Trà Hoa Nhài

Chương 46: Giúp đỡ




Quán cà phê mở cửa trở lại, cũng có nghĩa là Gia Linh đã có thể tìm về nơi mà em cho phép mình được thư giãn đầu óc và gặp những người em yêu quý sau khi trải qua bao nhiêu vất vả, có lẽ đó là lí do khiến cho nụ cười trên môi em dần xuất hiện ngày một nhiều hơn.

"Dạo này cháu có gì vui à?" Bác sĩ Dũng liếc nhìn con bé đang ngân nga vài câu hát ở gần đó, hỏi bâng quơ.

Như bị đoán trúng tim đen, Gia Linh giật mình quay đầu sang, nở nụ cười tươi rói: "Cháu xin lỗi, cháu hơi mất tập trung ạ."

Em im lặng ngẫm một hồi, sau đó lại tiếp lời: "À, mấy ngày trước do suy nghĩ còn non nớt nên cháu đã gây ra chuyện không hay, chắc cháu đã gây nhiều phiền phức cho bác lắm, cháu xin lỗi vì chuyện đó ạ. Cháu cũng cảm ơn vì bác vẫn rộng lượng để cháu ở lại học hỏi tiếp ạ."

"Chuyện hai mẹ con hôm bữa thì không cần xin lỗi đâu." Bác sĩ khép hờ mắt, tựa mình vào ghế, "Cháu còn trẻ, ở tuổi các cháu, mấy hành động cảm tính cũng không phải hiếm thấy."

Gia Linh vô thức ngồi thẳng dậy, dù cho bác sĩ Dũng đang thả lỏng mình, dường như em vẫn cảm nhận được vẻ nghiêm túc đáng ngưỡng mộ toát ra từ người đàn ông trung niên này.

"Bây giờ cháu hãy cứ làm những điều mình muốn đi thôi, cháu còn trẻ mà. Đến khi đã sống trên đời đủ lâu, cháu sẽ suy nghĩ khác đi, cân đo đong đếm từng li từng tí, vì cháu phải gánh nhiều nỗi sợ hơn bây giờ." Bác sĩ hướng mắt về phía tấm ảnh gia đình được đặt ngay ngắn trên bàn làm việc, cười nhạt. Truyện Võng Du

"Dạ?"

"Mẹ cậu bé hôm đó sợ không chi trả nổi tiền tham vấn, cũng sợ bị phòng khám này lấy giá đắt, nhưng dù thế, một người mẹ vẫn không nỡ bỏ mặc đứa con của mình, vì vậy nên hôm qua họ đã liên lạc lại với bác." Bác đi vào chủ đề chính, đưa tay xoa trán, "Bác cũng muốn giúp đỡ họ, nhưng bác đã không thể."

Bác sĩ Dũng cau mày, dường như bác đang phải đấu tranh với mặc cảm tội lỗi trong lòng mình. Bởi lẽ, dù cho có là một người giàu lòng trắc ẩn, bác cũng không thể chiến thắng được những gánh nặng cuộc sống đang đè nặng trên vai mình. Bác có vợ, có con, có những nỗi lo về cơm áo gạo tiền, nếu cứ mãi nuông chiều theo lòng thương cảm thì một ngày nào đó, đứa con của bác sẽ vì con của người khác mà phải nhịn ăn, nhịn mặc.

Gia Linh vẫn chưa vượt qua ngưỡng tuổi hai mươi, vì vậy có lẽ rất lâu sau em mới hiểu đượcnhững lời người đàn ông này nói ngày hôm nay. Nhưng dù vậy, có vẻ em cũng cảm nhận được ít nhiều về tình cảnh khó xử của bác.

"Vâng ạ." Em không thắc mắc gì thêm mà chỉ vuốt nhẹ một lọn tóc ra sau tai, "Cháu sẽ xin lỗi mẹ cậu bé, cháu đã suy nghĩ nông cạn nên hôm đó hành xử khó coi quá, lại còn nghi ngờ cô ấy nữa. Dù có yêu thương sai cách thì cô ấy vẫn là một người mẹ tuyệt vời, cháu nghĩ cậu bé đó sẽ sớm hiểu cho cô ấy thôi."

