"Nhớ... Nhớ gì... Mình đâu có làm gì đâu...Huhuhu..", Lê Kim Thi ôm đầu lắp bắp, nói chưa hoàn chỉnh đã khóc lớn.
Nguyễn Trúc Anh ngồi co ro ở giữa lồng, lắc đầu lia lịa: "Bọn mình không có làm gì hết, không có mà... Không có..."
Võ Mỹ Nhân sợ hãi đến tột cùng, mắt mơ màng gật đầu: "Nhớ, nhớ rồi, anh thả em ra trước đi, em sai rồi, em sai rồi."
"Nói đi.", anh vẫn không mặn không nhạt lên tiếng, chiếc lồng vẫn giữ nguyên vị trí cũ.
"Là em, là em đã nhốt Tuyết Nhi vào nhà vệ sinh, em.. Em không cố ý, thật sự là không cố ý, em đã hối hận rồi... Tuyết Nhi, xin lỗi, mình xin lỗi... Cậu nói với anh ấy tha thứ cho mình đi.", Võ Mỹ Nhân buông bỏ hết hình tượng mà chắp tay nài nỉ.
Phạm Trí Viễn cười khẩy, nói: "Không cố ý sao? Tôi nghe nói trước khi bị nhốt, đồ của Tuyết Nhi còn bị mất, trang phục cũng bị phá hoại một chút, không trùng hợp quá đó chứ?"
Huỳnh Công Nam vẫn nằm im, không lên tiếng.
Võ Mỹ Nhân chột dạ, tay chỉ qua 2 chiếc lồng kế bên, nói: "Là họ bày trò cho em, là họ lấy quần áo của Tuyết Nhi, em chỉ bị xúi giục thôi, em không cố ý thật mà."
Nguyễn Trúc Anh, Lê Kim Thi sửng sờ nhìn sang cô bạn thân của mình, cứng đơ như trời trồng.
"Không phải là cậu bảo Công Nam không thích Tuyết Nhi, là do Tuyết Nhi đeo bám dùng mọi thủ đoạn níu kéo giữ Công Nam nên cậu mới nhờ bọn mình giúp đỡ, giờ lại đổ hết mọi lỗi lầm về cho bọn mình.", Lê Kim Thi gân cổ lên cãi lại.
Võ Mỹ Nhân cũng không thua kém, phồng mang trợn má mà phản bác: "Các cậu là người bày ra, các cậu ghét Tuyết Nhi nên mới muốn hãm hại, lúc đó mình chỉ vì quá thích Công Nam nên mới mù quáng nghe theo thôi...", cô ta xoay sang phía Huỳnh Công Nam lớn tiếng nài nỉ: "Thật sự em chỉ lỡ dại tin thôi, em không cố ý đâu Công Nam, Tuyết Nhi, cậu tha thứ cho mình đi mà..."
Huỳnh Công Nam nâng mắt nhìn lên, chỉ nói đúng 3 từ: "Còn gì nữa?", sau đó lại cụp mí mắt không thèm liếc thêm dù chỉ một lần.
Võ Mỹ Nhân lắc đầu lia lịa: "Không.. Hết rồi... Không có gì nữa..."
"Thật sự không còn?", anh cố tình nhấn mạnh câu hỏi của mình.
"Thật sự không còn, em không có làm gì nữa..", cô ta lắc đầu lia lịa, nước mắt lã chã rơi.
"Tiếp tục hạ xuống.", anh ra lệnh cho vệ sĩ.
Dây cáp được thả ra dài hơn, chiếc lồng càng ngày càng gần mặt hồ, cả 3 người trong lồng đều khóc lóc gào thét khiến chiếc lồng sắt lắc qua lắc lại trên mặt hồ rất đặt sắc.
Lúc này Nguyễn Trúc Anh bỗng hét lên: "Mình biết rồi, mình biết rồi, là chuyện hôm nay đúng không? Công Nam, mình nói, cậu đừng hạ xuống nữa, đừng hạ nữa mà..."
