Trả Lại Tự Do Cho Anh

Chương 12: Chưa Từng!




Trước lời khó nghe của Lục Bách Dịch, Diệp Châu Anh tỏ ra vô cùng điềm tĩnh. Cô tròn mắt nhìn thẳng vào anh, không một chút run sợ mà trả lời:

"Cho dù anh có đuổi em thì em vẫn sẽ ngồi yên đây."

Nói rồi, Diệp Châu Anh liền nắm lấy dây an toàn cài vào. Cô hôm nay cứng đầu hơn anh nghĩ, bình thường đứng trước Lục Bách Dịch, cô đâu có tỏ ra cứng rắn như hôm nay.

Diệp Châu Anh cài dây an toàn xong thì ngồi yên ở đó. Lục Bách Dịch đứng lặng người nhìn cô, cứ tưởng anh sẽ đồng ý cho cô đi cùng nhưng lại không phải thế.

Lục Bách Dịch đột nhiên cúi người xuống, giằng lấy dây an toàn để tháo nó ra khỏi người của Châu Anh.

"Lục Bách Dịch, anh làm cái gì thế?"

Lục Bách Dịch không nói gì, chỉ im lặng tháo dây an toàn của cô. Anh thẳng thừng ôm lấy cô bế bổng trên tay, sau đó đem cô vào trong nhà mà không chút do dự.

Diệp Châu Anh giãy giụa không ngừng, cô la hét:

"Thả em ra đi Lục Bách Dịch!"

"Câm miệng!"

Diệp Châu Anh giật mình trước câu quát mắng của Lục Bách Dịch dành cho mình. Nhìn nét mặt của anh có vẻ đang rất giận dữ.

Lục Bách Dịch để Châu Anh xuống ghế sofa rồi nói với cô:

"Đừng có theo tôi tới công ty rồi gây chuyện, ngoan ngoãn ở nhà như trước đây cô vẫn thường làm đi."

Nói xong Lục Bách Dịch liền quay đầu rời đi, anh không chịu cho Châu Anh đi cùng tới công ty là có ý gì? Hành động của anh càng khiến cô cảm thấy bất an, hôm nay cô nhất quyết phải tới Lục thị cho bằng được.

Sau khi xe ô tô của Lục Bách Dịch rời khỏi, Diệp Châu Anh lặng lẽ gọi điện cho tài xế riêng của mình. Không đi chung với Lục Bách Dịch cũng được, cô cũng có xe riêng mà, cô sẽ đi xe của mình.

Tập đoàn Lục thị.

Tài xế riêng vừa lái xe đưa Diệp Châu Anh đến cửa tập đoàn Lục thị thì dừng lại. Từ trong xe, Diệp Châu Anh nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài. Cô ngước mắt nhìn lên tòa nhà vừa to vừa cao ngút trời liền cảm thấy choáng ngợp.

"Thì ra đây là tập đoàn mĩ phẩm Lục thị."

Diệp Châu Anh chưa từng tới đây, cô cũng chỉ mới làm đám cưới được vài ngày nên nay mới là lần đầu tiên đặt chân đến nơi làm việc của chồng.

Vừa bước chân vào công ty, Diệp Châu Anh đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhân viên. Có người nhận ra cô là vợ của Lục Bách Dịch vì thế không ngừng cảm thán.

"Oa nhìn kìa, phu nhân của Lục tổng xinh quá!"

"Cô ấy còn đẹp hơn cả lời đồn nữa, quả đúng là một mĩ nhân thực thụ."

Nhan sắc của Diệp Châu Anh khiến đàn ông nhìn vào thì đỏ mặt còn phụ nữ thì ghen tị. Cô xinh đẹp như vậy không những thế còn có chồng là tổng giám đốc vì thế ai cũng nghĩ cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần đời. Thế nhưng người ngoài làm sao hiểu được hoàn cảnh của bản thân cô, Diệp Châu Anh trong mắt người khác thì cô có tất cả nhưng thực ra cô không có lấy được một thứ mình muốn. Từ tình yêu của Lục Bách Dịch đến sức khỏe, cô đều không thể có được.

Vì là lần đầu tới Lục thị nên Diệp Châu Anh không biết văn phòng của Lục Bách Dịch nằm ở đâu. Trong lúc lững thững đi tìm thì bất ngờ gặp Trình Tranh, Châu Anh thấy anh ta liền vội vàng chạy tới.

"Thư ký Trình."

Trình Tranh giật mình trước sự xuất hiện của Châu Anh. Anh ta ngơ ngác nhìn cô sau đó hỏi:

"Thiếu phu nhân, sao cô lại tới đây?"

"Chồng tôi bây giờ anh ấy đang ở đâu?"

"Cái đó..."

