Sáng chủ nhật, tia nắng ấm áp xoá tan bầu không khí âm u do những ngày mưa bão gây ra, làm người ta cứ ngỡ ngày hôm qua vẫn là một ngày đẹp trời.
Nhìn bầu trời như thế cũng làm tâm tình Trần Tuyết Nhi nhộn nhạo hẳn lên, đặt biệt đến sớm chờ đợi. Tám giờ sáng là thời gian cả lớp hẹn nhau để thảo luận về tiết mục múa và diễn kịch.
Thời gian cũng khá gấp gáp nên phải đẩy nhanh tiến độ, nhưng hẹn 8 giờ mà cả lớp 'búng dây thun' đến 8 giờ 30 mới đến.
Sáng sớm ăn no nên mọi người đang tìm việc vận động để tiêu hoá, trong đó bao gồm cả vận động răng môi.
"Hay là chọn bài Quê Tôi đi, múa đẹp lắm đó"
"Cậu chọn bài này thì làm sao mấy bạn nam múa được chứ, ít nhất cũng phải chọn mấy bài nêu cao tinh thần dân tộc để nam nữ cùng múa mới có ý nghĩa được chứ"
"Hay là Bánh Trôi Nước đi, múa uốn uốn như vậy nè, nhìn mê lắm"
"Mình thấy nên chọn bài múa về thầy cô đi, đang tham gia văn nghệ 20 tháng 11 mà"
"Vậy cậu nói xem múa bài gì?"
" Lời Thầy Cô mình thấy hay lắm đó, chọn bài này được không?"
"Mình muốn có chút gì đó mới mẻ, năm nào cũng nghe bài này hết"
"........."
Những người kia đang tranh chấp gay go chẳng ai nhường ai, cậu một câu tôi một câu, cãi đến tận 9 giờ nhưng vẫn chưa có kết quả.
Cả bọn con trai thì mặt vô biểu tình ngồi đó, vẻ mặt cam chịu, cứ như bị ai ép đến vậy.
Trần Tuyết Nhi cũng chẳng bận tâm, cô đứng tám chuyện với Hồ Anh Thư, Lê Cẩm Tiên và nhóm bạn nữ trong lớp.
Cả đám tỏ ý "Múa gì cũng được, miễn là có nhạc để múa".
Huỳnh Công Nam, Mai Thành Lợi và vài bạn nam khác phải chờ tới lúc 3 bạn kia cãi vã đến mệt thì mới xuất hiện.
"Đúng là bắt chuẩn nhịp, sao không tới sớm xem ba người phụ nữ làm thế nào để thành một cái chợ." Trần Tuyết Nhi vừa nói vừa nhìn về phía Huỳnh Công Nam.
Không ai đáp lời.
Khoảng 15 phút sau chủ nhiệm Cao Trí cũng đến, vừa gặp thầy thì đám con trai như được đặc xá, vui mừng hớn hở, chỉ thiếu rơi nước mắt vì cảm động thôi.
Thầy vừa vào thì lớp trưởng đã đứng ra tóm tắt hiện trường: "Dạ thầy ơi, các bạn nữ đang tranh luận việc lựa chọn bài để múa, tranh từ tám giờ đến giờ vẫn chưa có kết quả. Em và các bạn khác đang thảo luận lựa chọn tác phẩm văn học, vẫn đang trong quá trình suy xét"
Lớp trưởng vừa nói xong thì cả đám nam nhân kia nhao nhao cả lên.
"Thầy ơi, hay là lớp mình nhảy dân vũ đi thầy, động tác đơn giản dễ tập với lại nam nữ bình đẳng."
"Đúng rồi thầy ơi! các bạn nữ cứ chọn những bài múa lượn lờ rồi uốn éo, tụi em làm không được."
"Tụi em nhảy dân vũ được đó thầy, năm nào trường cũng có nhảy, nhìn dễ với sôi động lắm."
"........."
Chủ nhiệm Cao Trí nghe xong cũng thấy đồng cảm, nhìn những gương mặt non trẻ kia lộ vẻ tội nghiệp lại càng đáng thương nên đành chấp thuận.
