Trả Lại Thanh Xuân

Chương 20: Sợ hãi




Trần Tuyết Nhi chạy thẳng ra nhà vệ sinh nữ khóc.

Cao Thanh Nhi chạy theo rơm rớm nước mắt, nhẹ giọng khuyên bảo: "Cậu bình tĩnh lại đi, từ từ rồi cũng giải quyết được mà, sao cứ tự dằn vặt bản thân mình" Ngừng lấy hơi, sau đó lại vuốt ve Trần Tuyết Nhi an ủi: "Ngoan, đừng khóc nữa, mình mắng cậu ấy thay cậu rồi, đừng buồn nữa được không?"

Cô ngẩng mặt lên: "Mình mắng là đủ rồi, các cậu mắng thêm làm gì nữa... hic hic"

Lê Cẩm Tiên cũng vừa chạy tới, thở hì hục mà nói: "Mắng cũng mắng rồi mà cậu chưa hả giận sao? Sao lại khóc nhè rồi, ở đây có bao nhiêu người đang nhìn cậu đó nha. Bình tĩnh lại đi mà."

Cô kiềm tiếng khóc nói: "Mình cũng rất muốn bình tĩnh nhưng mà cứ hễ gặp Huỳnh Công Nam là mình lại không kiểm soát được bản thân, rồi lại bất giác nghĩ đến việc anh ấy cùng Võ Mỹ Nhân..hic.. Anh ấy cùng Võ Mỹ Nhân..hic.. Mình thật sự chịu không nổi, mình không thể từ bỏ nhưng mình lại không thể không từ bỏ..hic hic.. Lý trí bảo mình phải tránh xa anh ấy nhưng không biết sao con tim cứ bảo mình không được bỏ lỡ Huỳnh Công Nam..hức hức... Mình không biết phải làm gì ngoài việc đẩy anh ấy ra xa, nhưng mà...hức... nhưng mà... sao càng đẩy thì tim mình lại càng đau..hức.. đau ở tim đây này, đau như ai xé tâm can mình vậy, các cậu không hiểu đâu..hức hức... các cậu không giống mình, chúng ta không ở cùng một thế giới"

Cao Thanh Nhi ôm cô vào lòng: "Rồi rồi, mình hiểu rồi, mình biết cậu rất buồn, mình biết bọn mình không thể cảm nhận nỗi đau của cậu được. Nhưng mà bây giờ chuyện quan trọng cậu phải làm đó chính là tìm hiểu rõ ràng sự tình và chuyện quan trọng hơn hết chính là cậu phải giữ gìn sức khoẻ và vực dậy tinh thần cho mình."

Lê Cẩm Tiên suy nghĩ nãy giờ, nghiền ngẫm lên tiếng: "Mình cứ thấy có điểm gì sai sai mà không biết sai chỗ nào.. Cậu nói là thấy Huỳnh Công Nam ôm Võ Mỹ Nhân ở sân sau nhưng tại sao hai người đó chưa từng công khai, chưa bao giờ đi cùng nhau, nếu đã đến mức đó thì cũng không cần phải tỏ ra không quen biết nhau trước mặt mọi người vậy chứ.... Cậu bình tĩnh đi, đừng khóc vậy nữa, sưng hết cả mắt rồi kia kìa."

Cô ngồi đó khóc 'hu hu', vừa cố kìm nén thì lại nhớ điều gì đó mà nước mắt lại trào ra. Cứ lặp đi lặp lại như thế 10 phút, đến khi trống vào lớp vang lên thì cả 3 người mới lủi thủi trở về lớp.

Hai người đi trước, sắc mặt u ám. Một người đi sau, mặt như 'heo con', mắt sưng húp đỏ hoe, mũi cũng đỏ sưng tấy lên, miệng thì còn đang thút thít.

Huỳnh Công Nam thấy Trần Tuyết Nhi khóc thì lòng lại đau không kể xiết, trong lòng nôn nóng muốn đi tìm cô để nói rõ ràng.

Ngày hôm đó và cả những ngày sau nữa Trần Tuyết Nhi lúc nào cũng tránh né Huỳnh Công Nam như con nợ trốn chủ nợ.

Đi tập diễn hay học thể dục - quốc phòng lúc nào cũng đi kè kè bên nhóm bạn thân của mình.

