Trà Hoa Nhài

Chương 49: Thích




(Góc nhìn của Quốc Duy.)

Tôi mở choàng mắt, ngồi bật dậy, xoay sang ngó đồng hồ. Chuông cửa reo chắc cũng đã được vài lần, nhưng việc bị đánh thức khi mới ngủ được chưa đầy bốn tiếng khiến cho tâm trạng tôi mới sáng ra đã tệ đi hẳn. Tôi khẽ chửi thề, uể oải lết đến bên cửa.

"Sao hôm nay dì đến vậy?" Tôi nhìn người phụ nữ trung niên ở trước mắt, sau đó liếc sang phía bé con đang nép sau chân mình.

"Cháu với chả chắt!" Dì tặng cho tôi một cái bạt tai, tiến thẳng vào trong nhà, trên tay còn xách theo một túi đồ ăn, "Hôm qua cậu gọi điện nhờ tôi chăm em, quên à?"

Tôi đóng cửa, xoay vào nhà tắm để rửa mặt, đồng thời sắp xếp lại mớ dữ kiện trong não. Sau khi đã tỉnh ngủ, tôi mới nhớ ra lí do chuông cửa nhà rung vào sáng sớm nay. Tôi bước ra ngoài, tự động cười với dì, cốt để dì thấy vẻ đẹp trai của tôi rồi quên đi câu hỏi vừa nãy.

"Lại đây đun bữa sáng đi, mặt trời lên tới đỉnh đầu rồi mới dậy, hai anh em chúng mày sống vô kỉ luật quá." Dì ném cho tôi một cái lườm sắc lẹm, ra hiệu rằng việc giả ngơ của tôi không có tác dụng.

Tôi ngoan ngoãn lấy hộp nui ra, bật bếp lên đun nóng rồi lấy dao chuẩn bị cắt dưa hấu. Nhưng có gì đó rất kỳ lạ, ngày hôm nay yên tĩnh đến lạ thường. Tôi ngẫm một hồi, rồi giật mình khi nhớ ra hôm nay vẫn chưa được nghe tiếng hót ríu rít không ngừng của con bé em vào mỗi sáng. Tôi quay ngoắt ra sau, thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện của nợ kia vừa mới thức dậy.

Tôi vẫy tay, con bé cũng ngoan ngoãn chạy đến ôm chân tôi, dù đang trong tình trạng mắt nhắm mắt mở. Tôi xoa đầu con bé, thầm tự trách vì thời tuổi trẻ bồng bột đã từng ghét nó.

"Hôm nay anh có việc ra ngoài, em ở với dì phải ngoan biết chưa?"

"Dạ vâng." Con bé gật đầu rồi quay vào rửa mặt.

"Quên tưới nước hoa hả Duy, sao đất khô thế này." Dì đứng cạnh chậu hoa nhài nhỏ trong phòng khách, ngó qua lại rồi quở trách tôi.

"Ơ, quên mất." Tôi sực nhớ ra hôm qua còn chưa tưới nước cho nó, vội vàng bật máy phun sương rồi cầm bình lên.

"Người như cậu chăm cho mình còn chưa xong mà còn bày đặt chăm hoa." Dì phì cười, "Thấy mày yêu thiên nhiên thế dì cũng mừng, nhưng mà sao tự nhiên lại đi trồng hoa nhài vậy?"

"Dạ?" Tôi khựng lại khi nghe câu hỏi của dì, trả lời bâng quơ, "Chắc là vì thích uống trà hoa nhài thôi ạ."

Lí do tôi trồng hoa nhài, thật ra tôi cũng chẳng biết đâu. Nhưng tôi biết, người tôi nghĩ đến khi quyết định mua chậu hoa này thì chẳng có ai ngoài em. Đúng thế, tôi thích hoa nhài là bởi vì em – người con gái thuần khiết, nhẹ nhàng, luôn tỏa hương ngọt ngào tựa như "ánh trăng của khu rừng nhỏ".

