Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 19: Kẻ Thứ Ba.




Diệp Châu Anh khoác lấy tay Lục Bách Dịch kéo anh đi vào trong phòng ăn, hai người họ đi lướt qua Nghiêm Hạ Nhi và thể hiện tình cảm ngay trước mặt cô ta. Mặc dù chỉ là diễn nhưng độ ngọt ngào ấy đủ khiến Nghiêm Hạ Nhi tức điên vì ghen tị.

Gương mặt của Lục Bách Dịch vẫn lạnh tanh như thường, Diệp Châu Anh cũng không cười nữa, cô hạ thấp giọng nói nhỏ với anh rằng:

"Chúng ta đang trong tình trạng giả làm đôi vợ chồng yêu thương nhau vì thế em mong anh hợp tác một chút, đừng vì cảm xúc cá nhân mà vi phạm hợp đồng của cả hai."

Câu nói của Diệp Châu Anh giống như một lời nhắc nhở dành cho Lục Bách Dịch. Cô đang cố gắng tuyên bố chủ quyền với Lục Bách Dịch trước mặt Nghiêm Hạ Nhi cũng như trước mặt những người khác.

Vừa bước vào phòng ăn, Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh đã nhanh chóng thay đổi sắc mặt để hòa vào bầu không khí vui vẻ kia. Lão phu nhân là người lớn tuổi nhất ở đây cũng là người có quyền lực nhất, bà ấy đã bảy mươi tuổi rồi nhưng vẫn còn minh mẫn và đặc biệt là yêu thương cháu dâu một cách vô điều kiện.

"Bách Dịch, Châu Anh, hai đứa mau ngồi xuống đây đi."

Lão phu nhân khi nhìn thấy Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh thân thiết với nhau liền tỏ vẻ rất hài lòng. Trước đây bà ấy cứ lo sợ rằng hai người họ không thể yêu thương nhau nhưng cuối cùng thời gian cũng gắn kết họ lại. Suy nghĩ của lão phu nhân chỉ đơn giản thế thôi nhưng lại là cách nhìn chung của những người ngoài cuộc, những người không hề hay biết gì đến bản hợp đồng hai tháng.

Lát sau, Nghiêm Hạ Nhi từ bên ngoài bước vào. Trước mặt người lớn nhà họ Lục cô ta mỉm cười rất tươi nhưng sau đó lại dành ánh mắt khó chịu liếc nhìn Lục Bách Dịch và Diệp Châu Anh. Lục Hàm Dương ngồi bên cạnh, để ý thấy Nghiêm Hạ Nhi liên tục nhìn trộm Bách Dịch, trong lòng có chút không vui nhưng cũng chỉ biết kìm nén.

"Hàm Dương này, công việc bên đó thế nào rồi?"

Trong lúc mọi người cùng đang dùng bữa, lão phu nhân đột nhiên lên tiếng hỏi Lục Hàm Dương.

"Công việc của cháu vẫn ổn bà ạ, cháu định sẽ ở lại đây vài tháng giải quyết công việc ở đây cho xong rồi mới quay trở về đó."

"Ừm... Chăm chỉ làm việc là rất tốt nhưng cháu nên dành thời gian cho chuyện tình cảm nữa chứ. Cháu xem em trai cháu đã lấy vợ rồi, còn cháu định cứ thế tới bao giờ nữa?"

Lão phu nhân vừa nói vừa liếc nhìn hai anh em nhà họ Lục. Lục Bách Dịch im lặng chẳng để ý mà người cảm thấy không thoải mái lại là Lục Hàm Dương.

"Bà à, muốn cháu lấy vợ thì bà cũng phải xét đến trường hợp cháu đã có bạn gái chưa đã chứ." Lục Hàm Dương cười gượng gạo.

Lúc này, Lục phu nhân liền đánh mắt sang Nghiêm Hạ Nhi. Bà ấy tiếp lời mẹ chồng mà lên tiếng:

"Mẹ thấy con và Hạ Nhi cũng quen biết lâu rồi, hai đứa... không phải đang hẹn hò sao?"

Nghiêm Hạ Nhi và Lục Hàm Dương giật mình nhìn nhau. Hẹn hò ư? Trong mối quan hệ này chỉ có mình Lục Hàm Dương là thích Nghiêm Hạ Nhi thôi, lấy đâu ra tình yêu từ hai phía mà hẹn hò chứ.

Ngay sau đó, Nghiêm Hạ Nhi đã lập tức phản bác:

"Không phải đâu bác, cháu với anh Hàm Dương chỉ là bạn thôi ạ."

Sau khi nghe câu trả lời của Nghiêm Hạ Nhi, sắc mặt ai nấy đều tỏ ra hụt hẫng và thất vọng.

"Vâng, con và Hạ Nhi chỉ là bạn thôi."

