Trả Lại Thanh Xuân

Chương 28: Liều thuốc chạm vào trái tim anh




"Cậu là....?" Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Huỳnh Công Nam giật mình xoay lại nhìn người vừa bước vào bếp.

Một cô gái với mái tóc dài uốn xoăn, gương mặt rất giống Trần Tuyết Nhi nhưng người này có nét sắc sảo trưởng thành hơn nhiều, đôi mắt to long lanh rất thu hút, đôi môi mỏng cùng sóng mũi cao, thân hình lại đầy đặn quyến rũ.

"Cậu là con trai của cô Lệ Thu à?" Cô gái dò hỏi.

Huỳnh Công Nam gật đầu: "Em chào chị, em tên là Huỳnh Công Nam, chị cứ gọi em là Công Nam là được."

Cô gái cười gật đầu: "À... Chị là Trần Thanh Thảo, chị hai của Tuyết Nhi, cứ gọi chị là chị Thảo là được.", ngừng một lúc lại nói: "Sao em lại ở đây một mình, Tuyết Nhi bỏ đi đâu rồi?"

"Cô ấy vừa mới vào phòng rồi.", anh chỉ hướng phòng mà Trần Tuyết Nhi vừa chạy đi.

"À.. Vậy để chị đi tìm nó, em cứ thoải mái, lát nữa chị dẫn nó ra ngay.", Trần Thanh Thảo cười tươi bước đi về phòng của Trần Tuyết Nhi.

Huỳnh Công Nam quay về công việc còn dang dở của mình, gật gật đầu thì thầm: "Đúng là giống nhau."

Chủ nhật hàng tuần Trần Thanh Thảo sẽ về thăm nhà một lần, thật may lần này lại được hưởng ké một bữa tiệc.

Bước vào phòng Trần Tuyết Nhi thấy cô đang chăm chú đánh mascara thì sấn tới kéo ghế ngồi xuống nhìn trân trân: "Khai mau, mới vừa làm gì mà giờ vào phòng trang điểm lại?"

"Làm gì đâu? Em cắt hành tây chảy nước mắt nên phải vẽ lại, có gì không được hã?", cô buông cây mascara nhìn chị hai mình.

"Em lo vẽ vẽ tô tô rồi bỏ con người ta ngoài kia làm một mình, người ta sang chơi mà gia đình mình xem như đang kén rể thiệt sao?"

Được Trần Thanh Thảo nhắc nhở, cô mới sực nhớ Huỳnh Công Nam còn đang ở ngoài bếp, nhanh chân bước đi còn ngoái người lại nói vọng vào: "Chị cũng ra giúp chút đi, hôm nay có món ngon đó, không làm tiếp là không cho ăn."

Không bao lâu sau Huỳnh Công Trạch đến, tất cả cùng nhau dọn bàn ăn ra đình sau nhà.

Huỳnh Công Nam đảm đương trọng trách nướng đồ ăn.

Trương Lệ Thu chuần bị lẩu.

Nguyễn Thanh Nhã nêm nếm nồi cari của mình.

Những con người rảnh rỗi như hai chị em Trần Tuyết Nhi thì chuẩn bị chén đũa, sắp rau ra dĩa.

Hai người đàn ông trụ cột gia đình kia cứ gặp nhau lại thảo luận đủ mọi chủ đề.

Ông bà nội của Trần Tuyết Nhi cũng đi ra để góp vui, ông cụ ngồi trên xe lăn, thấy bọn trẻ vui vẻ xum vầy khiến tâm tình ông phấn chấn hẳn lên.

Sau bữa ăn, người lớn cùng nhau ngồi ở đình hóng mát bàn chuyện đại sự. Trần Thanh Thảo phụ trách dọn dẹp, Trần Tuyết Nhi vào bếp rửa chén bát cùng Huỳnh Công Nam.

Hôm nay Trần Tuyết Nhi đặt biệt dính người, hễ Huỳnh Công Nam ngồi ở bàn ăn thì cô sẽ không cách bàn ăn quá một mét, anh ngồi ở sofa thì cô cũng sẽ ngồi gần đó mở tivi lên xem, anh vào bếp rửa chén thì cô cũng chạy theo giành lấy.

"Để em làm cho, anh là khách mà em cứ tưởng anh là chủ nhà, việc gì anh cũng đảm đương.", cô đẩy nhẹ anh ra.

"Cũng có thể nghĩ như thế.", Huỳnh Công Nam cười nhìn Trần Tuyết Nhi, đưa bao tay cho cô đeo vào.

"Mới đó mà đã trôi qua nửa ngày rồi, nhanh thật.", cô chăm chú rửa chén, miệng lẩm bẩm, ánh mắt đượm buồn.

"Không muốn rời xa anh sao?", anh nghiêng đầu nhìn cô, cô gái này không bao giờ biết giấu cảm xúc của mình đi, yêu là yêu, thích là thích, giận là giận, mọi biểu hiện đều thể hiện rõ lên gương mặt, nếu không nắm bắt được thì anh đúng là không có quyền nói yêu cô.

Cô nhìn anh, khoé miệng kéo lên một nụ cười, nói như thật như đùa: "Anh biết đọc tâm tư người khác hã?"

