Tâm tình xao xuyến như các cô gái tuổi đôi mươi mới biết yêu, nằm trên giường lăn tới lộn lui đến nửa đêm vẫn không dằn được xúc động trong lòng.
Trần Tuyết Nhi tủm tỉm nhìn bầu trời đêm nhớ lại chuyện xảy ra tối nay: "Thật nhớ anh ấy quá, ước gì đêm nay trôi nhanh hơn.", sau một hồi lăn lộn lại nhìn lên trần nhà lấy chăn che nửa mặt cười híp mắt: "Anh ấy thích mình... Hihihi..."
Đến khi bản thân mê mệt chìm vào giấc mộng đẹp thì đã là ba giờ sáng.
Huỳnh Công Nam không được đãi ngộ như Trần Tuyết Nhi, vừa về tới nhà thì đã gần mười giờ.
Trương Lệ Thu cùng Huỳnh Công Trạch đang ngồi ở phòng khách chờ anh về, vừa bước vào cửa thì mẹ anh đã cười tươi chào đón: "Con về tới rồi hã, ngày mai chúng ta sang nhà Tuyết Nhi tổ chức họp mặt, con xem mẹ đã chuẩn bị rất nhiều quà nè, ngày mai con nhớ thức sớm để đi cùng mẹ sang đó nha, mẹ nhớ Tuyết Nhi lắm rồi."
Huỳnh Công Trạch cũng xoay sang nói: "Ngày mai con đi với mẹ trước đi, ba có việc đột xuất phải giải quyết nên sẽ tới sau."
"Ba an tâm giao con cho mẹ chở đi sao? Con là con trai độc nhất của gia đình này đó.", Huỳnh Công Nam ánh mắt loé lên nét tinh quái cùng nghi ngờ nhìn mẹ mình.
Trương Lệ Thu nhón chân nghiêng người tới cốc đầu anh: "Con nói gì vậy hã? Mẹ có bằng lái đã năm năm rồi, sao con dám không tin tưởng mẹ mình?"
Anh cười rộ lên rồi nói: "Con có thể tin bất cứ việc gì mẹ nói mẹ làm, chỉ riêng có việc này là con không thể tin được. Mẹ nói có bằng năm năm nhưng con có bao giờ thấy mẹ chạy xe đâu, người ta lấy thực tiễn áp dụng cho lý thuyết thì mới thông thạo, còn mẹ thì ngược lại hoàn toàn. Bảo sao con tin mẹ được.", khuỷu tay chống lên đầu gối, bàn tay nâng mặt ngồi nghiêng ra phía trước nhìn mẹ mình chờ câu trả lời.
"Sao dạo này con hay nó lý với mẹ vậy? Mới tí tuổi đầu mà đã muốn lên mặt dạy đời mẹ rồi sao? Mẹ nói cho con biết, mẹ đẻ được con thì chuyện gì mẹ nói đều đúng cả, con không được cãi lại mẹ. Biết chưa?", Trương Lệ Thu lại lấy sự vĩ đại của một người mẹ ra để đàn áp đối thủ, kể cả chồng bà ngồi kế bên cũng phải lấy chân đá Huỳnh Công Nam một cái như ra hiệu cho anh im đi.
Anh tươi cười đứng dậy: "Vậy thì mai con đi với mẹ, giờ con lên phòng tắm rồi ngủ đây, mẹ với ba cũng ngủ sớm đi.", nói xong sải bước chân về phòng.
Bước lên cầu thang, đi tới cửa chưa kịp vặn tay cầm bước vào thì anh bất chợt xoay người lại nhìn căn phòng đang khép kín đối diện, khẽ cười thì thầm: "Mai gặp, em ngủ ngon.".
Nếu bên kia Trần Tuyết Nhi đang nhìn ra bầu trời cười khúc khích thì Huỳnh Công Nam bên đây đang đứng ở ban công nơi cô từng đứng ngắm cảnh, nhìn về phía bầu trời đêm hít thở thật sâu: "Anh nhớ em.", mới vừa gặp nhau nhưng khi xoay người bước đi đã thấy nhớ, mới vừa ôm hôn thì ngoảnh mặt lại đã thấy như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tình yêu luôn làm con người ta chưa bao giờ biết đủ, dù người mình yêu có kề sát bên hàng đêm vẫn luôn muốn hoà tan cô ấy vào lòng, hoà làm một thể sống chết không rời.
