Úc Bách 2.0 lần đầu biết yêu thổ lộ thất bại, mặt mày uất ức bị cảnh sát Trà Lê đuổi ra ngoài.
Trà Lê đẩy hắn ra ngoài còn đóng cửa văn phòng lại.
Úc Bách chản nản đi xuống dưới tầng, trong đầu nhớ lại trải nghiệm thất bại này. Mỗi câu nói đều đúng nhưng lại giống như không đúng, cách giải quyết vấn đề dường như có gì đó sai sai. Khi xuống bên dưới tầng rồi, hắn ngạc nhiên khi thấy nhóm chấp sự áo đen ở nhà thực sự đã đến đồn cảnh sát phân khu và đang bận rộn trong sân.
Hai người đang trang trí chiếc SUV của Trà Lê bằng những quả bóng hoa để biến nó thành một chiếc xe hoa lễ hội;
Hai người lần lượt cầm hoa hồng và quà;
Hai người đang từ ngoài cửa kéo vali vào, hình như muốn bỏ vào cốp xe của Trà Lê;
Có hai người khác mỗi người cầm đàn accordion và violin, chuẩn bị sắm vai tổ hòa nhạc.
Tám người làm việc khí thế ngất trời nhìn thấy Úc Bách một mình xuống dưới thì dừng công việc lại, động tác nhất trí lộ ra biểu cảm thất vọng tràn trề.
Thanh âm hệ điều hành của nhóm chấp sự quá lớn, thế nên độ rõ ràng cũng rất cao, bên trong tám khung bong bóng đều là hàng chữ đậm nét:
Lời tỏ tình của Úc Bách đã thất bại rồi hả?
Ôi, biết ngay là cậu ta sẽ thất bại mà.
Chậc chậc, đúng là ngốc hết chỗ nói.
Uổng cho mình thu dọn nhiều hành lý cho cậu ta như thế, lại phải mang về rồi.
Uổng cho mình khổ luyện đàn để tạo không khí tận hai giờ liền.
….
Có thể tan làm được chưa?
Thời điểm Úc Bách lặng lẽ luyện tập tỏ tình từng bị trợ lý đặc biệt của Úc Tùng nghe được, trợ lý đặc biệt vội vàng đi tìm Úc Tùng. Úc Tùng vui mừng quá đỗi, sắp xếp nhóm chấp sự chuẩn bị đầy đủ sau khi tỏ tình.
Úc Bách nhìn một loạt “chuẩn bị” trước mặt, nói:
– Đây là cái gì?
Xe hoa thì hắn hiểu, quà tặng và hoa hồng cũng có thể hiểu, tổ hòa nhạc và nhạc cụ hắn cũng có thể hiểu một chút.
– Thế cái vali này nghĩa là gì? – Úc Bách hỏi, – Bên trong có gì?
9527 nói:
– Là quần áo và đồ dùng hằng ngày của em. Anh trai em nói em và cảnh sát Trà Lê yêu đương với nhau thì em không cần phải về nhà nữa, bảo bọn anh mang hết đồ của em đưa đến nhà cảnh sát Trà Lê.
– … – Úc Bách sa mạc lời, nhưng mà dù sao thì tỏ tình cũng thất bại rồi, vẫn phải về nhà thôi, không nhắc tới cũng thế, ủ rũ nói, – Đi thôi.
9527 hỏi:
– Đi đâu cơ?
Úc Bách buồn khổ nói:
– Mời các anh đi SPA.
Vài phút sau, Trà Lê cũng chán chường ủ rũ đi xuống dưới tầng. Sân vắng tanh, anh đi về phía xe thì thấy một bông hồng đỏ được ghim trên cửa xe.
Trà Lê: – …
Sáng sớm hôm sau, tổ trưởng vừa ngâm nga hát vừa đi vào văn phòng tổ trọng án, lúc đi qua chỗ làm việc của Trà Lê, thấy Trà Lê đã đến làm việc, mua bữa sáng và ăn trong văn phòng, hiện đang uống một hộp sữa bò.
Tổ trưởng nhìn thấy trên bàn làm việc có một chai nước khoáng bị cắt bỏ phần trên, đựng một ít nước và bên trong có một bông hồng đỏ.
Tổ trưởng hỏi:
– Hôm qua em đã nộp báo cáo chưa?
