Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 33: Tôi Sẽ Giết Chết Cô Đấy!




Sau một hồi giằng co cuối cùng Nghiêm Hạ Nhi cũng không thể giữ được chân Lục Bách Dịch. Cô ta yên lặng đứng nhìn anh rời đi một cách vô tình mà trong lòng đầy căm hận.

"Lục Bách Dịch, bằng mọi giá em phải có được anh lần nữa."

Nước mắt vừa rơi xuống đã bị Nghiêm Hạ Nhi lập tức lau đi. Với loại người mặt dày như cô ta thì chắc chắn sẽ còn âm mưu toan tính nhiều chuyện xấu xa khác.

Lục Bách Dịch xuống dưới hầm xe để lái xe tới công ty, lúc đó tâm trạng anh vô cùng hỗn độn, anh muốn nhớ lại chuyện đêm qua nhưng không sao nhớ được.

Bốp!

"Chết tiệt!"

Anh tức giận đập mạnh tay xuống vô lăng, gương mặt xám xịt khó chịu, cả cơ thể như tỏa ra đầy sát khí ớn lạnh.

Brừm... Két... Kétttt...

Chiếc BMW X7 vừa rời khỏi chỗ để xe được một đoạn thì bất ngờ dừng lại đột ngột.

Lục Bách Dịch hốt hoảng đạp phanh gấp, anh giận dữ nhìn người phụ nữ to gan đang đứng chắn trước đầu xe rồi hạ kính xuống, gằn giọng quát:

"Nghiêm Hạ Nhi, cô chán sống rồi sao?"

Nghiêm Hạ Nhi cầm túi xách đi tới chỗ anh, cô ta thò tay vào trong xe tự tiện ấn mở cửa ghế phụ bên cạnh rồi đi sang ngồi vào đó. Việc cô ta tự nhiên như thế khiến Lục Bách Dịch không thể hiểu nổi, anh cảm thấy loại người như cô ta đúng là không còn chút liêm sỉ nào.

"Nghiêm Hạ Nhi, tôi có cho cô lên xe của tôi sao? Xuống xe ngay lập tức, đừng để tôi phải điên lên."

Trước sự tức giận của Lục Bách Dịch, Nghiêm Hạ Nhi vẫn ngồi im bên ghế phụ, gương mặt vênh lên như thách thức anh.

"Dù sao anh cũng tới công ty, đưa em theo cùng cũng có sao đâu chứ?"

"Nhưng tôi không muốn ngồi chung với cô."

"Đến việc ngủ cùng em anh cũng làm được vậy thì sao lại không muốn ngồi chung với em?"

Từ nãy tới giờ Nghiêm Hạ Nhi liên tục nhắc đến chuyện hai người đã xảy ra quan hệ để uy hiếp Lục Bách Dịch, điều này khiến anh không thể nhịn nổi nữa. Lục Bách Dịch đùng đùng quay sang bóp chặt lấy cổ của Nghiêm Hạ Nhi, hai mắt đỏ ngầu đầy giận dữ:

"Cô nghe cho rõ đây Nghiêm Hạ Nhi, sức chịu đựng của tôi có giới hạn, nếu cô còn nhắc đến chuyện kia một lần nữa thì tôi sẽ giết chết cô đấy."

Nghiêm Hạ Nhi nhìn thẳng vào mắt anh, không chút sợ hãi mà đáp lại:

"Anh dám ư? Nếu anh giết em thì anh cũng không sống yên ổn được đâu."

"Cái gì?"

"Sẽ ra sao nếu tất cả mọi người phát hiện Lục Bách Dịch của tập đoàn Lục thị ngoại tình với bạn gái cũ trong khi đã có vợ? Chắc chắn lúc đó thanh danh của anh, sự nghiệp của anh sẽ bị ảnh hưởng... Ư..."