Võ Mỹ Nhân bên này nghe vậy liền nhìn sang cô ta, hét lên: "Chuyện hôm nay là chuyện gì, mày không biết thì đừng nói bậy."
Nguyễn Trúc Anh không thèm quan tâm cô ta, chăm chú nhìn con đường sống của mình nói gấp: "Cậu muốn điều tra việc Tuyết Nhi bị thương đúng không? Mình biết, mình nói hết, cậu tha cho mình được không?"
Huỳnh Công Nam nhìn ngắm một chút, ngoắc tay gọi người đến phân phó: "Thả 2 người đó ra, chiếc lồng kia giữ nguyên."
Lê Kim Thi cùng Nguyễn Trúc Anh thấy đã tìm được đường thoát thân thì mừng rỡ cười tươi, nôn nóng thoát khỏi "hố tử thần".
Võ Mỹ Nhân bên kia gào thét: "Bọn nó đều nói dối, anh đừng tin, bọn nó sợ chết nên mới nói vậy, nó không biết gì hết, anh đừng nghe lời nó."
Nhìn từng chiếc lồng được mở ra, từng người an toàn đưa đến trước mặt Huỳnh Công Nam, Võ Mỹ Nhân lại điên cuồng lắc đầu: "Nó không biết gì hết, anh tin em đi.."
Trần Tuyết Nhi ban đầu vẫn còn chút thương hại thì bây giờ nghe xong mọi chuyện thái độ đã thay đổi hoàn toàn, liếc mắt nhìn Võ Mỹ Nhân, cầm loa lên nói giọng lạnh lùng: "Ai là anh của cô? Cô là em ai mà anh anh em em suốt vậy?"
Ngừng giây lát cô lại nói: "Hôm trước tôi đã nói lần đầu tôi có thể không truy cứu, nghĩ tình cô còn nhỏ dại nên trót sai lầm, tôi cũng đã cảnh cáo nhưng hình như cô không đơn thuần là lỡ dại như tôi từng nghĩ."
Võ Mỹ Nhân ở trên cũng không vừa gì, gắt gao đáp lại: "Cô nghĩ bản thân lớn hơn ai, cô là gì mà lên giọng hả? Cùng lắm chỉ là một kẻ không tiếc mọi thủ đoạn đeo bám thôi."
Cô không quan tâm cô ta, nhìn Nguyễn Trúc Anh đang co ro ngồi trên sân cỏ, từ tốn nói: "Cậu nói biết chuyện gì thì mau nói đi."
Nguyễn Trúc Anh vẫn còn sợ đến run rẩy, miệng lắp bắp: "Chân cậu bị thương... Là do Mỹ Nhân làm.."
Võ Mỹ Nhân gào lên: "Mày nói láo, tao không có.."
Nguyễn Trúc Anh nhắm mắt hét lên: "Tao thấy rõ ràng là mày vào thay đồ rồi lén đem giấu trang phục của Tuyết Nhi, sau đó còn lén lén lút lút lấy hài của cô ấy chạy vào nhà vệ sinh một lúc lâu sau mới đi ra.", cô ta mở mắt, thở hồng hộc lấy hơi, sau đó nói tiếp: "Tao hỏi mày "Hôm nay vẫn chơi trò cũ hả?", mày còn nói là "Trò mới, thú vị hơn nhiều.", nói không phải mày làm thì là ai? Chuyện này tao với Kim Thi không liên quan một chút nào mà cũng phải vạ lây với mày mà mày còn muốn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tụi tao, mày có từng xem tụi tao là bạn không hả?"
Võ Mỹ Nhân trong lồng vẫn cứng miệng chối bỏ: "Không phải, là mày đổ oan cho tao, mày có thấy gì cũng có hỏi gì tao đâu mà nói vậy, là mày với Kim Thi làm... Là nó với Kim Thi làm đó Công Nam, không phải em.."
