Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 44: Sự Hối Hận Muộn Màng.




Đêm hôm đó, Lục Bách Dịch một mình nằm trên chiếc giường trống trải, anh không hiểu sao nhưng dù có cố gắng tới mấy cũng không thể ngủ được. Trước đây khi chưa kết hôn, anh vẫn thường nằm một mình trên giường đó thôi nhưng tại sao hôm nay cảm giác lại lạ lẫm đến vậy. Lục Bách Dịch trở mình quay sang bên cạnh, gối của Diệp Châu Anh vẫn còn ở đó, chỗ của cô và một chút hương thơm của cô vẫn còn ở đó nhưng người đã không còn. Anh nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào nệm giường - vị trí mà Diệp Châu Anh vẫn thường nằm rồi chợt chững lại vài giây.

"Rõ ràng đây là điều mình muốn nhưng tại sao khi cô ấy đi rồi mình lại cảm thấy khó chịu thế này..."

Đột nhiên một loạt hình ảnh của Châu Anh bỗng ùa về trong trí nhớ của Lục Bách Dịch. Anh nhớ từng khoảnh khắc khi có cô ở bên cạnh và nhớ cả những lần anh đối xử tệ bạc với cô. Từ sự ngạo mạn khi lớn tiếng đuổi cô ra khỏi phòng đến sự tàn bạo khi cưỡng ép cô trên giường, mọi chuyện khốn nạn anh đã gây ra giờ đây như con dao găm sắc nhọn đâm thẳng vào đầu anh, như muốn ép anh không bao giờ được quên những chuyện đó. Lục Bách Dịch vội vàng ngồi dậy, quả nhiên anh đã cảm thấy áy náy và hối hận nhưng có lẽ sự hối hận này đã quá muộn rồi.

Trong căn phòng ngủ tối tăm giờ chỉ một mình Lục Bách Dịch lủi thủi với sự tự do mà anh từng khao khát. Nhưng đến khi có được tự do rồi anh lại chẳng vui vẻ. Bởi trong trái tim anh từ lâu đã không còn trống rỗng mà thay vào đó đã có hình bóng một người con gái, vậy mà anh còn chẳng nhận ra điều ấy.

Lục Bách Dịch đi tới tủ quần áo, anh lấy tờ hợp đồng hai tháng giả làm vợ chồng yêu thương nhau mà Diệp Châu Anh từng bắt anh ký vào. Lục Bách Dịch đọc những điều khoản trên đó, anh rất muốn làm những việc này, dẫu cho thời hạn hai tháng chưa hết nhưng người đã rời đi mất rồi. Lục Bách Dịch nắm chặt tờ hợp đồng trong tay, anh lặng lẽ đi tới thùng rác, cẩn thận xé tờ giấy đó ra từng mảnh nhỏ rồi vứt đi.

Sau một chuỗi hành động không lời, Lục Bách Dịch lại thẫn thờ nằm phịch xuống giường và nhắm mắt lại, anh hi vọng sau đêm nay mọi chuyện sẽ quay trở về với đúng quỹ đạo của nó.

...

Sáng hôm sau.

Lục Bách Dịch đang thay quần áo để chuẩn bị đi làm thì bỗng dưng cảm thấy kỳ lạ. Anh cầm cà vạt trên tay, bình thường người giúp anh thắt cà vạt chính là Châu Anh nhưng từ hôm nay anh phải tự làm nó. Lục Bách Dịch nhìn vào gương, từ từ thắt cà vạt nhưng anh có thắt kiểu gì thì nhìn cũng không đẹp bằng Châu Anh thắt. Anh đã tự nhủ sẽ cố quên đi những việc có hình bóng của cô nhưng xem ra hơi khó.

Sau khi thay quần áo, Lục Bách Dịch liền đi xuống nhà dùng bữa sáng. Lúc anh xuống thì thấy bà nội, ba mẹ và anh trai vẫn đang dùng bữa bình thường nhưng đến khi anh kéo ghế ngồi xuống thì họ lại chẳng nói tiếng nào mà vội đứng lên, chỉ có duy nhất Lục Hàm Dương là ngồi nguyên đó. Lục Bách Dịch ngước nhìn bà nội và ba mẹ, họ đều tránh ánh mắt anh, gương mặt ai nấy cũng đều lạnh lùng vô cảm.

"Bách Dịch, ăn sáng đi. Có lẽ bà nội và ba mẹ vẫn còn đang buồn về chuyện Châu Anh rời đi, em đừng bận tâm." Lục Hàm Dương nhanh chóng an ủi em trai.

Lục Bách Dịch cầm dĩa lên rồi lại đặt xuống, bữa sáng nay chắc anh không thể ăn nổi.

"Cả bà nội và ba mẹ đều cho rằng Diệp Châu Anh rời đi là lỗi do em hết, chắc chắn họ đang cảm thấy người đáng lẽ nên rời đi phải là em chứ không phải cô ấy."