Đi học thì đi trễ về sớm, Huỳnh Công Nam vận hết tốc lực vẫn không đuổi kịp, ra chơi thì trốn đi đâu không ai tìm thấy.

Gần một tuần liên tiếp như thế, chủ nhiệm Cao Trí gọi Trần Tuyết Nhi lên văn phòng: "Tuyết Nhi, dạo này nhà em xảy ra chuyện gì sao?"

Mặt cô ngơ ngác khó hiểu: "Chuyện gì, nhà em đâu có chuyện gì, vẫn như thường mà thầy."

Chủ nhiệm Cao Trí: "Vậy sao dạo này em cứ hay đi trễ, em biết đội sao đỏ ghi tên em mấy lần rồi chưa? Trước giờ em đâu đi trễ bao giờ. Tan học thì chưa kịp chào thầy cô đã vọt thẳng ra cửa như trốn nợ, thầy cô khác đã tìm thầy bao nhiêu lần em biết không?"

Nắm góc áo dài cô cố gắng tìm lí do: "Dạ... Thật ra... Em... Chỉ là... Có chút chuyện riêng thôi thầy, sau này em sẽ chú ý không phạm lỗi nữa."

Chủ nhiệm Cao Trí nhìn cô với vẻ mặt thâm sâu, làm giáo viên chủ nhiệm bao nhiêu năm, nhìn sơ qua là biết ngay: "Em nên chăm chỉ học hành, thành tích dạo này của em đã tốt hơn trước nhiều rồi, cứ theo đà này thì kì thi tốt nghiệp Trung Học Phổ Thông sẽ không có vấn đề gì. Đừng để việc tình cảm làm ảnh hưởng đến việc học, ảnh hưởng tới tương lai sau này. Bây giờ việc học mới là quan trọng."

Cô gục đầu trả lời: "Em biết rồi.", nói xong lủi thủi về lớp.

****

"Tuyết Nhi! em làm gì vậy? Anh đang làm luận văn đó, đừng phá anh."

"Tuyết Nhi! Anh xin lỗi mà, đừng giận anh nữa được không? Không giận nữa, không khóc nữa, mình đi ăn, được không?"

"Tuyết Nhi nhà anh đúng là xinh đẹp, phải nhanh chóng rước về mới được, nếu không lại bị người khác cướp đi mất thì anh biết sống sao?"

"Sau này em cứ làm việc mà bản thân thích, mọi chuyện còn lại cứ để anh lo."

"Anh tốt sao? không đâu, nếu so với em thì anh không đáng để nhắc tới."

"Anh yêu em, em nghe rõ không... Anh nói... Tuyết Nhi, anh yêu em."

"Tuyết Nhi... Em đừng chạy, nghe anh nói... Tuyết Nhi... Nghe anh giải thích, anh không có làm gì hết, mọi chuyện là hiểu lầm, em nghe anh nói đi. Tuyết Nhi... Em đừng bỏ đi mà, Tuyết Nhi"

"Tuyết Nhi! Tuyết Nhi! em đừng đi mà, đừng bỏ anh lại mà, anh không có... Anh bị hại, em tin anh đi... Tuyết Nhi"

Trần Tuyết Nhi giật mình tỉnh dậy, không hiểu sao gần đây cô cứ hay mơ thấy một giọng nói với những lời thoại thế này, cô muốn biết đó là ai nhưng lại không thể thấy mặt.

Trong giấc mơ cô muốn hỏi xem người đối diện là ai? Nhưng cô cứ vô tình bị cuốn vào tình tiết, cuốn vào giọng nói đó. Giọng nói cưng chiều mang theo chút ấm áp mà quen thuộc dường như cô đã nghe rất nhiều, rất lâu trước đây.

Cô tự hỏi: "Trước đây mình có từng yêu đương mặn nồng với ai không? Bản thân có từng được người khác yêu thương thế này không?", sau đó tự thức tỉnh bản thân: "Sao có thể được chứ, cộng đời trước thêm luôn đời này thì mình chỉ có đúng một mối tình, giọng nói này lại không phải của Mai Thành Lợi, nhưng nghe rất giống giọng của một người...ừm... ai đây... sao vừa thấy quen quen giờ lại quên nữa rồi, có phải mình đã bỏ qua điều gì không? Cứ cảm giác bản thân quên điều gì đó quan trọng lắm."