"Người khác thì anh không thể, chỉ riêng mỗi mình em.", trình độ thả thính của Huỳnh Công Nam đã tiến lên một trình độ mới, tấn công mọi lúc mọi nơi trên tất cả tình huống, câu nào nói ra cũng khiến Trần Tuyết Nhi mềm nhũn tay chân.

Không phủ nhận cũng không né tránh, cô cười nhẹ rồi nói: "Ờ, em không muốn xa anh thiệt, mỗi lúc không có anh thời gian cứ ngừng trôi, thật lâu mới hết một đêm, thật lâu thật lâu em mới được gặp anh, nhiều lúc nhớ anh da diết muốn chạy tới tìm anh hay muốn nghe giọng anh thôi mà cũng không được."

Nghe tâm tư của cô gái nhỏ trước mặt, anh chợt thấy ấm áp tột độ, cứ ngỡ bản thân trở về đoạn thời gian chưa xảy ra biến cố kia, cô cũng yêu anh và ở bên anh thế này, cô cũng nói nhớ anh không muốn rời xa anh như vậy, cô cũng bám dính anh suốt ngày rồi luyên thuyên đủ chuyện.

Anh đưa tay vuốt tóc cô, nhẹ giọng nói: "Anh cũng vậy."

"Anh dùng gì mà thơm vậy? Em thắc mắc lâu lắm rồi mà bây giờ mới nhớ hỏi anh.", bỗng nhiên ngửi được mùi hương quen thuộc từ anh, cô lại nhớ đến vấn đề bản thân thắc mắc bấy lâu nay.

"Một ít nước hoa với xịt khử mùi thôi, không có gì đặt biệt.", anh trả lời qua loa.

"Vậy sao? Mùi rất đặc trưng đó.", cô nghi hoặc nhìn anh.

"Sao em biết là đặc trưng?", anh đáp lại ánh mắt kia, hỏi ngược lại chờ đợi.

Cô quay lại việc rửa chén, chỉ thốt lên đúng một câu: "Vì nhờ nó em mới nhận ra anh."

Anh bật cười thành tiếng, lấy chén cô đã rửa sạch úp lên kệ, nhìn cô hỏi: "Nói vậy nếu ai có mùi hương giống như anh thì em sẽ xem người đó là định mệnh của em?"

Cô lắc đầu ngoày ngoạy: "Không phải, chính là trực giác, là giác quan thứ sáu của phụ nữ, anh không hiểu đâu.", cô dùng câu mà bạn thân đã từng mắng mình nói ra thật trơn tru.

"Vậy giác quan thứ sáu của em có cảm nhận được điều gì quen thuộc từ anh nữa không?"

Cô chớp mắt nhìn anh, hỏi ngược lại: "Chúng ta từng hôn nhau rất nhiều đúng không?"

Anh gật gật đầu.

"Vậy đúng rồi, lúc trước em hay mơ thấy được hôn một người, có mùi hương giống anh, cảm giác hôn cũng rất giống khi hôn anh, lại còn rất chân thật nữa. Nhưng mà... từ khi dọn về nhà thì em không còn mơ nữa.. tiếc ghê luôn."

Đang tiếc nuối thì Trần Tuyết Nhi nhớ đến một chuyện khiến cô tức tốc xoay qua liếc xéo anh: "Đó là lí do tại sao hôm đó em kéo anh vào hôn đến long trời lở đất, anh còn khóc làm em đau lòng suốt một quãng thời gian, anh nói xem hôn em làm anh ấm ức lắm sao mà lại khóc?"

Anh bày ra bộ mặt oan ức nhìn cô: "Không có, hôm đó là do anh nhớ đến vài chuyện nên nhất thời xúc động, không phải vì bị em hôn mà khóc."

"Vậy sao không nói sớm chứ? Làm em buồn rầu suốt, đám bạn em nói anh thích em nhưng lập tức bị em bác bỏ vì nghĩ tới chuyện tối đó.", cảm thấy nói bao nhiêu đó vẫn chưa đủ, cô tiếp tục càu nhàu, lải nhải: "Anh cũng tệ thật, thích em thì nói là thích đi, cần gì mà giấu giấu giếm giếm rồi làm em suy nghĩ đủ mọi vấn đề. Anh có biết do anh quá ưu tú nên khi nghĩ tới việc anh thích em là em liền nghĩ mình trèo cao, nghĩ anh chỉ đang chơi đùa với em thôi, làm sao anh thích em được."

"Đối với anh, tất cả mọi thứ tồn tại trên vũ trụ này đều không sánh bằng em, nên sau này không cho phép em nghĩ mình không tốt hay đem bản thân ra so sánh với một ai nữa, chúng không xứng được đặt chung với em.", sợ câu nói chưa đủ uy hiếp, anh còn bổ sung thêm: "Nói một lần phạt một lần."

Cô bỗng nhớ đến một câu nói thế này "ở giữa thế giới bạn chỉ là một người, nhưng đối với một người bạn là cả thế giới."