Nghiêm Hạ Nhi chưa nói dứt lời thì Lục Bách Dịch đã tăng lực bóp mạnh hơn khiến Nghiêm Hạ Nhi không thở được. Gương mặt cô ta đỏ bừng như trái chín, gân xanh nổi rõ trên mặt, miệng há ra để tìm kiếm oxi. Lục Bách Dịch lúc này giống như một con mãnh hổ, anh thực sự đã bị Nghiêm Hạ Nhi chọc cho tức điên lên rồi.

"Tôi nói sẽ giết cô thì chắc chắn sẽ giết cô. Cô là cái thá gì mà dám nói sẽ hủy hoại thanh danh, sự nghiệp của Lục Bách Dịch tôi? Nghiêm Hạ Nhi, người tàn đời trước phải là cô mới đúng."

"Ư... Ư..."

Nghiêm Hạ Nhi không thể nói thêm được lời nào, cô ta sắp bị Lục Bách Dịch bóp chết tới nơi rồi.

"Hôm nay tôi tha cho cô là tôi nể mặt anh trai tôi. Lần sau chắc chắn sẽ không có chuyện đấy đâu, cô nghe rõ chứ?"

Nghiêm Hạ Nhi sợ hãi gật đầu.

Thấy vậy Lục Bách Dịch liền buông tay ra, anh cởi dây an toàn cho Nghiêm Hạ Nhi, mở sẵn cửa xe rồi lạnh giọng:

"Mau cút xuống!"

Nghiêm Hạ Nhi vừa thở dốc vừa lẳng lặng rời khỏi xe. Sau khi cô ta bước xuống Lục Bách Dịch liền phóng đi thẳng.

Phải nói là ban nãy Lục Bách Dịch rất đáng sợ, nếu Nghiêm Hạ Nhi không chịu nhún nhường chắc chắn đã chết trong tay anh rồi. Nhưng cô ta không vì thế mà từ bỏ ý định bởi trong tay cô ta đang nắm giữ một điều có thể khiến Lục Bách Dịch không thể làm gì cô ta.

...

Tối hôm ấy.

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Lục Bách Dịch cuối cùng cũng được trở về nhà. Ngồi trên xe, anh tựa đầu vào thành xe thư giãn còn việc lái xe thì đã giao phó hết cho Trình Tranh.

Trình Tranh vừa lái xe vừa bồn chồn, thỉnh thoảng anh ta lại liếc nhìn Lục Bách Dịch như muốn nói điều gì đó. Lục Bách Dịch phát hiện ra anh liền hỏi:



"Muốn nói gì thì nói đi."

Trình Tranh đang lái xe cũng phải giật mình, quả nhiên Lục Bách Dịch vẫn rất nhanh nhạy. Anh ta ấp úng:

"Lục tổng, tôi... tôi có nghe nói vợ anh hôm qua bị ngất xỉu giữa đường và suýt nữa thì bị xe tải tông trúng."

Lục Bách Dịch lúc này đang mỏi mệt khi nghe xong tin tức về Diệp Châu Anh thì bỗng dưng ngồi thẳng dậy.

"Cái gì cơ? Sao chuyện này chẳng ai nói với tôi thế hả?"

"Hôm nay tôi đã định tìm cơ hội để nói cho Lục tổng nhưng anh phải họp liên tục vì thế nên..."

"Mau tăng tốc đi."

"Vâng."

Chẳng hiểu sao nhưng khi nghe tin Diệp Châu Anh ngất xỉu và suýt thì bị xe tông trúng Lục Bách Dịch đột nhiên có cảm giác lo lắng. Anh thúc giục Trình Tranh tăng tốc để nhanh về nhà, trong lúc đó thì mình ngồi nhìn ra ngoài cửa xe, anh vì lo cho cô mà quên mất bản thân đang mệt mỏi thế nào.

Về đến nhà Lục Bách Dịch đã chạm mặt mẹ mình và bà nội ở phòng khách. Nhìn thấy anh, hai người họ liền bày ra bộ mặt cau có, quở trách anh:

"Bách Dịch, con đi đâu giờ mới về? Châu Anh nó vừa xuất viện, đang ở trên phòng đợi con đấy."

