Huỳnh Công Nam xoa nhẹ đầu cô, nói: "Đừng bận tâm tới cậu ta."
Cô gật đầu mỉm cười đáp lời anh: "Em đâu có bận tâm, thấy lạ nên thắc mắc chút thôi.", xoay mặt lên bục giảng xong lại nhớ ra điều gì đó cô ngoảnh mặt lại hỏi anh: "Mà anh định vẽ tranh gì vậy?"
"Bí mật.", anh cười tươi nháy mắt với cô.
"Khi nào anh đoạt giải phải dẫn em lên lãnh cùng đó.", cô cười tinh nghịch trêu anh.
Nào ngờ anh lại gật đầu, nói rất kiên định: "Tới hôm đó sẽ cho em lên lãnh giải, em mà trốn là không xong với anh đâu."
Trần Tuyết Nhi hơi bất ngờ, vội lắc đầu: "Em nói giỡn chút thôi, anh lên nhận giải thì dẫn em theo làm gì? Không được, mắc cỡ lắm.", tay cũng xua theo lia lịa.
Cô phải phản đối ngay bởi anh là người nói được làm được.
Anh tươi cười im lặng không nói gì nữa.
Cao Thanh Nhi bàn trên xoay xuống cười hí hửng nói nhỏ: "Chủ nhật đi làm tóc không?"
Lê Cẩm Tiên hớn hở gật đầu, nghiêng mặt xuống thì thầm: "Được được, đổi tóc mới ăn tết."
"Các cậu định làm kiểu nào?", Trần Tuyết Nhi cười tươi nhìn 2 người.
"Chỉnh lại mái thưa một chút, duỗi tóc với nhuộm lên chút nâu nâu nhìn cho tây tây.", Lê Cẩm Tiên cười tít mắt diễn tả.
"Mình chắc sẽ uốn kiểu chữ C với tỉa lại mái, chắc cũng nhuộm lên xíu xíu màu cho thay đổi ăn tết, qua tết vô học nhuộm lại.. Hihi", nét mặt Cao Thanh Nhi diễn tả trông đáng yêu vô cùng.
"Đồng ý, mình cũng uốn với nhuộm giống Thanh Nhi, nhưng mà uốn kiểu chữ S cho bồng bềnh dễ thương, hihihi.", tay cầm lọn tóc Trần Tuyết Nhi vừa tưởng tượng khuôn mặt dễ thương của mình.
Cô nói xong thì xoay ngang gọi nhỏ: "Anh Thư... Anh Thư."
"Hả?", Hồ Anh Thư xoay qua.
"Chủ nhật đi làm tóc không?", Trần Tuyết Nhi nhỏ giọng vì còn đang trong tiết sinh hoạt lớp.
"Làm tóc hả?", vì nghe không rõ nên Hồ Anh Thư nhỏ giọng hỏi lại, tay còn nắm tóc vẫy vẫy ra hiệu.
Trần Tuyết Nhi gật đầu.
Chủ nhiệm Cao Trí bỗng gọi lớn: "Tuyết Nhi.", làm cả lớp giật mình nhìn sang cô, còn cô như bị điểm huyệt mà im phăng phắc không nhúc nhích chút nào.
"Em tham gia sao? Thầy thấy em mới giơ tay rồi còn gật đầu.", chủ nhiệm Cao Trí nói tiếp.
"Tham gia... Gì thầy?", cô ngập ngừng hỏi ngược lại, tay đặt dưới bàn nhéo vào chân Huỳnh Công Nam ngồi kế bên.
Anh nhẹ phát ra âm mũi không hé miệng quá lớn: "Đứng cổng chào đón."
Chủ nhiệm Cao Trí nhìn cô chằm chằm, nói: "Nãy giờ thầy nói gì em không nghe sao?"
Cô gật đầu lia lịa: "Dạ, em nghe, nghe hết mà thầy, nãy cổ em hơi mỏi nên đưa tay lên xoa xoa rồi gật gật chứ không phải xung phong tham gia đâu thầy.", vừa nói còn vừa đưa tay lên cổ vuốt vuốt.