Trần Tuyết Nhi nghe xong, lạnh lùng liếc Nguyễn Trúc Anh sau đó nhìn Lê Kim Thi, nói: "Cậu không biết gì về chuyện này sao?"
Lê Kim Thi gật đầu như giã tỏi, không dám nói lời nào.
Nguyễn Trúc Anh lập tức giơ 3 ngón tay lên trời: "Mình có thể thề, mình có thể dùng tính mạng cũng như cuộc sống của cả gia đình để thề những gì mình nói là thật... Chuyện lần trước nhốt Tuyết Nhi đúng thật là bọn mình có tham gia, nhưng chỉ muốn trả đũa một chút để tìm vui chứ không phải nhốt Tuyết Nhi ở trong đó, là do Mỹ Nhân trong lòng ghen ghét nên mới làm vậy, không phải bọn mình lên kế hoạch gì hết."
Huỳnh Công Nam cầm ly nước đưa cho Trần Tuyết Nhi uống một ngụm, nhẹ giọng nói: "Không cần thề thốt nữa, trước sau gì nhà cậu cũng phá sản, chuyện cần biết tôi đã biết hết rồi, chỉ là tôi muốn chừa một con đường lui cho các người nên mới vòng vo vậy thôi."
Nguyễn Trúc Anh sững sờ ngồi bệt xuống đất, miệng lắp bắp: "Phá sản, cậu nói phá sản, cơ ngơi ông mình gầy dựng cả đời, sự nghiệp ba mình hao tâm tổn sức mà cậu nói phá sản sao?"
Hạ Đồng cười lớn, nói: "Hahaha... Nghe cười muốn bể bụng, cơ ngơi gầy dựng, sự nghiệp hao tâm tổn sức... Hahaha.. Cô không biết nhà cô trốn thuế bao nhiêu năm à? Cô không biết tiền mà cô tiêu hàng ngày đều là tiền phạm pháp mà có à?"
Nguyễn Trúc Anh tái mặt nhìn Hạ Đồng, khó hiểu hỏi lại: "Trốn thuế? Tiền phạm pháp? Sao có thể, nhà mình luôn chấp hành tốt quy định pháp luật mà."
Hạ Đồng chóng cằm nhìn cô ta, chầm chậm nói: "Giấy tờ đã được gửi lên toà án chờ thẩm vấn... Cô không biết nhà cô làm giả rượu rồi in thương hiệu lên đó hả? Không chừng giờ này cảnh sát đã tới cổng công ty của ba cô rồi đó."
Nguyễn Trúc Anh lắc đầu: "Không, không thể nào, mấy người nói dối."
Hạ Đồng lấy điện thoại, bấm kết nối với một đầu dây rồi đưa cho cô ta nghe.
Đầu dây bên kia: "Alo, ai đó?"
"Alo, mẹ, là con, Trúc Anh nè mẹ.", cô ta nghe giọng mẹ mình bên kia liền gấp rút giựt lấy điện thoại.
Đầu dây bên kia: "Con đang ở đâu, con ơi là con, con chọc trúng ai mà giờ người ta lại siết nhà mình, ba con với ông nội ở công ty cũng bị đem tới đồn cảnh sát điều tra rồi."
"Mẹ.. Mẹ nói gì?", cô ta lắp bắp hỏi lại.
Đầu dây bên kia: "Họ nói con chọc trúng nhân vật lớn nào đó nên người ta cho người điều tra công ty mình, cảnh sát nói nhà mình làm giả giấy tờ thuế, làm rượu giả bán ra ngoài, giờ nhà cửa cũng bị niêm phong hết rồi."
Hạ Đồng chồm người tới giật điện thoại, tắt ngang, cười cười nhìn cô ta: "Tiểu thư khuê các, xem người khác không ra gì, để tôi xem sau này cô lên mặt thế nào, cô hống hách thế nào."
