Diệp Châu Anh ngồi yên trên giường đăm chiêu suy nghĩ một cách căng thẳng. Trước giờ cô chưa bị mộng du bao giờ cả, chẳng lẽ bệnh của cô trở nặng nên dẫn tới xuất hiện những triệu chứng kỳ lạ sao?
Lục Bách Dịch đưa mắt quét quanh gương mặt cô, anh đang dò xét phản ứng của cô sau một màn nói dối đầy ngoạn mục. Cho đến khi bắt gặp ánh mắt của Châu Anh, Lục Bách Dịch mới giật mình quay đi, anh vờ chỉnh lại quần áo và xem như mình chưa từng nhìn trộm cô.
Sáng hôm đó, Diệp Châu Anh lại tiếp tục giúp Lục Bách Dịch thắt cà vạt giống như điều kiện đã được đặt ra. Mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như vậy, kể cả khi anh không muốn thì cũng phải thực hiện nó.
"Hôm nay cô sẽ lại tới bệnh viện để gặp Trương Hạo Phàm tiếp sao?" Lục Bách Dịch bất ngờ hỏi.
"Anh hỏi chuyện đó là đang lo cho em hay là lại hành động mất kiểm soát như lần trước?"
Sắc mặt của Lục Bách Dịch bỗng tối sầm lại, đầu lông mày nhíu xuống, cả gương mặt chứa đầy sự khó chịu.
"Tôi mà phải lo cho cô sao? Tôi chỉ lo danh dự của mình sẽ bị cô hủy hoại mà thôi. Cô qua lại với hắn, người khác sẽ nghĩ gì về tôi?"
Trước những lời khó nghe của Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh cảm thấy vô cùng ấm ức. Cô nắm lấy chiếc cà vạt, vì không chịu nổi tức giận mà thẳng tay đẩy lên khiến cà vạt thắt chặt lấy cổ của Bách Dịch. Lục Bách Dịch khó thở, cổ và mặt đỏ lên nổi rõ cả gân. Anh vung tay giữ lấy cổ tay của Châu Anh, tay còn lại kéo cà vạt xuống, giọng nói đầy giận dữ vang lên:
"Diệp Châu Anh, cô muốn giết chết tôi đấy à?"
Châu Anh liếc mắt nhìn cổ tay của mình đang bị siết chặt tới đỏ ửng nhưng gương mặt cũng không có chút biến sắc. Cô đã quen với sự đau đớn, từ đau đớn do bệnh tật gây ra tới đau đớn mà chính anh mang lại.
"Người cần lo danh dự bị hủy hoại không phải anh mà là em mới đúng. Việc anh qua lại với Nghiêm Hạ Nhi mới là điều đáng lo ngại."
"Tôi với Nghiêm Hạ Nhi không có gì cả, chúng tôi trong sạch!"
Diệp Châu Anh nhếch miệng cười nhạt:
"Trong sạch? Trong sạch tới mức ôm hôn nhau một cách say đắm trong phòng làm việc của anh sao?"
Trong cơn tức giận, Diệp Châu Anh đã không kiềm chế được mà nói ra chuyện xấu hổ đã xảy ra trong phòng làm việc riêng của Lục Bách Dịch.
"Chuyện đó... chỉ là một sự cố." Lục Bách Dịch thờ ơ trả lời.
"Anh đối với những cô gái khác cũng như thế nhỉ? Hay chỉ với mình Nghiêm Hạ Nhi mà thôi?"
Lục Bách Dịch không trả lời câu hỏi của cô, anh lẳng lặng đi tới kéo vội áo khoác treo trên móc rồi mặc vào. Diệp Châu Anh nhìn theo bóng dáng của anh, miệng vẫn hỏi:
"Anh vẫn còn tình cảm với cô ấy đúng chứ? Đến mức mà không thể kìm nén được nên mới làm chuyện đó cùng cô ấy?"
Lục Bách Dịch liếc mắt lườm cô, anh lạnh giọng quát:
"Sao cô nói nhiều thế? Chuyện của tôi với Nghiêm Hạ Nhi thì liên quan gì đến cô?"
"Thế anh thử nói xem, chuyện của em với Trương Hạo Phàm thì liên quan gì tới anh?"
Lời của Diệp Châu Anh khiến Lục Bách Dịch nín họng không thể phản bác, anh chỉ biết ngậm cục tức mà rời đi.
Rầm!
Tiếng đóng cửa không hề nhẹ nhàng của Lục Bách Dịch khiến người hầu đi ngoài hành lang còn giật mình. Họ run rẩy cúi đầu trước anh sau đó thì nhìn nhau, ai nấy cũng đều đoán được bên trong căn phòng ngủ kia vừa xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc đó, Lục Hàm Dương từ phía cuối hành lang đi tới. Thấy mấy người hầu đứng dúm dó trước phòng ngủ của em trai liền hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
"Đại thiếu gia."
Người hầu nghe thấy giọng nói của Lục Hàm Dương liền giật mình đứng thẳng người dậy.