"Thầy thấy em tham gia được đó.", chủ nhiệm Cao Trí nhìn ngắm cô một chút lại gật gật đầu.
Cô vội lắc đầu đáp lời: "Em còn phải đi múa nữa thầy, đứng ở cổng chào mừng phải mặc áo dài, phải thay ra thay vô mất thời gian lắm thầy, không tiện lắm."
Võ Mỹ Nhân bên kia đột nhiên lên tiếng: "Thầy chọn cậu thì cậu tham gia đi, đứng một chút là vào rồi.", bản thân tỏ ra là một học sinh nghe lời thầy cô, hiểu chuyện hết mức.
Cao Thanh Nhi ngồi phía trên xoay xuống nhìn Võ Mỹ Nhân đang ở bàn sát phía dưới mình, cười nói: "Vậy sao lớp phó không tham gia đi, cả dáng lẫn gương mặt đều đẹp như tiên giáng trần thì nên giúp lớp ta nở mày nở mặt một chút chứ."
Lê Cẩm Tiên cũng nói: "Đúng đó thầy, em thấy lớp phó vừa đẹp người lại đẹp nết, không tham gia nữ sinh duyên dáng thì tiếc lắm rồi nên giờ đề cử bạn ấy đứng cổng chào đón là quá đúng."
Trần Tuyết Nhi cười gật đầu như giã tỏi: "Đúng rồi, lớp phó không tham gia văn nghệ nên thích hợp tham gia nhất đó thầy, em ủng hộ lớp phó."
Bên kia cứng họng im lặng.
Chủ nhiệm Cao Trí cũng gật gù, cười tươi tuyên bố: "Quyết định vậy đi, lớp phó sẽ đại diện lớp ta tham gia vào đội hình chào đón của trường."
Võ Mỹ Nhân hại người không được lại tự vác đá đập vào chân mình thì tức tối không thôi, hậm hực liếc xuống 2 cô bạn thân vô tích sự của mình rồi liếc xéo qua phía bên kia.
Trường còn tổ chức chơi các trò chơi dân gian như kéo co, nhảy bao bố, nhảy dây, đi cầu khỉ,... các bạn khác trong lớp sẽ đảm đương trọng trách này.
Giờ ra chơi, Trần Tuyết Nhi kéo tay Hồ Anh Thư cùng đi xuống căntin với cả nhóm, vừa đi vừa nói: "Sao? Đi không?"
Hồ Anh Thư gật đầu: "Đi, mà mấy giờ, đi tiệm nào?"
Cao Thanh Nhi trả lời: "Tiệm người quen của mình, làm đẹp với giá rẻ lắm, hẹn 7 giờ sáng ở nhà mình, được không?"
Cả 3 người còn lại gật đầu, giơ tay lên "ok"
Huỳnh Công Nam đi cùng đám bạn mình xuống trước, gọi món cùng chờ đợi các "Quý cô" của đời mình tới thưởng thức.
Anh hỏi cô: "Em định làm tóc mới sao?"
Cô đang ngậm cọng mì còn đang ăn dang dở, ngước mắt nhìn anh gật gật đầu.
"Định làm thế nào?", anh hỏi xong thì vén tóc cô ra sau để không bị dính nước mì, tay túm cả nắm tóc giữ lại phía sau giúp cô.
Cô cười nhìn anh, tay gắp miếng chả cá bỏ vào miệng nhai, nói: "Em tính uốn tóc với nhuộm lại."
Anh gật đầu đáp lời cô: "Em làm gì cũng đẹp.", nói xong còn mỉm cười nhìn cô gái đang chăm chú ăn chả.
Lê Cẩm Tiên ngồi đối diện lắc nhẹ vai Hạ Đồng, nói: "Em cũng tính làm tóc, sao anh không hỏi gì em hết?"
Hạ Đồng cười khổ: "Em có nói anh nghe đâu mà anh biết em muốn đi làm tóc chứ."
