Tiêu Đằng đau đớn ôm mặt đứng dậy, anh ta quý trọng nhất là gương mặt điển trai này vậy mà Dương Nhã Tình lại ra tay mạnh như thế.
"Cô bạo lực vừa thôi chứ, hôm qua cô uống say nên tôi đưa cô về thôi mà."
Dương Nhã Tình ngước mắt nhìn Tiêu Đằng, dường như cô ấy đã nhận ra người đàn ông này.
"Này, anh có phải là chủ quán rượu không?"
Tiêu Đằng nghe vậy bèn đưa tay vuốt lại mái tóc đã rối bù, không quên tạo một cái dáng thật cool ngầu rồi trả lời:
"Đúng vậy, chính là tôi Tiêu Đằng!"
Nhìn Tiêu Đằng đứng đó tạo dáng thôi đã khiến Dương Nhã Tình chán nản rồi. Cô ấy tự nhiên cảm thấy có chút lo lắng, dù quần áo vẫn còn nguyên vẹn ở trên người đấy nhưng không thể chắc chắn rằng đêm qua không có chuyện gì xảy ra cả.
"Mà này, đêm qua... anh không làm gì tôi đó chứ?"
Nhắc đến đêm qua bỗng dưng Tiêu Đằng xanh mặt lại như sợ hãi gì đó, anh ta bỗng chắp hai tay vào và cúi người lạy Dương Nhã Tình. Hành động đó của anh ta khiến Dương Nhã Tình ngạc nhiên đồng thời cũng chả hiểu gì.
"Người làm gì tôi là cô mới phải Dương tiểu thư. Chẳng lẽ đêm qua cô không nhớ một chút xíu gì sao?"
Dương Nhã Tình cố gượm nghĩ lại chuyện đêm qua nhưng vì say quá nên cô ấy chẳng nhớ được gì cả nên Tiêu Đằng đã kể lại hết mọi chuyện.
Trở lại tối hôm qua...
Sau khi Lục Bách Dịch đưa Diệp Châu Anh rời đi, Tiêu Đằng cũng đã định đưa Dương Nhã Tình về nhà rồi nhưng lại quên mất một điều là mình không biết nhà cô ấy ở đâu. Hết cách, Tiêu Đằng đành phải cõng Dương Nhã Tình lên tầng hai của quán rượu, đưa cô ấy vào một căn phòng trống rồi đặt cô ấy nằm xuống.
Dương Nhã Tình nằm xuống giường cũng không chịu an phận. Ngay khi Tiêu Đằng quay mặt đi, cô ấy đã vươn tay nắm lấy cổ tay của Tiêu Đằng kéo thật mạnh rồi cả người quắp chặt lấy anh ta như một con ếch.
"Oái, Dương Nhã Tình, cô làm cái gì thế?"
Tiêu Đằng khó khăn trong việc đứng thẳng người, anh ta vừa phải đỡ lấy cô gái đang ôm mình vừa cố gắng đứng cho thật vững.
"Rượu, lấy cho tôi thêm rượu nhanh lên."
Trong cơn say, Dương Nhã Tình liên tục đòi thêm rượu, cô ấy còn không ngừng dùng hai tay của mình véo vào má của Tiêu Đằng.
"Oái... Được rồi, tôi sẽ lấy rượu cho cô nhưng cô đừng có véo má tôi nữa, đau quá!"
Sau khi dụ được Dương Nhã Tình rời khỏi người mình thì một chuyện kinh khủng khác lại kéo tới. Dương Nhã Tình đang nằm rất ngoan ngoãn bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn, thế là cô ấy liền vùng dậy, cúi đầu xuống đất chực chờ tuôn hết ra.
"Dương Nhã Tình, cô không được nôn ở đây, để tôi lấy chậu cho cô."
Tiêu Đằng kinh hãi chạy đến bịt miệng Dương Nhã Tình lại, anh ta ba chân bốn cẳng chạy vào nhà vệ sinh cầm chậu ra nhưng đến lúc quay lại thì đã quá muộn.
Trên nền đất dưới chân giường, Dương Nhã Tình đã nôn ra một đống rồi nằm vật ở đó. Tiêu Đằng bất lực đến suýt khóc nhưng anh ta cần phải dọn chúng ngay tức khắc.
"Mẹ ơi, kinh tởm quá!"
Nhìn bãi nôn của Dương Nhã Tình, Tiêu Đằng thật chẳng muốn lại gần. Anh ta nhắm mắt nhắm mũi cầm chậu đến đưa cho cô ấy rồi nói:
"Cô có nôn thì nôn vào đây này."
Dương Nhã Tình say ngất ngưởng ngước mắt nhìn Tiêu Đằng, cô ấy choài tay víu lấy cánh tay Tiêu Đằng lôi anh ta ngồi xuống rồi gục mặt lên vai anh ta. Trong thoáng chốc, Tiêu Đằng bỗng cảm thấy thật hạnh phúc khi Dương Nhã Tình lại chủ động ôm mình. Tuy nhiên hạnh phúc chưa được bao lâu thì đột nhiên Dương Nhã Tình phun nốt lên người của Tiêu Đằng.