Lục Bách Dịch đưa áo khoác cho người hầu, anh điềm tĩnh trả lời:

"Con xin lỗi, tại công việc ở công ty nhiều quá với cả... con không biết cô ấy phải vào viện."

"Hừm, mẹ có gọi điện cho con đó thôi nhưng con lại tắt máy."

"Sao cơ ạ?"

Lục Bách Dịch vội vàng lấy điện thoại trong túi quần ra xem thử thì đúng là anh đã tắt nguồn. Nhưng Lục Bách Dịch chưa bao giờ tắt nguồn điện thoại, trừ trường hợp đặc biệt. Anh bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nhưng giờ có nghi ngờ thì cũng làm được gì chứ?

"Con xin phép lên phòng đây ạ."

Lục Bách Dịch vừa rời đi, lão phu nhân bỗng mỉm cười một cách hiền từ. Thấy mẹ chồng tự dưng cười vui vẻ, Lục phu nhân tò mò hỏi:

"Mẹ, tại sao mẹ lại cười thế?"

"Con không thấy Bách Dịch nó đã thay đổi rồi sao?"

"Nó có thay đổi sao mẹ?"

"Trước đây khi nhắc đến Châu Anh nó còn cau có, khó chịu. Nhưng giờ thì khác, thấy con bé phải nằm viện, sự lo lắng của nó đã hiện rõ trên nét mặt và cử chỉ rồi..."

Nghe Lục lão phu nhân nói thế Lục phu nhân mới từ từ gật đầu.

"Mẹ nói cũng phải, có lẽ... hai đứa nó đã có tình cảm với nhau."

"Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ta tin chúng nó nhất định sẽ yêu thương nhau."

Phòng ngủ của Lục Bách Dịch.

Cạch!

Lục Bách Dịch mở cửa đi vào thì thấy Châu Anh đang ngồi trên ghế sofa với lớp băng bó ở trên đầu. Anh nhìn cô, cô nhìn anh, chẳng ai nói gì với ai. Sau đó, Diệp Châu Anh tiếp tục đọc sách, còn Lục Bách Dịch thì chậm rãi đi đến bên cạnh cô, anh hỏi:

"Nghe nói cô bị ngất xỉu, có sao không?"

Diệp Châu Anh đang đọc sách cũng phải dừng lại, cô ngửa mặt lên nhìn anh, ngơ ngác đáp:

"Anh... đang quan tâm em thật đấy à?"

"Nhìn tôi giống như giả vờ lắm sao?"

"Ngất xỉu nhiều em cũng quen rồi, em không sao cả."

Đây là lần đầu tiên Lục Bách Dịch nhẹ nhàng hỏi han tình trạng của cô, điều đó khiến cô tạm thời chưa thích nghi nổi. Còn về phía Lục Bách Dịch, anh thực sự muốn quan tâm cô, chỉ là không biết nên làm gì.

"Không phải đang bị thương sao? Lên giường nghỉ ngơi đi."

"..."



Diệp Châu Anh không trả lời, điều đó khiến Lục Bách Dịch bực mình.

"Này, cô không nghe tôi nói gì sao?"

"Em nói em vẫn ổn, em không sao hết."

"Đúng là cứng đầu."

Lục Bách Dịch nhanh chóng bước đến nhấc bổng cả người Châu Anh lên một cách gọn lẹ. Anh ẵm cô trên tay, nhẹ nhàng dễ dàng như ôm một chú mèo sau đó đem cô đặt xuống mặt giường.

Diệp Châu Anh há hốc miệng nhìn anh, cô có cảm giác người trước mặt mình không phải Lục Bách Dịch.

"Lục Bách Dịch, anh làm gì có lỗi với em à? Sao tự dưng lại tốt vậy?"