"Giờ anh biết rồi đó.", Lê Cẩm Tiên gắp cọng rau bỏ vào miệng, mắt vẫn nhìn lơm lơm người con trai ngồi kế bên mình.
"Em định làm kiểu gì?", Hạ Đồng lắc đầu khổ tâm không thôi.
Lê Cẩm Tiên cười tươi trả lời: "Em duỗi với nhuộm, tỉa thêm mái thưa nữa, nhìn xinh lắm nha."
Hạ Đồng nhìn chăm chú cô gái trước mặt một hồi, lắc đầu nói: "Thôi, em đừng duỗi với tỉa mái thưa."
"Sao vậy? Có gì không được hả?", Lê Cẩm Tiên khó hiểu nhìn Hạ Đồng.
"Vấn đề không phải kiểu tóc em muốn làm mà là gương mặt em rất mâm, nếu duỗi với tỉa mái thưa nữa thì phô hết cái sự tròn trịa đó ra ngoài luôn rồi.", Hạ Đồng nói xong thì cũng phì cười thành tiếng.
Lê Cẩm Tiên gắp miếng chả nhét vào miệng Hạ Đồng, hậm hực nói: "Sau này tốt nhất anh đừng nên bình luận về thân hình cũng như gương mặt em, để tránh em không kiềm được mà đánh anh thành mặt heo luôn đó. Anh nghĩ sao mà nói mặt em mâm hả? Mặt tròn mới nên duỗi để xoả xuống che bớt đi phần tròn trịa 2 bên, nhìn mới thon lại, anh nghĩ sao mà nói phô hết ra bên ngoài? Có ai yêu đương mà như anh không hả, suốt ngày chê người yêu mình không à."
Hạ Đồng bị ăn mắng một tràng dài, nhai nuốt cục chả cá trong miệng rồi mỉm cười vuốt tóc Lê Cẩm Tiên, nói: "Anh đùa chút thôi mà, em làm sao cũng dễ thương hết."
"Giỏi lươn lẹo.", Lê Cẩm Tiên liếc sang rồi cúi đầu tiếp tục ăn.
Cao Thanh Nhi xoay qua hỏi Trịnh My: "Cậu đi chung với bọn mình không?"
Ngập ngừng hồi lâu, Trịnh My mới gật đầu cười tươi đáp: "Được, đi chung cho vui, mình cũng có dự định mà chưa biết khi nào đi."
Cả nhóm con gái rủ nhau đi làm tóc thì bạn bạc rầm rầm rộ rộ, bọn con trai muốn đi làm tóc lại im re nháy mắt với nhau rồi đi.
Sau hôm chủ nhật khi nhìn thấy người yêu của mình thì các cô có hơi giật mình, chưa kịp khoe tóc mới đã bị sức hút của đối phương làm bản thân quên mất mình cũng đang rất xinh đẹp.
"Sao anh làm tóc mà không cho em biết gì hết.", Trần Tuyết Nhi chạy tới chỗ Huỳnh Công Nam đang đứng ở nhà xe.
Anh nhìn ngắm cô một lúc lại nói: "Kiểu tóc này hợp với em lắm, nhìn rất đẹp."
Cô cười ngọt ngào vuốt nhẹ tóc mình rồi lại nhìn anh chăm chú, gương mặt điển trai nay lại càng thêm bắt mắt, kiểu tóc này đặt biệt hợp với người có làn da trắng như anh, làm cô mê chữ ê kéo dài thật dài, nhỏ giọng nói: "Anh không nói cho em biết là anh đi làm tóc luôn á."
"Cũng không tính làm nhưng mà bọn họ lôi kéo nhiệt tình quá nên anh mới đi.", anh mỉm cười nắm tay cô dẫn lên lớp.
Chân bước đi nhưng mắt vẫn còn đang dán lên gương mặt như tô như vẽ của anh: "Nhìn đẹp lắm, bình thường đã đẹp nay còn đẹp hơn nữa."
Nghe cô tắm tắc khen mình như vậy khiến anh cũng vui vẻ hẳn lên, tay chỉnh nhẹ mái tóc uốn xoăn của mình, cười nói: "Các em thích nam để kiểu tóc này sao?"
