Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 37: Xin Lỗi.




Lục Bách Dịch vừa nói vừa gục trán lên vai của Châu Anh, bộ dạng của anh lúc này thật giống một đứa trẻ to xác đang làm nũng với mẹ mình. Diệp Châu Anh không quen khi Lục Bách Dịch thay đổi như vậy, cô cẩn thận đỡ lấy anh, điệu bộ khó nhọc:

"Bách Dịch, anh nặng quá!"

Lục Bách Dịch ngước mắt nhìn lên, đôi mắt lờ đờ vì say rượu càng nhìn càng thấy Diệp Châu Anh xinh đẹp tới điên đảo. Trong nhất thời anh đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình mà trực tiếp ôm lấy gáy cô, tặng cô một nụ hôn cuồng nhiệt.

"Ư... Ha."

Trên ghế sofa, hai thân ảnh đối lập nhau quấn chặt nhau không rời. Diệp Châu Anh nhỏ bé ngồi lên đùi của Lục Bách Dịch, trước thân hình vững chãi to lớn của anh trông Châu Anh thực sự không có cơ hội thoát ra được. Cô bị anh ôm chặt lấy, không thể làm chủ được bản thân của mình mà chỉ biết bất lực mặc kệ.

"Châu Anh..."

Lục Bách Dịch gọi tên Châu Anh trong vô thức, hai mắt anh nhắm nghiền lại và chuyển nụ hôn xuống dưới cổ của cô. Diệp Châu Anh khẽ nhăn mặt lại, cô đặt tay lên vai anh, giọng nói run run:

"Ưm, đủ rồi đó Lục Bách Dịch."

"Không, vẫn chưa đủ. Tôi còn muốn nhiều hơn nữa, thực sự rất muốn."

Nói rồi, anh thẳng tay kéo cổ áo của cô trễ xuống hai bên khuỷu tay để thừa cơ hội gục đầu vào ngực cô mà hít hà. Nơi này của phụ nữ mà đặc biệt là của Châu Anh thực sự rất cuốn hút, nó khiến Lục Bách Dịch say mê đến điên dại.

"Ưm... chờ đã, mau dừng lại!"

Lục Bách Dịch hễ cứ uống say là bắt đầu làm càn làm quấy, nhưng lần này anh không thô bạo như lần trước mà lại làm rất nhẹ nhàng.

"Chết tiệt! Không thể nhịn nổi nữa rồi."

Lục Bách Dịch cắn răng chửi thề sau đó nhấc bổng cả người Châu Anh lên tay. Cô hốt hoảng bám lấy cổ anh, khuôn mặt ngơ ngác mà vẫn rất xinh đẹp.

"Này, mau thả em xuống."

Đến bên giường, Lục Bách Dịch nhẹ nhàng đặt Diệp Châu Anh nằm ngửa xuống. Những lần trước anh toàn ném cô thật mạnh khiến cô đau quằn quại nhưng giờ lại cẩn thận từng li từng tí để cô không bị đau. Lục Bách Dịch thực sự đã thay đổi, là anh đã có tình cảm với cô hay chỉ đơn thuần là diễn?

Nhưng cho dù có là thật hay diễn thì cảm xúc lúc này cũng lạ quá. Lục Bách Dịch khiến Diệp Châu Anh có cảm giác an toàn đến lạ, anh nhẹ nhàng hôn cô, nhẹ nhàng nắm tay cô, nhẹ nhàng đưa cô cuốn theo nụ hôn ngọt ngào ấy.

Đêm hôm đó Diệp Châu Anh đã không hề phản kháng, cô đã nghĩ bản thân mình thực sự điên rồi nhưng đó chính là giây phút cô cho rằng tình cảm của mình được đáp trả. Chuyện này trước giờ đã từng xảy ra mấy lần, chỉ là khác ở chỗ những lần trước Lục Bách Dịch cưỡng ép cô, còn lần này là cô tự nguyện.

...

Sáng hôm sau.

Sau khi trải qua một đêm nồng nàn, Lục Bách Dịch tỉnh dậy với một trạng thái vô cùng thoải mái và phấn khởi. Anh tính ngồi dậy thì phát hiện Diệp Châu Anh đang gối đầu lên cánh tay mình, thấy cô ngủ ngon như vậy anh không nỡ đánh thức.