Nguyễn Trúc Anh thẫn thờ ngồi dưới đất, thất thần như ai đó đào khoét đi linh hồn bên trong.
Trần Tuyết Nhi nhìn cô ta, nói: "Tôi khuyên cậu, trước khi muốn làm gì cũng nên chừa cho mình một con đường lui, tuyệt đường người khác đôi khi cũng chính là tuyệt đường của chính mình.", rồi xoay sang Lê Kim Thi: "Cậu có muốn biết nhà mình xảy ra chuyện gì không?"
Nếu theo đúng logic thì việc cô suy nghĩ là chính xác, không thể nào bắt cả 3 người mà chỉ xử lý một hoặc hai người được.
Lê Kim Thi giật mình: "Hả? Nhà mình, nhà mình xảy ra chuyện gì?"
Phạm Trí Viễn như bắt được tín hiệu, móc trong túi lấy một chiếc điện thoại đưa cho Lê Kim Thi: "Tự bấm gọi đi, tôi không biết số."
Lê Kim Thi tay run run bấm từng số, ấn nút gọi mà trong lòng thấp thỏm như đứng trên đống than.
Đầu dây bên kia có người nghe máy: "Alo."
"Mẹ ơi, con Thi nè mẹ, nhà mình có sao không mẹ?", Lê Kim Thi hỏi gấp.
Đầu dây bên kia: "Sao trăng gì nữa... Bọn giang hồ đâu ra nói ba con thiếu nợ nên đến đòi, đập phá banh hết nhà rồi, còn có giấy nợ ký sẵn tên trên đó, 10 tỷ lận... Ahhhhh... Ông ơi.. Ông có sao không ông?"
Bên kia đang nói chuyện thì bỗng buông máy, chỉ nghe âm thanh lộn xộn của đồ đạc rơi vỡ cùng tiếng hét của những người phụ nữ.
"Mẹ, mẹ ơi, ba sao vậy mẹ, mẹ ơi.", không nghe thấy ai trả lời, Lê Kim Thi hoảng sợ đến môi cũng run, thì thào với Phạm Trí Viễn: "Cậu làm gì nhà tôi? Sao ba tôi lại thiếu nợ?"
Phạm Trí Viễn cười khổ: "Tôi quản lý thu chi của nhà cô chắc, sao tôi biết ba cô lại đi vay nợ mà hỏi."
"Nhà tôi giàu có, ba tôi cũng làm ăn rất khấm khá, làm gì thiếu thốn đến mức đi vay nợ chứ, các người gài bẫy ba tôi đúng không?", cô ta gào lên, nhìn chằm chằm Phạm Trí Viễn như đang hỏi cung.
"Tôi không thể nào ép một người đang ở trạng thái bình thường ký vào giấy nợ, cũng không có khả năng chạm vào những người có tiền như nhà cô đây, sao nói là gài bẫy được chứ, là ông ấy tự mượn tự ký, tôi đâu ký thay được.", Phạm Trí Viễn nhún vai.
Lê Kim Thi ngồi bệt xuống đất, tay ôm đầu lầm bầm: "Sao có thể, ba tôi sao có thể lâm nợ được chứ, sao có thể..."
Trần Tuyết Nhi lười quan tâm đến cô ta, chăm chú nhìn nhân vật chính từ nãy đến giờ đang im lặng xem trò vui.
Võ Mỹ Nhân bỗng cười rộn rã: "Hahahaha... Hahahaha.."
Lê Cẩm Tiên nhìn cô ta cười như điên như dại thì buông ra một câu: "Thần kinh à?"
"Đáng đời, haha, vừa lòng tao lắm, tụi bây đáng đời, cho tụi bây thành ăn xin hết.. Hahaha.", Võ Mỹ Nhân vừa nói vừa ôm bụng cười.
Huỳnh Công Nam cho cô ta cười sảng khoái, cười đến mức không thở nổi nữa mới lên tiếng: "Đến lượt cô."