Trịnh Mỹ Kỳ liếc sang đám vệ sĩ, hung hăng hạ lệnh: "Hạ xuống."
Trần Tuyết Nhi bị thả tự do từ trên xuống, ngã một cú đau đớn.
"Mày mới nói gì? Hửm?", Trịnh Mỹ Kỳ bước tới túm tóc cô giật mạnh lên.
"Tao nói thể loại như ma như quỷ như mày có cho không Công Nam cũng không thèm, mặt trét tám chục lớp phấn, hung dữ đanh đá còn tập tành hút chích.", cô nghiến răng nhịn cơn đau, trợn mắt hét vào mặt cô ta.
Chát.
Trịnh Mỹ Kỳ thẳng tay tát vào mặt cô, khoé môi rướm chút máu: "Mày đừng nghĩ có Công Nam ở đây thì tao sẽ sợ mày, thể loại dựa hơi như mày tao gặp nhiều rồi."
"Tao dựa hơi anh ấy thì sao? Ít ra anh ấy tự nguyện cho tao dựa dẫm, còn như mày có bắt anh ấy về cũng không lấy được chút tình cảm nào, đáng thương quá.", càng giận cô càng bướng hơn, khinh bỉ nhìn cô ta tức sắp lọt tròng mắt mà lòng hả hê.
Chát.
Bên má còn lại của Trần Tuyết Nhi ửng đỏ vì ăn cái tát thứ hai của cô ta.
Trần Tuyết Nhi giương khoé miệng rướm máu cười sảng khoái thoả sức mắng: "Thứ không biết liêm sỉ như hai chị em mày bị Công Nam bơ đúng lắm, ngoài mặt dày ra còn mắc thêm bệnh ảo tưởng, mày nghĩ mày là trung tâm của vũ trụ hay anh hùng giải cứu trái đất mà muốn người khác lúc nào cũng phải hướng về mày?"
Trịnh Mỹ Kỳ đứng dậy đá mạnh vào người cô, không tìm được chỗ trút giận cô ta vươn tay lấy con dao gọt trái cây trên bàn, đưa tới lui trước mặt cô cười nham hiểm: "Thử nói xem, nếu trên mặt mày xuất hiện vài vết sẹo dài thật dài thì anh ấy còn để tâm tới mày nữa không?"
Con dao sắt lạnh áp lên mặt Trần Tuyết Nhi khiến cô rùng mình.
Huỳnh Công Nam bỗng đâu xuất hiện đá văng con dao trên tay cô ta, sẵn tiện combo thêm một cú vào người làm cô ta ngã nhào ra đất.
"Sao anh..", Trịnh Mỹ Kỳ giật mình nhìn lên, nghẹn họng vì thấy cảnh tượng trước mắt.
Vệ sĩ của cô ta tất cả đều bị đánh bất tỉnh trong vô thanh vô thức, bên cạnh Huỳnh Công Nam xuất hiện thêm ba nhân vật.
Huỳnh Công Nam ngồi xuống cởi trói cho Trần Tuyết Nhi, nói với ba người đàn ông đang diện trên mình những bộ quần áo sáng lấp lánh: "Tới trễ, trừ lương cộng phạt tập huấn một tháng."
"Không phải chứ, cậu chỉ gửi định vị mà không thèm nói gì hết, bọn này đang đi ăn ở tỉnh bên phải bỏ ngay món ngon mới dọn ra chạy vòng vòng theo suốt mấy tiếng để giải cứu kịp thời, giờ còn bị trừ lương với tập huấn, quá đáng quá rồi.", Hạ Đồng là người đầu tiên lên tiếng phản đối, món ngon thơm phức trước mặt chưa được ăn, đói hết tinh thần làm việc mà còn bị trừ lương với tập huấn, lương này là quỷ đen anh giấu lắm mới có được, không đủ đâu vào đâu mà còn bị trừ, thử hỏi có nên phản kháng không?
Phạm Trí Viễn chung cảnh ngộ gật đầu đồng cảm: "Đúng là quá đáng, ngoài trừ lương với tập huấn cậu còn gì khác để nói không?"
Huỳnh Công Nam bế Trần Tuyết Nhi bước đi ngang qua, gật đầu đáp: "Còn, tập luyện cho tốt chuẩn bị thi lên tam đẳng*."
*Tam đẳng (Đai đen tam đẳng): Một cấp bậc khá cao trong môn võ Taewondo.
"Mất hết nhân tính.", Hạ Huyền thở dài thườn thượt, bước theo sau Huỳnh Công Nam đi tới sofa.
"Tôi còn nhân tính mới không đem các cậu qua Châu Phi tập huấn."