Chớp mắt đã đến ngày biểu diễn 20 tháng 11, buổi lễ diễn ra vào buổi tối.

Hôm nay trước khi đi cô đặt biệt dặn dò ba mẹ với ông bà ở nhà vì lo cho sức khoẻ của họ: "Dạo này ban đêm hay có mưa gió thất thường, lại còn khá lạnh. Con sẽ nhờ ban tổ chức ghi hình lại sau đó mượn về cho mọi người xem cũng được rồi, không cần mất sức đến nơi như vậy, xem trên đĩa cũng như đi cổ vũ con rồi mà."

Các bạn trong lớp đã tụ tập đông đủ, chỉ có Trần Tuyết Nhi vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.

Võ Mỹ Nhân từ trong nhà vệ sinh nữ ra, nhìn thấy bóng dáng lấp ló ngoài cửa thì lại nảy sinh ý ác, lớn giọng nói: "Tuyết Nhi, cậu ở đây làm gì vậy? Sao không ra ngoài đi, mọi người cũng đang tìm cậu đó."

Trần Tuyết Nhi mặt ngượng ngùng đáp: "Thật ra là trang phục này có vấn đề, lúc thay ra mình mới xoay nhìn thử vào gương, hình như nó rách rồi, cậu có thể giúp mình gọi Thanh Nhi hay Cẩm Tiên, Anh Thư gì đó vào chỉnh lại giúp mình được không? Hay cậu giúp mình được không hoặc là cậu có kim tây ở đó không, mình tự cài lại rồi đi ra tìm họ cũng được.", nói đến gần cuối thì cô hơi quýnh lên, bởi vì biết mình có lỡ lời, Võ Mỹ Nhân làm sao chịu làm mấy việc này giúp cô.

Võ Mỹ Nhân không quan tâm tới lời cô nói, cũng không có ý muốn trả lời mà lãng sang chuyện khác: "Cậu hẹn hò với Mai Thành Lợi ra sao rồi? Tiến triển tốt không? Tôi thấy hai người hợp nhau lắm đó, Công Nam cũng nói thế. Nhìn hai người đi chung thật xứng đôi, chúng tôi thật lòng chúc phúc cho hai người đó nha." Nói xong còn cười tươi như bản thân vui thật sự.

Cô nào có tâm trạng nhắc đến chuyện này, càng nhắc càng đau lòng, càng nghe lại càng đau khổ.

Cô thì thào theo lời Võ Mỹ Nhân vừa nói: "Nhìn hai người rất hợp... Chúng tôi... chúc phúc cho hai người... Cô ấy đang nói cô ấy và Huỳnh Công Nam là chúng tôi."

Cô ngước mặt lên nhìn Võ Mỹ Nhân sau đó hỏi: "Cậu với Huỳnh Công Nam đang quen nhau sao?"

Võ Mỹ Nhân lộ vẻ ngỡ ngàng: "Sao cậu lại hỏi vậy, tôi tưởng cậu biết quan hệ của chúng tôi chứ, Công Nam chưa nói gì với cậu sao?"

Cô lắc đầu: "Vẫn chưa nói gì cả."

Võ Mỹ Nhân đắc ý: "Vậy sao? Vậy cậu nghĩ quan hệ giữa chúng tôi là quan hệ gì?", nói xong cố ý giơ bàn tay có đeo một chiếc nhẫn lên xoay xoay, chiếc nhẫn đó nhìn rất giống chiếc nhẫn mà Huỳnh Công Nam đang đeo, giống như là một cặp.

Cô không hỏi nữa, trong lòng tự biết câu trả lời đành lãng sang chuyện khác: "Cậu có ra ngoài gặp họ thì nói giùm tôi một tiếng với, chỉnh sửa xong thì tôi mới tham gia diễn được, quần áo ban nãy của tôi cũng bị ai đó lấy mất rồi, không thể đi ra được, cậu giúp tôi nha... À mà... Cảm ơn lời chúc phúc của cậu, nếu cậu và Huỳnh Công Nam đã là một cặp thì tôi cũng gửi lời chúc phúc đến hai người."