"Được rồi, vậy quyết định nhảy dân vũ, các em muốn đặt đồ nhóm không? Nếu có thì thầy sẽ tìm địa chỉ để gửi mẫu áo." Chủ nhiệm Cao Trí ngừng một lát lại nói tiếp "Tác phẩm văn học thì thầy đưa ra ý kiến cho các em chọn thử nha: Romeo và Juliet, Tắt đèn, Số đỏ, Tuổi thơ dữ dội,.... đều là tác phẩm nổi tiếng hết đó."
Trần Tuyết Nhi vừa nghe xong Romeo và Juliet lại thầm cảm khái: "Dường như lúc nào diễn kịch cũng là Romeo chàng ơi và Juliet nàng hỡi. Đọc truyện, xem phim nghe riết mà thuộc từng lời thoại!"
Cao Thanh Nhi đứng kế bên vỗ vỗ vai cô xem như đồng tình.
Hôm nay chủ nhiệm Cao Trí nói là sẽ bao cả lớp ăn trưa.
"Chắc phải đi toi nửa tháng lương của thầy rồi.", nói xong Hồ Anh Thư cười nháy mắt với cả nhóm.
Ăn trưa xong, cả lớp rủ nhau đi uống nước mía ở công viên. Ở đó có bóng mát, không gian thoải mái, uống nước mía vừa ngọt vừa mát lạnh, như đang hưởng lạc nơi chốn tiên bồng.
Trần Tuyết Nhi đang hưởng thụ ly nước mía của mình, mới uống được một ngụm thì ai đó đã lấy cái ly của cô gạt sang một bên, sau đó đưa một bình giữ nhiệt hình hello kitty đặt biệt cute ra phía trước. Cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bạn học sát bên, à nhầm, Lê Cẩm Tiên ngồi sát bên đã nhích ra xa một chút.
Chuyện là Huỳnh Công Nam đi ra xe để lấy bình nước và hộp bánh, vừa đi vào thì thấy Trần Tuyết Nhi đang nhắm mắt mà uống nước mía rồi, còn chưa kịp kêu cô đừng gọi nước.
Huỳnh Công Nam đi vào nói nhỏ với Lê Cẩm Tiên: "Cậu ngồi xích ra xíu được không? Tôi có chuyện muốn nói với Tuyết Nhi"
Vừa nói xong không kịp chờ cho Lê Cẩm Tiên định thần thì Huỳnh Công Nam đã quay sang giật lấy ly của Trần Tuyết Nhi để qua một chỗ khác.
Kết quả hiện tại là Trần Tuyết Nhi và Lê Cẩm Tiên đều mờ mịt chẳng hiểu gì?
Hiện tại, Huỳnh Công Nam ngồi xuống sát bên Trần Tuyết Nhi, nói: "Đừng uống nước mía, uống nước sâm này đi, mẹ tôi đặt biệt nấu cho cậu đó. Uống vừa mát vừa tốt cho sức khoẻ."
Trần Tuyết Nhi cầm lấy bình giữ nhiệt mở ra, xác thực bên trong chính là nước sâm, phải ra nhà thuốc đông y để hốt về nấu.
Trần Tuyết Nhi im lặng định thần hồi lâu, lúc này mới trả lời Huỳnh Công Nam: "Thì ra là mẹ cậu vẫn còn nhớ chuyện cũ nên đặt biệt nấu cho tôi sao? Thật là phiền cô quá, lần sau không cần đâu, tôi khoẻ rồi không có gì đáng ngại nữa, làm phiền mẹ cậu vậy tôi thấy ngại lắm."
Vừa nói vừa cảm khái trong lòng "Cái kiểu gì vậy trời, đời trước là ở trong lớp, đời này làm kiểu công khai ngoài đường ngoài xá."
Vừa nghe được ý tứ từ chối trong lời nói, Huỳnh Công Nam nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô thì lại cười bất lực hỏi: "Sao trước mặt mọi người thì vui vui vẻ vẻ, nói chuyện chẳng kiêng chẳng dè, còn mỗi lần ở gần tôi thì cứng đơ như người máy, trả lời cứ như lặp trình sẵn, tôi có làm gì khiến cậu sợ sao?"