"Đôi khi bác cảm thấy mình còn thua cả cháu ấy, cháu thông minh, ham học hỏi, tiếp thu nhanh, hiểu chuyện, chắc phụ huynh nào cũng muốn có một đứa con như cháu."

"Dạ đâu, ai cũng bảo cháu vừa khó chiều vừa ương bướng đấy ạ." Gia Linh khươ tay, cong môi cười gượng như thể đang nhớ đến một ai đó.

"Cháu khiêm tốn rồi, Duy đúng là không nhìn lầm người, cháu có nhiều phẩm chất tốt đáng khen lắm." Bác sĩ Dũng phá lên cười khoái trá.

"Dạ, sao cơ ạ?" Em tắt nụ cười, sững người khi nghe đến cái tên quen thuộc kia, trợn tròn mắt nhìn bác, dường như không tin được vào những gì mình vừa nghe.

Phát hiện thấy biểu cảm bất ngờ xuất hiện trên gương mặt con bé, bác sĩ Dũng bày ra vẻ khó hiểu: "Ủa, thằng Duy không nói cho cháu biết à? Nó đã giới thiệu cháu cho bác để cháu được thực tập ở phòng khám này đấy."

"Lần đầu cháu nghe đấy ạ, cháu cũng ngờ ngợ rồi, cháu cũng tự hỏi là làm sao mà tự nhiên lại có cơ hội thực tập ở một phòng khám nổi tiếng nhất nhì Hà Nội thế này. Lúc hỏi thì anh ấy cũng toàn trả lời qua loa, cháu cũng bận nên đã kệ luôn, nhưng mà hóa ra là thế này." Gia Linh bình tĩnh giải thích, cúi đầu xoa mu bàn tay.

"Cháu biết ngành này ở nước ta không phát triển mà, nên dù có nổi nhất nhì gì thì cũng chẳng đến đâu. Đây là một phòng khám nhỏ thôi, bác cũng không định nhận thực tập hay tuyển thêm người, nhưng mà thằng bé hồi trước đã giúp bác làm web tư vấn đặt lịch khám, thế nên lúc nó giới thiệu thì bác cũng đồng ý nhận cháu vào thực tập." Bác sĩ khẽ nhướng mày, "Cháu không biết gì kể cũng tội thằng bé, nó thức mấy đêm tìm hiểu hàng chục phòng khám cho cháu đi thực tập đấy, lúc nó đến đây bác thấy quầng thâm trên mắt nó nặng lắm, nó bảo không yên tâm để cháu ở mấy chỗ khác nên mới tìm đến bác."

Em mím môi không đáp, có lẽ em vẫn còn đang rối bời vì câu chuyện thật sự đằng sau việc thực tập của em.

"Hồi trước bác cứ tưởng nó bị điên, chưa bao giờ bác thấy thằng sinh viên nào thiếu sức sống như nó, suốt ngày cắm mặt vào máy tính như nghiện ấy. Thế mà nó cũng si tình phết, âm thầm làm bao nhiêu thứ cho cháu như vậy mà cũng chẳng kể lể gì. Cháu cân nhắc nó thử xem, trải nghiệm tí tình yêu sinh viên cho đẹp đời, cứ học với làm mãi là mất thanh xuân đấy."

"Dạ vâng, cháu hiểu ạ." Gia Linh cố nặn ra một nụ cười công nghiệp, "Chắc hôm nay cháu về đây ạ, đến giờ làm thêm rồi."

Bác sĩ Dũng cũng đành chào tạm biệt con bé rồi nhún vai quay lại với công việc.

Gia Linh bước ra đường với gương mặt đầy suy tư. Em cứ chìm vào những dòng suy nghĩ riêng đan xen trong đầu mình như thế, để rồi đến tận khi về với thực tại, em mới nhận ra chuông điện thoại mình đã reo đi reo lại từ khoảng vài phút trước. Em kiểm tra cái tên được hiển hiện trên màn hình, khẽ nhíu mày: [Bố]

"Dạ con nghe, nãy con làm việc nên không để ý ạ." Em áp điện thoại vào tai, dừng bước.

"Con đang ở đâu vậy?"