U mê không lối thoát là gì? Chỉ có anh mới có thể hiểu.
Ở đâu đó Huỳnh Công Nam từng nghe có người nói "Tình yêu đẹp nhất không phải khi cả hai cùng có tất cả rồi đến với nhau mà chính là tình yêu thuở cả hai chưa có gì trong tay, bởi nó đơn sơ mộc mạc không vướng nhiễm chút lợi danh."
Cũng chính là nói tình cảm ở tuổi thanh xuân là đẹp nhất bởi vì đó là sự rung động đầu đời của mỗi người, là đoạn tình cảm đơn giản nhất trên cuộc đời này, bản thân chỉ biết yêu và được yêu. Càng lớn suy nghĩ và cảm nhận về tình yêu lại càng thay đổi làm biến chất vẻ đẹp thuần khiết nhất của con người, họ luôn đòi hỏi bản thân được nhận nhiều hơn việc được yêu đó chính là vật chất kèm theo.
Sáng hôm sau Huỳnh Công Nam dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ xong xuống nhà ăn sáng chỉ vừa mới bảy giờ.
Trương Lệ Thu thức dậy chuẩn bị xong còn sớm hơn cả anh, hối thúc đến mức anh không kịp ăn hết bữa sáng của mình.
"Con nhanh lên đi, chúng ta phải ghé qua chợ mua thêm thịt với hải sản tươi sống nữa, con cứ lề mề.", Trương Lệ Thu đứng ngoài cửa bếp nói vọng vào, cứ cách một phút lại vào hối thúc, cách năm phút lại vào cằn nhằn.
Anh cười khổ: "Mẹ à, mẹ cứ chạy tới đảo lui hối thúc suốt làm con hoa mắt hết lên rồi. Mới bảy giờ sáng, nhà người ta ăn sáng rồi chưa cũng không biết, mẹ đã đem đồ sang chuẩn bị ăn tiệc rồi."
"Con ăn nhanh đi, tới sớm vẫn hơn tới muộn, sang đó phụ anh chị Trần làm việc lặt vặt nữa, con định đi sang ăn rồi về à?", Trương Lệ Thu tiến vào phòng bếp rót một ly nước uống thấm giọng rồi lại tiếp tục: "Con cứ nói con dâu tương lai, con dâu tương lai mà cả một tuần nay cũng không thấy dẫn con bé về đây chơi một lần, con làm mẹ thất vọng quá nên mẹ phải tự thân vận động thôi."
"Mẹ à...", anh ngừng tay, đặt gọn muỗng nĩa xuống nhìn sang mẹ mình, nói: "Tụi con chỉ mới mười tám thôi, chưa đủ tuổi kết hôn nữa mà mẹ gấp gáp gì chứ.", miệng thì nói không gấp nhưng trong tim lẫn trong trí não đều gấp đến muốn nhảy sang nhà người ta đem người về.
Trương Lệ Thu xụ mặt: "Biết vậy lúc đó mẹ với ba con đi chỉnh lại năm sinh cho rồi, cũng trách ba con làm sao mà để nhầm lẫn tới hai năm, nếu không thì năm nay con cũng 20, đủ tuổi lấy vợ rồi."
"Nếu con hai mươi thì làm sao gặp em ấy mà lấy về cho mẹ.", anh cười lắc đầu.
Trương Lệ Thu lại nhớ tới chính sự: "Con tranh thủ đi, cứ dây dưa hoài."
Huỳnh Công Nam đành bỏ dở bữa sáng của mình đi theo mẹ mình ra xe: "Mẹ không dẫn dì Hoa theo à?"
"Không, hôm nay là họp mặt gia đình nên mẹ muốn chúng ta tự tay làm.", Trương Lệ Thu nháy mắt với Huỳnh Công Nam.
Lên xe.
"Mẹ đừng quan tâm tới con, chú ý phía trước đi." Huỳnh Công Nam nhìn mẹ mình đang loay hoay điều khiển xe, khẽ nhắc nhở thêm: "Con là cháu đích tôn của nhà họ Huỳnh."
Trương Lệ Thu đang lái xe nhưng vẫn dành vài giây lườm sang con trai mình: "Dù con không nói thì trong tiềm thức mẹ vẫn biết con là con của mẹ, cháu nội duy nhất của nhà họ Huỳnh này."
