Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 29: Dự Tiệc.




Thấy Lục Bách Dịch không đồng ý Diệp Châu Anh liền lóc cóc xách váy vào trong phòng thay đồ, cô đưa tay kéo rèm lại sau đó liếc mắt nhìn Lục Bách Dịch. Lý do anh không đồng ý để cô mặc chiếc váy đó là vì nó quá đẹp, anh sợ bản thân sẽ không chịu đựng nổi.

Nhân viên lại tiếp tục chọn váy đưa vào phòng thay đồ cho Châu Anh nhưng cô ấy còn chưa kịp bước vào thì đã bị Lục Bách Dịch chặn lại.

"Đưa nó cho tôi, tôi sẽ tự tay đưa váy cho cô ấy."

Nữ nhân viên có chút sửng sốt vì đây là phòng thay đồ nữ nhưng họ là vợ chồng chắc không có vấn đề gì đâu.

Sau đó Lục Bách Dịch vén rèm bước vào, lúc này anh vô tình nhìn thấy tấm lưng trần trắng muốt của Diệp Châu Anh vì thế không tránh khỏi sự quyến rũ ấy.

Lúc đó Diệp Châu Anh không để ý đến có người đang đứng phía sau, cô chỉ chăm chăm kéo khóa váy xuống rồi tiện miệng mắng chửi Lục Bách Dịch:

"Lục Bách Dịch đúng là lắm trò, mặc bộ nào mà chả được, còn bày đặt không hợp."

Lục Bách Dịch nghe thấy lời chửi thầm ấy, gương mặt anh bỗng trở nên khó ở. Anh cầm chiếc váy khác bước đến gần cô hơn, đồng thời cất tiếng:

"Cô đang nói xấu tôi đấy à?"

Diệp Châu Anh giật mình ngẩng mặt lên, cô tròn mắt nhìn thẳng vào chiếc gương lớn phía trước và bất ngờ nhìn thấy Lục Bách Dịch. Cô vội vàng cầm váy che ngực rồi hoảng hốt quay lại nói:

"Lục Bách Dịch, anh điên rồi sao? Đây là phòng thay đồ nữ, anh vào đây làm cái gì?"

Lục Bách Dịch liếc mắt nhìn ngực của cô, ánh mắt chứa đầy tà ý thật không đứng đắn. Người đàn ông này dường như không để ý đến lời cô nói, anh thản nhiên tiến thêm một bước nữa, càng lúc càng gần khiến Châu Anh phải lùi về phía sau.

"Này... anh... anh đừng có lại gần đây!"

Diệp Châu Anh không còn chỗ để tiếp tục lùi nữa, cô dán chặt lưng vào tấm gương lớn, hai tay vẫn kéo váy che ngực. Lục Bách Dịch dần áp sát cô, dáng người cao lớn khóa chặt cô ở một chỗ.

"Cơ thể cô có chỗ nào tôi chưa thấy sao? Thậm chí tôi còn chạm vào rất nhiều lần rồi, cô che che đậy đậy cái gì chứ?" Lục Bách Dịch vừa nói vừa đưa tay chạm nhẹ lên bờ vai trần của cô, xoa xoa vuốt vuốt khiến Châu Anh phải đề phòng.

"Đây là nơi công cộng không phải phòng ngủ của anh, anh đừng có tùy tiện giở trò biến thái."

Diệp Châu Anh thẳng tay hất bàn tay hư hỏng của Lục Bách Dịch ra khỏi người mình để cảnh cáo. Thái độ của cô so với trước đây đã mạnh mẽ hơn nhiều nhưng thay vì nổi giận Lục Bách Dịch lại nghe lời cô. Anh đưa váy cho cô sau đó nói:

"Thay nó đi."

Diệp Châu Anh lẳng lặng cầm lấy chiếc váy, cô giơ nó ra trước gương để ướm lên người rồi im lặng nhìn Lục Bách Dịch. Anh ung dung đứng một bên nhìn cô, ánh mắt láo lươn quét dọc cơ thể cô không rời.

"Anh không ra ngoài à?"

"Tôi muốn cô thay nó ngay trước mặt tôi."

"Anh..."

"Hay để tôi thay hộ cô nhé?"

So với việc để Lục Bách Dịch giúp mình thay đồ thì cô thà để anh đứng đó nhìn còn hơn. Một kẻ biến thái như Lục Bách Dịch chắc chắn sẽ không yên phận nếu chạm vào người cô.

Diệp Châu Anh nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi thả tay ra. Chiếc váy cũ rơi phịch xuống đất để lại bộ bikini màu trắng trên người cô. Lục Bách Dịch khẽ mỉm cười, anh đứng một bên giám sát từng cử chỉ của cô, thật biến thái làm sao!

Sau khi mặc xong chiếc váy mới Diệp Châu Anh còn chưa kịp cài khóa thì Lục Bách Dịch đã chủ động đi đến. Tay anh vừa chạm vào lưng cô đã khiến cô dựng đứng người lên, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Lục Bách Dịch giúp cô kéo khóa váy sau đó liền đưa tay ra phía trước ôm lấy eo cô, anh thận trọng ngắm nghía cô cùng chiếc váy trong gương rồi mỉm cười mà gật đầu:

"Bộ này hợp với cô đấy, lấy nó đi."



