Trần Tuyết Nhi khó nhọc đứng dậy, từng bước tiến về phía Huỳnh Công Nam.
Đến nơi, chân cô chợt mất hết sức lực, ngã khuỵ xuống.
"Công Nam.. Anh tỉnh dậy đi... Công Nam...", cô ôm anh vào lòng, thì thào trong nước mắt.
Huỳnh Công Nam gắng gượng mở mắt, tay đưa lên mặt lau đi giọt nước mắt của cô: "Ngoan... Đừng khóc... Là anh nợ em..", anh nói đứt quãng, giọng yếu ớt.
Anh xin lỗi, Tuyết Nhi, anh sợ bản thân không thể thực hiện lời hứa của mình nữa.
Là anh nợ em, nợ em nửa đời bình yên.
Trần Tuyết Nhi lắc đầu, nước mắt tiếp theo đó rơi lã chã: "Không... Anh không nợ em gì hết... Anh không nợ em, là em... Là em nợ anh, em nợ anh một đời một kiếp, em nợ anh một mối tình trọn vẹn.. Là em nợ anh."
"Ngoan... Không khóc nữa... Nếu có kiếp sau... Anh ước... Chúng ta tìm thấy nhau..", anh khó nhọc nói ra từng câu.
Trong khoang miệng bỗng có một mùi tanh ngọt làm anh không kiềm được phun nó ra.
Là máu, toàn là máu tươi.
Cô hốt hoảng lấy tay áo chùi khoé miệng cho anh, ôm chặt vào lòng hơn: "Công Nam... Anh đừng làm em sợ... Em xin anh đó... Đừng rời xa em mà... Em không thể sống thiếu anh... Công Nam.."
Anh mỉm cười, tay đưa lên vuốt vào đôi môi cô thay cho nụ hôn từ biệt.
Sau đó rũ xuống mặt đường nhựa bằng phẳng.
Cả người anh cứng đơ, nhắm mắt yên lặng.
Trần Tuyết Nhi bất ngờ, run run đưa tay đến vuốt nhẹ gương mặt anh: "Công Nam... Anh mở mắt ra nhìn em đi... Công Nam... Anh nói gì đi... Anh không cần em nữa sao? Anh không muốn ở bên em nữa sao? Công Nam... Anh mở mắt ra đi mà.", cô khóc không ra hơi, tiếng nấc nghẹn ở cổ.
Không có câu trả lời từ anh, chỉ nghe tiếng nháo nhào của những người qua đường cùng tiếng còi xe cảnh sát vang dậy.
Sao anh không nói chuyện nữa, sao anh không quan tâm tới cô?
Sao anh có thể nhẫn tâm bỏ cô lại đây một mình?
Cô cúi đầu dựa vào trán anh, dòng lệ nóng nối tiếp nhau chảy ra, thành khẩn thiết tha nói từng lời: "Công Nam... Anh có nhớ bản thân đã từng hứa gì không? Anh hứa sẽ không bỏ em đi mà, không bao giờ có lần thứ hai.. Anh tỉnh lại đi... Em xin anh... Xin anh tỉnh lại đi mà.."
Cô xoay ngang gào lên với những người xung quanh: "Gọi cấp cứu, làm ơn gọi cấp cứu đi, mau cứu anh ấy."
Sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
Không phải cô trở về để cùng anh đoàn tụ, tìm lại đoạn ký ức xưa sao?
Không phải anh vẫn sống tốt đến năm 28 tuổi sao? Bây giờ sao lại thế này?
Không phải, tất cả chỉ là một giấc mộng, là một giấc mộng.
Cô thà bản thân quên hết, thà rằng mình sống như một cái xác rỗng cũng không muốn anh chết.
Đúng, anh không thể chết, không thể nào, anh vẫn chưa chết.
Trời bỗng đổ mưa, cơn mưa nặng hạt đầu mùa hạ, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đường.
Cô ngước lên nhìn đám mây đen xám xịt trên đầu mình, giống như ông trời nhìn thấu nỗi đau của cô mà cùng rơi lệ.
