Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 49: Đừng Làm Phiền Tôi Nữa.




Theo lệnh của Diệp Châu Anh, Jim dẫn theo vài người nữa ra ngoài cổng để đuổi vị khách không mời mà đến kia. Vừa nhìn thấy một đám vệ sĩ bước ra, Lục Bách Dịch đã không tránh khỏi ngạc nhiên, anh tròn mắt nhìn họ rồi hỏi:

"Có phải Châu Anh đang ở trong đó không? Hãy thông báo với cô ấy là tôi muốn gặp cô ấy."

Jim nhận ra diện mạo của Lục Bách Dịch, người đàn ông này quả nhiên rất đẹp nhưng tính cách lại tỉ lệ nghịch với nhan sắc. Jim lạnh lùng tiến lên phía trước, ánh mắt chẳng chút ưa gì mà nhìn thẳng vào Lục Bách Dịch.

"Lục thiếu gia, mời anh về cho, tiểu thư không muốn gặp anh."

"Chờ đã, hãy nói rằng tôi có chuyện muốn nói với cô ấy, chỉ một chút thôi..."

Dù thái độ của Lục Bách Dịch rất chân thành nhưng đối với Jim thì anh cũng chỉ là kẻ không còn xứng đáng với Diệp Châu Anh nữa. Jim cẩn thận nhắc lại một lần nữa, từng câu từng chữ rất rõ ràng như muốn Lục Bách Dịch nghe và hiểu.

"Tôi nói là tiểu thư không muốn gặp anh, mời anh về cho."

Lục Bách Dịch bắt đầu nổi giận, anh siết chặt lấy hai thanh sắt trên cửa cổng, cau mày nhìn Jim:

"Cậu là ai mà lại dám đuổi tôi đi chứ?"

"Tôi là vệ sĩ riêng của tiểu thư Châu Anh, nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ cô ấy khỏi những kẻ như anh."

"Cái gì? Cậu chỉ là một thằng nhóc nít ranh mà thôi, đừng xía vào chuyện của người khác."

Thấy Lục Bách Dịch cứng đầu chưa chịu rời đi, Jim bèn ra lệnh cho những người khác mở cửa cổng. Lục Bách Dịch lùi lại phía sau, cứ tưởng Jim đã đồng ý để mình vào tìm Châu Anh nhưng đến khi anh bị kéo đi bởi hai người đàn ông thì anh mới nhận ra mình đây rõ ràng là đang ép anh rời đi.

"Buông ra! Mau buông ra!"

Lục Bách Dịch nổi giận hất mạnh hai tay khiến hai người kia không giữ được phải buông bỏ. Ánh mắt Lục Bách Dịch dành cho họ như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương nhưng chỉ bằng đó không khiến Jim sợ hãi. Lục Bách Dịch lập tức đi đến đấm thẳng vào mặt Jim một cái rất mạnh khiến cậu ấy lệch mặt suýt thì ngã ra đất.

Bốp!

"Sao mày dám làm thế chứ?"

Lục Bách Dịch không phải dạng vừa nhưng anh đã đánh nhầm người rồi, không phải tự nhiên mà Jim lại được tin tưởng làm vệ sĩ riêng cho Châu Anh. Cậu ta học võ được mười năm, trước đây đã thắng rất nhiều người trên võ đường thi đấu, về việc đánh nhau thì chẳng ai bằng Jim cả.

Sau cú đấm có chút choáng váng ban nãy của Lục Bách Dịch, Jim nhẹ nhàng đứng thẳng người dậy, đưa tay lau vết máu trên khóe miệng. Đàn em của Jim định tiến lên động tay chân với Lục Bách Dịch thì bị Jim cản lại, cậu ta liếc mắt nhìn anh sau đó vung tay đấm thẳng vào mặt Lục Bách Dịch như đáp trả lại cú đấm ban nãy.

Cú đấm của người học võ có khác, nó khiến Lục Bách Dịch ngã lăn quay ra đất. Thấy anh bị thất thủ như vậy mà Jim cũng không định dừng lại, cậu ta bước đến túm lấy cổ áo của Lục Bách Dịch, giơ nắm đấm lên cao, ánh mắt sáng rực nhìn anh với sự tức giận như ngọn lửa cháy bừng bừng. Lục Bách Dịch dù đang đau nhưng vẫn không quên đáp trả, anh cũng túm lấy cổ áo của Jim, sẵn sàng đấu một trận với cậu ta.

Khoảnh khắc nắm đấm ấy định giáng xuống một lần nữa thì đột nhiên Jim nghe thấy giọng của Diệp Châu Anh.

"Jim!"

Vừa nghe thấy giọng của cô, Jim cứ như con robot chết máy mà dừng ngay hành động của mình lại. Cậu ta lập tức rời khỏi người Lục Bách Dịch, cúi đầu đi đến trước mặt Diệp Châu Anh.

"Tiểu thư, sao cô lại ra đây?"