Lục Bách Dịch có chút chột dạ nhưng anh vẫn mặt dày đáp trả:

"Tôi chỉ đang làm đúng trách nhiệm một người chồng của mình thôi, mà cô hỏi lắm làm gì? Mau nghỉ ngơi đi."

Dù những lời Lục Bách Dịch nói ra đều khó nghe nhưng Diệp Châu Anh lại có cảm giác như đó là những lời quan tâm thật lòng. Sự thay đổi của Lục Bách Dịch thật khiến cô không quen, nếu là anh trước đây chắc chắn sẽ mặc kệ cô, không mắng cô thì thôi chứ đừng nói đến việc quan tâm như hiện tại.

Cốc... Cốc...

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên.

Lục Bách Dịch đi ra mở cửa thì nhìn thấy người hầu đang bưng một bát cháo đứng trước cửa.

"Thiếu gia, lão phu nhân nói đây là cháo dành cho thiếu phu nhân."

Lục Bách Dịch liếc nhìn bát cháo thơm thơm nóng hổi rồi cầm lấy nó, anh phẩy tay:

"Được rồi, cô lui xuống đi."

"Vâng."

Lục Bách Dịch bê bát cháo đến bên giường, Diệp Châu Anh liền giơ hai tay ra đỡ lấy. Cô rất thích ăn cháo do bà nội nấu vì thế mới hào hứng như vậy. Lục Bách Dịch đứng bên cạnh nhìn cô múc cháo ăn lấy ăn để, trông chẳng khác gì kẻ bị bỏ đói, thật buồn cười.

"Cháo của bà nội thực sự rất ngon."

Diệp Châu Anh ăn hết bát cháo trong nháy mắt, cô thở phào nhẹ nhõm rồi đặt bát xuống giường. Lục Bách Dịch nhấc bát cháo đặt lên mặt bàn, anh ngồi xuống đối diện cô rồi hỏi:

"Cô thích ăn cháo bà nấu thế sao?"

"Cháo bà nội nấu có gì đó rất đặc biệt, anh không thấy thế à?"

"Hồi nhỏ tôi được ăn nhiều rồi nên cảm giác bình thường."

"Hừm..."

Lúc này Lục Bách Dịch chợt để ý trên mép của Châu Anh có dính cháo, anh định đưa tay lau giúp cô thì bị cô khước từ.

"Anh làm gì thế?"

Lục Bách Dịch cau mày khó chịu:

"Sao cô tránh tôi như tránh tà thế hả?"

"Ờ thì..."

Lục Bách Dịch xích lại gần hơn, anh cẩn trọng giúp cô lau vết cháo dính trên mép. Lúc đó nhìn anh thật chẳng đáng ghét chút nào mà tự dưng lại ấm áp, ân cần đến lạ lùng.

Thấy Diệp Châu Anh nhìn mình không chớp mắt Lục Bách Dịch cũng bị cuốn theo. Thế là hai người họ bốn mắt nhìn nhau, chả hiểu sao nhưng nhịp tim lại đập nhanh một cách kỳ lạ. Lục Bách Dịch chầm chậm đưa môi về phía trước, từ từ ngậm lấy đôi môi anh đào của Diệp Châu Anh.

"Ưm..."

Nụ hôn này vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng khiến Diệp Châu Anh không muốn đẩy anh ra. Cô nhắm vội mắt lại, hai tay siết chặt lấy chăn không dám nhúc nhích.

Còn Lục Bách Dịch, cái cách anh hôn cô càng lúc càng mất kiểm soát. Ban đầu nụ hôn còn nhẹ nhàng nhưng về sau đã mạnh bạo hơn.

"Chờ chút đã Lục Bách Dịch! Sao tự dưng... anh... anh lại..."

Lục Bách Dịch chạm tay sờ nhẹ má của cô, ánh mắt đê mê nhìn cô không rời.

"Yên tâm, tôi chỉ hôn thôi, tuyệt đối... không làm chuyện gì khác."