Hiện tại Lục Bách Dịch đang ở hậu trường chụp ảnh quảng bá cùng với Nghiêm Hạ Nhi, nếu Trình Tranh mà nói cho Châu Anh thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Thấy thư ký Trình ấp úng không muốn nói, Diệp Châu Anh mới tiếp lời:

"Anh đừng ấp úng nữa, nói cho tôi biết đi. Có phải anh ấy đang ở chỗ Nghiêm Hạ Nhi không?"

Trình Tranh gãi đầu khẽ gật gật.

"Vâng."

Trong đầu của Diệp Châu Anh lúc này bỗng xuất hiện một đống hình ảnh Nghiêm Hạ Nhi tình tứ với Lục Bách Dịch. Chẳng hiểu sao cô lại tưởng tượng ra điều đó nhưng đó cũng chỉ là phần bất an trong cô.

"Thư ký Trình, dẫn tôi tới chỗ của Lục Bách Dịch ngay đi."

"Thiếu phu nhân, hay là cô đừng đến đó thì hơn. Ban nãy tôi thấy Lục tổng rất tức giận, nếu thấy cô tới đó, chắc chắn anh ấy sẽ nổi điên lên."

Trình Tranh đã đi theo Lục Bách Dịch được nhiều năm nên khá hiểu tính cách của anh. Trong mắt anh ta, Lục Bách Dịch là một vị sếp khó tính, một người đàn ông dễ nổi nóng nhất là anh lại không ưa thích gì Diệp Châu Anh. Trình Tranh lo sợ Châu Anh sẽ chọc tức Lục Bách Dịch rồi làm ảnh hưởng đến bản thân.

"Thư ký Trình không phải lo, anh ấy sẽ không nổi điên đâu, anh ấy là chồng tôi mà."

Dù có nói thế nào thì Diệp Châu Anh vẫn muốn gặp Lục Bách Dịch. Cô không tin là trước mặt nhiều người như vậy Lục Bách Dịch sẽ nổi khùng với cô.

Hết cách, Trình Tranh đành phải đưa Diệp Châu Anh tới hậu trường chụp ảnh mĩ phẩm. Lúc đó, người mẫu Nghiêm Hạ Nhi đang tạo dáng vô cùng mướt mắt trước ống kính với mĩ phẩm Banasi mới được ra mắt. Lục Bách Dịch đứng một bên chăm chú quan sát, đầu lông mày anh nhíu lại đủ thấy sự nghiêm túc của anh lúc này.

"Bách Dịch, em tới rồi."

Vừa nghe thấy giọng của Diệp Châu Anh, Lục Bách Dịch bàng hoàng quay đầu lại. Cô vui vẻ bước đến đứng cạnh anh rồi mỉm cười:

"Mọi người đang chụp ảnh rồi à?"

Sự xuất hiện của Châu Anh khiến những người có mặt lúc đó bỗng bị phân tán sự chú ý. Ban đầu họ còn đang ngắm Nghiêm Hạ Nhi nhưng từ lúc Châu Anh bước tới, spotlight đã dành trọn cho cô rồi.

"Diệp Châu Anh, tôi đã cảnh cáo cô không được tới đây rồi cơ mà?" Lục Bách Dịch nghiến răng, thì thầm vào tai của Châu Anh.

"Em chỉ muốn tham gia dự án này thôi, có gì khó mà anh không chấp nhận chứ?"

Lục Bách Dịch bực mình nắm lấy cổ tay của Châu Anh kéo cô ra ngoài. Nghiêm Hạ Nhi thấy vậy nét mặt có chút không vui, cô ta quên mất luôn việc mình đang tạo dáng trước ống kính.

Ra ngoài hành lang, Lục Bách Dịch đẩy Châu Anh đập lưng vào tường, anh chống tay lên đó rồi bóp chặt lấy má của Châu Anh.

"Ư..."

"Có vẻ cô coi lời tôi nói không ra cái gì nhỉ? Nói cho cô biết trước, Lục thị không phải sân chơi cho cô."

Diệp Châu Anh khó nhọc liếc nhìn Lục Bách Dịch với ánh mắt trông cực kỳ tội nghiệp. Má cô bị anh bóp chặt tới đau đớn, không thể lên tiếng mà chỉ ú ớ được vài từ.

Lục Bách Dịch từ từ buông lỏng tay lúc đó Châu Anh mới có thể ăn nói bình thường trở lại.

"Em không coi Lục thị là sân chơi, em chỉ muốn nghiêm túc quan tâm đến dự án này thôi."

"Ha... cô có chút kinh nghiệm nào về kinh doanh không mà đòi quan tâm đến dự án của tôi?"

"Em... không có." Châu Anh lắp bắp trả lời.

Lục Bách Dịch nhếch miệng cười khẩy, anh đưa tay nâng cằm nhỏ của cô lên, nhìn vào gương mặt xinh đẹp đó rồi nói:

"Vậy thì ngoan ngoãn về nhà đi, việc của cô là ở nhà làm tròn trách nhiệm của mình, chỉ cần cô mỗi tối phục vụ tôi cho thật chu đáo là được rồi."

