cũ và đang chơi saxophone.
Trà Lê và Úc Bách: -…
Xung quanh có rất nhiều khách hàng thường xuyên, hiển nhiên họ biết ông chủ sắp làm gì.
Có vẻ như hai người một lòng muốn xem một buổi biểu diễn bị hạn chế đều đặc biệt không có tố chất ở đây.
Ông chủ chơi saxophone cực hay, trong làn điệu du dương, phản ứng của khách trước những giai điệu du dương vừa nhiệt tình lại không khoa trương, không khí trong quán rất hài hòa, mọi người trong quán đều có thể cảm thấy thư thái, vui vẻ. Trà Lê cũng bị màn biểu diễn và bầu không khí này mê hoặc, ông chủ vừa thổi vừa lắc lư cơ thể hài hòa, trên mặt và trong mắt mang theo nụ cười, chậm rãi nhìn quanh khách, đại khái là không nhìn cụ thể ai, nhưng tất cả các vị khách có mặt đều có cảm giác được chú ý đến.
Ông chủ chơi liên tiếp ba bốn bản, có lẽ đến cuối cũng mệt nên bản cuối là một đoạn đơn giản và vui tươi.
Đèn đã được điều chỉnh trở lại bình thường, khách biết là sắp kết thúc nhưng còn chưa đã thèm.
Úc Bách và Trà Lê cũng đều đắm chìm trong không khí, cơ bản quên mất mục đích chuyến này của mình. Ở ngay phía trước hai người là một bậc ghế dài có đôi tình nhân đang hôn nhau nồng nhiệt trong giai điệu cuối cùng, ánh sáng quán bar không đủ để thấy rõ diện mạo của hai người nhưng lại hoàn toàn có thể thấy rõ quá trình hai người từ hôn nhẹ cho đến hôn nồng nàn mãnh liệt.
Trà Lê còn đang ngồi trong lòng Úc Bách, cả hai tức thì mặt đỏ bừng, cơ thể dán sát gần nhau dường như cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cả hai đều dâng cao.
Ánh sáng mờ ảo làm cho Úc Bách càng thêm can đảm, hắn chậm rãi nghiêng người về phía trước, tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào đôi môi của Trà Lê.
Trà Lê đã nhận ra ý định của hắn, tim anh gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong lúc Úc Bách chậm rãi đến gần anh, trong đầu anh tràn ngập những suy nghĩ hỗn loạn:
Ngày thực tập đầu tiên đã hôn nhau rồi, thế chẳng phải ngày mai phải trao đổi máu rồi hay sao?
A từ đã! Ngộ nhỡ ngăn cản tận thế cần đồng tử nam, thế anh mà mất đi thân xử nam, vậy thì ai đi cứu vớt thế giới đây?
Trời, nụ hôn này có thể đón nhận hay không đây? Vì hòa bình thế giới, mình nên quyết đoán đẩy Úc Bách ra vậy.
Nhưng mà Úc Bách có vẻ như rất muốn hôn mình, hay là cứ để cho anh ấy hôn trước nhỉ?
Thật là khó xử quá đi!
Buổi biểu diễn trên sân khấu kết thúc, ông chủ đưa chiếc kèn saxophone cho người phục vụ, lịch sự cúi chào, hỏi thăm nhóm khách quen, câu nói đâu tiên là:
– Cảm ơn, mọi người chơi vui vẻ nhé.
Trà Lê và Úc Bách đang sắp hôn nhau rồi, đã chỉ còn một chút nữa thôi, nghe thấy thế Trà Lê đột nhiên nhớ tới chuyện chính phải làm, một phát đẩy Úc Bách ra.
Úc Bách: – …
Khi ông chủ đang bước xuống sân khấu, Trà Lê lặng lẽ giơ tay rút giao diện thông tin cá nhân ra, nhanh chóng và cẩn thận đọc nội dung trên đó.
Đột nhiên, anh sững sờ tại chỗ.
Khoảng cách từ sân khấu đến hậu trường không bao xa, ông chủ nhanh chóng bước vào, ngay sau đó giao diện thông tin biến mất.
Trà Lê chỉ có thể xem thông tin của bên kia nếu người liên quan ở trong tầm mắt. Anh vội đứng lên ra hiệu Úc Bách đuổi theo, nói:
– Mau lên.
Úc Bách bị đẩy ra vẫn treo khung bong bóng có hình trái tim tan nát cõi lòng nhưng vẫn đi theo Trà Lê rời khỏi ghế dài, hai người đi vào hậu trường qua cánh cửa nhỏ phía sau sân khấu. Đó là một phòng thay đồ với vài vũ công cơ bắp, ông chủ vừa bước ra khỏi sân khấu đang đứng dựa vào một chiếc bàn một bên và uống nước.
Một vũ công nam hỏi:
– Có chuyện gì không? Hậu trường không dành cho khách đến.
Ông chủ cũng nhìn qua, Trà Lê cũng giật mình, bị nhận ra thì không hay rồi, nhưng cũng có lẽ là thời gian quá lâu nên ông chủ quán bar không nhận ra anh, cũng rất tò mò nhìn hai vị khách lạ xâm nhập vào đây.
Một vũ công nam khác nói:
– Chưa từng thấy hai người bao giờ cả.
Các vũ công nam khác cùng vây quanh đến, có lẽ là do trước đó từng có người lạ trong quán bar đã xông vào hậu trường để gây rắc rối. Một số người đàn ông cơ bắp đang ở tư thế phòng thủ.
Trà Lê: – …
Anh không sợ đánh nhau, nhưng những người đàn ông cơ bắp to lớn đến mức che khuất hoàn toàn ông chủ làm anh không thể nào hành động được.
– Là thế này. – Úc Bách đúng lúc lên tiếng, – Màn biểu diễn saxophone vừa rồi rất hay, tôi rất thích, cho nên muốn tìm người biểu diễn để trò chuyện một chút thôi.
Nhóm vũ công nam quay đầu lại nhìn ông chủ.
Ông chủ còn bưng cốc nước, rất thú vị hỏi:
– Ồ thật à? Anh cũng biết thổi saxophone à?
Úc Bách nói:
– Tôi đã học kèn clarinet trong bốn năm.
Sắc mặt ông chủ đột nhiên thay đổi, ra hiệu cho các vũ công nam bận việc thì đi đi, mình thì đi tới nói:
– Tôi cũng rất thích kèn cla-ri-nét, cũng từng thử học rồi nhưng mà thổi không được hay lắm.
Úc Bách nói:
– Hệ thống ngón tay cũng giống như saxophone, tôi nghĩ saxophone khó hơn.
Trà Lê: – …
Thôi được rồi, họ hiểu về nhạc cụ trò chuyện về nhạc cụ, mà mình chỉ có chút siêu năng lực thôi.
Anh một lần nữa lật xem giao diện thông tin của ông chủ để xác nhận những gì mình vừa đọc được không phải do hoa mắt.
Sở dĩ vừa rồi anh sửng sốt là vì nội dung bảng thông tin của ông chủ khiến anh nghi ngờ đôi mắt của mình.
Trong bảng thông tin của ông chủ một lần nữa xuất hiện những…ký tự hỗn loạn rất quen thuộc và cũng rất khiến người ta kinh ngạc.