Để Nghiêm Hạ Nhi không phải khó xử, Lục Hàm Dương đã lên tiếng giúp cô ấy thừa nhận mối quan hệ giữa hai người, mặc dù trong thâm tâm anh ấy không hề muốn điều đó. Nghiêm Hạ Nhi liếc mắt nhìn Lục Bách Dịch, anh cũng liếc nhìn cô ta nhưng chỉ nhìn vài giây rồi thôi. Trong bữa ăn này, có rất nhiều điều không hề đứng đắn.

"Hàm Dương, cháu mau kiếm cho mình một cô bạn gái rồi tiến tới hôn nhân đi. Bà cũng già cả rồi, chỉ mong sống được đến ngày nhìn thấy hai đứa cháu yên bề gia thất..."

Lão phu nhân thở dài một tiếng, bà ấy lo lắng cho hai đứa cháu trai cũng phải thôi. Vì một người là bị ép kết hôn còn người kia thì không chịu tìm bạn gái, mặc dù thiếu gia nhà họ Lục đều là những người có sức hút đặc biệt.

"Phải rồi, Bách Dịch và Châu Anh lấy nhau cũng được một thời gian rồi, hai đứa định bao giờ sinh con?"

Nhắc đến vấn đề nhạy cảm này Diệp Châu Anh bỗng dưng không nuốt trôi cơm. Cô liên tục ho khan sau đó ngơ ngác hỏi:

"Sao ạ?"

Thấy phản ứng kỳ lạ của Châu Anh, lão phu nhân liền cau mày.

"Thật là... hai đứa định không cho bà bế chắt sao? Phải đợi bà chết rồi mới chịu có con hả?"

Lục lão gia vội chen lời vào:

"Mẹ nói linh tinh gì thế, hai đứa nó còn trẻ chắc là đã vạch sẵn kế hoạch sau này rồi."

Kế hoạch sao?

Thật ra là chẳng có cái kế hoạch nào cả.

Lục Bách Dịch chưa từng nghĩ sẽ có con với Diệp Châu Anh và Diệp Châu Anh cũng vậy.

Trong suốt bữa ăn ngày hôm đó, Lục Bách Dịch chẳng nói một lời nào. Không phải vì anh không thích nói mà là vì câu chuyện mọi người nói tới lại chẳng hợp ý anh.

Sau bữa tối, Lục Bách Dịch ra phía ngoài hành lang để hút thuốc. Ngay khi anh định châm lửa thì đột nhiên có ai đó giúp anh làm chuyện này.

"Thói quen của anh vẫn vậy nhỉ? Thích hút thuốc sau khi ăn."

Lục Bách Dịch quay sang thì phát hiện Nghiêm Hạ Nhi đang đứng bên cạnh. Cô ta biết rõ thói quen của Lục Bách Dịch nên mới cầm sẵn bật lửa đi theo anh.

"Cô ra đây làm gì?"

Nghiêm Hạ Nhi mỉm cười, hai mắt hướng thẳng về khu vườn phía trước.

"Anh nhớ hồi chúng ta còn hẹn hò không? Lúc đó em cũng thường giúp anh châm lửa hút thuốc ở đây này."

Lục Bách Dịch cau mày:

"Có chuyện đó sao?"

"Anh quên rồi ư? Hồi đó, anh vẫn thường nắm tay em đi dạo quanh khu vườn đó nữa..."

Đã có một thời Lục Bách Dịch biết yêu một người con gái nhưng từ sau sự phản bội của cô ta, anh đã quên mất việc mình từng là một người đàn ông si tình.

"Tôi không nhớ gì cả, chuyện đã qua lâu như vậy, cô nhắc lại làm gì?"

Nghiêm Hạ Nhi tỏ ra hụt hẫng và thất vọng khi thấy Lục Bách Dịch đã quên mất chuyện xưa. Đối với cô ấy, đó là những kỉ niệm không thể quên được vậy mà anh lại không nhớ gì dù chỉ một chút.

"Bách Dịch, anh có còn yêu em nữa không?"

Lục Bách Dịch im lặng không trả lời, hành động đó của anh đã khiến Nghiêm Hạ Nhi nghĩ rằng anh vẫn còn yêu cô ta.

"Em thật sự vẫn chưa quên được anh, em còn yêu anh nhiều lắm Bách Dịch!"

Nghiêm Hạ Nhi ôm chầm lấy Lục Bách Dịch một cách rất tự nhiên, cô ta vừa khóc vừa siết chặt lấy anh. Lục Bách Dịch lúc này mới có phản ứng, anh cạy tay của cô ta ra khỏi người mình kèm theo sắc mặt đầy khó chịu.

"Cô làm trò gì thế hả? Mau buông tay ra nhanh lên!"