Trần Tuyết Nhi lắc đầu: "Không, không có, tôi đâu có gì đâu, cậu có gì mà sợ, không có.", nói xong lại lắc đầu thêm vài cái để chứng thực câu mình vừa nói.
"Mẹ tôi nói nếu cậu không uống thì khi về tôi sẽ bị mẹ mắng, tôi càng không muốn công sức mẹ làm bị đổ đi, nên là cậu uống đi", ý tứ từ chối trong lời nói kia đã bị Huỳnh Công Nam một cước đạp đổ.
Nghe Huỳnh Công Nam nói thế, Trần Tuyết Nhi đành cầm lên uống một hớp, uống xong chép chép miệng.
Ngon quá.
Cô cầm lên uống thêm một hớp, chớp chớp mắt nói: "Sao ngon quá vậy, vị ngọt vừa phải lại còn thơm thơm"
Nói xong lại uống một hơi hết nửa bình, cảm giác mát mẻ đi từ cuống giọng xuống bao tử, sau đó lan ra cả cơ thể làm cho cô bất giác mỉm cười.
Cô quay sang nói với anh: "Ngon lắm luôn á, gửi lời cảm ơn mẹ cậu giùm tôi nha, cũng cảm ơn cậu đã đem tới. À mà cái hộp nhỏ nhỏ này là gì nữa?", chưa kịp mở ra thì cô bỗng ý thức được nhiệt độ xung quanh đang nóng dần lên.
Cô lẻn nhìn mọi người xung quanh rồi nhìn về phía mình và anh, hai người đang trong tình trạng 'tình chàng ý thiếp', xem nơi đây như chốn không người.
Vừa nghĩ vậy cô giật thót mình rụt tay lại ngồi nghiêm chỉnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Huỳnh Công Nam vẫn ngồi nhìn cô đăm đăm, quan sát từng biểu hiện từng cảm xúc trong mỗi khoảnh khắc của cô, sau đó tự dưng lại cười thành tiếng làm Trần Tuyết Nhi quýnh hết cả lên.
Các bạn trong lớp thì lại tỏ vẻ như hiểu ra điều gì đó lại "ồ" lên một tiếng thật lớn.
Lê Cẩm Tiên và Hồ Anh Thư tụm lại thảo luận cho tương lai của Trần Tuyết Nhi sau này.
Lê Cẩm Tiên nói nhỏ: "Ê cậu có đang thấy thứ mình đang thấy không Anh Thư?"
"Cậu yên tâm, cả lớp đều thấy chứ không phải riêng hai đứa mình.", Hồ Anh Thư nhỏ giọng đáp.
Lê Cẩm Tiên lại hỏi nhỏ: "Vậy tương lai sau này có thể nào Tuyết Nhi trở thành bà Huỳnh không? Mẹ cậu ấy nấu thuốc bổ cho Tuyết Nhi luôn rồi kìa, có phải đang thịnh hành trào lưu nuôi con dâu từ bé không?"
Hồ Anh Thư nghiền ngẫm: "Mình thấy khả năng này rất cao, nếu có thể thì chúng ta nên tạo điều kiện cho bọn oan gia này đến với nhau đi, dù sao cũng mười tám tuổi hết rồi, hình như lớn rồi đúng không Cẩm Tiên?"
Nói xong người cười hì hì, liếc nhìn qua Trần Tuyết Nhi đang ngồi ngay đơ bên kia, quay lại nói tiếp.
Hồ Anh Thư: "Cậu có để ý không, chứ hổm nay mình thấy có vài điểm là lạ mà bây giờ mới biết nguyên do."
Lê Cẩm Tiên búng tay tỏ vẻ hiểu thấu: "Mình đi dép trong bụng cậu rồi, có phải ý cậu là ánh mắt của hai con người kia lúc nhìn nhau đúng không? Nhìn như liếc mắt đưa tình đó."