Nhắc đến em, tôi lại một lần nữa rối bời. Dù đã quyết định từ bỏ, nhưng tất nhiên, tình cảm thì chẳng thể nào biến mất chỉ vì tôi muốn được. Nhất là khi, mấy ngày nay em dần trở nên rất kì lạ. Đuổi tôi đi như ch*, xong mấy ngày sau quay về đòi làm bạn. Tôi dời tầm mắt sang bó phi yến đặt trên kệ cửa sổ, thở dài vì nghĩ mãi mà chẳng hiểu nổi thứ em muốn là gì. Có thể em đang trả thù tôi vì quá khứ từng chơi đùa em, thế nên mới cư xử khó hiểu như vậy chăng?

Chuông điện thoại reo lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi nhìn cái tên được hiển hiện trên màn hình, nhanh chóng bấm nghe.

"Alo, mày nhớ tao à?"

"Im mồm vào đi, nghe rợn hết cả óc." Thằng Nhật chửi tôi. Minh Nhật là đứa bạn trong Sài Gòn duy nhất còn liên lạc với tôi sau khi tôi chuyển ra Hà Thành, cũng phải, dù gì hồi xưa hình tượng của tôi cũng không tốt đẹp mấy với người khác, còn thằng này biết hết mặt trái của tôi từ lâu rồi mà.

"Sao, gọi mượn tiền hả, nói trước không cho đâu nhé." Tôi đặt bình tưới xuống, tựa mình vào sô-pha.

"Tao thiếu tiền cũng không thèm mượn mày." Tôi nghe thấy tiếng cười khẩy bên đầu dây bên kia, "Đợt này mày vào Sài Gòn có định đi họp lớp không để tao báo lại cho tụi kia?"

"Mày nghĩ tao đi không?"

"Thôi đi đi cho vui mày, biết đâu gặp Linh thì sao."

"Gì cơ?"

"Ủa mày không biết hả, bữa tao đi chơi bi-a nghe anh Đạt bảo hè này Linh vào Sài Gòn họp lớp cấp ba hay sao ấy mà, ở chung thành phố mà thế à, tán gái vậy thì dở rồi."

Tin sốc nhất trong ngày đấy, tôi không ngờ em sẽ về Sài Gòn trùng đợt với tôi.

"Vụ họp lớp tao báo sau, giờ tao có việc rồi, cúp đây." Không chờ nó trả lời, tôi bấm nút tắt cuộc gọi luôn. Tôi vội vã chạy vào phòng thay đồ, sửa soạn để chuẩn bị đi gặp người đàn ông kia.

"Con đi đây dì ơi, Nhiên ở nhà ngoan nhé, tí anh về mua bánh cho." Tôi đeo giày, chào hai người đang ngồi bên bàn bếp rồi mới ra khỏi cửa nhà. Trước khi đóng cửa, tôi còn nghe tiếng "dạ" rõ to của em gái mình. Ngoài ra, dù chẳng kịp nhìn thì tôi cũng biết, dì cứ ghim tầm mắt vào tôi mãi cho đến khi tôi rời khỏi.

Dì là người duy nhất lo lắng cho chúng tôi trong cái "gia đình" ấy, thậm chí còn vì An Nhiên mà chạy đôn chạy đáo từ Hà Nội vào Sài Gòn trong một khoảng thời gian dài, mặc dù còn chẳng có tí quan hệ máu mủ nào với con bé. Có lẽ nhờ có dì, tôi mới cảm thấy yên tâm khi An Nhiên chẳng bao giờ đặt câu hỏi về mẹ mình.

Tôi bước vào phòng chủ tịch, cùng với mớ cảm xúc hỗn độn đang dâng trào trong mình.