"Không đâu, em không buông, cho dù bây giờ người nhà anh nhìn thấy em cũng không buông. Rõ ràng em mới là người yêu của anh nhưng tại sao họ lại ép anh cưới Diệp Châu Anh đó chứ?"

Trước sự cứng đầu của Nghiêm Hạ Nhi, Lục Bách Dịch chỉ hạ giọng nói:

"Nghiêm Hạ Nhi, cô nên nhớ cô là người rời đi trước, bây giờ cô chẳng có tư cách gì cả."

"Bách Dịch." Nghiêm Hạ Nhi từ từ buông tay, hai mắt long lanh ngấn lệ nhìn anh.

"Tôi đã hết yêu cô từ lâu rồi vì vậy đừng cố sán lại gần tôi nữa."

Nói rồi, Lục Bách Dịch liền quay người rời đi một cách vô tình. Nghiêm Hạ Nhi không cam tâm, lúc cô ta định đuổi theo anh thì bỗng dưng bị ai đó giữ lại.

"Hạ Nhi!"

Nghiêm Hạ Nhi giật mình quay lại thì phát hiện đó là Lục Hàm Dương. Anh ta đã đứng gần đó nghe hai người họ nói chuyện và cũng chứng kiến toàn bộ diễn biến rồi.

"Tại sao không phải là anh? Tại sao lại không phải là anh chứ?"

Lục Hàm Dương rất yêu Nghiêm Hạ Nhi, tình yêu của anh ta bộc lộ rõ đến mức cả Nghiêm Hạ Nhi cũng thừa biết nhưng vẫn không thể làm cô ấy rung động. Nghiêm Hạ Nhi rút tay ra khỏi Lục Hàm Dương, thẳng thừng trả lời:

"Người em thích là Lục Bách Dịch, không phải là anh. Tại sao em không chọn anh ư? Tại vì em không hề thích anh cho nên đừng xen vào chuyện của em."

Lục Hàm Dương siết chặt hai tay, lời từ chối này có sát thương thật lớn khiến trái tim anh ta như vỡ vụn.

"Cho dù có như vậy thì em cũng không được phép xen vào hôn nhân của Bách Dịch và Châu Anh. Em không biết đó là điều cấm kị sao? Em muốn trở thành tiểu tam phá hoại gia đình người khác như thế sao?" Lục Hàm Dương tức giận, lớn tiếng với chính người mà anh ta đem lòng yêu thương.

"Phải! Em là kẻ thứ ba đó vì thế đừng có thích em và cũng đừng quản bất cứ chuyện gì của em nữa!"

Nghiêm Hạ Nhi thừa nhận việc mình đang làm và coi đó như một niềm tự hào của chính mình. Chỉ vì cô ta vẫn còn say mê Lục Bách Dịch mà những lời nói khó chấp nhận như vậy cũng có thể nói ra được.

Lục Hàm Dương đứng lặng người ở ngoài hành lang, cho dù là khi còn nhỏ hay đã trưởng thành thì anh ta vẫn luôn là kẻ thua cuộc trước em trai mình.

"Mình... đúng là một kẻ thất bại!"

Phòng làm việc của Lục Bách Dịch.

Sau khi rời khỏi chỗ của Nghiêm Hạ Nhi, Lục Bách Dịch liền đến ngay phòng làm việc của mình. Đó là không gian riêng tư của anh, không gian mà anh cảm thấy thư giãn nhất hơn cả phòng ngủ ngột ngạt của mình.

Thế nhưng vừa bước vào trong phòng Lục Bách Dịch đã nhìn thấy Diệp Châu Anh đang tự tiện sắp xếp lại tài liệu của anh trên mặt bàn, trên kệ tủ và mọi thứ trong phòng làm việc. Một người khó tính như Lục Bách Dịch đương nhiên sẽ nổi khùng khi thấy cảnh tượng này.

"Diệp Châu Anh, cô đang làm cái quái gì trong phòng làm việc của tôi thế này?"

Diệp Châu Anh bị anh quát cho giật cả mình, cô tròn mắt nhìn người đàn ông đang hằm hằm bước đến. Cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Lục Bách Dịch nắm lấy cổ tay, giẫy thật mạnh khiến cô đập người vào tường.

"Á!"

Sau đó, anh lao tới chỗ của cô, vươn tay bóp chặt lấy cằm của cô rồi nói:

"Ngày hôm nay tôi nhịn cô rất nhiều rồi vậy mà cô còn không biết điều sao? Cô muốn chọc tức tôi đến vậy à?"
Diệp Châu Anh chỉ có ý tốt, ai ngờ lại thành ra như thế này.

"Ư... không... không phải như vậy!"

"Phụ nữ các cô sao ai cũng phiền phức thế hả? Chẳng được cái tích sự gì hết, mau cút khỏi đây ngay lập tức!"