Võ Mỹ Nhân xoay người đi không trả lời tiếng nào. Ra khỏi cửa lớn còn rất tốt bụng mà đóng lại, tìm dây chì quấn chốt cửa và kéo thêm một cái bảng để 'đang sửa chửa' chắn trước cửa.

Sau đó phủi tay đi trong tư thái hí hửng như bản thân chưa từng làm sai điều gì.

Nhà vệ sinh nữ này rất ít người lui tới vì nó hơi cũ, Trần Tuyết Nhi quyết định chọn nơi vắng vẻ để thay quần áo nên tìm đến đây. Ấy vậy mà lại tự mình đào hố chôn mình, âu cũng là do số phận.

Cả lớp vẫn đang nhao nhao tìm Trần Tuyết Nhi, phải biết rằng tiết mục nhảy nếu không có cô thì vẫn có thể diễn ra nhưng vở kịch thì cô chính là nữ chính, không có nữ chính thì ai sẽ thế vai? Lời thoại sao học thuộc kịp?

Nhìn thấy Võ Mỹ Nhân thì có người hỏi: "Mỹ Nhân, lúc nãy đi ra cậu có thấy Tuyết Nhi trong đó không?"

Võ Mỹ Nhân tỏ vẻ bất ngờ hỏi: "Không thấy Tuyết Nhi sao? Ban nãy lúc mình trong đó cũng không thấy cậu ấy, có khi nào cậu ấy chưa đến không?"

Cao Thanh Nhi vội phản bác: "Không, Tuyết Nhi không bao giờ đi trễ, cũng không bỏ diễn mà không nói trước với ai tiếng nào, vì buổi diễn này mà Tuyết Nhi vẫn luôn cố gắng làm thật tốt, không thể bỏ giữa chừng vậy"

Võ Mỹ Nhân: "Lỡ như gia đình cậu ấy có chuyện gì đột xuất rồi cậu ấy bỏ về thì sao? Cũng sắp đến giờ nhảy dân vũ rồi, nếu cậu ấy không đến hay không thấy thì cứ bỏ vị trí đó đi, cũng đâu quan trọng lắm, khi nào cậu ấy tới thì vào diễn kịch."

Lê Cẩm Tiên lúc này mới đi tới, vừa nghe Võ Mỹ Nhân nói thế thì nói: "Lúc nãy Tuyết Nhi có tới rồi, nói với tôi là đi thay quần áo trước rồi mới tìm bọn này trang điểm, cậu ấy cũng không có đem điện thoại thì làm gì gia đình tìm cậu ấy được."

Võ Mỹ Nhân: "Vậy thì các cậu đi tìm đi, sao lại chặn đường mà hỏi tôi như nghi phạm vậy?", vẻ mặt đáng thương vô số tội được trưng bày ra.

Hồ Anh Thư nhìn sang: "Là do cậu tự nói, chứ bọn này có nói gì đâu mà hỏi như nghi phạm?"

Võ Mỹ Nhân im lặng ngoảnh mặt đi sang chỗ khác.

Nguyễn Trúc Anh cố ý nói lớn: "Bạn mình không giữ được thì thôi, không biết con đĩa đó sợ làm không xong đã trốn đi đâu rồi, còn ở đó mà chất vấn người ta."

Lê Kim Thi vội hùa theo: "Đúng vậy, sợ mất mặt nên trốn đi rồi chứ gì, diễn vai chính nên không dám hé mặt ra, nếu để Mỹ Nhân đảm nhiệm thì có lẽ sẽ làm nở mày nở mặt lớp này, còn để ai kia thì chắc giấu đi không kịp."

Nguyễn Trúc Anh cười khẩy: "Đúng rồi, trai tài gái sắc, nam chính nữ chính mới đúng chứ, đâu ra con đĩa mà ham đeo chân hạc."

Huỳnh Công Nam lắng nghe hết câu chuyện, tiến đến hỏi Cao Thanh Nhi: "Tuyết Nhi đâu rồi? Em ấy có nói là đi đâu không?"

Cao Thanh Nhi lắc đầu: "Lúc nãy nghe Cẩm Tiên nói là Tuyết Nhi đi thay trang phục nhưng tới giờ vẫn chưa thấy ra đây, không biết là đi thay ở đâu, có gặp chuyện gì không nữa."