"Bố." Tôi nhìn người đàn ông ngồi bên bàn làm việc, dường như bộ suit gọn gàng sang trọng kia chẳng đủ để che giấu đi cơ thể tiều tụy và vẻ mệt mỏi trên gương mặt ông. Ông ngắm khung ảnh nhỏ trên tay mình, ánh mắt đượm buồn. Hóa ra, ông vẫn chẳng thể quên đi người phụ nữ đã khuất ấy, cứ kẹt mãi trong quá khứ như vậy.

"Con bé có ngoan không?" Sau một khoảng lặng, người đàn ông kia mới bắt đầu mở lời.

"May là không phải ruột thịt của bố nên ngoan lắm." Tôi cười khẩy.

"Con thì sao, sống tốt không?"

"Nhờ lời cầu nguyện của vợ bố nên mới sống tốt được chứ." Tôi khép hờ mắt.

"Là mẹ con." Người đàn ông kia khẳng định chắc nịch.

"Không, tôi sợ lắm, không dám gọi người từng mong tôi ch*t đi là mẹ." Tôi thở hắt ra, "Cũng không muốn chung họ với những người từng vì bố mà muốn biến tôi thành một đứa mồ côi."

Người kia không đáp.

"Hôm qua tôi thăm mộ rồi." Tôi chuyển chủ đề.

Người kia tiếp tục im lặng.

Tôi thở dài, đặt phong bì xuống bàn: "Không cần gửi nhiều tiền sinh hoạt vậy đâu, cho một người thôi."

"Cứ lấy đi."

"Tôi biết bố không cần tiền, nhưng đây là thứ bố đã dùng tình yêu của mình để đánh đổi đấy." Tôi gằn từng chữ, mặc kệ cổ họng mình nghẹn đắng, "Người vợ bệnh tật của bố muốn ly hôn, bố còn tham lam vừa muốn tiền vừa muốn tình yêu kia mà."

Không nghe thấy tiếng trả lời, tôi đứng bật dậy, chuẩn bị rời khỏi phòng.

"Hôm ấy mẹ lỡ lời thôi, mẹ không ghét con đâu." Người kia bồi thêm một câu, tầm mắt vẫn không rời khỏi di ảnh của người phụ nữ.

"Lừa ai vậy, không ai ghét cái dòng họ này hơn vợ bố đâu, ngoại tình để được ly hôn luôn kia mà. Kể cũng buồn cười, sau cùng thì đứa con của vợ bố với người đàn ông khác lại mang họ Hoàng." Tôi đóng sầm cửa, "Mắt chọn người của vợ bố cũng hay, yêu hai người, một người thì cuồng si mình đến mù quáng, người kia thì ham tiền, bỏ con, hài thật."

Cảm giác bức bối đè nặng trong tâm trí khiến cho bước chân của tôi càng lúc càng chậm, trái tim dần siết lại như thể bị ai đó bóp nghẹt. Tôi đạp mạnh chân ga, phóng xe đi với mớ suy nghĩ kinh khủng ập đến chẳng chịu dừng. Đến khi trở về với thực tại, tôi nhận ra trời đã đổ cơn mưa tự lúc nào.

Tôi mệt mỏi dừng xe bên đường, tựa đầu vào vô lăng, lấy gói thuốc trong hộc đựng đồ ra. Tôi đã cai thuốc từ khi gặp lại Linh, bởi em ghét mùi của nó. Thế nhưng, bây giờ tôi cũng chẳng còn tâm trạng để lo ngại về việc đó nữa. Tôi châm một điếu, nhắm chặt mắt, cố lấy lại bình tĩnh.

Tôi rít một hơi thuốc, liếc qua phía cửa sổ, bất chợt phát hiện thấy một ai đó rất quen ở bên ngoài. Tôi ngó quanh, hóa ra tôi đã vô thức lái xe đến gần Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, và đúng như tôi nghĩ, người đang đứng đằng xa kia chính là em.

Em bĩu môi không vừa ý, thở dài, trùm áo khoác lên đỉnh đầu rồi chạy một mạch. Tôi tưởng em muốn đến nhà chờ xe buýt gần đó, nhưng không, em chạy ngang qua và chẳng hề có ý định dừng lại. Tôi vội vàng quay đầu xe, kéo cửa sổ xuống.