– Em nộp rồi. – Trà Lê nói, – Hôm qua anh đi làm SPA có vẻ dùng không ít tinh dầu nhỉ.
Tổ trưởng hồ hởi sờ mặt, nói:
– Anh soi gương cũng thấy da của mình mướt như mông em bé, em cũng nhìn ra phải không?
Trà Lê nói:
– Em không thấy. Nhưng mà anh bị ngâm trong tinh dầu, giống như quả chanh nặng hai trăm cân ấy.
Từ lúc đi vào, theo góc nhìn của anh với tổ trưởng, tổ trưởng là một quả chanh to mang mặt người.
Tổ trưởng không mấy thông minh, có chút không vui, quyết định trả thù Trà Lê, chắp tay sau lưng nói:
– Em có biết hôm qua anh gặp ai ở hội sở SPA không?
– Anh gặp Úc Bách, là em bảo anh ta đi đấy. – Trà Lê cũng không bất ngờ.
Đội trưởng cất tiếng cười lạnh giống như vai ác nói:
– Thật không, vậy em có biết cậu ta mang theo tám mỹ nam đi cùng không? Người nào cũng đẹp hết chỗ chê, còn vây quanh cậu ta, người thì gọt hoa quả cho cậu ta, người thì thử nước ấm cho cậu ta, người thì đang chơi đàn accordion và violin bên cạnh, còn có người cầm quà và hoa, nóng bỏng mà chờ cậu ta gọi tên. Những cái này chắc em không biết chứ?
Trà Lê: – …
Anh không biết, nhưng anh nhạy bén bắt được trọng điểm, ngờ vực nói:
– Tổ trưởng, anh có tiền lắm hay sao mà lại có thể đến cùng một câu lạc bộ với anh ta? Em biết lương của anh mỗi tháng chỉ có tám nghìn, sao lại đến nơi đắt đỏ tốn kém vậy được?
Tổ trưởng bắt đầu sốt sắng, nói da mình không đẹp cũng không sao, nhưng sao lại có thể nghi ngờ mình không có tiền được?
– Thỉnh thoảng mới đi một lần thì có sao? – Tổ trưởng nói, – Anh đến đó mua phiếu giảm giá 50% khi mua theo nhóm! Úc Bách thì chắc chắn không mua theo nhóm rồi.
Anh ta tức tốc lấy bản ghi tiêu dùng mua hàng của nhóm ra cho Trà Lê xem, chứng mình không có hành vi tiêu dùng cao vượt quá mức thu nhập của mình, càng không thể có được bất kỳ thu nhập đen nào.
Trà Lê nói:
– Được rồi được rồi, biết là anh nghèo rồi.
Tổ trưởng bấy giờ mới hòa hoãn lại nói:
– Đúng chứ sao, cảnh sát chúng ta vốn đều là quỷ nghèo hết mà.
Bầu không khí đột nhiên an tĩnh, mấy cảnh sát trong toàn bộ văn phòng rơi vào im lặng chết chóc, một lúc sau, những tiếng thút thít và nức nở lần lượt bắt đầu vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Trà Lê cảm thấy rất có lỗi với mọi người, mới sáng sớm đã phá hỏng tâm tình tốt của mọi người rồi, để bày tỏ lời xin lỗi, anh khẩn cấp gọi trà sữa mời các đồng nghiệp uống.
Trà sữa trị bách bệnh, trong văn phòng lại khôi phục tiếng cười tiếng nói như cũ.
Chỉ có Trà Lê cắn ống hút bóp hộp sữa rỗng, giận hờn giận dỗi.
Tức quá đi! Úc Bách không một mình đi SPA mà còn mang theo tám chấp sự đẹp trai đi SPA cùng nữa!
Chín người đàn ông ở cùng nhau là muốn làm gì? Lẽ nào Úc Bách còn muốn tuyển phi?
1.0 chưa hoàn thành cái việc khốn kiếp này, 2.0 anh lại muốn làm thay anh ta?
Ngày hôm qua ở trong văn phòng này những câu mà Úc Bách nói với anh nghe ra rất giống như: Dù sao cũng đang muốn yêu đương, không bằng yêu đương với anh để chắp vá vậy.
Tối hôm qua về đến nhà rồi, Trà Lê càng nghĩ càng nghi ngờ Úc Bách không biết ăn nói, ý tứ ban đầu của hắn không phải là vậy, Úc Bách không phải là không thích anh.