Huỳnh Công Nam quay sang hỏi Lê Cẩm Tiên: "Phòng thay đồ nữ ở đâu?"

Lê Cẩm Tiên chỉ hướng ngược lại, sau đó lại bổ sung: "Tuyết Nhi nói tự ti về bản thân nên không muốn thay đồ chung chỗ với bọn con gái nên đã tìm nơi khác thay, không biết cậu ấy đi đâu nữa."

Mai Thành Lợi cũng muốn lập công nên tiến đến nói: "Để tôi đi tìm em ấy, không biết có gặp chuyện gì không."

Lớp trưởng Gia Huy lúc này mới khuyên can: "Không được, cậu là người đứng vị trí đặt biệt nếu không có cậu thì sao mà nhảy chứ, vị trí của Tuyết Nhi thiếu thì không sao, còn cậu thì không thể bỏ đi được."

Mai Thành Lợi bực mình đáp: "Vị trí đó còn hai người nhảy vẫn được mà, thiếu tôi thì có sao đâu chứ."

Huỳnh Công Nam lúc này mới lên tiếng: "Các cậu cứ nhảy đi, để tôi đi tìm, vị trí của tôi không quan trọng."

Lê Cẩm Tiên vội nói: "Đúng vậy, Công Nam đi tìm Tuyết Nhi đi, cậu ấy sợ ma lắm, bây giờ lại là ban đêm, nếu ở một mình như vậy chắc cậu ấy sẽ khóc thét lên đó. Cậu đi tìm nhanh lên đi."

Được Lê Cẩm Tiên nhắc nhở anh mới sực nhớ lúc bấy giờ Trần Tuyết Nhi rất sợ ma và rất sợ ở nơi tối một mình. Sau đó nhờ có anh trấn an mà cô đã bớt sợ và tập làm quen với đêm tối khi ở một mình, ngủ cũng không cần bật đèn nữa nhưng vẫn khá là sợ ma.

Anh nhanh chóng đi tìm cô, chân bước về hướng Võ Mỹ Nhân vừa đi ra.

Võ Mỹ Nhân thấy vậy thì gấp gáp nói: "Lúc nãy mình đi từ bên đó sang mà không thấy cậu ấy, bên đó lại vắng vẻ ít ai lui tới, chắc cậu ấy không có đó đâu, cậu đi tìm nơi khác thử xem."

Anh không thèm nhìn Võ Mỹ Nhân mà chỉ bước thật nhanh, làm cho ai kia cuống cuồng cả lên nhưng không biết phải làm sao.

Cả 3 người bên Cao Thanh Nhi thấy vậy thì cũng nghi ngờ.

Cao Thanh Nhi: "Nếu đã có Công Nam thì cũng không cần phải lo, sẵn tiện để họ giải quyết với nhau mọi chuyện cũng được."

Lê Cẩm Tiên vuốt cằm nhìn Hồ Anh Thư sau đó nói lên ý kiến: "Mình thấy nghi ngờ Võ Mỹ Nhân lắm, cậu có thấy giống mình không?"

Hồ Anh Thư gật gật đầu: "Cậu ta cứ khăng khăng Tuyết Nhi không đến, rồi nói không thấy, rồi không muốn chúng ta đi tìm. Không thể không nghi ngờ, tình địch của bạn thân thì cũng là tình địch của bọn mình, phải đề phòng."

Cao Thanh Nhi cũng phát biểu: "Các cậu có thấy Công Nam và Mỹ Nhân dường như chỉ là hai người không có quan hệ gì đặt biệt không? Nếu không thì sao Công Nam lại lạnh nhạt với Mỹ Nhân, rồi Công Nam lo lắng cho Tuyết Nhi mà Mỹ Nhân lại không thể nói hay khuyên can gì? Nếu đổi lại các cậu, người yêu mình mà lo lắng quan tâm cho cô gái khác, các cậu có chịu để yên không?"

Lê Cẩm Tiên búng tay 'bóc' một cái, sau đó như ngộ ra chân lý nói: "Đó đó, hôm trước mình nói thấy có điểm gì đó không đúng mà Tuyết Nhi cứ khóc suốt không thèm nghĩ tiếp mình, bây giờ cậu nói thì mình mới thông suốt. Mình đoán là có âm mưu ở đâu đây."