Diệp Châu Anh nghe vậy bèn nổi giận, cô gạt tay anh ra khỏi người mình, đáp:

"Không! Em không phải loại phụ nữ chỉ biết làm ấm giường cho anh, em là vợ anh! Là Lục thiếu phu nhân của Lục gia!"

Trước sự phản ứng dữ dội của Diệp Châu Anh, Lục Bách Dịch càng tỏ ra khinh thường cô hơn. Anh ép sát cô vào bức tường, phả hơi nóng vào tai cô rồi nói:

"Thế cô có biết vợ tôi thì phải làm những gì không? Việc mà cô phải làm để làm tròn nghĩa vụ của một người vợ là phục vụ thật tốt cho chồng ở trên giường đấy, hiểu chứ?"

"Lục Bách Dịch, ngoài việc coi em là công cụ làm ấm giường, anh đã bao giờ coi em là vợ anh chưa?" Diệp Châu Anh ngấn lệ nhìn anh, cô ấm ức hỏi.

"Chưa từng!"

Hai chữ "chưa từng" vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn phát ra khỏi miệng của Lục Bách Dịch một cách dứt khoát khiến trái tim Diệp Châu Anh như đóng băng lại. Cô đã từng nghĩ khi làm tình chí ít Lục Bách Dịch vẫn coi cô là vợ mình nhưng hôm nay cô mới biết bản thân đã ảo tưởng quá nhiều.

Châu Anh đứng thẫn thờ một chỗ nhìn Lục Bách Dịch cất bước rời đi. Đây thực sự là người đàn ông mà cô đem lòng yêu thương mãnh liệt sao? Thật không tin nổi trái tim cô lại rung động với người đàn ông nhẫn tâm này. Cô đứng lặng người ở đó một lúc rồi từ từ rời khỏi Lục thị, cứ mỗi lần Lục Bách Dịch gieo cho cô một chút hi vọng thì chính tay anh tự dập nát hi vọng đó.

Bệnh viện.

Phòng làm việc của bác sĩ Trương Hạo Phàm.

Mấy ngày nay Trương Hạo Phàm vẫn ngồi nghiên cứu phương pháp điều trị dứt điểm bệnh tình của Diệp Châu Anh, anh ta chăm chú vào việc này đến mức quên ăn quên ngủ. Trương Hạo Phàm thực sự muốn chữa khỏi bệnh cho Diệp Châu Anh, cô là một cô gái tốt, cô đáng được sống một cuộc sống tốt hơn.

Cốc... Cốc...

Lam Kỳ - vị bác sĩ nữ là đồng nghiệp của Trương Hạo Phàm gõ cửa phòng của anh ấy. Trên tay Lam Kỳ cầm một số giấy tờ, chắc là thông tin về bệnh nhân.

Tuy nhiên, sự có mặt của Lam Kỳ lại không gây được chú ý với Trương Hạo Phàm. Cửa phòng đang mở nhưng phép lịch sự tối thiểu Lam Kỳ vẫn phải gõ cửa trước khi bước vào, vậy mà Trương Hạo Phàm mải làm việc đến mức không để ý có người gõ cửa.

Cốc... Cốc...

Lần này, Lam Kỳ dùng sức gõ cửa to hơn. Trương Hạo Phàm nghe thấy liền trả lời:

"Mời vào."

Lam Kỳ đem số giấy tờ đặt lên mặt bàn làm việc của Trương Hạo Phàm, cô ấy vô tình nhìn thấy hồ sơ bệnh án của Diệp Châu Anh nên đã đoán được Trương Hạo Phàm đang làm gì mà chăm chú tới vậy.

"Bác sĩ Trương dạo này anh dành nhiều thời gian cho Diệp Châu Anh quá nhỉ?"

"Tôi vẫn đang nghiên cứu nhưng chưa tiến triển được gì cả."

Lam Kỳ cầm lấy hồ sơ bệnh án của Diệp Châu Anh rồi thở dài:

"Bệnh của Diệp Châu Anh được xếp vào loại hiếm gặp. Trước giờ những người mắc bệnh này đều khó lòng qua khỏi, số ít được điều trị nhưng vẫn để lại di chứng. Nếu muốn chữa dứt điểm cho cô ấy tôi e là... khó đấy!"

Đúng lúc đó, Diệp Châu Anh đã có mặt ở bệnh viện. Cô đến phòng khám của Trương Hạo Phàm để tiến hành kiểm tra sức khỏe thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Trương Hạo Phàm và Lam Kỳ.

"Châu Anh đã mắc bệnh này được bốn năm, bệnh tình không có dấu hiệu thuyên giảm..." Trương Hạo Phàm day nhẹ ấn đường, mệt mỏi nói.

"Bên trên có báo cáo kết quả cho anh chưa? Về tình trạng của Diệp Châu Anh ấy?"

"Có báo cáo rồi, họ nói... cô ấy không còn nhiều thời gian nữa."