Lực độ nai con chạy loạn kia nhanh đến mức sừng sắp rơi ra ngoài, còn không phải là thích hay sao? Đó đều là những phản ứng rất chân thật.
Bông hoa hồng kia đã nằm trên bàn trong nhà Trà Lê cả đêm. Hôm nay anh lại mang nó đến đặt trên bàn làm việc, tâm lý lúng túng hiện rõ. Vốn dĩ muốn cho Úc Bách không bằng cấp vô nghề nghiệp một cơ hội, nghe xem hắn còn biết nói cái gì nữa. Hiện tại bị tổ trưởng châm ngòi như vậy, Trà Lê không muốn nghĩ tới Úc Bách một chút nào nữa.
Trước kia anh nghe nói có một số người trong quan hệ tình yêu và hôn nhân sẽ vì chắp vá mà đi chắp vá, bản thân mình vốn dĩ không muốn yêu đương, dựa vào đâu mà mình phải đi chắp vá với Úc Bách?
Hành vi của Úc Bách là tìm Trà Lê để chắp vá đã bị từ chối, cho nên quyết định chọn một trong nhóm mấy nam chấp sự đẹp trai lai láng kia để chắp vá có phải không?
Con người của thế giới thực đúng là không đạo đức vô liêm sỉ!
Khoảng mười giờ, Úc Bách gửi tin nhắn, có vẻ thận trọng: Anh cảnh sát, anh đang làm gì?
Trà Lê đọc kỹ mấy chữ này, đằng sau mỗi một chữ đều lộ ra sự lấy lòng …Không phải, đều là giả cả!
Cuối cùng anh cũng không hồi âm lại.
Ai muốn yêu đương thì đi mà yêu đương, dù sao thì anh không muốn.
Cảnh sát Trà Lê cố gắng tập trung vào vụ án.
Bốn tháng trước, trong lúc tình cờ anh biết được một loại thuốc hướng thần bị thành phố Noah cấm và là hàng lậu đột nhiên xuất hiện ở chợ buôn bán ngầm của thành phố. Nhưng khi đến nơi, sào bán hàng đã vắng tanh, vì không có bằng chứng chứng minh cho cấp trên thấy hàng lậu quả thực đã tràn vào thành phố Noah, đồng thời không muốn rút dây động rừng, vì thế mà anh đã lén lút bí mật triển khai điều tra.
Vào cái đêm xuất hiện ở nhà hàng kia, Trà Lê bị Úc Bách 1.0 quấy rầy và sau đó lại vô tình bị một người nổi tiếng trên mạng quay được chính là đang gặp mặt người cung cấp thông tin của vụ án.
Đêm đó, người cung cấp thông tin cung cấp đầu mối mới cho anh, chỉ là mấy nội dung nghe lén, mấy từ ngữ mấu chốt mơ hồ không rõ ràng.
Thông qua tìm kiếm trên internet và xem xét hồ sơ gốc, Trà Lê tìm được một số manh mối từ khóa, tất cả đều chỉ thẳng vào một người nào đó đã ra tù——
Là người quen cũ, chính tay Trà Lê bắt gã vào tù, ngồi tù ba tháng, ra tù nửa năm trước.
Theo thông tin mà Trà Lê nắm giữ, thời điểm hàng lậu tràn vào thành phố Noah là năm, sáu tháng trước. Tuy nhiên, giám thị trại giam nhận xét biểu hiện của người này rất tốt, thái độ sám hối thành khẩn sau khi trở lại xã hội nhất định sẽ là người tốt.
Kinh nghiệm trước đây của Trà Lê và mức độ đáng tin cậy của nhà tù chỉ đứng sau anh trong toàn bộ hệ thống sở cảnh sát, có thể có nhận xét như vậy thì mức độ đáng tin vẫn rất cao.
Lật xem tư liệu, suy nghĩ rất lâu, Trà Lê quyết định đ tìm hiểu xem liệu người từng bị kết án này đã quyết tâm sữa chữa lỗi lầm không hay lại đang tiếp tục con đường phạm tội của mình. Chờ gặp được anh ta rồi, Trà Lê quyết định sẽ lén xem trộm giao diện thông tin của người này là có thể xác định được hoặc loại trừ hiềm nghi từ anh ta.