Diệp Châu Anh để ý thấy Jim đã bị thương trên mặt vì vậy liền quay sang nói với người hầu.

"Mau đưa Jim vào trong bôi thuốc đi."

Jim bỗng mở to mắt nhìn Châu Anh, cậu ta lắc đầu:

"Không cần đâu tiểu thư, nếu tôi vào trong thì Lục Bách Dịch đó chắc chắn sẽ..."

"Cậu đừng lo lắng, tôi sẽ tự nói chuyện với anh ta, mau vào trong bôi thuốc đi."



Dù trong lòng có không muốn nhưng Jim vẫn phải nghe theo lệnh của Diệp Châu Anh. Cậu ta bất đắc dĩ theo người hầu vào trong bôi thuốc và những người khác cũng được lệnh mà lui xuống.

Lúc này, khi chỉ còn lại hai người, Lục Bách Dịch liền chống tay đứng dậy. Anh không để ý đến khóe miệng đang chảy máu của mình mà ngay lập tức chạy tới ôm chầm lấy Châu Anh.

"Châu Anh, cuối cùng thì em cũng chịu ra gặp mặt tôi rồi."

Diệp Châu Anh đứng im như tượng, không đẩy Lục Bách Dịch ra cũng không tiếp nhận cái ôm, cô chỉ lạnh lùng nói:

"Tôi ra đây không phải để gặp anh mà là để đuổi anh đi."

Lục Bách Dịch vội vàng bám lấy hai vai của cô, ánh mắt âu yếm nhìn cô không rời.

"Hai năm qua tôi thực sự rất nhớ em, nhớ vô cùng. Sau khi em đi tôi mới biết mình đã yêu em rồi, tôi cảm thấy rất hối hận."

Diệp Châu Anh nhếch miệng cười, nụ cười đem theo sự chế giễu không hề nhẹ.

"Ha... Lục Bách Dịch, anh nói anh nhớ tôi vậy anh có đi tìm tôi không? Anh nói anh yêu tôi, vậy anh có từng nghĩ tới trước đây anh đối xử với tôi ra sao không?"

"Châu Anh, tôi đã rất muốn đi tìm em nhưng tôi sợ... sợ em sẽ lại rời khỏi tôi lần nữa. Tôi sợ nếu tôi đi tìm em thì em sẽ trốn tránh tôi."

"Bớt giả tạo lại đi Lục Bách Dịch. Lời anh nói tôi nghe chẳng lọt câu nào hết. Tôi và anh của hiện tại đã chẳng còn quan hệ gì nữa, anh mau về đi."

Diệp Châu Anh không tin lời Lục Bách Dịch, không tin tình cảm của anh dành cho cô, trong mắt cô, anh vẫn đáng ghét như hai năm trước. Lục Bách Dịch vội vàng giữ tay Châu Anh lại định giải thích thêm nhưng bị cô lạnh nhạt hất tay ra. Bất quá, Lục Bách Dịch bèn làm liều, anh kéo ngoắt cô quay lại sau đó ôm lấy cô rồi cưỡng hôn.

"Ư."

Diệp Châu Anh hoảng hốt mở to mắt nhìn người đàn ông đang vô lễ với mình. Sau hai năm, tính cách này của Lục Bách Dịch cũng không hề thay đổi. Cô gắng sức đẩy anh thật mạnh nhưng miệng anh cứ siết chặt lấy môi của cô không chịu buông.

"Ưm... ưm..."

Diệp Châu Anh bực mình đấm liên tiếp vào ngực của Lục Bách Dịch, sau đó dùng hết sức mình để đẩy.

"Mau buông ra đồ khốn này!"

Chát!

Tiếng bạt tai đau đớn chợt vang lên khi nụ hôn kia kết thúc.

Lục Bách Dịch vừa bị đấm ban nãy giờ lại bị ăn tát, đúng là không gì đau đớn hơn.

Diệp Châu Anh căm phẫn nhìn anh, cô đưa tay lau miệng, giọng đầy phẫn nộ:

"Mau cút về đi, tôi không muốn nhìn thấy cái mặt anh nữa. Anh coi tôi là trò đùa của anh sao? Anh coi tình yêu của tôi là trò chơi của anh sao?"

Lục Bách Dịch thẫn thờ nhìn cô gái đang tức giận trước mặt, ánh mắt đầy tội lỗi.

"Châu Anh, tôi xin lỗi em."

"Anh câm miệng lại đi! Anh nghĩ chỉ vì tôi thích anh trước nên anh có quyền làm tổn thương tôi sao? Anh đã từng nói ghét tôi vì tôi là kẻ bị bệnh, vì tôi đã cướp mất tự do của anh. Anh đã từng chà đạp, từng sỉ nhục tôi từ thể xác đến tinh thần vậy mà bây giờ anh nói anh yêu tôi sao? Cái tình yêu đó của anh là cái thá gì vậy? Có thể bù đắp cho những việc khốn nạn trước kia của anh không?"