*Bốp bốp bốp* Hồ Anh Thư nhiệt liệt vỗ tay tán dương Lê Cẩm Tiên một cách chân thành: "Cậu đúng là bạn thân nhất của mình mà, nói ra là hiểu sạch sành sanh liền luôn. Hổm nay mình để ý nha, Tuyết Nhi lâu lâu sẽ quay sang nhìn Công Nam một cái, mà điểm kì lạ là Công Nam cũng hay nhìn Tuyết Nhi rồi sau đó cười mỉm nữa đó. Trời trời, cậu không biết Công Nam cười ngọt ngào cỡ nào đâu, nên mình suy đoán có gian tình."
Hồ Anh Thư cùng Lê Cẩm Tiên dùng ngón trỏ vuốt vuốt cằm, sau đó tỏ vẻ hiểu thấu hồng trần như các ông các cụ ngày xưa.
Trần Tuyết Nhi bên này đang đau khổ cùng cực, chính là đau khổ trong hạnh phúc. Cô thì đau khổ còn người ta lại thấy cô hạnh phúc.
Liếc nhìn sang hai người mập ốm bên kia lại nhận được ánh mắt "tui biết hết rồi nha" làm cô giật mình nghĩ "Trời ơi, tụi này lại suy diễn đi đâu nữa rồi?"
Cô lại liếc qua bên Cao Thanh Nhi, chỉ thấy Cao Thanh Nhi vẫn đang điềm đạm uống nước mía. Do tâm linh tương thông hay do ánh nhìn quá bốc lửa mà Cao Thanh Nhi cũng ngẩng mặt lên quay sang nhìn cô với ánh mắt ngây thơ vô số tội và cười tươi nháy mắt.
Vậy là ý gì?
Không phải ý như thái độ rồi sao, là 'thích mà còn ngại' 'tình trong như đã mặt ngoài còn e'.
Huỳnh Công Nam thấy Trần Tuyết Nhi cứ xoay trái xong rồi trợn mắt, xoay phải xong rồi ỉu xìu thì càng cười tươi hơn, kéo đầu cô quay lại rồi nói: "Bánh của mẹ tôi làm hôm qua, hôm nay bảo tôi mang đến cho cậu ăn chung với sâm."
Trần Tuyết Nhi cười gượng, cầm hộp bánh định dẹp vào balo.
Lê Cẩm Tiên và Hồ Anh Thư ngồi phía xa nháy mắt với Cao Anh Thư liên tục, nhìn như bị đau mắt hột.
Kết quả, không đợi Cao Thanh Nhi kịp ra tay cản trở thì Huỳnh Công Nam nắm lấy tay của Trần Tuyết Nhi, hỏi: "Sao không ăn ở đây mà bỏ vào balo làm gì?"
Nhân vật chính đã làm việc nên làm, Cao Thanh Nhi đành ngồi im xem phim tình cảm.
Trần Tuyết Nhi vội rụt tay lại, đặt hộp bánh trên bàn thành thật nói: "Vừa mới ăn trưa xong, thấy còn no quá nên tính khi nào về nhà mới ăn."
Huỳnh Công Nam nhìn cô một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Mẹ tôi bảo cậu ăn khi đi tập để lấy sức, ăn xong tôi lấy hộp về để khi nào mẹ lại làm bánh tôi mang đến cho cậu ăn nữa."
Cô kinh ngạc định phản bác thì anh đã nhanh tay chặn miệng không cho cô từ chối, sau đó nói tiếp: "Mẹ tôi nói như vậy, không phải tôi cố ý muốn đem cho cậu, cho nên không cần phải suy nghĩ nhiều."
Trần Tuyết Nhi chưa kịp nói gì nữa thì anh đã giơ tay lấy ly nước mía của cô, uống một ngụm thật lớn, sau đó còn cảm khái: "Nước mía này ngọt thật!"
Anh nói xong xoay sang Trần Tuyết Nhi giơ ly lên như đang cụng ly, nói tiếp: "Để trả công cho tôi, hôm nay cậu bao tôi ly nước mía này. Ok?"