Từ tài liệu cho thấy, người này trước khi bị bắt có kinh doanh một quán bar ở thành Nam, với nhóm khách hàng mục tiêu là những người đồng tính nam, quán luôn hoạt động tốt. Sau khi ông chủ bị bắt vào tù, việc kinh doanh vẫn diễn ra bình thường. Ra tù rồi, anh ta bơm thêm tiền vào quán, quán đã có được sức sống mới, hoạt động kinh doanh ngày càng lớn mạnh, quán bar mới được cải tạo và nâng cấp từ nơi bình dân thành nơi sang trọng cao cấp.
Mười giờ tối, phố bar nhộn nhịp ánh đèn và tiệc tùng.
Trà Lê cứng ngắc đi tới bên ngoài cửa của một trong những cửa hàng sang trọng nhất, đang định bước vào.
– Em trai ơi, – Người phục vụ ở cửa đưa tay ra chặn anh lại nói, – Chỗ này không cho học sinh vào đâu em.
Trà Lê đã thay trang phục quần áo bình thường và quần jean, nhìn như đi chơi, không ngờ dáng vẻ này quá thanh xuân mà bị nhận thành học sinh, anh nói:
– Tôi 25 tuổi rồi.
– Em trai nhìn xinh đẹp quá. – Sau đó người phục vụ dưới ánh đèn mới nhìn rõ khuôn mặt của vị khách, mới nói, – Trông em trai như thế này anh càng không để em đi vào…Hay là em nhìn những vị khách khác trước đi đã?
Trà Lê nghi ngờ đứng bên cạnh, có hai người đàn ông nắm tay nhau muốn đi vào, một người mặc quần đùi ngắn, một người mặc áo ba lỗ để lộ bụng, cả hai người đều nhìn Trà Lê như thể đang nhìn ở trẻ em.
Trà Lê: – …
Người phục vụ mỉm cười chào hỏi rồi giúp mở cửa, hai vị khách bước vào. Âm thanh ồn ào bên trong truyền ra ngoài, nhưng khi cửa đóng lại thì hoàn toàn im lặng.
Trà Lê hoang mang hỏi:
– Tôi phải mặc quần đùi áo yếm mới được vào hay sao? Tôi không có quần áo kiểu đó.
– Đương nhiên không phải. – Phục vụ sinh buồn cười nhìn anh, nói, – Em trai lần đầu đi hộp đêm phải không?
Trà Lê gật đầu.
Người phục vụ nói:
– Thế em nghĩ cho kỹ có chắc mình muốn vào không?
Trà Lê lại gật đầu.
– Thôi được rồi. – Người phục vụ lại mở cánh cửa ngăn tiếng ồn ra và làm động tác “mời vào”.
Vì thế Trà Lê ngẩng đầu hiên ngang đi vào.
Người phục vụ giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ và đếm từng giây.
Tích, tích, tích……
Mười chín giây sau.
Cánh cửa từ bên trong được kéo ra, Trà Lê như mũi tên rời dây cung lao vút ra ngoài, mặt đầy hoảng sợ, quả thực là bị dọa đến hồn bay phách tán.
Người phục vụ nói:
– Xem đi, anh đã bảo em trai đừng vào rồi mà. Xem khí chất và cách ăn mặc của em trai là biết em chưa từng đến chỗ này bao giờ, đoán là em trai sẽ bị dọa mà.
Trà Lê vẫn còn sợ hết hồn vía, mồ hôi đầm đìa, run rẩy hỏi:
– Họ…họ đang làm gì vậy?
Người phục vụ:
– Họ chơi hộp đêm thôi.
– Chơi hộp đêm mà cần phải vậy hay sao? – Trà Lê không hiểu, – Hộp đêm không phải trò chuyện uống rượu à? Vì sao phải làm vậy?
Trên sân khấu là mấy người đàn ông bán khỏa thân đang múa cột.
Dưới sân khấu là các vị khách nam chia nhau ngồi từng nhóm ở ghế dài. Có ôm ấp, có hôn nhau, có…? Trà Lê không biết họ đang làm gì, anh cũng không dám nhìn kỹ, quả thật rất đáng sợ.
Người phục vụ tốt bụng nói:
– Em trai muốn đến để gia tăng hiểu biết hay là đến tìm bạn trai?