Vừa dứt lời khen anh đã cúi xuống hôn lên vai của cô, tay thì vô thức bóp chặt lấy hông nhỏ khiến cô khẽ nhăn mặt lại. Diệp Châu Anh cắn môi nhẫn nhịn vì cô biết nếu phản kháng Lục Bách Dịch chắc chắn sẽ càng làm to chuyện lên.

Tối hôm ấy.

Khách sạn năm sao trực thuộc tập đoàn LT lớn nhất ngoại thành đang diễn ra một bữa tiệc vô cùng hoành tráng. Khách được mời tới tham dự hầu hết toàn là doanh nhân, người nổi tiếng, người có vai vế trong xã hội. Cuộc gặp gỡ lần này giống như tấm nền để đánh bóng tên tuổi vì thế Lục Bách Dịch không thể để bản thân thua kém bất kỳ ai.

Chiếc BMW X7 vừa đạp phanh dừng lại trước cổng khách sạn đã khiến nhiều người cùng có mặt ở thời điểm đó sửng sốt. Bước xuống xe, cặp nam thanh nữ tú đẹp như bước ra từ truyện đã khiến người khác thi nhau xuýt xoa.

"Đó chẳng phải Lục Bách Dịch của Lục thị sao? Đẹp trai và ngầu quá đi mất!"

"Cô gái bên cạnh Lục Bách Dịch chắc là vợ anh ấy. Đúng là tiểu thư quyền quý có khác, đẹp một cách sang trọng thật đó!"

Diệp Châu Anh khoác lấy tay Lục Bách Dịch mỉm cười nhìn mọi người, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác hồi hộp tới vậy. Lúc cả hai đang định bước vào trong thì đột nhiên có tiếng phanh xe ô tô vang lên khiến Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh vô thức quay lại nhìn.

Đó là xe của Lục Hàm Dương, không chỉ thế người đi cùng anh ta cũng được mọi người vô cùng săn đón - người mẫu Nghiêm Hạ Nhi.

Nghiêm Hạ Nhi kênh kiệu bước xuống xe, cô ta khoác tay Lục Hàm Dương đi tới trước mặt Châu Anh và Bách Dịch. Có một điều không ai ngờ tới ở đây đó chính là hai cô gái xinh đẹp nhất bữa tiệc lại mặc hai chiếc váy giống y hệt nhau. Nghiêm Hạ Nhi liếc mắt nhìn chiếc váy trên người Châu Anh, cô ta lẩm bẩm:

"Đúng là nghiệt duyên!"

Sau đó Lục Hàm Dương và Nghiêm Hạ Nhi liền cùng nhau đi vào trong bữa tiệc trước. Lục Bách Dịch có quay sang nói với Châu Anh rằng:

"Có muốn thay bộ khác không?"

Diệp Châu Anh lập tức lắc đầu:

"Không cần đâu vì em biết em mặc đẹp hơn Nghiêm Hạ Nhi."

Lục Bách Dịch im lặng trước câu trả lời của Diệp Châu Anh, nhưng lời cô nói cũng rất đúng. Đối với phụ nữ, việc đụng hàng là điều cấm kỵ nhất nhưng Diệp Châu Anh lại tự hào vì cô biết mình mặc đẹp hơn Nghiêm Hạ Nhi kia rất nhiều.

Khách sạn năm sao của nhà họ Lưu rất lớn, sảnh tầng một chính là nơi diễn ra bữa tiệc kéo dài trong vòng 2 ngày. Khách khứa đến tham dự cũng khá nhiều, điều đó khiến Châu Anh hồi hộp và lo lắng hơn bao giờ hết. Vì Nghiêm Hạ Nhi là người nổi tiếng nên chắc chắn sẽ có kinh nghiệm trước đám đông hơn cô, cho dù vậy Châu Anh cũng không thể để thất thủ trước cô ta được.

Diệp Châu Anh theo Lục Bách Dịch đến làm quen với vài vị khách, đúng lúc đó Lưu phu nhân bỗng dưng xuất hiện. Bà ấy vừa thấy cô đã vội ôm chầm lấy cô, tay bắt mặt mừng một cách vui vẻ.

"Châu Anh, tôi rất nhớ cô đấy! Thật may là cô cũng tới bữa tiệc này."

"Tôi cũng rất nhớ phu nhân."

Sau đó Lưu phu nhân liền đưa Châu Anh rời khỏi Lục Bách Dịch, bà ấy muốn nói chuyện với cô và tiện thể giới thiệu cô tới những vị khách quý khác. Lục Bách Dịch tay cầm rượu, tai thì nghe mọi người nói chuyện qua lại nhưng hai mắt chỉ dán chặt vào Diệp Châu Anh như đề phòng sợ mất. Anh thấy cô cười nói vui vẻ, không những thế còn được Lưu phu nhân yêu quý, nói thật thì trong lòng anh cũng có chút hài lòng và có chút khó chịu.