"Tiếng động lớn ban nãy là sao? Các cô có biết không?"
"Thưa đại thiếu gia, tiếng động đó là do nhị thiếu gia. Chúng tôi nghĩ là nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân đã cãi nhau."
Cùng là thiếu gia nhưng đứng trước Lục Bách Dịch, những hầu gái này đều cảm thấy áp lực, thay vào đó khi đứng trước Lục Hàm Dương thì bọn họ lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Được rồi, các cô mau đi làm việc của mình đi."
"Vâng."
Lục Hàm Dương giải tán đám người hầu sau đó liền đi tới gõ cửa phòng ngủ của Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh.
Cốc... Cốc...
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Diệp Châu Anh lập tức bước đến mở cửa.
"Anh Hàm Dương?"
"Chúng ta nói chuyện một lát được không?"
"Được ạ, anh vào trong đi."
Lục Hàm Dương gật đầu đi vào trong, Diệp Châu Anh lọ mọ đi tới rót nước cho anh chồng. Có một người em dâu ngoan ngoãn và tốt bụng như Châu Anh, Lục Hàm Dương tỏ ra vô cùng hài lòng.
"Châu Anh, em và Bách Dịch vẫn ổn chứ? Hai đứa... không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Ý anh là sao ạ?"
"Anh biết tính tình của Bách Dịch sẽ khiến em khó chịu, nó trước giờ đều nóng tính như thế nên anh mong em đừng để bụng."
Diệp Châu Anh nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện Lục Hàm Dương, cô mỉm cười:
"Em không để bụng đâu anh, em hiểu anh ấy mà. Đã là vợ chồng thì có thể cảm thông được cho nhau, nhưng có một số chuyện thì sẽ khó mà chấp nhận được liên quan tới tình cũ."
Diệp Châu Anh đang cố tình nhắc tới những gì mà Nghiêm Hạ Nhi đã làm. Lục Hàm Dương ngầm hiểu được điều đó, anh ta vội nói:
"Hạ Nhi không có ý xấu xa gì đâu, cô ấy chỉ là quan tâm quá mức đến Bách Dịch thôi. Cô ấy vẫn thường hay như vậy, anh chắc chắn giữa hai người họ không có gì cả."
"Anh Hàm Dương, anh thích Nghiêm Hạ Nhi có phải không?"
Lục Hàm Dương ỡm ờ gật đầu.
"Tự dưng em cảm thấy giữa em và anh thật giống nhau. Nhưng khác ở chỗ em lấy được người em thích còn anh thì chưa. Cảm giác như chúng ta là nhân vật phản diện đang cản trở tình yêu của nhân vật chính ấy nhỉ?"
"Châu Anh..."
"Anh yên tâm, em không nghĩ gì đâu. Chỉ cần hai người họ không quá giới hạn là được. Nhưng em vẫn mong anh quản Nghiêm Hạ Nhi cho thật tốt nếu anh không muốn cô ấy bị gắn mác tiểu tam."
Diệp Châu Anh đã thay đổi nhiều kể từ lúc cô biết bản thân không còn sống được lâu nữa. Lục Hàm Dương dù không gây ra bất kỳ lỗi lầm nào nhưng vẫn cảm thấy áy náy thay cho những gì Nghiêm Hạ Nhi đã làm. Ai bảo anh ấy yêu cô ta một cách sâu đậm tới thế chứ?
Trưa hôm đó.
Diệp Châu Anh vừa từ bệnh viện trở về thì thấy mẹ chồng đang đóng cơm hộp một cách cẩn thận. Thân là con dâu, Diệp Châu Anh không thể làm ngơ, cô đã chủ động bước đến giúp bà ấy.
"Mẹ, chỗ cơm hộp này là..."
Mẹ chồng cô ngẩng mặt lên, bà ấy vui vẻ trả lời:
"Mẹ đang chuẩn bị mang cơm hộp đến cho ba con ở công ty."
Dù đã hơn năm mươi nhưng tình cảm vợ chồng của Lục lão gia và Lục phu nhân vẫn rất mặn nồng, không kém gì giới trẻ khi yêu.
"Nhưng mà mẹ lại vừa nhận được điện thoại từ một người bạn, họ rủ mẹ đi mua sắm."
Diệp Châu Anh nhanh trí tiếp lời:
"Vậy để con đi cho ạ, dù sao con cũng đang rảnh."
"Được đó! Chắc Bách Dịch cũng chưa ăn, con đem luôn phần của nó tới cho nó nhé?"
"Vâng."
"Mẹ cảm ơn con rất nhiều Châu Anh."
"Không có gì đâu ạ."
Thấy mẹ chồng vui vẻ, Châu Anh cũng cảm thấy vui lây. Những điều mà cô đang cố gắng làm chỉ mong sẽ giúp những người mà cô yêu thương được hạnh phúc.