"Lên xe đi, em muốn về đâu, anh đưa em đến đó."

Cứ tưởng em sẽ từ chối đây đẩy nên tôi đã định xuống kéo em vào, nhưng không.

"Dạ vâng, em cảm ơn ạ." Chất giọng ngọt ngào của em vang lên khiến tôi hơi ngớ người. Hình như gần đây thái độ thù hằn của em với tôi cũng đã bớt hẳn.

Em cố mở cửa sau, bày ra vẻ mặt khó hiểu rồi xoay sang mở cửa bên ghế lái phụ, có lẽ do trời mưa nên em cũng không thể chần chừ được mà phải ngồi vào ngay.

Đúng thế, tôi cố tình đóng chốt cửa sau để dễ bề khiến em ngồi bên cạnh mình.

Hương hoa nhài tỏa ra từ người em khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Tôi lấy khăn đưa cho em, đạp chân ga, thuận miệng hỏi: "Em đi đâu?"

"Em sang quán ạ."

"Sao không đi xe buýt?"

"Em quên mang ví ạ." Em khẽ thở dài.

"Để anh đưa em qua, về sau nhớ cẩn thận trước khi ra ngoài nhé."

"Dạ." Em đáp, "Mà, anh đang buồn à?"

Tôi hơi khựng lại.

"Sao em nghĩ thế?"

"Em đoán, hình như anh có tâm sự thì phải." Em nhún vai, lấy khăn lau từng lọn tóc.

"Em biết hay vậy, người học tâm lý có khác." Tôi bật cười, "Đúng là có chuyện thật."

Em không đáp lại, chỉ lẳng lặng hướng tầm mắt về phía tôi.

"Sao nhỉ, hôm qua là ngày giỗ của mẹ anh."

"Em hỏi thế thôi, anh đâu cần kể." Em cắn môi, bày ra biểu cảm tội lỗi.

"Ừ, xin lỗi em, là do anh buột miệng." Tôi nhướng mày, chuyển chủ đề, "Mà em sắp vào Sài Gòn à?"

"Tuần sau nghỉ hè em vào họp lớp, nghe chị An bảo anh cũng sắp vào ạ?"

"Anh thì muộn hơn, cuối tuần sau." Tôi dừng đèn đỏ, xoay sang lấy bình giữ nhiệt rót cho em một ly trà hoa nhài. Tôi quét qua em một lượt, rút khăn từ tay em sau đó nhoài người sang, lau phần tóc mái còn ướt cho em, "Cẩn thận về ốm đấy."

Hương hoa nhài lan tỏa đến đầu mũi tôi khiến tôi vô thức thả lỏng mình. Chợt nhớ ra rằng mình vừa mới hút thuốc, tôi hắng giọng, quay lại ghế mình, rồi cắn răng ngồi chờ em chửi.

Chờ mãi chẳng thấy em lên tiếng, tôi mới khẽ liếc qua phía em. Nhưng phản ứng của em khiến tôi ngay lập tức đứng hình. Bị tôi bắt gặp ánh mắt, em người xoay sang một bên, ngại ngùng nhấp một ngụm trà. Có lẽ em chẳng hề biết rằng, tôi đã nhìn thấy đôi má ửng hồng và nụ cười ngọt ngào xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp của em, cùng với vành tai đang dần chuyển màu đỏ chót.

Trong tâm trí tôi lúc này chỉ còn sót lại một ý nghĩ duy nhất, thứ giải thích cho toàn bộ những hành động thất thường gần đây của em.

Đó là điều mà tôi đã hằng mong mỏi, kể từ cái ngày em mở toang cánh cửa sắt của nhà kho trường học dưới bầu trời chập tối, mang ánh sáng đến cứu vớt tôi ra khỏi cuộc đời gần như đã chuyển màu xám xịt.

Rằng, hình như là, em thích tôi.