Hồ Anh Thư cũng nói: "Đúng vậy, Võ Mỹ Nhân cố tình thì phải, nếu nói như Thanh Nhi thì có lẽ Mỹ Nhân thích Công Nam nhưng Công Nam lại thích Tuyết Nhi, nên hôm đó cô ta cố tình hẹn Công Nam rồi nói với Tuyết Nhi để Tuyết Nhi theo rình rồi hiểu lầm bản thân là người thứ ba."

Ngừng lấy hơi xong lại hỏi: "Các cậu thấy mình suy luận có logic không? Có hợp lý không? Nếu không thì tại sao đi hẹn Công Nam mà Võ Mỹ Nhân còn phải nói cho Tuyết Nhi biết chứ, đâu có thân thiết tới vậy đâu."

Lê Cẩm Tiên giơ ngón cái lên: "Good good good, nếu Tuyết Nhi nghĩ như vậy thì không thể nào mặt dày bám theo Công Nam được, bởi vì đã bị một lần thất tình làm đau khổ nên nhất định rời xa Công Nam, còn không nói gì với Công Nam.... Công Nam thì vẫn không biết Tuyết Nhi đang hiểu lầm nên cũng không thể giải thích cho Tuyết Nhi được."

Cao Thanh Nhi sáng mắt lên: "Bây giờ mới thấy mọi thứ đúng hết rồi nè, từ hôm đi tập Tuyết Nhi đã nhắc rồi mà bọn mình không để ý, hôm chủ nhật mà Công Nam đem bánh với nước cho Tuyết Nhi đó, các cậu nhớ không?"

Lê Cẩm Tiên và Hồ Anh Thư gật đầu: "Nhớ, rồi sao?"

Cao Thanh Nhi 'ai nha' một tiếng: "Các cậu chỉ nhớ chuyện đó thôi, còn chuyện sau đó kìa. Bắt đầu từ hôm đó Võ Mỹ Nhân lúc nào cũng cau có khó ở, hay méc người này người nọ đặt biệt là méc Tuyết Nhi đó, hôm đó Tuyết Nhi hỏi bọn mình sao lớp phó khó chịu vậy mà tụi mình cũng không biết là vì lí do gì đó."

Lê Cẩm Tiên 'à' một tiếng: "Nhớ rồi, nhớ rồi, hôm đó mình còn nói Tuyết Nhi não cá vàng hay quên nữa."

Hồ Anh Thư sực nhớ ra: "À, nhớ rồi, thì ra là vậy, bây giờ sâu chuỗi lại thì Võ Mỹ Nhân có thể đã ghen ghét Tuyết Nhi lâu lắm rồi, nên hôm nay không chừng cũng có liên quan đến cô ta."

Ba người nhìn nhau nghiền ngẫm.

Cao Thanh Nhi: "Bây giờ đi diễn trước, khi nào Công Nam tìm được Tuyết Nhi thì hỏi việc hôm nay rồi nói cho Tuyết Nhi nghe chuyện bọn mình suy luận"

Ba người gật đầu thống nhất.

Bên này, Huỳnh Công Nam đang ráo riết tìm Trần Tuyết Nhi, tìm hết các phòng để dụng cụ học, phòng y tế và các chỗ kín kín có thể thay trang phục nhưng vẫn không thấy gì.

Anh hét lên: "Tuyết Nhi! Em đang ở đâu? Tuyết Nhi! Nghe anh nói không? Em ở đâu vậy Tuyết Nhi, trả lời anh đi mà."

Anh vừa đi vừa hét, phía trước đang bật nhạc chào mừng nên phải hét mới mong nghe rõ được.

Viền mắt anh ửng đỏ nhìn như sắp khóc tới nơi, lục lọi mọi thứ mọi nơi đến cả gốc cây mà cũng nhìn quanh để tìm. Không còn phân biệt được bản thân phải tìm gì và tìm ở nơi nào nữa, mọi thứ mọi nơi đều phải xem qua.

Anh như một người mất phương hướng, la hét đến khàn cả cổ, các phòng cũng đã tìm qua, vẫn không thấy người đâu.

Anh lại đi ra dãy phía sau.