"Dạ?" Gia Linh nhận ra ngay tức khắc sự khác thường trong câu hỏi của bố mình, em ngó quanh, bỗng chốc phát hiện ra mình đã ở ngay gần cổng trường Đại học Bách khoa Hà Nội tự lúc nào, "Con ở quán cà phê thôi, có chuyện gì không ạ?"

"Buổi tối nay con về nhà ăn cơm được không?"

Gia Linh cắn môi như thể đang nhớ lại những sự kiện khủng khiếp của buổi tối ngày hôm trước mà em đã muốn quên đi, cố giữ mình bình tĩnh: "Dạ tối con còn có ca làm việc, nếu ăn tối xong muộn quá con cũng không về trọ được ạ."

"Con ở lại nhà cũng được mà." Chất giọng đầy thất vọng của bố truyền đến đầu dây bên kia, khiến cho em hơi khựng lại vì những câu nói lạ lẫm của người nọ.

"Có việc gì quan trọng cần nói thì để con ghé qua, nhưng chắc con không ăn gì đâu, bố mẹ không cần chuẩn bị ạ." Gia Linh cụp mắt, em nhìn xuống cánh tay đang run lên của mình, cảm nhận sự sợ hãi xâm nhập vào mọi ngóc ngách trên cơ thể.

"Không sao, hôm nào con về ăn cũng được. Do bố mẹ muốn gặp con thôi, con bận thì làm việc đi nhé."

Con bé đơ ra một lúc, sau đó đưa tay tát nhẹ vào mặt mình như để chắc rằng đây không phải mơ.

"Linh?"

"Bố mẹ, gần hai mươi năm rồi, bây giờ bố mẹ mới muốn gặp con sao? Có muộn quá rồi không?"

Đầu dây bên kia đáp lại em bằng một khoảng lặng ngắn và tiếng thở dài: "Bố biết. Linh, có thể bố đã không còn là bố đối với con nữa... nhưng con vẫn mãi là con gái duy nhất của bố mẹ. Thế nên khi nào con muốn về nhà, con cứ về, cơm canh lúc nào cũng sẵn sàng. Con hãy đi trên con đường con chọn, nếu con mệt, cứ nói với bố mẹ, con nhé."

Một lời xin lỗi vụng về được truyền qua điện thoại, thậm chí còn không được nói ra thành từng tiếng rõ ràng. Nhưng có lẽ chẳng cần phải ngọt ngào hay trang trọng, những câu chữ được sắp xếp vội vàng ấy cũng đã thành công chạm tới trái tim của đứa con gái sau một quãng thời gian dài đằng đẵng.

Những câu hỏi quan tâm và sự công nhận của bố mẹ với những điều em làm - đó là thứ con bé đã luôn ao ước được nhận kể từ khi chào đời. Những thương tổn trong lòng em không thể tan biến hoàn toàn, song cuối cùng con bé vẫn quyết định tha thứ cho bậc sinh thành của mình, để tiếp nhận lấy tình yêu thương từ họ.

"Dạ, con sẽ về, con cảm ơn bố."

Gia Linh tắt cuộc gọi, ngước mặt lên, nở nụ cười tươi rói như đóa hoa nhài ngát hương thơm. Em hít thở sâu, cảm nhận làn gió mát len lỏi trong bầu không khí trong lành, đưa tay lau giọt nước mắt còn sót lại trên mi, rồi lại gần như ngừng hô hấp khi thấy hình ảnh Quốc Duy đang bước ra khỏi cổng trường.

Anh đi cùng với một nhóm sinh viên khác, có vẻ đang bàn bạc về điều gì đó. Em không nghe thấy những điều họ nói, nhưng dường như lại có thể nhìn rõ mồn một người nọ dù anh đang lẫn trong đám đông. Gia Linh theo phản xạ nép vào gốc cây gần đó, khẽ hắng giọng. Em không quay ra nhìn anh nữa mà chỉ quay gót tiến thẳng về hướng khác, mặc kệ người kia có phát hiện hay không.

Nhưng Gia Linh không biết được rằng, Quốc Duy đã để ý thấy em trong suốt cả quá trình từ khi em kết thúc cuộc gọi với bố mình. Anh dõi theo bóng lưng con bé đang dần biến mất khỏi tầm mắt, khẽ nhíu mày rồi bước sang phía nhóm bạn, cười đùa như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.