– …Đều không phải. – Trà Lê vẫn còn chưa bình tĩnh lại được, bật thốt lên, – Tôi tới để thi triển siêu năng lực.
Người phục vụ ngớ người, sau đó nở nụ cười tỏ vẻ đã hiểu, nói:
– Siêu năng lực gì? Tân binh nào cũng nói mình có năng lực. Em trai hai mươi à?
– Tôi 25 tuổi rồi. – Trà Lê nhấn mạnh lần nữa.
Người phục vụ nói:
– Đừng giả bộ nữa. Nghe anh trai khuyên này, em chắc chắn không được, nếu như em cứ nhất quyết muốn đến chơi thì nên tìm một người bạn trai đáng tin cậy rồi cùng tới, bằng không nhỡ lúc đó có người quấy nhiễu em, lại có người say rượu kéo em vào ghế dài, lúc đó em có kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Người phục vụ xuất phát từ ý tốt nhắc nhở Trà Lê thoạt nhìn bề ngoài không khác gì học sinh, nói không ngoa chứ thành phố Noah chưa từng xảy ra vụ án bạo lực tình dục cả. Huống chi với giá trị vũ lực của cảnh sát Trà Lê, dĩ nhiên không thể nào rơi vào cảnh nguy hiểm như thế, nhưng nếu xảy ra một tình huống nhỏ nào đó gây náo loạn thì mục đích anh đến đây sẽ không đạt được.
– Xin cảm ơn. – Trà Lê nói, – Ông chủ các anh bình thường có ở trong quán không?
Người phục vụ nói:
– Bình thường đều ở, anh ấy ở hẳn trong quán.
Vậy là tốt rồi. Trà Lê quyết định sẽ tìm một người để làm bạn trai ngày mai tới nữa để lật xem giao diện thông tin của ông chủ quán.
Thế nhưng anh đi đâu để tìm một người bạn trai đây?
Người duy nhất anh thân thiết thì biến mất dạng kể từ tin nhắn vô thưởng vô phạt vào lúc mười giờ sáng.
Về tới nhà, Trà Lê đi rót nước uống, nhìn thấy hộp trà chưa mở trên kệ, anh tức giận, nhặt hai hộp trà lên ném vào ngăn tủ, còn thấy chưa hả giận, lại tìm chìa khóe hậm hực khóa cửa tủ lại.
Úc Bách 2.0! Tốt nhất ngày nào anh cũng đi SPA đi.
Thế nhưng nghĩ đến Úc Bách đi đến nơi đó còn mang theo tám vị nam chấp sự đẹp trai lồng lộng có vẻ như rất sung sướng, Trà Lê lại hy vọng hắn đừng đi là tốt nhất, tốt nhất là ở nhà ôn tập kiến thức để thi tuyển công chức, kết quả bởi vì lười học hành, bị Úc Tùng kiểm tra cái gì cũng không biết rồi đánh hắn một trận cho đã đời.
Trà Lê thật là độc ác, Trà Lê thật biết rủa người khác. Cảnh sát Trà Lê tự nhận xét.
Lại là một buổi sáng sớm, cảnh sát Trà Lê tâm tình vẫn chưa khá hơn đến làm việc, lơ đãng không để ý đến những ánh mắt kỳ lạ từ các đồng nghiệp.
Anh ngồi phát ngốc ở chỗ làm việc của mình một lát, lại phát hiện bông hồng trong chiếc bình DIY đã biến mất.
Cảnh sát Trà Lê giật mình, vội hỏi các đồng nghiệp:
– Có ai nhìn thấy hoa của tôi đâu không? Tại sao văn phòng tổ trọng án lại mất trộm được thế?
Các đồng nghiệp ngước nhìn anh, rồi tất cả đều nhìn về phía cửa văn phòng của tổ trưởng.
Được lắm, tổ trưởng bụng dạ hẹp hòi. Nếu không hài lòng với anh có thể trừ thành tích của anh, tại sao lại phải lấy đi hoa hồng Úc Bách để lại cho anh?
…Úc Bách đáng chết, nhưng hoa hồng không có tội tình gì.
Anh hùng hổ đẩy cửa văn phòng tổ trưởng ra, muốn mạnh mẽ lên án chính đáng.