Huỳnh Công Nam hờ hững ngồi xuống ghế, đặt cô ngồi lên đùi mình, tay nhẹ nhàng xoa hai bên má đỏ ửng của cô, thành khẩn thiết tha nói: "Anh xin lỗi."
Trần Tuyết Nhi lắc đầu, cố nén ấm ức cười tươi vỗ về anh: "Em không đau, thật sự không đau chút nào."
"Anh sẽ đòi lại cho em cả vốn lẫn lãi.", anh hôn lên trán cô mỉm cười nuông chiều.
Phạm Trí Viễn bước tới, hất mặt về phía Trịnh Mỹ Kỳ: "Tâm tình để sau, giải quyết chuyện này trước đi."
Người yêu cậu không có ở đây mà hai người cứ anh anh em em, ngứa ngáy hết cả người.
Trịnh Mỹ Kỳ bị đá một cú đau quằn quại, gắng gượng ngồi dậy nhìn đám đông phía trước: "Sao các người ở đây?"
Căn biệt thự này là nhà cô ta đặt biệt lựa chọn một nơi hoang sơ hẻo lánh xây riêng, đường đi cũng nhập nhằng rất dễ đi lạc, sao bọn họ có thể tìm ra nhanh thế được.
"Cô ở được thì bọn này ở được, hỏi một câu thực ngu ngốc.", Hạ Đồng bực bội liếc cô ta, tất cả đều tại ả này, làm anh mất ăn mất ngủ mất luôn tự do một tháng trong tương lai.
"Các người tới làm gì, đây là chuyện riêng của chúng tôi, nào tới lượt mấy người nhúng tay."
Huỳnh Công Nam nhếch môi tựa tiếu phi tiếu* ngồi nhìn cô ta, đúng là mồm nhanh hơn não, gan cũng lớn lắm.
*Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười.
Phạm Trí Viễn nghe thế thì cười to, ngừng cười gương mặt liền trở về trạng thái không chút biểu cảm, lạnh lùng cất lời: "Chuyện riêng gì mà đem người ta tới nhà rồi trói tay trói chân treo lên, bọn này không rảnh quan tâm chuyện người khác, nhưng chuyện cần quản thì phải nhúng tay vào."
Hạ Huyền lắc đầu: "Công Nam này rải hoa đào khắp chốn, cô em bò lên giường thì thôi đi giờ tới cô chị muốn bắt luôn người... Haizzz... Chỉ tội cho Tuyết Nhi, nằm ngoài vùng phủ sóng mà lúc nào cũng lãnh thưởng."
Trịnh Mỹ Kỳ đè nén cơn đau, đứng dậy sỉ thẳng vào mặt Trần Tuyết Nhi: "Vô tội, ả ta mới là người đáng tội nhất, không kiên định không đủ tin yêu nên mới làm khổ người khổ mình, trách móc gì ai."
Trần Tuyết Nhi không bận tâm lời cô ta nói, ngước nhìn Hạ Huyền sau đó hướng về phía Huỳnh Công Nam cười tươi: "Không sao, lần trước xem như thử thách về độ tin tưởng của tôi dành cho anh ấy, đáng tiếc là tôi thất bại, lần này dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng không đánh mất anh ấy thêm lần nào nữa."
Dù anh có lừa gạt cô cũng nguyện tin theo, một lần lạc mất nhau tim cô đã đóng băng cứ tưởng là mãi mãi.
Không phải anh thì không một ai có thể làm tan chảy.
Phạm Trí Viễn gật đầu: "Được vậy thì tốt, tôi không muốn nhìn cậu ta đâm đầu tìm đường chết nữa, lần nào cũng náo đến ba người chúng tôi ăn ngủ không yên."
Đang ôm người yêu trong lòng cũng phải đứt ruột bỏ đi, để Cao Thanh Nhi lạc lõng một mình trong căn nhà rộng lớn, xót biết bao.
"Cậu bớt nói không ai nghĩ cậu câm.", Huỳnh Công Nam liếc Phạm Trí Viễn ung dung đứng phía xa.
"Nhưng không nói thì mọi người không biết.", Hạ Đồng buộc miệng chêm thêm một câu, cậu cũng là nạn nhân trong những lần gọi giật đầu giường vào nửa đêm nên rất thấu hiểu.
Cửa biệt thự chợt mở ra.
Một đoàn người tấp nập chạy vào, có người vác súng, người cầm côn đứng bao vòng cả sảnh biệt thự.
Tiếp theo đó là giọng nam chói tai vang lên.
"Đông vui quá, hôm nay được diện kiến người đứng đầu của tam giác vàng đúng là vinh hạnh ba đời nhà tôi rồi."