Đứng ở bên này Nghiêm Hạ Nhi đang cùng Lục Hàm Dương tiếp khách nhưng khi thấy Lục Bách Dịch uống rượu một mình, cô ta liền rời khỏi Lục Hàm Dương để tới đó. Lục Hàm Dương biết điều ấy, anh ta có chút không vui nhưng vẫn phải kìm nén.

"Để em uống cùng anh nhé?"

Nghiêm Hạ Nhi đưa ly rượu ra trước mặt Lục Bách Dịch, miệng mỉm cười với anh một cách quyến rũ.

"Bách Dịch, đã bao lâu rồi chúng ta không uống rượu cùng nhau nhỉ?"

Lục Bách Dịch ngán ngẩm dốc hết ly rượu vào miệng rồi nói:

"Nghiêm Hạ Nhi, đây không phải lúc cô nhắc đến chuyện ngày xưa."

"Chẳng lẽ anh không thấy hoài niệm chút nào sao?"

"Không!"



Lục Bách Dịch cầm ly rượu lướt qua người Nghiêm Hạ Nhi để rời đi, đúng lúc đó anh chạm mặt chủ tịch Lưu. Ông ấy đưa anh chìa khóa phòng vip và nói:

"Lục tổng, tôi đã sắp xếp phòng cho cậu rồi. Bữa tiệc vẫn còn kéo dài nên nếu cậu thấy mệt thì hãy lên phòng nghỉ ngơi một chút nhé!"

Lục Bách Dịch nhận lấy chìa khóa, anh mỉm cười đáp:

"Chủ tịch Lưu chu đáo quá."

Nghiêm Hạ Nhi đứng phía sau, cô ta đã nhìn lén được số phòng của Lục Bách Dịch. Dù không biết cô ta có âm mưu gì nhưng nhìn gương mặt đã thấy cô ta không hề có ý tốt.

Hai tiếng sau.

Mới đầu khi tham gia bữa tiệc Diệp Châu Anh còn rụt rè và ngại ngùng nhưng cô đã nhanh chóng hòa nhập cùng mọi người rất nhanh. Châu Anh thoải mái trò chuyện với những vị khách lạ, cô uống rượu cười đùa không thua kém gì Lục Bách Dịch. Điều đó cũng khiến Lục Bách Dịch cảm thấy bực mình.

Diệp Châu Anh hai má ửng đỏ vì say rượu, cô loạng choạng thế nào mà ngã vào lòng một người đàn ông lạ mặt. Nhưng ngay sau đó cô đã lập tức đẩy anh ta ra rồi cúi đầu xin lỗi:

"Xin lỗi anh rất nhiều."

Người đàn ông đó vẫn đề phòng giơ tay chực đỡ cô, anh ta hỏi:

"Cô vẫn ổn đó chứ?"

"Vâng, tôi ổn! Ợ..."

Diệp Châu Anh nấc lên vì say rượu, nhìn cô lúc say trông vô cùng thu hút.

Lục Bách Dịch chứng kiến cảnh đó, anh không chịu được mà chạy đến kéo tay cô lôi đi. Tối nay anh cũng uống khá nhiều nhưng tửu lượng của anh tốt hơn cô, cũng gọi là say nhưng không tới mức say xỉn.

Lục Bách Dịch kéo Diệp Châu Anh lên phòng, theo số phòng in trên chìa khóa mà tìm.

"Lục Bách Dịch, anh làm cái gì thế?"

Diệp Châu Anh cựa quậy muốn thoát khỏi anh, cô say tới mức đi cũng không vững. Vừa về đến gần phòng, Lục Bách Dịch im lặng ôm lấy cô, chẳng nói gì mà cưỡng hôn cô ngay trước cửa.

"Ưm..."

Anh điên cuồng hôn cô, giống như cơn ghen và cơn say đang dần biến anh thành con thú.

"Haa..."

Diệp Châu Anh không thở được, cô bị ép chặt vào tường, đôi môi hoàn toàn bị anh điều khiển.

Cạch!

Cửa vừa mở, Lục Bách Dịch kéo theo Diệp Châu Anh đi vào trong. Anh vừa hôn vừa đẩy cô đi vào.

Cửa đóng lại, Lục Bách Dịch lập tức đưa tay cởi áo. Anh kéo khóa váy của cô, đồng thời cũng cởi cúc áo của mình.

Lúc này Diệp Châu Anh mới tỉnh táo trở lại, cô lập tức đẩy anh ra và ngồi phịch xuống chiếc ghế ngay đó.

"Lục Bách Dịch, anh lại làm sao thế hả? Hết hôn rồi đến cởi áo, anh muốn đến vậy ư?"

Lục Bách Dịch yên lặng nhìn cô và chiếc ghế cô đang ngồi, sau đó anh tiếp tục cởi cúc áo, lần này anh còn gấp gáp hơn ban nãy nhưng vẫn bình thản trả lời:

"Đáng lẽ ra cô không nên ngồi chiếc ghế đó, Diệp Châu Anh."