Tổ trưởng đang thân thiện trò chuyện với một người khác, cùng với người kia cùng đồng thời quay đầu lại nhìn Trà Lê.
Trà Lê: – …???!!!
Úc Bách đứng dậy, dáng cao chân dài miên man, dáng người rất đẹp trai, khi đứng lên trông đã đẹp trai còn đẹp trai hơn.
Trà Lê kiềm nén bản thân không bày ra vẻ thưởng thức nữa, ngờ vực hỏi tổ trưởng:
– Hai người đang làm gì thế? Giao lưu làm thế nào để mua chung giảm 50% à?
Úc Bách cũng không hiểu:
– Cái gì mua chung? Chỗ nào giảm giá 50%?
Trà Lê không thèm để ý tới hắn.
– Trà Lê, em tới đúng lúc lắm. – Tổ trưởng nói, – Anh đang muốn giới thiệu cho em, vị này chính là cảnh sát mới tới thực tập…Không cần giới thiệu tên nữa nhỉ, hê hê hê, hai em rất quen thuộc với nhau mà, ha ha ha.
Một khung hệ điều hành rất lớn xuất hiện trên đầu Trà Lê: Cái gì vậy???
Hai người một trước một sau đi ra khỏi văn phòng của tổ trưởng, Úc Bách đi theo Trà Lê vào chỗ làm việc của anh.
Trà Lê vẫn còn chưa rõ tình hình khẽ quát lên:
– Tôi đi làm việc, anh đừng có tới quấy rầy tôi nữa, đi đi.
Úc Bách rất vô tội lấy thẻ công tác trong túi ra, trên đó là hàng chữ: Cảnh sát thực tập – Úc Bách.
– Ngày hôm qua tôi đã vượt qua bài kiểm tra thể lực và chỉ số IQ của sở cảnh sát. – Úc Bách nói, – Cho nên hôm nay tới đây nhậm chức.
Đến sở cảnh sát làm việc thì chính là đơn giản như vậy, nhưng ở lại sau thời gian thực tập lại khó hơn, tỷ lệ đào thải rất cao, trong thời gian thực tập không có lương.
Trà Lê cảm thấy chuyện này là không thể nào, nói:
– Anh có vượt qua thẩm tra chính trị không đấy? Thanh danh của anh nát như vậy.
Úc Bách nói:
– Vốn dĩ là không được, cơ mà tôi thanh toán một khoản tiền xăng dầu cho sở cảnh sát, thế là được thông qua luôn.
Trà Lê:
– …Này có phù hợp với quy định không? Ai phê chuẩn? Tôi muốn đi báo cáo.
Lúc này, ở góc dưới bên phải tầm mắt của anh xuất hiện một cửa sổ pop-up với phiên bản Q của thự trưởng, thự trưởng vẫy hai bàn tay tròn nhỏ của mình lên xuống:
– Đừng nha! Bằng không sở cảnh sát phá sản thật đó!
– … – Trà Lê không biết lấy từ đâu ra một cái búa, đập một búa vào cái pop-up kia.
Úc Bách công khai ngồi vào bàn làm việc của cộng sự, nói:
– Thự trưởng đã đồng ý để tôi tạm thời tiếp nhận công việc của cộng sự anh, hỗ trợ anh làm việc
Trà Lê vừa định nói thì thự trưởng tí hon lại muốn bật cửa sổ pop-up lên, nó vừa bật lên được nửa chừng đã bị Trà Lê đập một chùy như đập chuột đất rụt trở về.
Úc Bách thấp giọng nói:
– Ngày hôm qua tôi tìm anh chính là muốn nói với anh tôi sắp làm bài kiểm tra.
Trà Lê còn đang giận lẫy, nói:
– Tôi không muốn biết anh tìm tôi làm gì.
– Còn giận à? – Úc Bách giải thích, – Những lời mà hôm đó tôi nói hoàn toàn không có ý nghĩa như những gì anh nghĩ đâu.
Trà Lê nói:
– Tôi không muốn biết anh có ý gì.
Úc Bách trượt ghế dựa đến gần hơn, nghiêm túc nói:
– Anh nói muốn mỗi ngày ở bên em, là thật lòng.
Trà Lê nói:
– Ai thèm quan tâm anh có thật lòng hay không.
Úc Bách thay đổi cách tiếp cận vấn đề, nói thẳng:
– Bởi vì anh thật sự rất thích em.