"Ọe..."
Cả người Tiêu Đằng cứng đờ không dám nhúc nhích, anh ta muốn khóc lắm nhưng nước mắt lại chẳng thể chảy ra. Dương Nhã Tình thật sự đã khiến Tiêu Đằng có một đêm ám ảnh, đến mức anh ta cảm thấy khiếp sợ cô ấy.
Quay trở lại thực tại, sau khi nghe Tiêu Đằng kể mọi chuyện thì Dương Nhã Tình chỉ biết che mặt xấu hổ. Mỗi lần uống say là Dương Nhã Tình nôn rất nhiều chẳng qua là cô ấy không nhớ gì mà thôi.
"Xin lỗi anh."
Tiêu Đằng cau có mặt mày:
"Cô nghĩ chỉ một lời xin lỗi thì tôi sẽ bỏ qua sao?"
"Thế anh còn muốn gì nữa?"
"Hẹn hò với tôi, tôi sẽ bỏ qua mọi chuyện."
Dương Nhã Tình nhìn chằm chằm vào Tiêu Đằng với ánh mắt khó hiểu, cô ấy trước giờ không thích hẹn hò, nhất là đối với những kiểu đàn ông như Tiêu Đằng.
"Anh nghĩ tôi sẽ đồng ý với lời anh nói sao? Dương Nhã Tình tôi không có nhu cầu hẹn hò, càng không thích kết hôn."
"Tại sao chứ? Tôi vừa đẹp trai, vừa giàu có, một người đàn ông tuyệt vời như tôi mà cô còn chê ư?"
Dương Nhã Tình ngoáy ngoáy lỗ tai, những lời Tiêu Đằng nói khiến cô ấy thật khó chịu.
"Đẹp trai? Giàu có? Này, anh nghĩ tôi thiếu trai, thiếu tiền lắm à? Dương Nhã Tình tôi là chủ tịch tập đoàn D.G đấy nhé, anh nghĩ giữa tôi và anh thì ai giàu hơn?"
Tiêu Đằng thật không thể phủ nhận khối tài sản khổng lồ của nhà họ Dương nhưng chí ít thì anh ta cũng là một thiếu gia đích thực.
"Nhưng tôi thực lòng thích cô, tình cảm của tôi là chân thành đấy."
"Lời nói của đàn ông chính là thứ khó tin nhất trên đời này."
"Này, cô không tin thật sao? Tôi thực sự thích cô bằng trái tim mình đó, tôi phải làm gì thì cô mới chịu tin chứ?"
Dương Nhã Tình gạt Tiêu Đằng sang một bên, cô ấy hoàn toàn không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ anh ta hết. Dương Nhã Tình không hứng thú với chuyện yêu đương, trước đây cũng đã có không ít người đàn ông ngỏ lời với cô ấy nhưng toàn bị từ chối cả.
"Dừng lại ở đây được rồi, tôi không muốn hẹn hò với anh, ok?"
Tiêu Đằng có chút hụt hẫng, anh ta nói với giọng điệu bất mãn:
"Đây là lần đầu tiên có người từ chối tôi đấy."
"Vậy thì vinh hạnh cho tôi quá. Cảm ơn anh đã giúp tôi nhưng tôi nghĩ chúng ta không hợp nếu thành người yêu đâu, chào anh."
Dương Nhã Tình vội vàng cầm túi xách rời đi, cô ấy lướt qua người Tiêu Đằng một cách vô tình đầy dứt khoát. Sau khi Dương Nhã Tình rời đi, nét mặt của Tiêu Đằng chẳng vui vẻ là mấy, anh ta cảm giác trái tim như quặn thắt lại khi nghe cô gái mình thích từ chối mình.
"Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu, tôi sẽ cô phải thích tôi, thích đến mức không thể dứt ra được..."
...
Diệp Châu Anh sau khi rời khỏi nhà của Lục Bách Dịch cô bèn bắt taxi đến tập đoàn D.G. Ngồi trên xe, cô đã cố gắng hết sức để nhớ lại những gì mình làm hôm qua nhưng vẫn không thể nhớ ra điều gì hết. Mặc dù không nhớ gì nhưng cô cảm thấy việc ở bên cạnh Lục Bách Dịch khi say là một chuyện chẳng lành, đáng lẽ ra cô không say xỉn như thế mới phải.
Diệp Châu Anh thở dài mở điện thoại lên, cô phát hiện mình đã nhận được rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ Jim. Chàng vệ sĩ này đã rất lo lắng cho cô, cậu ta chờ cô cả một đêm nhưng không thấy cô trở về.
[Tôi đang ở tập đoàn D.G rồi, cậu không cần phải lo lắng đâu Jim.]
Một tin nhắn gửi đi để Jim yên tâm hơn cũng là điều cần thiết, bởi trước đây khi ở Mỹ, Jim lúc nào cũng ở cạnh cô để bảo vệ cô. Nhưng từ khi trở về đây, khoảng thời gian Jim ở bên cạnh Châu Anh càng ít hơn nhiều.