Cô gật gật đầu đáp: "Nhưng phải là anh làm thì em mới thích.", nhìn sang anh rồi nhìn xuống tóc mình, nhớ ra điều gì đó cô lại nói tiếp: "Màu anh nhuộm giống màu của em đó nha, đúng là thần giao cách cảm của những người yêu nhau.. Hihihi."
Như đã nói trong ảnh (hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ, không cố tình lợi dụng hình tượng idol của các bạn đâu nha!! Mình cố gắng che mặt lắm rồi ^^)
***
Ngày diễn ra "Trẩy hội mùa xuân" ở trường, hôm nay không khí cực náo nhiệt, người ra người vào đông như chợ tết, cán bộ nhân viên của trường đang chỉnh đốn lại một chút về cách trang trí ở sân trường cũng như sân khấu. Chuẩn bị đầy đủ dụng cụ để các lớp chơi trò chơi dân gian.
Buổi sáng các lớp đến cực sớm để chuẩn bị bày biện hàng quán của mình, chuẩn bị vẽ hay bận trang điểm để biểu diễn.
Không khí mát mẻ của những ngày gần tết khiến các bạn học cũng nôn nao, gặp nhau hỏi han giao lưu đủ kiểu, ai ai cũng ăn vận rất tươi tắn, làm tóc mới nhìn rất trẻ trung năng động.
Trần Tuyết Nhi loay hoay trong phòng thay đồ tới tận 8 giờ 30 vẫn chưa thấy bước ra, đến khi bước ra lại vận y chang chiếc váy hồng ban sáng.
Cao Thanh Nhi tiến đến hỏi: "Sao cậu không thay trang phục đi, tiết mục của bọn mình cũng gần tới rồi đó."
Cô chớp chớp mắt nhìn Cao Thanh Nhi, nói: "Trang phục của mình không thấy đâu nữa, chỉ còn có đôi giày trong đó thôi.", cô nói xong giơ cao đôi hài lên cho Cao Thanh Nhi xem.
Lê Cẩm Tiên cũng giật mình: "Gì ngộ vậy, ban nãy bọn mình vào thay vẫn còn đồ của cậu mà."
Cô lắc đầu nói: "Không biết có ai lấy nhầm không mà mình tìm quanh phòng rồi vẫn không thấy đâu hết."
Hồ Anh Thư đi vào trong trước tìm kiếm, 2 người kia cũng đi vào theo, sau đó là Trần Tuyết Nhi.
"Không có ở đây.", Hồ Anh Thư lục tìm quanh sào đồ vẫn không thấy.
"Bên đây cũng không.", Cao Thanh Nhi tìm quanh đống đồ của các lớp khác.
"Ở đây cũng không thấy.", Lê Cẩm Tiên đi tới bàn giáo viên mở hết các ngăn ra lục lọi.
Trần Tuyết Nhi đứng giữa phòng nói: "Mình tìm kỹ lắm rồi, không có."
"Rồi sao giờ?", Hồ Anh Thư nhìn những người còn lại.
"Mình mặc chiếc váy này múa được không?", Trần Tuyết Nhi chỉ vào chiếc váy đang mặc trên người.
Cả 3 cô gái đều gật đầu: "Được."
"Xem như cho cậu làm nhân vật chính lần nữa.", Cao Thanh Nhi cười tươi.
"Xoay thế này đẹp lắm đúng không?", Trần Tuyết Nhi hí hửng xoay váy của mình, hôm nay cô mặc một chiếc váy hồng đào ôm sát eo tay xoè rất đơn giản nhưng không kém phần quyến rũ lẫn sang trọng, tay cầm theo một chiếc ví ngọc trai nhỏ gọn rất xinh xắn, chân mang thêm một đôi giày cao gót để vừa vặn đi với Huỳnh Công Nam.
(Ảnh minh hoạ chiếc váy, nhưng váy của Trần Tuyết Nhi dài ngang gối.)