Diệp Châu Anh xách hai túi cơm hộp đến tập đoàn Lục thị. Hôm nay là buổi chụp hình quảng bá lần hai của Nghiêm Hạ Nhi, chắc hẳn bây giờ Lục Bách Dịch đang ở cạnh cô ấy.
Vừa bước tới cổng công ty, thứ đập ngay vào mắt của Diệp Châu Anh chính là bức hình quảng bá khổng lồ của Nghiêm Hạ Nhi được dán trước cửa. Nhìn vào ảnh mới thấy thần thái của Nghiêm Hạ Nhi rất hợp với nghề người mẫu, giờ thì cô đã hiểu tại sao năm ấy Nghiêm Hạ Nhi lại bỏ Lục Bách Dịch ở lại mà theo đuổi sự nghiệp rồi.
Rời khỏi thang máy, Diệp Châu Anh vô tình chạm mặt thư ký của Lục lão gia. Tiện thể cô đã nhờ anh ấy đưa cơm hộp cho ba chồng còn mình thì tiếp tục đi tới văn phòng của Lục Bách Dịch đưa cơm cho anh.
Đến nơi, Diệp Châu Anh đang định gõ cửa thì bỗng nghe thấy giọng nói của Nghiêm Hạ Nhi phát ra từ bên trong.
"Em đang rất mong đợi được sếp Lục thưởng đó nhé!"
"Đương nhiên sẽ có thưởng, cô yên tâm."
Nghe vậy Diệp Châu Anh không gõ cửa nữa mà trực tiếp mở cửa bước vào.
Cạch!
"Lục Bách Dịch!"
Lúc đó, trong văn phòng của Lục Bách Dịch đúng là có Nghiêm Hạ Nhi nhưng bên cạnh đó còn có thêm vài vị giám đốc khác. Vừa thấy cô họ đã lập tức dừng cuộc trò chuyện lại, tất cả đều nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Riêng chỉ có Lục Bách Dịch là khó chịu.
"Đây có phải là vợ của tổng giám đốc Lục không? Rất vui khi được gặp cô."
Những vị giám đốc đó nhận ra Châu Anh, bọn họ đều đứng dậy chào hỏi khi thấy cô. Diệp Châu Anh ngơ ngác nhìn sau đó cũng cúi đầu.
"Chào... Chào mọi người."
Lục Bách Dịch liếc nhìn cách ứng xử của Diệp Châu Anh rồi thở dài. Gương mặt anh lộ rõ vẻ khó chịu không thoải mái.
"Vậy chúng tôi xin phép đi trước, tổng giám đốc và Lục thiếu phu nhân dùng bữa vui vẻ."
Các vị giám đốc biết ý rời đi nhưng người nào đó vẫn mặt dày ngồi ở kia lườm nguýt Châu Anh. Lục Bách Dịch không kiêng nể, tiến đến nắm lấy cổ tay của cô rồi nói:
"Ai cho cô cái quyền mở cửa phòng của tôi mà không gõ cửa? Có biết đấy là phép lịch sự tối thiểu ở công ty này không? Cô là vợ tôi mà hành xử kiểu đó à?"
Diệp Châu Anh đánh mắt nhìn Nghiêm Hạ Nhi đang ngồi chễm chệ dưới ghế rồi trả lời:
"Em tưởng trong phòng chỉ có mình anh."
"Cho dù chỉ có mình tôi hay không có ai thì cô vẫn phải gõ cửa, hiểu chứ?"
Thấy Lục Bách Dịch đang không hài lòng với cách hành xử của Diệp Châu Anh, Nghiêm Hạ Nhi bèn kéo váy đứng dậy, bước từng bước đến bên cạnh Lục Bách Dịch rồi nói:
"Ayza, Lục thiếu phu nhân đúng là thiếu chuyên nghiệp. Nếu ban nãy không phải các vị giám đốc trong công ty mà là đối tác khác thì có lẽ Bách Dịch đã bị cô làm cho bẽ mặt rồi."
Diệp Châu Anh híp mắt lườm Nghiêm Hạ Nhi:
"Chuyện vợ chồng tôi liên quan gì tới cô?"
Sau đó cô liền tiến vào giữa, đẩy Nghiêm Hạ Nhi tránh xa Lục Bách Dịch ra. Cô lạnh lùng đặt hộp cơm xuống mặt bàn rồi nói tiếp:
"Em tới đưa cơm cho anh, ăn hay không thì tùy anh!"
"Trông chúng có vẻ ngon nhỉ?" Nghiêm Hạ Nhi hớn hở ngồi xuống, tự nhiên đến mức đụng tay vào hộp cơm đó như đồ của mình.
Diệp Châu Anh thấy vậy liền giằng lấy hộp cơm, cô trừng mắt nhìn cô ta: "Cái này không dành cho cô."
"Lục thiếu phu nhân, cô ích kỷ quá đó!"
"Đúng, tôi ích kỷ đấy. Tôi thà đem hộp cơm này vứt đi còn hơn là để cho cô động vào nó."