Trần Tuyết Nhi chăm chú nhìn anh, người đàn ông hoàn hảo đến không thể hoàn mỹ hơn, cô vẫn luôn không hiểu, có phải bản thân đã tu rất nhiều kiếp nên đời này mới gặp được anh hay không?

Buổi tối trong phòng, Trần Thanh Thảo leo lên giường thì thầm: "Hai đứa tiến đến đâu rồi?"

Trần Tuyết Nhi giã lã: "Đến đâu là đến đâu? Chị hỏi gì em không hiểu?"

"Đừng nghĩ là sẽ qua mắt được chị, em cứ bám người ta như sam, còn cậu kia thì cứ chăm sóc cho em không rời bước, không phải riêng chị mà bất kì ai cũng có thể nhìn ra đó hé." Trần Thanh Thảo nheo mắt nguy hiểm nhìn nhỏ em đang tránh né, gương mắt lại đang nén nụ cười.

"Lộ liễu lắm hã?", cô nghiêng mặt sang nhìn chị mình.

"Không, không hề lộ liễu một chút nào, chỉ là lộ thiên thôi.", Trần Thanh Thảo đáp lời rất nhanh.

Cô tươi cười nói: "Vậy chị nói em nghe trước đi, chuyện chị với anh học năm tư ở trường đại học là sao? Rồi em kể chị nghe chuyện của em."

Trần Thanh Thảo nhéo mũi cô: "Không cần em kể chị cũng tự hiểu, ra điều kiện với chị hã? Nằm mơ đi.", nói rồi còn thè lưỡi ra nhái lại.

"Chị hai, kể em nghe đi mà, em tò mò lắm.", cô câu tay chị mình, đầu nhụi nhụi vào vai nũng nịu: "Bữa nay chị không kể chắc em ngủ không được luôn, kể một chút xíu cũng được nữa, chút xíu thôi."

Trần Thanh Thảo nhìn cô hồi lâu, sau đó thở dài: "Một chút xíu thôi đúng không?".

Cô gật đầu: "Chút chút thôi cũng được."

"Anh ấy học năm tư khoa tài chính ngân hàng, chị vô tình gặp anh ấy trong buổi chào đón tân sinh viên của trường, anh ấy nằm trong nhóm tình nguyện viên hướng dẫn sinh viên mới vào nộp hồ sơ nhập học với đóng học phí."

Cô đang chăm chú lắng nghe, sau hồi lâu vẫn không thấy cậu chuyện tiếp tục nên nhìn sang chị mình: "Rồi sao nữa?"

"Còn sao nữa? Em đòi một chút thì chị kể cho nghe một chút.", Trần Thanh Thảo trả lời vẻ đương nhiên.

"Rồi anh đó tên gì? Nhà ở đâu? Xấu hay đẹp? Mập hay ốm? Gia cảnh thế nào? Yêu chị nhiều không? Sao chị không kể hết ra luôn.", không phải như khổng như không mà Huỳnh Công Nam lại hỏi Trần Tuyết Nhi có phải não cô là tổng hợp của cuốn sách 1001 câu hỏi không? Mọi thứ đều có nguyên do.

"Em biết nhiều vậy làm gì? Em lo chuyện của em với cậu con trai mang số mệnh đào hoa của em kìa, chị thấy với gương mặt sát gái đó thì không dưới năm mươi cô gái phải ăn không ngon ngủ không yên tìm mọi cách theo đuổi đâu.", Trần Thanh Thảo cảm thán nhìn cô em gái của mình, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ khoảng bảy tám điểm gì thôi, vậy mà cũng có mị lực khiến con nhà người ta phải lết thân xác sang đây để hầu hạ nữa cơ. Âm thầm gật đầu rồi lại nói: "Em có bỏ thuốc gì cậu ấy không?"

"Thuốc? Thuốc gì?", cô giật mình hỏi.

"Liều thuốc chạm vào trái tim anh." Trần Thanh Thảo nhìn cô chăm chú.

"Là thuốc gì? Chưa từng nghe nói.", cô lắc đầu.

Trần Thanh Thảo cười "haha" rất to, cười đến ôm bụng.

Lúc này Trần Tuyết Nhi mới sực nhớ ra, đánh mạnh vào tay chị mình: "Chị quá đáng, vậy mà cũng nghĩ ra được, sao lại cảm thấy là em bỏ thuốc anh ấy mà không phải là anh ấy đã chuốc thuốc em chứ? Chị xem thường em gái mình quá rồi đó."

"Cậu ấy theo đuổi em thật sao? Kể chị nghe."

"Không kể, cho chị tò mò chết luôn." Trần Tuyết Nhi cũng bắt chước thè lưỡi ra nhái lại chị mình.

Hai chị em ngủ chung phòng từ nhỏ, bởi vì Trần Thanh Thảo phải đi học xa nên thường ngày chỉ có mỗi mình Trần Tuyết Nhi ngủ. Xa vắng nhau hơi lâu nên hôm nay hai chị em đùa giỡn với nhau tới tận nửa đêm mới im lặng chìm vào giấc mộng.

Ngày chủ nhật của mọi người kết thúc, ngày 'lễ tình nhân' của riêng hai người cũng đã trôi qua.