Lục Bách Dịch ngắm nhìn cô gái bên cạnh mình hồi lâu, thỉnh thoảng anh còn tủm tỉm cười như bị điên. Anh nhận ra mình đã có tình cảm với Diệp Châu Anh, một chuyện tưởng chừng như không bao giờ xảy ra cuối cùng cũng đến. Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa má cô, điệu bộ đầy ắp yêu thương và chiều chuộng. Cứ nghĩ đến trước đây anh đối xử với cô thế nào là lại khiến anh áy náy. Giờ thì anh cảm thấy những câu chửi của Diệp Châu Anh dành cho anh là rất đúng, Lục Bách Dịch anh đúng là một thằng khốn nạn!

Buổi sáng hôm đó, trong lúc Diệp Châu Anh đang giúp Lục Bách Dịch thắt cà vạt thì đột nhiên anh vòng tay ôm lấy eo cô rồi nói:

"Xin lỗi."

Diệp Châu Anh ngơ ngác hỏi:

"Vì cái gì?"

"Vì mọi chuyện."



"Anh sao thế? Bị ấm đầu à?"

"Không, chỉ là tôi thấy cần phải xin lỗi cô."

Lục Bách Dịch hôm qua đã lạ nhưng Lục Bách Dịch của hôm nay còn lạ hơn. Diệp Châu Anh vẫn chưa thể thích nghi được với sự thay đổi này nhưng cô cảm thấy chẳng giống như là anh đang diễn chút nào hết.

Bệnh viện Cicia, phòng làm việc của bác sĩ Trương Hạo Phàm.

Cốc... Cốc...

"Mời vào."

Sau khi được sự đồng ý của Trương Hạo Phàm, Diệp Châu Anh liền mở cửa đi vào.

Như thường lệ, Diệp Châu Anh sẽ phải thực hiện một loạt kiểm tra sức khỏe trước khi làm điều trị.

Trong lúc nằm đợi Trương Hạo Phàm chuẩn bị đồ khám, Diệp Châu Anh đã tâm sự:

"Học trưởng, dạo này em thấy Lục Bách Dịch rất lạ."

"Sao thế? Anh ta lại làm gì em à?"

"Không, ý em là anh ấy đã thay đổi hoàn toàn so với trước đây. Em có cảm giác Lục Bách Dịch đã không còn là Lục Bách Dịch, anh ấy đột nhiên đối xử với em rất nhẹ nhàng, còn chủ động xin lỗi em nữa."

Nghe cô nói tới đây, hàng loạt hành động của Trương Hạo Phàm bỗng khựng lại giây lát. Anh ta đã nhận ra điều gì đó, dù đang đeo khẩu trang nhưng vẫn không thể che giấu được sự buồn bã qua ánh mắt.

"Châu Anh, sắp đến ngày thực hiện phẫu thuật rồi, em sẽ không vì Lục Bách Dịch thay đổi mà thay đổi luôn quyết định của mình chứ?"

Diệp Châu Anh nằm trên giường, trong đầu chất chứa rất nhiều suy nghĩ, cô đáp:

"Em vẫn sẽ phẫu thuật bởi em muốn được sống vì thế em sẽ không thay đổi quyết định đâu."

"Em nghĩ thế là đúng rồi đấy."

"Nhưng học trưởng à, nếu phẫu thuật xong mà em vẫn không qua khỏi thì sao?"

Diệp Châu Anh vừa dứt lời đã lập tức nhìn thẳng vào mắt của Trương Hạo Phàm để chờ đợi câu trả lời từ anh ta. Trương Hạo Phàm có hơi ngạc nhiên một chút nhưng sau đó anh ta đã mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi nói:

"Đừng nghĩ nhiều, em nhất định sẽ không sao cả. Ca phẫu thuật chắc chắn thành công, anh hứa đó."

"Cảm ơn anh đã cho em thêm hi vọng sống."

Sau khi kiểm tra sức khỏe, Diệp Châu Anh liền ngồi dậy chuẩn bị thực hiện điều trị. Lúc đó, Trương Hạo Phàm có pha cho cô một cốc thuốc, anh ta khuấy đều nó lên rồi đưa tới cho cô.

"Châu Anh, em uống đi."

Diệp Châu Anh cầm lấy cốc thuốc, cô nhìn nó rồi hỏi:

"Cái này là gì vậy anh?"

Trương Hạo Phàm tùy tiện trả lời:

"Đây là thuốc bổ, có tác dụng tăng đề kháng và phục vụ cho quá trình điều trị."



Nghe Trương Hạo Phàm nói vậy Diệp Châu Anh không chút nghi ngờ liền một hơi uống sạch chỗ thuốc đó. Trương Hạo Phàm nhìn cô uống mà bản thân cũng thấy căng thẳng, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định cho cô uống thứ thuốc này.

/Châu Anh, anh chỉ muốn em có thể sống còn về sau này em có hận anh hay không thì tùy ý em, xin lỗi em./

...