Nhà Trần Tuyết Nhi.
Lúc cô thức dậy đã gần tám giờ, giật mình nhảy xuống giường mở cửa chạy ra hỏi mẹ mình: "Mẹ ơi, cô chú Huỳnh qua tới chưa mẹ."
"Chưa, chắc đang đi chợ, lúc tối nhà bên đó có gọi điện nói là sẽ đi chợ mua thịt, hải sản với rau củ sang đây, bảo nhà mình chờ họ tới rồi cùng chuẩn bị.", Nguyễn Thanh Nhã đang bận bịu dọn dẹp nhà bếp, chuẩn bị sẵn chén dĩa cùng vật dụng để tổ chức tiệc.
Trả lời xong dường như nhớ tới điều gì đó lại xoay ngang nhìn cô, nói: "Sao hôm nay con dậy trễ vậy, thay đồ rồi ra ăn sáng đi, chút nữa anh chị Huỳnh qua thì ra phụ giúp nữa."
"Dạ, con biết rồi.", cô chạy thật nhanh về phòng vệ sinh cá nhân, chọn một chiếc đầm sơmi màu nâu thật dễ thương, có nơ ở giữa cổ áo, phần eo có một đai thắt lưng màu đen.
Cột tóc thật cao, cài lên một chiếc nơ màu nâu xinh xinh, trang điểm nhẹ nhàng cho bản thân một chút rồi tung tăng bước ra, chân vừa bước tới cửa lại chạy ngược vào lục tìm chai dầu thơm xịt xịt toàn thân một chốc mới thật sự đi ra khỏi phòng.
Vừa đặt mông ngồi xuống thì Nguyễn Thanh Nhã đứng kế bên đã hắc xì liên tục, cố gắng nén sự nhột ngứa nơi cánh mũi, bà xoay ngang hỏi: "Con xịt cái gì mà mùi nồng quá vậy? Mẹ ngửi mà muốn dị ứng luôn."
"Nồng lắm hả mẹ?"
Trương Lệ Thu gật đầu trả lời con gái mình: "Con mà ở đây một chút nữa thì mẹ sẽ phải đi tìm thuốc uống cho hết nhức đầu với sổ mũi luôn đó."
Cô đứng dậy bưng dĩa thức ăn của mình ra cửa sổ, mở cửa cho gió luồng vào bay bớt mùi dầu thơm trên người cô, ngồi ăn còn lẩm bẩm: "Nồng lắm sao? Sao mình không ngửi được, dễ chịu lắm mà.", miệng vừa ăn, mắt vừa nhìn ra đường lớn, nhìn hết chiếc xe này đến chiếc xe nọ chạy qua nhưng vẫn chưa thấy chiếc xe cần tìm đâu, nhìn đến mức hoa mắt chóng mặt cuối cùng cũng tìm thấy chiếc xe màu đỏ quen thuộc chạy tới.
Cô lúng túng đến mức rối loạn hết lên, miệng còn đang nhai trứng chiên chưa kịp nát ra đã nuốt xuống suýt chút sặc vì nghẹn, bật dậy chạy thẳng vào bếp dẹp dĩa muỗng, nói với mẹ mình: "Tới rồi mẹ ơi.", rồi chạy thẳng ra cửa chào đón.
Trương Lệ Thu đỗ xe ở ngoài sân, Trần Tuyết Nhi vội chạy ra xách tiếp thì bà vội ngăn lại: "Con cứ để đó Công Nam làm là được rồi, vào trong nói chuyện với cô một chút đi, cô nhớ con quá.", bà vô tư dắt tay Trần Tuyết Nhi vào nhà, bỏ mặc con trai mình tay xách nách mang vẫn không thể ôm hết, phải đi tới chập thứ ba mới đem hết đồ vào nhà.
Trần Tuyết Nhi bên này ngồi tiếp chuyện, mắt cứ liếc về phía Huỳnh Công Nam, người thì lóng ngóng muốn chạy ra phụ giúp, gặp được anh con tim đã xao xuyến muốn nhào vào ôm hôn tâm sự thoả thích.
Vậy mà bây giờ lại bắt cô ngồi đây nhìn anh hết cầm rồi lại ôm, đi ra đi vào tới mức mồ hôi nhễ nhại thì xót xa không thôi.