"Bách Dịch, em thừa biết ba người họ yêu quý Châu Anh đến nhường nào mà, cả anh cũng vậy, anh cảm thấy Châu Anh là một cô gái tốt."

Lục Hàm Dương cảm thấy tiếc trước sự ra đi của Châu Anh, anh ta chợt đứng dậy, đi tới bên cạnh Lục Bách Dịch và vỗ nhẹ vào vai anh.

"Sau này chắc chắn em sẽ hối hận khi đánh mất một người tốt như Châu Anh... Em cứ từ từ ăn sáng đi, anh đi đây."

Từ lúc Diệp Châu Anh rời đi, Lục Bách Dịch như trở thành kẻ thù của chính những người trong nhà họ Lục. Anh không biết rằng mình vừa để mất một cô gái tốt, vừa để mất một người con gái không ai có thể thay thế được.

Tập đoàn Lục thị, văn phòng tổng giám đốc.

Cốc... Cốc...

"Mời vào."

Vừa được sự đồng ý của Lục Bách Dịch, Trình Tranh liền mở cửa bước vào. Anh ta đi đến trước bàn làm việc của anh, đưa cho anh tài liệu báo cáo.

"Lục tổng, đây là tài liệu anh cần."

"Cứ để đó đi."

"Còn nữa..."

Thấy Trình Tranh ngập ngừng chưa nói hết, Lục Bách Dịch liền dừng lại, anh hỏi:



"Sao thế?"

"Ban nãy người của thiếu phu nhân có gửi cái này cho tôi, họ nói muốn đưa tận tay cho anh."

Lục Bách Dịch nhận lấy tờ giấy từ tay Trình Tranh, anh đã rất ngạc nhiên khi trên tờ giấy có ghi ba chữ "Đơn Ly Hôn" và một bên là chữ ký của Diệp Châu Anh. Thì ra đây là điều đã khiến Trình Tranh ngập ngừng không thể nói ra.

"Diệp Châu Anh sai người đem đơn ly hôn tới tận đây sao?"

"Vâng, người của thiếu phu nhân vẫn còn đang đợi ở ngoài... họ nói là đợi anh ký tên vào đó."

Lục Bách Dịch siết chặt lấy đơn ly hôn, rõ ràng đây là điều anh mong muốn từ lâu rồi nhưng sao lại khó chịu đến vậy. Cuối cùng, sau một hồi ngập ngừng không thể quyết định, Lục Bách Dịch cũng dứt khoát ký tên vào tờ giấy đó.

"Cậu đem nó đi được rồi."

Lục Bách Dịch đưa đơn ly hôn đã ký tên cho Trình Tranh và nói với giọng điệu không hề mãn nguyện. Trình Tranh nhận lấy tờ đơn, anh ta cúi đầu chào anh sau đó rời khỏi văn phòng.

Kết thúc rồi! Cuộc hôn nhân chưa đầy một năm đã kết thúc trong êm đẹp nhưng sự day dứt nó để lại mới khiến người ta khó mà quên.

Tối hôm ấy,

Sau khi xong việc ở công ty, Lục Bách Dịch liền lái xe tới quán rượu của Tiêu Đằng.

Khi nghe tin anh ly hôn với Châu Anh, Tiêu Đằng đã rất sốc.

"Trời ạ, Lục Bách Dịch ơi là Lục Bách Dịch, cậu đúng là ngốc thật. Có vợ vừa đẹp vừa tốt không thích, bây giờ để mất rồi cậu nghĩ cậu sẽ tìm được người thay thế cô ấy sao?"

Lục Bách Dịch không để ý, anh cứ như người mất hồn mà ngồi uống rượu.

"Chắc chắn Diệp Châu Anh đã rất khổ sở khi phải ở cạnh một người chồng tai quái như cậu."

Tiêu Đằng lỡ miệng nói ra câu này, anh ta chợt rùng mình quay sang thì thấy Lục Bách Dịch đang cau mày nhìn anh ta. Ánh mắt của anh khiến Tiêu Đằng sợ hãi, anh ta chợt bật cười giảng hòa:

"Ayza, tôi lỡ miệng xíu thôi. Mà này Lục Bách Dịch, không phải cậu luôn nói cưới một người như Diệp Châu Anh là địa ngục đối với cậu sao? Cô ấy đi rồi thì cậu phải vui chứ đúng không?"

"Không biết tại sao nhưng tôi chẳng vui được, có phải tôi bị điên rồi không?"

Tiêu Đằng như nhận ra gì đó, anh ta chợt hét toáng lên:

"Trời ơi, đó không phải là cậu bị điên mà là cậu đã yêu rồi đó."

Lục Bách Dịch cười khẩy:

"Yêu sao? Không thể nào!"

"Đến nước này rồi mà cậu còn không nhận ra tình cảm của mình à? Được rồi, tôi hỏi cậu nhé, cậu cảm thấy thế nào khi Diệp Châu Anh không còn ở cạnh cậu nữa?"