Lê Cẩm Tiên cười tươi nhìn ngắm: "Đúng là xinh đẹp nha, càng trổ mã cậu càng đẹp ra, hôm nay trang điểm chút chút làm mình tưởng là hotgirl nào mới nổi của trường đó chứ."
"Các cậu gặp mấy người kia chưa?", Hồ Anh Thư lên tiếng hỏi.
"Gặp ai?", Trần Tuyết Nhi đang cười bỗng ngơ ngác.
Lê Cẩm Tiên kí nhẹ vào đầu cô, nói: "Nửa kia của cuộc đời cậu chứ ai, đừng nói qua một đêm không gặp mà cậu quên Công Nam luôn rồi nha."
Trần Tuyết Nhi lắc đầu: "Đâu có.", sau đó cười hì hì đi theo bọn họ.
Đương nhiên là cô đã gặp anh rồi, bởi ngày nào anh không hì hục chạy qua chở cô đi học rồi chở về, mưa hay nắng, sáng hay tối, học chính thức hay học thêm, phụ đạo, ngoài giờ, thể dục,... Mặc kệ thời tiết lẫn thời gian anh đều đúng giờ có mặt để đưa đón.
Sáng nay anh còn đặt biệt qua sớm để tặng cô thỏi son kem màu đỏ cam mới nhất thị trường với cả một cây kẹp tóc vàng hình bông tuyết rất đáng yêu, sau đó còn nói: "Càng nhìn càng thấy em xinh đẹp, những món đồ này anh lại thấy chúng không xứng với em chút nào.", nói xong anh suýt chút nữa là ném hết đi.
Cô phải với tay theo chụp lại rồi giấu vào trong ví, lườm yêu anh rồi nói: "Anh quyết định tặng em rồi mà giờ muốn bỏ đi hả? Hỏi ý em chưa?"
Anh lại còn nói: "Hôm nay anh ngồi ở dưới cổ vũ em, anh đem theo cả máy quay phim mini, sau này quay thêm vài tư liệu nữa thì có thể làm thành một bộ phim ngắn kỷ niệm về gia đình nhỏ của chúng ta.", những lời anh nói làm cô xoắn xuýt cả buổi.
Cao Thanh Nhi vỗ vai cô, giọng hơi lớn: "Tuyết Nhi, cậu nghĩ gì mà cười tủm tỉm hoài vậy?"
"Hả? Có gì đâu, các cậu muốn đi tìm mấy anh ấy trước hay tập trung ra sân khấu múa xong rồi tìm?", Trần Tuyết Nhi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, hỏi ngược lại.
Lê Cẩm Tiên lên tiếng: "Đương nhiên phải đi tìm trước rồi, phải dặn anh ấy quay lại giúp mình để còn lưu làm kỷ niệm nữa chứ."
Cả nhóm ríu rít cười tít mắt đi ra tìm các anh, giao hết tư trang như túi xách hay những vật dụng rời rạc bên ngoài cần người giữ hộ.
Phạm Trí Viễn ngắm nhìn Cao Thanh Nhi mãi không thấy chán, nhìn cô lúc mặc áo dài hay váy áo bình thường đã xinh đẹp rồi nay lại còn mặc váy yếm hở vai hở lưng nhìn rất quyến rũ, anh nhìn đến mê mẫn không lối về, nhẹ giọng bên tai cô: "Hôm nay em xinh lắm, nhưng anh muốn giấu em đi thôi, nhiều người nhìn quá rồi."
Cao Thanh Nhi mỉm cười duyên dáng nhìn người con trai đối diện, anh cũng đẹp đến độ khiến bao nhiêu cô gái tự ngã vào lòng chứ chẳng thua kém gì ai, hôm nay lại vuốt tóc cao lên nhìn rất trưởng thành cùng thu hút, cô nhẹ giọng đáp: "Anh cũng có thua gì em đâu, hôm nay mặc áo sơmi lụa tôn dáng còn vuốt tóc lên làm biết bao nhiêu nữ sinh xĩu lên xĩu xuống rồi kìa anh thấy không?