Xe taxi chở Diệp Châu Anh đến D.G chợt dừng lại vì gặp đèn đỏ. Trong lúc chờ đợi, Diệp Châu Anh có hạ cửa kính xe xuống để nhìn ra bên ngoài và cô phát hiện ra một điều kỳ lạ. Trước mặt cô là một công ty chuyển phát nhanh và người đang hì hục bê những thùng hàng đi chuyển phát ấy không ai khác chính là Trương Hạo Phàm.
Từ lúc thôi việc ở Cicia, Trương Hạo Phàm từ một bác sĩ trở thành nhân viên chuyển phát nhanh. Dù không biết lý do anh ta thôi việc cụ thể là gì nhưng Châu Anh cảm thấy thật không hiểu nổi.
"Trương Hạo Phàm, anh đang làm cái gì thế này?"
Trương Hạo Phàm giật mình nhìn lên, anh ta trong bộ đồ vận chuyển thật chẳng có chút khí chất nào so với bộ blouse trắng.
"Châu Anh?"
"Anh bỏ công việc chữa bệnh cứu người để đi làm việc này sao? Anh đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao anh phải tự hủy hoại tương lai của mình như vậy chứ?"
Diệp Châu Anh đột nhiên cảm thấy rất giận vì cô thấy tiếc cho tài năng của Trương Hạo Phàm. Bác sĩ từng là ước mơ của anh ta vậy mà con người ấy lại có thể từ bỏ tương lai xán lạn của mình một cách khó hiểu như thế.
Thấy Trương Hạo Phàm chỉ biết im lặng, Diệp Châu Anh mới tiếp tục hỏi:
"Tại sao anh lại im lặng? Anh nói gì đi chứ? Anh không có gì để nói với em sao?"
"Châu Anh, anh đã nói rằng sẽ giải thích với em nhưng không phải là bây giờ mà..."
Trương Hạo Phàm chưa đủ can đảm để nói tất cả mọi chuyện cho Diệp Châu Anh biết bởi anh ta sợ nếu nói sớm thì sẽ đánh mất cô sớm hơn. Nhưng chính sự giấu giếm của Trương Hạo Phàm mới khiến Diệp Châu Anh càng trở nên thất vọng hơn. Cô đùng đùng quay trở về xe, nếu Trương Hạo Phàm đã không muốn nói thì cô sẽ tự tìm hiểu.
Trương Hạo Phàm bê thùng hàng đứng nhìn Diệp Châu Anh rời đi, ánh mắt lộ rõ sự buồn bã. Nếu có thể, anh ta muốn cả đời này không tiết lộ bí mật đó cho cô biết, nhưng mặt khác nếu cứ giấu cô thì cũng không phải điều nên làm.
Diệp Châu Anh đang định tới tập đoàn D.G nhưng lại quay đầu đi tới bệnh viện Cicia. Cô thực sự muốn biết lý do đằng sau khiến Trương Hạo Phàm từ bỏ nghề bác sĩ là gì, nếu lý do đó đủ thuyết phục thì cô sẽ mặc kệ anh ta nhưng nếu nó không thuyết phục thì cô sẽ không để yên cho Trương Hạo Phàm làm thế.
Diệp Châu Anh đến phòng làm việc của Lam Kỳ - vị đồng nghiệp trước đây của Trương Hạo Phàm. Lúc vừa gặp cô, Lam Kỳ đã rất vui mừng, cô ấy hỏi han cô ríu rít.
"Châu Anh, tôi nghe nói cô đã phẫu thuật thành công rồi, sức khỏe của cô dạo này có tốt không?"
Diệp Châu Anh trả lời Lam Kỳ nhưng nét mặt không được vui.
"Tôi vẫn ổn nhưng lý do tôi đến đây hôm nay là muốn hỏi cô một chuyện."
Thấy sự nghiêm túc trên gương mặt của Diệp Châu Anh, Lam Kỳ đâm ra hoang mang. Sau đó Diệp Châu Anh liền nói một câu khiến Lam Kỳ ngã ngửa.
"Tôi đã biết mọi chuyện rồi, về việc tại sao Trương Hạo Phàm lại nghỉ làm bác sĩ. Lam Kỳ, cô từng nói sẽ không nói dối tôi mà vậy thì tại sao cô lại giấu giếm tôi chuyện đó chứ?"
Lam Kỳ cứ ngỡ rằng chuyện Trương Hạo Phàm từng cho Diệp Châu Anh uống thuốc phá thai đã bị bại lộ vì thế đã lỡ miệng khai ra. Lý do Diệp Châu Anh hỏi dò như thế là vì cô ấy nghĩ kiểu gì Lam Kỳ cũng biết, nhưng điều cô chỉ không ngờ rằng bí mật đằng sau chuyện này lại là điều cô chưa bao giờ ngờ đến.
"Tôi xin lỗi, nhưng Châu Anh à, tôi và bác sĩ Trương cũng chỉ là lo cho cô mà thôi. Bởi nếu cô nhất quyết giữ đứa bé đó thì chắc chắn cô sẽ không thể làm phẫu thuật được."