Biết ngay mà! Không có gì có thể che giấu được đôi mắt của thần thám Trà Lê.
Thế nhưng đã quá muộn rồi, cảnh sát Trà Lê không muốn nghe nữa.
Trà Lê lòng dạ sắt đá nói:
– Cảnh sát thực tập Úc Bạch, hiện tại đang là thời gian làm việc, đừng nói chuyện nữa.
Úc Bách chớp chớp mắt, nói:
– Vậy được.
Trà Lê: – …
Xong rồi? Thế là xong rồi á?
Hiển nhiên là chưa xong.
Úc Bách nói:
– Anh biểu diễn ảo thuật cho em xem nhé?
– Anh thật là đa tài đa nghệ. – Trà Lê cảm thấy mình vẫn chiếm ưu thế, mỉa mai nói, – Anh đi mà biểu diễn cho nhóm chấp sự của anh đi, có thể biểu diễn tám lần đó.
Úc Bách cười cười, đưa tay tới, mấy ngón tay bên tai Trà Lê gảy vài cái như gảy đàn.
Còn chưa đụng vào mà Trà Lê đã thấy vành tai ngứa ngáy tê dại.
Anh không nhịn được nói:
– Đang thời gian đi làm, anh…
Giọng nói của anh đột nhiên dừng lại, Úc Bách thu tay từ bên tai anh về, ngón tay vốn trống không giờ lại cầm một bông hồng đỏ.
– Anh giỏi thế…Sao mà biến ra được vậy? – Trà Lê không khỏi trợn tròn mắt, hai mắt sáng lấp lánh, kinh ngạc vô cùng, lại từ bông hoa kia nhận ra đó là hoa của mình, – Đây là hoa trong bình của tôi mà, là anh cầm hoa của tôi đi à.
Úc Bách nói:
– Đây là hoa anh để lại cho em mà. Em cầm đi.
Anh đưa bông hoa tới trước mặt Trà Lê, Trà Lê không nhận:
– Tôi không muốn nữa.
Úc Bách lại nghĩ, cắm bông hoa kia vào trong bình.
– Em không muốn thì cũng là của em rồi. – Úc Bách nói, – Em không thích anh, anh cũng vẫn thích em.
Trà Lê cố ép mình không được quay lại nhìn hắn, nhưng pháo hoa bắt đầu bay chung quanh Trà Lê.
Úc Bách nở nụ cười, nói:
– Em thích anh, và anh cũng luôn thích em.
Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, em thích hoặc không thích anh, anh vẫn luôn thích em.
Đinh! Lần này Úc Bách đã tự giải được đề rồi.
Pháo hoa của Trà Lê càng phóng rực rỡ, long trọng.
Hai người lặng lẽ ngắm nhìn màn pháo hoa mà chỉ họ mới có thể nhìn thấy.
Màn bắn pháo hoa dần dần kết thúc, Úc Bách cố gắng nắm tay Trà Lê ở dưới gầm bàn.
Các đồng nghiệp khác gần đó phát ra thanh âm ồn ào.
– Anh làm gì đó! – Trà Lê xấu hổ không tả được đứng lên, mắng lung tung, – Đều đi làm việc hết đi.
Các đồng nghiệp:
– Hai người diễn đoạn này xong chưa, chúng tôi mới xem được một nửa làm sao mà đi làm được?
Trà Lê nói:
– Xong rồi. Chúng tôi còn phải đi phá án.
Để chứng minh lời mình nói, anh lấy hồ sơ ra, đặt trước mặt Úc Bách rồi nói:
– Cảnh sát thực tập, mau xem đi rồi cùng tôi đi chấp hành nhiệm vụ của ngày hôm nay.
– Được. – Úc Bách bị nhiều người nhìn cũng xấu hổ, cúi đầu ngoan ngoãn xem hồ sơ, rất nhanh đã đi vào trạng thái của một thực tập sư đang nghiêm túc làm việc.
Trà Lê đứng đó, nhìn chằm chằm vào đôi tai chó chăn cừu Đức mọc ra trên đầu hắn. Làm sao bây giờ, thật sự phải yêu đương với người xuyên truyện tranh hay sao? Yêu nhau thì phải làm gì? Anh hoàn toàn không biết.
Hết chương 29