Phạm Trí Viễn cười nựng nhẹ khuôn mặt cô gái dễ thương của mình, gật đầu nói: "Anh đẹp chỉ để em ngắm, em đẹp cũng chỉ nên để anh thưởng thức thôi."
Cao Thanh Nhi cười đáp lại, không nói thêm gì.
Trần Tuyết Nhi bên này đưa hết đồ cần đưa cho Huỳnh Công Nam thì loay hoay tìm chỗ ngồi xuống.
Anh thấy cô nhìn tới nhìn lui thì hỏi: "Em tìm gì hả?"
Cô lắc đầu: "Em đang kiếm chỗ sạch sạch ngồi để thay giày ra.", cô phải thay đôi hài chuyên dùng cho múa để dễ làm động tác nhón chân hay xoay người.
Anh khuỵ một gối xuống, hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, áo thun trắng cùng quần jogger trắng nên khi quỳ gối cũng rất dễ dàng, vừa đưa tay nắm chân cô anh vừa nói: "Vịnh vào vai anh kẻo ngã.", sau đó thay đôi giày cao gót sang đôi hài bệt giúp cô, tay sẵn tiện cầm luôn đôi hài để vào túi đồ của Hạ Đồng đang cầm.
Lúc ướm chân vào cô thấy có gì đó cộm cộm nhưng không để ý lắm.
Người dẫn chương trình giới thiệu phần múa của lớp cô, lúc cả nhóm bước lên sân khấu ở dưới bỗng vang lên một tràng pháo tay cực lớn còn cả tiếng hò hét inh ỏi.
Nhạc bật lên bài múa Người ơi người ở đừng về (Sáng tác: DTAP) + Bèo dạt mây trôi (chưa rõ).
Ban đầu cả nhóm múa rất hào hứng, ba cô gái mặc váy yếm múa dân gian màu hồng có thêu hoa, đầu đội mấn hồng đính ngọc trai rất đáng yêu, Trần Tuyết Nhi mặc chiếc váy rất hợp với đội hình này, chỉ có điều váy cô có hơi ngắn hơn họ một xíu.
Cả 4 cô gái đều múa rất đẹp, duy có Trần Tuyết Nhi và Cao Thanh Nhi đã từng học múa nên dẻo và điêu luyện hơn 2 người kia, phía dưới là những tràng hò hét đinh tai nhức óc, cứ mỗi lần các cô uốn dẻo là hét lên, cứ mỗi lần xoay người gợi cảm lại la lên lấn át cả tiếng nhạc.
Đang múa đến giữa đoạn, sắc mặt Trần Tuyết Nhi bỗng tái mét có chút mất tự nhiên, chân run tay cũng run mồ hôi ướt đẫm.
Đến đoạn cả 4 người cùng tụ lại để xoè váy thì Cao Thanh Nhi nhỏ giọng quan tâm hỏi: "Tuyết Nhi cậu có sao không? Mặt trắng bệch rồi kìa."
Trần Tuyết Nhi khẽ đáp: "Chân mình như bị cái gì đó cắt, đau quá chịu không nổi."
Hồ Anh Thư giật mình nhìn xuống đôi hài cô đang mang: "Giày cậu toàn là máu kìa."
3 cô gái kia cũng nhìn xuống, Trần Tuyết Nhi nhìn xuống chân mình mà bủn rủn, cố gắng đứng dậy nhưng không còn sức đành ngồi bệt xuống sân khấu.
Huỳnh Công Nam ngồi khá gần sân khấu, nhìn thấy có điểm lạ nên tiến đến dưới sân khấu chỗ cô ngồi, hỏi: "Em sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao?"
Mắt cô ươn ướt chỉ vào đôi hài của mình.
Anh vừa nhìn thấy đôi hài đẫm máu của cô thì quăng máy quay lẫn túi xách cho Phạm Trí Viễn đang đi phía sau, bật nhảy mạnh lên sân khấu bế ngang cô đi xuống, 3 cô gái kia cũng chạy theo, bài múa đột ngột ngừng lại.