Trong màn mưa, cô ôm anh khóc nức nở, nước mắt hoà vào mưa, rơi từng giọt từng giọt xuống người anh, rửa trôi đi từng vệt máu.
Xe cấp cứu đến nơi, Trần Tuyết Nhi không biết mình lên xe bằng cách nào, khi nào đến bệnh viện, cô chỉ biết nhìn Huỳnh Công Nam, tay nắm chặt tay anh không buông dù chỉ một khắc.
Khó khăn lắm bác sĩ mới gở tay cô ra để đưa anh vào phòng cấp cứu.
Ngồi ngoài hành lang bệnh viện, cô co rúm cả người, tay ôm hai chân ngồi gọn trên chiếc ghế chờ, úp mặt vào tay mình, trở về trạng thái an toàn nhất mà con người luôn vô thức tìm về.
Vào giây phút này, cô tự động viên bản thân phải mạnh mẽ, anh vẫn còn sống, nhất định anh còn sống, không được khóc, nhất định không được để anh thấy cô thương tâm.
Ngước mặt lên nhìn chiếc đèn đang sáng đỏ trước cửa phòng cấp cứu, cô mong chờ bác sĩ sẽ hân hoan đi ra và nói rằng anh đã thoát cơn nguy kịch.
Chỉ cần bao nhiêu thôi, vào giây phút này và đến suốt cuộc đời này, cô không mong cầu thêm điều gì nữa.
Huỳnh Công Trạch, Trương Lệ Thu sắc mặt trắng bệch như vừa ngâm nước lạnh, hớt hải chạy tới.
"Công Nam.. Công Nam sao rồi.. Tuyết Nhi.. Con trả lời bác đi..", Trương Lệ Thu hấp tấp hỏi, tay lay lay vai Trần Tuyết Nhi, mắt ứa dòng lệ.
Bản thân vừa dặn dò rằng không được khóc, bây giờ nước mắt nóng hổi lại tự trào ra, cố mím chặt môi, cô chỉ về cánh cửa: "Bác sĩ đang cấp cứu cho anh ấy."
Nói xong, không kiềm được tức tưởi như bản thân phải chịu nỗi ấm ức không ai sánh bằng, từng trận nấc nghẹn ùa tới khiến cô chỉ biết cắn tay, ngăn không cho mình tỏ ra yếu đuối, nếu anh thấy sẽ đau lòng mất.
Lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, theo sau đó là đội ngũ y tá, bác sĩ và một chiếc băng ca ở sau cùng.
Trên chiếc băng ca đó, phũ một miếng vải trắng che người nằm phía dưới lại.
Con tim cô chợt nghẽn như có ai đó dừng lên một vách ngăn không cho máu truyền đến, nhói đau đến cùng cực, tựa như cả bầu trời đều sụp đổ.
Trương Lệ Thu chạy đến nắm tay bác sĩ, khóc lóc: "Bác sĩ, con trai tôi.. Con trai tôi sao rồi bác sĩ?"
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, do cậu ấy bị chấn thương quá nặng, xương sườn gãy đâm vào nội tạng đặc biệt là phổi, vỡ hộp sọ với mất quá nhiều máu, lúc đưa đến đây cậu ấy đã mất ý thức hoàn toàn, xin chia buồn cùng người nhà.", vị bác sĩ tuổi trung niên ánh mắt cảm thông nhìn Huỳnh Công Trạch cùng Trương Lệ Thu, nói xong cất bước rời đi.
Trương Lệ Thu nhìn về phía băng ca phía sau, chân đứng không vững ngã khuỵ xuống sàn: "Con... Con trai tôi.. Công Nam.."
Huỳnh Công Trạch lòng đau như cắt, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, thà đổ máu quyết không rơi lệ, vậy mà vào giây phút này, trên đôi mắt kiên định kia lại mang theo một dòng lệ, có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Mắt ông đỏ hoe, dìu Trương Lệ Thu đứng dậy: "Em bình tĩnh, chú ý sức khoẻ."