Lục Bách Dịch cầm ly rượu lắc qua lắc lại, anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói thật với lòng mình:

"Tôi thấy... trống rỗng, mọi thứ đều rất kỳ lạ."



"Rồi sao nữa?"

"Mỗi lần tôi làm điều gì đó tôi đều nhớ đến cô ấy, hình ảnh của cô ấy cứ hiện hữu trong đầu tôi. Rõ ràng tôi đã muốn quên nhưng cứ nhắc đến là lại nhớ."

Nói tới đây, Lục Bách Dịch bỗng khựng lại vài giây, dường như anh đã nhận ra cảm xúc của mình đã thay đổi. Anh vội vàng quay sang nhìn thẳng vào Tiêu Đằng, ánh mắt như không thể tin được.

"Thấy chưa, tôi nói có sai không? Lục Bách Dịch, giờ thì cậu đã thấy cậu đã yêu rồi chưa?"

"Thật sự là như vậy ư? Tôi đã yêu Diệp Châu Anh sao?"

Trái tim lỡ rung động với người mình từng ghét thậm tệ quả thật là một chuyện khó lòng chấp nhận nổi.

Trước đây khi hẹn hò với Nghiêm Hạ Nhi, cái cảm xúc của Lục Bách Dịch không hề khó tả như hiện tại. Ngay cả khi Nghiêm Hạ Nhi và anh chia tay thì anh cũng chẳng cảm thấy trống rỗng, lạc lõng như lúc Diệp Châu Anh rời đi. Hồi đó anh không hiểu tình yêu là gì, anh hẹn hò với Nghiêm Hạ Nhi đơn thuần chỉ muốn tìm kiếm một cảm giác lạ. Lục Bách Dịch từng qua lại với nhiều cô gái nhưng đối với anh họ chỉ là thú vui, chưa một ai có thể thành công bước chân vào trái tim anh, tuy nhiên hiện tại vị trí sâu nhất ấy đã có một người con gái nắm giữ mất rồi.

"Bách Dịch, cậu không nên để vụt mất Châu Anh. Bây giờ vẫn còn kịp đấy, hãy đi tìm cô ấy và nói ra tình cảm của mình đi, tôi tin cậu sẽ làm được."

Lục Bách Dịch suy nghĩ một hồi sau đó lập tức chạy đi. Tiêu Đằng mỉm cười nhìn anh, hét lớn:

"Chúc cậu may mắn, Lục Bách Dịch."

Tiêu Đằng nói đúng, anh không nên để mất Châu Anh. Nhưng sự hối hận muộn màng này liệu có thể thay đổi được điều gì không? Lục Bách Dịch vội vã lái xe tới Diệp gia, anh hi vọng ông trời vẫn còn chút thương tình mà giúp anh có cơ hội sửa sai.

Sau nửa tiếng kẹt xe ngoài đường, cuối cùng Lục Bách Dịch cũng tới được biệt thự nhà họ Diệp. Anh lập tức bước xuống xe, bấm chuông cửa ngoài cổng với tâm trạng vô cùng sốt sắng và hồi hộp.

Vừa nhìn thấy quản gia của nhà họ Diệp bước ra, Lục Bách Dịch đã lên tiếng hỏi:

"Âu quản gia, Châu Anh... Châu Anh cô ấy có ở trong không?"

Âu quản gia nhẹ nhàng cúi đầu chào Lục Bách Dịch, ông ấy ôn tồn nói:

"Lục thiếu gia, gia đình Diệp tiểu thư đã bay sang Mỹ từ chiều nay rồi."

"Cái... cái gì?"

Lục Bách Dịch cảm thấy thật hụt hẫng, thì ra đây là lý do tại sao Diệp Châu Anh lại sai người đợi anh ký đơn ly hôn bằng được mới chịu rời đi.

"Vậy... bao giờ thì họ về?"

"Tôi cũng không biết nữa thưa Lục thiếu gia. Họ chỉ nói là sẽ sang Mỹ một thời gian và không hề nói ngày quay trở về."

Ông trời đã lấy mất hi vọng cuối cùng của Lục Bách Dịch như một sự trừng phạt dành cho anh. Sự hối hận muộn màng của anh không có tác dụng gì hết.

"Lục thiếu gia, nếu không có chuyện gì nữa tôi xin phép vào nhà."

Âu quản gia cúi chào anh lần nữa rồi quay người rời đi, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mình Lục Bách Dịch đứng một mình giữa màn đêm hiu quạnh.

Anh thẫn thờ tựa mình vào cột cổng, từ từ ngồi xuống, ngồi gục mặt ở ngoài đó một lúc. Bỗng dưng cả người Lục Bách Dịch rung lên, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Giờ thì anh đã biết thế nào là đau khổ rồi và anh cũng nhận ra bản thân không thể tha thứ cho mình nữa.

"Châu Anh, xin lỗi em, thực sự xin lỗi em..."