Tối hôm ấy.

Tại nơi Nghiêm Hạ Nhi đang bị giam lỏng.

Đã hai ngày trôi qua kể từ lúc Nghiêm Hạ Nhi bị bắt cóc tới nơi kì lạ này. Mỗi ngày ba bữa đều sẽ có người đem cơm đến cho Nghiêm Hạ Nhi thế nhưng cô ta lại không ăn mà chỉ biết đập phá đòi thả mình ra.

Tối nay cũng vậy, người đem cơm đến vừa rời đi thì cô ta đã đá khay thức ăn đi chỗ khác, một mình ngồi một góc. Đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở, Nghiêm Hạ Nhi ngoái đầu ra nhìn thì phát hiện người đang đứng trước mặt là Lục Bách Dịch. Cô ta vui sướng chạy đến nắm tay anh, miệng mỉm cười vội vã nói:

"Bách Dịch, anh tới cứu em có phải không?"

Lục Bách Dịch chưa kịp phản ứng lại thì Nghiêm Hạ Nhi đã ôm chầm lấy anh và khóc.

"Hức, anh có biết em đã rất sợ không? Bọn họ đã xông vào nhà rồi bắt em đến đây, em đã rất sợ hãi nhưng cuối cùng anh cũng tới rồi. Em biết là anh sẽ cứu em mà Bách Dịch."

Lục Bách Dịch ngán ngẩm trợn mắt lên, anh thật sự không thể nghe nổi mấy cái lời sến súa này. Anh thẳng tay đẩy Nghiêm Hạ Nhi một cái thật mạnh khiến cô ta ngã dúi dụi xuống nền nhà.

"Á! Bách Dịch, tại sao anh lại..."

Nghiêm Hạ Nhi ngơ ngác nhìn Lục Bách Dịch, còn anh thì chỉ nhếch miệng cười:

"Hình như cô hiểu lầm gì đó rồi, tôi tới đây không phải cứu cô."

"Anh không tới cứu em vậy tại sao anh vào đây được? Nếu không cứu em thì chẳng lẽ anh..."

Nghiêm Hạ Nhi lúc này mới chợt nhận ra điều mà cô ta không bao giờ nghĩ tới, điều mà tưởng chừng như không thể xảy ra lại đang chính là sự thật. Cô ta không thể tin được Lục Bách Dịch lại là người bắt cóc mình.

"Lục Bách Dịch, thì ra... là anh đã sai người làm thế này với em. Tại sao vậy? Tại sao anh lại làm thế?"

"Cô cứ an phận ở đây một thời gian đi Nghiêm Hạ Nhi. Dù sao thì tôi cũng chưa để cho cô chết được nên không cần lo về việc sống chết."

Nghiêm Hạ Nhi tức giận chạy đến túm lấy cổ áo của Lục Bách Dịch, cô ta vừa khóc vừa hỏi:

"Anh dám làm chuyện đó với em mà không dám chịu ư?"

Lục Bách Dịch cũng không nhún nhường, anh siết chặt cổ tay của Nghiêm Hạ Nhi rồi hất ra.

"Sai rồi, tôi không hề dám làm chuyện đó với cô. Đợi đến khi tôi xác nhận lại tất cả thì tôi sẽ tính sổ với cô sau."

Nói rồi Lục Bách Dịch liền xoay người bỏ đi. Nghiêm Hạ Nhi định chạy theo anh nhưng bị người của anh ngăn lại.

"Lục Bách Dịch, mau thả em ra! Lục Bách Dịch, anh đứng lại đó!"

Nghiêm Hạ Nhi vùng vằng chân tay, cô ta hét lên trong sự tuyệt vọng sau đó lại bị đẩy ngã không thương tiếc. Cửa phòng một lần nữa đóng lại, sự cô đơn và tủi nhục lại bắt đầu giày vò Nghiêm Hạ Nhi.

Những gì mà Lục Bách Dịch đã làm khiến Nghiêm Hạ Nhi vô cùng căm hận. Cô ta yêu anh đến như thế nhưng anh lại dùng cách này để đáp trả lại tình yêu đó. Ngồi trong bóng tối, Nghiêm Hạ Nhi vừa rơi nước mắt vừa đau đớn nuốt niềm căm hận này vào trong lòng.

"Lục Bách Dịch, em sẽ không bao giờ để yên chuyện này. Em sẽ khiến anh phải mất tất cả, tới lúc đó anh sẽ phải quỳ xuống dưới chân em, cầu xin em trả lại anh mọi thứ. Cứ chờ đi, Nghiêm Hạ Nhi này không dễ dàng nhận thua thế đâu."