Trương Lệ Thu gắng gượng đứng dậy, chậm chạp tiến tới chiếc băng ca kia, bàn tay run run mở chiếc khăn trắng ra.
Nhìn gương mặt trắng không còn chút huyết sắc nào của con trai mình, bà gào lên, ôm anh mà khóc: "Công Nam.. Con tỉnh dậy đi.. Sao con nỡ bỏ mẹ lại, sao con đành lòng để ba mẹ sống cô đơn trên cõi đời này... Công Nam... Con tỉnh lại đi."
Huỳnh Công Trạch lấy tay che miệng, ngăn tiếng khóc của mình, mắt dời đi nơi khác, không dám nhìn thêm nữa.
"Con nói gì đi.. Con mở mắt ra đi mà... Con đi rồi ba mẹ biết sống ra sao... Công Nam, Công Nam ơi.. Sao con lại rời đi đột ngột vậy, ba mẹ biết làm sao đây... Con tỉnh lại đi, ông trời ơi!!!"
Bà khóc thảm thiết, nói không còn rõ chữ nữa, chỉ biết úp mặt vào cơ thể cứng đờ của anh mà khóc, kích động đến mức ngất xĩu, ngã ra sàn.
Huỳnh Công Trạch vội đỡ vợ mình dậy, ẳm đến hàng ghế chờ giúp bà bình tĩnh lại.
Trần Tuyết Nhi ngây người từ lúc nhìn thấy chiếc băng ca đậy vải trắng, nói đúng hơn là nhìn thấy bàn tay của người nằm dưới miếng vải trắng, bởi nó có chiếc nhẫn Darry Ring With You giống cô.
Cô tự trấn an mình biết bao nhiêu lần mới thuyết phục được bản thân tin rằng anh vẫn còn sống, tin rằng mọi thứ chỉ là một giấc mơ.
Nhưng giờ đây....
Cô thừ người ra, thế giới xung quanh như không còn nghĩa lý gì cả, y tá bác sĩ chạy tới lui vì có ca bệnh hay người nhà bệnh nhân gào khóc cũng không lọt vào tai cô được lời nào.
Cô chầm chậm bước tới, trái tim vốn không nằm ngay ngắn nay lại đổ vỡ mất rồi.
Người cô yêu, người yêu cô, người vì cô mà bôn ba hai kiếp chỉ vì muốn bảo vệ che chở cho cô.
Người không tiếc rẻ bản thân hy sinh cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất của đời mình, kể cả mạng sống.
Người luôn xem cô là châu là ngọc, nâng niu trong lòng bàn tay.
Người mà cô yêu đến mức dù có quên đi ký ức, trái tim vẫn nguyện khép lại chờ anh tìm về.
Anh ra đi, lần này là anh ra đi để cho cô tìm, nhưng cô biết tìm anh ở đâu đây, khi anh trở thành một nắm tro tàn.
Dòng lệ tưởng chừng khô cạn nay lại đong đầy.
"Anh đừng đùa với em nữa... Em sợ lắm rồi.. Anh tỉnh dậy đi...", cô lay lay vai anh, cố gượng cười trong nước mắt.
Người trước mặt vẫn yên lặng, gương mặt tím tái kia mang theo bao nhiêu nỗi buồn cùng niềm vui, chôn sâu vào năm tháng.
Cô quỳ thật mạnh xuống sàn.
"Bác sĩ, cứu anh ấy đi, xin ông, cứu anh ấy đi mà, mất bao nhiêu máu thì cứ lấy của tôi truyền qua, tôi chịu được hết... Xin ông cứu anh ấy.. Anh ấy không thể chết, chúng tôi còn chưa kết hôn..", cô với tay níu lấy góc áo blouse của một vị bác sĩ đi ngang qua, bao nhiêu nước mắt tồn đọng từ lúc vào bệnh viện nay có dịp được trào ra.
"Xin lỗi, chúng tôi không còn cách nào, mong người nhà bớt đau buồn.", vị bác sĩ quá quen với cảnh thương tâm này, có chút đồng cảm với cô nên nhẹ giọng an ủi, gở tay cô ta khỏi áo mình, đỡ cô đứng dậy.