Tìm qua một vòng vẫn không thấy cô ở đâu, nỗi sợ hãi bất chợt dâng trào trong tim anh, anh sợ cô lại biến mất như lần đó: "Tuyết Nhi! Em ở đâu, đừng làm anh sợ mà, em ra đây đi được không, em ra đây thì em muốn anh làm gì cũng được, em muốn gì anh cũng nghe theo. Tuyết Nhi! Em đừng biến mất như vậy mà, anh sợ lắm.. Anh sợ lại mất em.. Anh đã mất em suốt bốn năm.. Vừa tìm được em thì em lại... Em lại... Không tỉnh nữa..."

"Em ở đâu, lên tiếng đi được không? Là anh sai, anh sai hết, tất cả là do anh không tốt, em đừng trốn anh nữa được không. Anh không muốn trở lại những năm đó... Em ra đây đi mà, đừng đi, đừng đi nữa được không... Cơn ác mộng đó, anh không muốn mơ thấy thêm một lần nào nữa.", anh khuỵ gối xuống dùng hai tay ôm đầu mình mà cào cấu.

Qua 5 phút anh lại vực dậy tinh thần chạy đi tìm cô, trạng thái như người trong cơn say, chân loạng choạng, tay lại quơ quào khắp nơi, đầu tóc rối tung rối mù.

Lang thang đi tới phía trước nhà vệ sinh nữ nhìn thấy tấm bảng 'đang sửa chửa', cửa còn đang quấn dây chì.

Ban nãy anh có đi qua nhưng không mấy để ý, tâm tình lúc đó rối như tơ vò thì còn đâu tâm trạng mà thấy điểm khác lạ ở đây. Nhà vệ sinh của trường từ trước đến nay đều không xảy ra vấn đề, nếu có cũng chỉ là đập xây lại, không thể nào có việc sửa chửa. Nhưng sửa chửa thì làm gì có ai quấn dây chì khoá cửa lại, còn quấn như cố tình xoay xoay vặn vặn cho thật chặt nữa.

Anh tiến đến mở dây chì ra. Mở cửa thì gặp một bóng hình đang ngồi ở góc tường, hai tay ôm gối, đầu gục xuống khóc thút thít, không dám khóc lớn lại càng không dám động đậy.

Giống như cô sợ vừa nhúc nhích thì sẽ có thứ gì đó bay tới, vừa hét lên thì lại có một vật gì đó đến bên cạnh, bản thân còn đang rung cực kì lợi hại.

Chắc đã quá hoảng sợ nên Trần Tuyết Nhi không nghe tiếng mở cửa, cũng không biết có người đi vào.

Xung quanh chỉ toàn một màu đen, chỉ duy nhất có ánh đèn chỗ cô ngồi là đang lấp loé sáng. Nhưng ánh sáng le lói đó cùng không gian âm u, cành lá xào xạc xung quanh bất giác làm con người ta thấy rùng rợn hơn.

Anh thấy cô ngồi đó thì thở phào, bao nhiêu nỗi lo sợ tan biến, cảm giác trái tim đang treo lơ lửng trên không trung cũng đã được đặt về vị trí cũ. Tay vuốt nhẹ tóc, môi mỉm cười nhẹ nhỏm.

Anh không dám chạy tới, sợ làm cô giật mình hoảng sợ hơn nên chỉ từ từ đi tới, tha thiết gọi:

"Tuyết Nhi! Tuyết Nhi! em nghe anh nói không? Anh tới tìm em đây."

"Đừng khóc nữa, anh tới tìm em đây, đừng khóc nữa, ngoan nào."

"Anh xin lỗi, Tuyết Nhi, anh tới trễ, làm em sợ hãi rồi!"

Vừa nói xong, chân cũng đã bước đến chỗ cô.

Về phần Trần Tuyết Nhi, cô phải nghe đến câu thứ 3 thì mới ngẩng đầu lên nhìn, xác nhận xem mình nghe lần này là đúng hay không.

Nhìn thấy người trước mặt, cô hét lên thật lớn: "Ahhhhh", như đang giải toả nỗi sợ của mình.

Sau đó gào khóc nhảy lên, hai tay ôm cổ anh, hai chân vòng qua eo của anh, siết thật chặt.