Những lời Châu Anh nói ra trong lúc tức giận đều đúng từng chữ, khiến Lục Bách Dịch không thể chối cãi.

"Anh mau đi đi, tôi của hiện tại đã chẳng còn chút tình cảm nào với anh nữa cả. Anh đừng nghĩ rằng tôi sẽ quay lại với anh chỉ vì anh đã yêu tôi. Tình yêu muộn màng đó của anh đã chẳng còn ý nghĩa gì hết rồi, đừng làm phiền tôi nữa."



Nói xong Diệp Châu Anh liền xoay người đi vào trong nhà, sự lạnh lùng của cô tàn nhẫn đến mức khiến Lục Bách Dịch như chết lặng đi. Những lời nói của cô đúng là rất khó nghe nhưng đều là sự thật, có trách thì phải trách anh trước đây đã từng hành xử quá khốn nạn.

Người đã đi mất, cửa cũng đóng rồi, Lục Bách Dịch đành lủi thủi quay đầu trở về. Dù anh biết mình không thể tha thứ nhưng anh vẫn muốn gặp cô. Tuy nhiên, sự trừng phạt này quá lớn, nó đã khiến anh thực sự cảm thấy đau khổ, khiến anh trải qua cái cảm giác mà trước đây Châu Anh đã từng phải ngậm ngùi chịu đựng.

Lục Bách Dịch lặng lẽ ngồi trong xe khóc một mình, nước mắt anh cứ rơi xuống như mưa và không thể ngừng lại. Cảm giác này đau quá! Trái tim như muốn vỡ vụn ra từng mảnh vậy. Thì ra thái độ cự tuyệt, sự ghét bỏ của người mình yêu lại đáng sợ tới vậy. Giờ thì anh đã hiểu tại sao trái tim đã bị tổn thương của Diệp Châu Anh không thể chữa lành rồi.

...

Biệt thự Dương gia.

Dương Dịch Lam ngồi trong phòng riêng của mình vừa ngắm hình của Diệp Châu Anh trên máy tính vừa tủm tỉm cười. Cậu ta trước giờ chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp như Diệp Châu Anh mà còn khiến trái tim cậu ta rung động ngay lần đầu gặp như thế.

Rầm!

"Dương Dịch Lam!"

Đang mải mê ngắm nghía gái đẹp thì đột nhiên cửa phòng bật mở, Dương Nhã Tình cùng với giọng nói chua chát bỗng xuất hiện khiến Dương Dịch Lam giật mình, vội vàng gập máy tính xuống.

"Giật mình! Chị không biết gõ cửa trước khi vào à?"

Dương Nhã Tình dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn em trai, cô ấy thấy thái độ của em trai rất kỳ lạ.

"Rốt cuộc mày đang xem cái gì đấy hả?"

"Em có xem cái gì đâu."

"Vậy sao phải giật mình? Mày xem phim người lớn chứ gì? Hay xem ảnh khỏa thân của gái?"

Dương Nhã Tình vừa nói vừa xồng xộc đi tới giằng lấy máy tính của Dương Dịch Lam. Dương Dịch Lam hốt hoảng giữ máy lại, miệng càu nhàu:

"Chị điên à? Ai xem phim người lớn với ảnh khỏa thân gì chứ?"

"Nếu không phải thì đưa chị xem nào."

Hết cách, Dương Dịch Lam đành phải đưa máy tính cho bà chị khó tính của mình. Vì cách nhau gần chục tuổi nên Dương Nhã Tình hành xử rất giống phụ huynh của Dương Dịch Lam.

Sau khi mở máy tính lên, hình ảnh của Diệp Châu Anh bỗng đập ngay vào mắt của Dương Nhã Tình. Cô ấy há hốc miệng kinh ngạc, việc em trai xem phim người lớn còn không sốc bằng việc này nữa.

"Dương Dịch Lam, mày đang làm gì với ảnh của Xavia thế?"

Nhắc tới Diệp Châu Anh, Dương Dịch Lam lại đỏ mặt. Cậu em trai suốt ngày chỉ biết cãi chị hôm nay lại e thẹn, ngại ngùng.

"Thì... em thích chị ấy nên mới ngắm."

"Dương Dịch Lam, chị xin mày đấy, sao mày lại thích Diệp Châu Anh chứ? Mày có biết cô ấy hơn mày bao nhiêu tuổi không?"

"Tuổi tác thì quan trọng gì." Dương Dịch Lam chẹp miệng.

"Thế mày biết chồng cũ của cô ấy là ai không?"

"Có biết, là Lục Bách Dịch."

Dương Nhã Tình tức điên người gõ vào đầu Dương Dịch Lam một cái thật mạnh.

"Biết rồi sao còn thích người ta? Mày nghĩ mày có cửa với Châu Anh sao? Chồng cũ người ta là CEO, người kề vai sát cánh bên cạnh che chở người ta là bác sĩ du học nước ngoài, còn mày thì có cái tài cán gì mà đòi thích người ta?"