Hôm nay anh mặc áo sơmi màu nâu chỉ có một nút cài ở cổ, quần tây đen, chân mang thêm đôi giày thể thao màu trắng pha chút nâu, tay áo xoắn lên ngang khuỷ tay lộ ra cánh tay trắng khoẻ khoắn cùng chiếc đồng hồ da màu đen mặt kính chói loá, đồng hồ sáng cũng như anh, sáng tới tận tâm hồn của cô.
Nguyễn Thanh Nhã thấy Huỳnh Công Nam vất vả thì cũng mở cửa thiên đường cho con gái mình: "Con sang đó phụ Công Nam chút đi, để mẹ ở đây tiếp chuyện được rồi."
Như thiên hạ được đặc xá, như người đi giữa sa mạc gặp được ốc đảo, Trần Tuyết Nhi đứng bật dậy cười tươi rói chạy đi, Nguyễn Thanh Nhã chỉ biết cười nhìn Trương Lệ Thu: "Chị thông cảm, con bé nó cứ năng động như vậy suốt."
"Tuyết Nhi như vậy mới đáng yêu chứ, nếu có thể tôi cũng mong con bé sang nhà tôi ở luôn thì tốt biết mấy." Trương Lệ Thu tươi cười nhìn Trần Tuyết Nhi chạy đi, sau đó bổ sung: "Công Nam nhà tôi cũng rất thích con bé, ước gì sau này chúng có thể thành một đôi thì chúng ta lại có cơ hội làm thông gia với nhau rồi.", càng nói cười càng tươi nhìn sang Nguyễn Thanh Nhã.
Nguyễn Thanh Nhã cười vui vẻ đáp lời: "Được gia đình chị thích là phúc phần của con bé rồi, nếu nó thích thì tôi cũng không ngăn cản, chỉ mong nó được yêu thương với hạnh phúc thôi, tôi cũng không dám cầu mong gì nhiều."
"Nghe được lời này của chị thì tôi yên tâm rồi, sợ chị không thích thằng bé nhà tôi hay có chuyện gì phiền lòng. Chuyện đó thì chị cứ yên tâm, tôi thương con bé như con gái ruột của mình, đảm bảo không bao giờ để ai ức hiếp, kể cả Công Nam cũng vậy.", Trương Lệ Thu vui mừng nắm tay Nguyễn Thanh Nhã, không kiềm được lòng vuốt ve.
"Chị nói vậy thì tôi an tâm lắm, nhìn thấy chị thương con bé vậy tôi cũng mong sau này nếu có gả đi nó cũng được mẹ chồng thương bằng một phần của chị thôi đã an ủi gia đình tôi rồi. Chỉ là... Không ai biết trước tương lai sẽ ra sao nữa.", Nguyễn Thanh Nhã trở tay lại, một tay đặt giữa hai bàn tay kia, tay còn lại đặt lên trên vuốt tay của Trương Lệ Thu.
Trương Lệ Thu nghe vậy vội nhón người tới: "Tôi cũng rất lo sợ tương lai, nói thật với chị là tôi đã xem Tuyết Nhi là con dâu tương lai từ lâu lắm rồi. Tôi rất thích con bé, cảm giác thân quen cùng sự đáng yêu của Tuyết Nhi làm tôi cứ cố chấp muốn gán ghép hai đứa nhỏ đến với nhau.", ngừng giây lát lại nói: "Cứ sợ sẽ vuột mất con dâu tốt này nhưng thật may hai đứa cũng có tình cảm với nhau, tôi muốn ngõ lời hỏi ý kiến gia đình chị là tốt nghiệp xong có thể cho bọn nhỏ tiến tới tìm hiểu nhau không?"
"Chuyện này, nếu hai đứa đã có ý với nhau thì tôi không ý kiến, nhưng để tôi bàn lại với chồng rồi khi nào có dịp hai nhà gặp mặt rồi trả lời chị được không?", Nguyễn Thanh Nhã cười tươi.
Trương Lệ Thu vội gật đầu: "Được, được chứ, không gấp mà, bọn trẻ còn nhỏ nên cứ từ từ mà tiến tới thôi, có lời chấp thuận của chị thì tôi đã yên tâm rồi."