"Không còn cách nào sao bác sĩ? Anh ấy sao lại chết được, đã hẹn sẽ cùng nhau sống hạnh phúc mà..", cô nhìn vị bác sĩ ánh mắt cầu khẩn thiết tha, như một chú mèo con đang lạc giữa rừng già mong tìm được một người giúp mình thoát khỏi nơi đây.
Vị bác sĩ lắc đầu: "Không có, tim cậu ấy đã ngừng đập, không còn dấu hiệu nào của sự sống.", nói xong liền rời đi vì có ca bệnh gấp.
Trần Tuyết Nhi nhìn theo hướng vị bác sĩ, tay nhẹ đặt lên vị trí tim mình, cố mỉm cười: "Không đau, không được đau nữa, anh ấy không sao, không sao mà."
Bước về bên anh, cô khẽ thì thào trong nghẹn ngào: "Chiếc nhẫn này... Anh nói sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn... Chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau thật lâu để bù đắp lại những tháng ngày đã bỏ lỡ... Anh mau tỉnh dậy đi, còn phải đi chụp hình cưới, thử váy cưới,... Nhiều việc chờ anh lắm, anh đừng ngủ mà.", cô giơ ngón tay đeo nhẫn của mình lên trước mặt anh.
"Em muốn tới Thái Lan hưởng tuần trăng mật, sang London du lịch, đến pháp để ngắm tháp eiffel,.. Rất nhiều nơi chúng ta chưa đi cùng nhau, anh mau tỉnh dậy rồi mình đi, đừng ngủ nữa mà... Công Nam... Anh nghe em nói không?", cô nấc từng tiếng, ôm anh mong tìm hơi ấm của ngày xưa, vòng tay ấm áp luôn chào đón cô.
"Sao anh lạnh quá vậy?", cô nắm lấy tay anh, hà hơi vào, chà xát để làm ấm: "Anh thấy không, lúc trước anh hay la em mùa đông mặc đồ ngắn để bị nhiễm lạnh, giờ là đầu mùa hè mà anh còn bị lạnh thế này, để em sưởi ấm cho anh."
Cố dối lòng rằng anh vẫn còn sống, nhưng khi nhìn anh, nắm lấy tay anh, áp mặt vào ngực anh.
Cô lại tự nhận ra sự thật tàn khốc rằng anh đã ra đi mãi mãi, anh làm trái lời hứa, bỏ cô lại trên thế gian rộng lớn này.
"Đúng là lời hứa của đàn ông đều không đáng tin mà.. Đúng không anh?", cô ngừng động tác trên tay, nhìn anh yêu chiều.
Khẽ đặt lên bờ môi tím tái lạnh lẽo kia một nụ hôn.
"Anh có nhớ...", cô không thể nói nên lời, cổ họng nghẹn đắng, nỗi đau xé tâm can đang lan rộng khắp người.
Biết bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu ký ức, từng lời nói, từng lời thề hẹn của anh cô đều nhớ như in.
Làm thế nào nói hết ra đây? Còn nghĩa lý gì nữa không?
Trương Lệ Thu vừa tỉnh dậy, nhìn cảnh trước mắt lại khóc đến không còn biết trời đất, tay vỗ ngực mình từng cái thật mạnh, dựa vào lòng Huỳnh Công Trạch giãy giụa ngất xĩu mấy lượt, đến mức ông phải gọi người tiêm một ít thuốc an thần giúp bà nghỉ ngơi một chút.
Huỳnh Công Trạch rối bời ngồi bên cạnh nhìn vợ mình nằm yên truyền dịch, con trai lại ra đi không trở lại, nỗi đau của những người làm cha làm mẹ khi mất con, mấy ai thấu hiểu.
*Tác giả: Tôi không biết cách viết chương này có làm các bạn buồn hay không, chứ riêng tác giả tưởng tượng tới cảnh đó mà khóc sưng mắt hết rồi... Mong các bạn cho chút ý kiến về sự hy sinh này ạ.